Tam Bảo nói: Thật ra hiện tại phát triển du lịch Phật giáocũng rất đơn giản, chỉ cần tu kiến một tòa đại phật, nhất định phải lớn, lớn mới có thể hấp dẫn người ta, mới có thể có khí thế.
Kì Sơn cười nói: Tam Bảo đúng là nhân tài không được trọng dụng, nên đi làm quan, bí thư Trương, anh hay là mời Tam Bảo tới Tân Hải làm cục trưởng cục du lịch đi?
Trương Dương cười nói: Tôi nếu thực sự như vậy như vậy thì chỉ sợ đơn kiện tôi sẽ được chất đống ở Ủy ban kỷ luật tỉnh mất.
Mấy người đều bật cười.
Thường Lăng Phong nói: Thật ra những lời của Tam Bảo cũng rất có đạo lý, gần đây xuất hiện văn hóa Phật giáo nóng rực, bất kỳ một tòa thành thị nào trên cơ bản cũng đều có một ngôi chùa làm địa tiêu, bí thư Trương, anh hay là cân nhắc một chút đi, tạo ra một khối thánh địa Phật giáo ở Tân Hải.
Tam Bảo nói: Bí thư Trương nếu xây chùa ở Tân Hải, tôi nguyện ý hy sinh lợi ích cá nhân tới hỗ trợ.
Trương Dương cười nói: Chuyện này tạm thời không nằm trong kế hoạch của tôi. Hắn có chút tò mò nói: Tam Bảo, sao đột nhiên cổ động tôi xâychuaf!
Hòa thượng Tam Bảo nói: Là như thế này, tôi mấy ngày trước có quen một vị phú thương, y có ý đầu tư một ngôi chùa ở Bình Hải.
Kì Sơn nói: Đầu tư chùa miếu, thế không phải là quyên giúp ư?
Tam Bảo nói: Hiện tại trong nước có người làm sinh ý ở phương diện này, liên hợp với cục tôn giáo, hai bên ký kết hợp đồng. Sau khi xây xong chùa thì phía đầu tư sẽ lấy đi tiền lãi trong bao nhiêu năm, đợi hợp đồng mãn hạn rồi, phía đầu tư sẽ rút lui, chùa miếu lại thuộc về nhà nước.
Trương Dương nói: Hiện tại làm sinh ý gì cũng có, một số người có cả chủ ý với Phật tổ, Kì Sơn. Anh không nghĩ tới vấn đề này à!
Kì Sơn cười nói: Thôi tôi quan hệ với tôm cá cho đơn giản, loại tiền thẹn với lòng này tôi không muốn kiếm.
Trương Dương còn chưa ăn xong thì Sở Yên Nhiên đã gọi điện thoại tới. Nói là cô ta đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát trước, quả nhiên là kế hoạch không bằng biến hóa. Trương Dương nói một tiếng với bọn họ rồi chạy về nhà Tống Hoài Minh.
Chu Sơn Hổ cũng đã đến, đang giúp đưa hành lý lên xe thương vụ.
Liễu Ngọc Oánh nắm tay lão thái thái đứng nói chuyện ở cửa, nhìn thấy Trương Dương tới, Liễu Ngọc Oánh nói: Trương Dương, sao mấy ngày nay không tới nhà ăn cơm, cậu còn bận việc gì à?
Trương Dương cười nói: Còn không phải là bận việc kết hôn của em cháu ư, vừa thanh toán hóa đơn tiệc xong. Đợi lần sau cháu tới nhất định sẽ tới ăn cơm ạ.
Liễu Ngọc Oánh đỡ Margaret lên xe, chiếc xe thương vem này là của Lâm Tú. Người nhà họ cũng tới Tân Hải thyeo, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ lái xe việt dã của mình tới khách sạn đón bốn người nhà Lâm Tú. Mình thì lái xe thương vụ, chở Sở Yên Nhiên và Margaret tới cửa vào đường cao tốc.
Sau khi tới Tân Hải, Trương Dương trực tiếp đưa bọn họ tới hải dương hoa viên, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Phó Trường Chinh đã an bài tốt từ trước. Chuẩn bị một căn biệt thự cho bọn họ, còn đặc biệt mời tới một vị đầu bếp từ nhà khách huyện ủy, làm một bàn tiệc hải sản.
Margaret tỏ vẻ hài lòng với sự an bài của Trương Dương, Lâm Tú nói: Trương Dương, thật không ngờ, điều kiện nơi này còn hơn cả khách sạn 5 sao.
Trương Dương cười nói: Mọi người khó khăn lắm mới đến một chuyến. Đương nhiên phải tận lực để mọi người được hài lòng rồi. Hắn mời mọi người nhập tọa.
Mở một bình Đại Minh xuân, Tạ Hiểu Quân vội vàng đứng lên rót rượu, hắn bội phục Trương Dương tới sát đất, điềm nhiên hỏi: Sư phụ, lần này tôi định ở Tân Hải thêm vài ngày, ở bên cạnh anh học thêm ít công phu.
Tạ Chí Quốc nói: Con nghĩ sư phụ con cũng lông bông như con à? Hắn là bí thư thị ủy Tân Hải, cả ngày phải làm việc cũng đủ mệt rồi.
Trương Dương cười nói: Lát nữa tôi sẽ dạy cho cậu vài chiêu, có điều ở bên cạnh tôi thì tôi cũng không có thời gian tiếp cậu đâu.
Tạ Hiểu Quân rót rượu cho Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên nói: Tôi không uống rượu, cậu ra xe mang rượu Louis tới đây.
Tạ Hiểu Quân nói: Vâng, sư nương! Hắn xưng hô đối với Sở Yên Nhiên cũng từ chị Yên Nhiên biến thành sư nương.
Sở Yên Nhiên hắn hắn gọi một tiếng sư nương thì mặt đỏ bừng, gắt: Thằng nhóc không nghiêm túc.
Mọi người đều bật cười, Sở Yên Nhiên trừng mắt lườm Trương Dương một cái: Anh nhận đồ đệ tốt quá nhỉ, công phu thì không học được nhưng mồm mép thì học được bảy thành rồi.
Trương Dương nói: Cái này không phải là anh dạy.
Tạ Chí Quốc nói: Cả ngày chém gió với đám người đội bóng, mồm mép cũng lưu loát hơn.
Hướng nói với Từ Ngưng ở bên cạnh: Tiểu Ngưng, bình thường Hiểu Quân khi ở với em cũng lẻo mép như vậy ư?
Từ Ngưng cười nói: Em không cảm thấy anh ấy lẻo mép, chỉ cảm thấy anh ấy hài hước.
Margaret nói: Cái này gọi là trong mắt tình nhân có Tây Thi, tiểu Ngưng nhìn Hiểu Quân tất nhiên là thế nào cũng tốt, giống như Yên Nhiên nhìn Trương Dương vậy.
Sở Yên Nhiên nói: Con chẳng cảm thấy hắn tốt, cả ngày chỉ biết chọc giận con thôi.
Trương Dương nói: Anh chọc giận em bao giờ, anh lúc nào cũng ngoan ngoãn mà, bà ngoài, bà nói xem, cháu có phải là rất ngoan không?
Margaret cười nói: Con trai không thể quá ngoan được, quá ngoan thì ngược lại con gái sẽ không thích, nếu không thì sao có câu, nam nhân không xấu thì nữ nhân không yêu!
Mọi người lại bật cười, Tạ Hiểu Quân cầm chai rượu vang bước vào, hắn nghe thấy lời nói mới rồi của Margaret, cũng cười theo: Mẹ, ẹm thích cha con, có phải là vì ông ấy rất xấu không?
Tạ Chí Quốc trừng mắt lườm hắn một cái: Không biết lớn nhỏ!
Lâm Tú cười nói: Cha con á, cả đời không biết làm chuyện xấu!
Trương đại quan nhân trong lòng thì không tin, không biết làm chuyện xấu ư, vậy thì Tạ Hiểu Quân làm sao mà có? Đương nhiên những lời này chỉ có thể nói thầm trong lòng, không nói ra ngoài được.
Người nhà ăn cơm chiều xong thì tới biệt thự bên cạnh nghỉ ngơi, Margaret lớn tuổi rồi, tinh lực tất nhiên không bằng được những người tuổi trẻ này này cho nên đi ngủ sớm.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên tới ban công, từ ban côn nhìn về biển trong bóng đêm.
Sở Yên Nhiên nói: Tối như mực chẳng thấy gì cả.
Trương Dương ông cô ta từ phí sau, khẽ hôn lên tai cô ta: Tối như mực không phải rất tốt ư, hai ta vừa hay có thể làm chút chuyện xấu.
Sở Yên Nhiên đỏ mặt: Anh đúng là một tên xấu xa trời sinh, anh nếu nhận đệ nhị thì không ai dám nhận đệ nhất cả.
Trương Dương nói: Coi trọng anh quá rồi, anh chính là một đảng viên tốt, cán bộ tốt.
Sở Yên Nhiên nói: Em sao không nhìn ra nhỉ?
Trương đại quan nhân kéo tay cô ta, dí vào háng mình, cười xấu nói: Có phải là rất thẳng không?
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi, rút tay về đấm một quyền vào ngực hắn, Trương Dương kéo cô ta vào trong lòng mình, cực kỳ nhiệt liệt hôn môi cô ta, lông mi của Sở Yên Nhiên hơi hơi rung động như cánh bước, hôn một lúc lâu cô ta mới giãy ra, ôn nhu nói: Còn chưa tắm rửa mà.
Trương đại quan nhân không chút khách khí nói: Cùng nhau tắm!
Trương đại quan nhân tối hôm đó ở lại biệt thự, đương nhiên khi trời sắp sáng, vẫn phải lưu luyến không rời chui ra khỏi chăn của Sở Yên Nhiên, con người mà, chính là hư ngụy như vậy, rõ ràng là chuyện xấu gì cũng làm rồi, nhưng vẫn phải giả vờ như chính nhân quân tử.
Trương Dương nằm hơn một tiếng đồng hồ trong khách phòng, thì đứng dậy rửa mặt, tới hoa viên nhìn thấy lão thái thái đã dậy rồi, đang ngồi ngắm hoa.
Trương Dương cười nói: Bà ngoại dậy sớm vậy!
Margaret cười nói: Tối hôm qua ngủ ngon không?
Da mặt Trương đại quan nhân nóng lên, có điều da mặt của thằng cha này cũng đủ dày, dù sao Margaret cũng không nhìn ra được biến hóa trên vẻ mặt của hắn, Trương Dương nói: ngon lắm. Hắn nhìn đồng hồ: Bà ngoại, cháu phải đi làm rồi, buổi sáng hôm nay còn có cuộc họp, chờ cháu xong việc sẽ dẫn mọi người đi chơi.
Margaret nói: Không cần cậu đưa đâu, đợi lát nữa Yên Nhiên dậy, chúng tôi đi ăn sáng, sau đó tùy tiện đi dạo xung quanh. Cậu mau đi làm đi, công tác quan trọng hơn.
Trương Dương gật đầu, hắn không lái xe, lựa chọn đi bộ tới trung tâm hành chính, tới căn tin ăn bữa sáng, vừa mới trở lại văn phòng thì Phó Trường Chinh đã bước vào: Bí thư Trương, cuộc họp thường ủy buổi sáng có mở đúng giờ không?
Trương Dương gật đầu: Đương nhiên phải mở đúng giờ rồi, cậu đi chuẩn bị đi đi, đúng rồi, cậu thông tri cho phó thị trưởng Đổng trước một tiếng, bảo hắn lập tức đến văn phòng của tôi một chuyến?
Phó Trường Chinh xoay người đi, không lâu sau Đổng Ngọc Vũ tới văn phòng, vẻ mặt tươi cười nói: Bí thư Trương tìm tôi à?
Trương Dương gật đầu, chỉ chỉ vào ghế dựa đối diện, Đổng Ngọc Vũ ngồi xuống: Bí thư Trương có gì phân phó?
Trương Dương mở ngăn kéo lấy ra một phong bì rồi ném cho Đổng Ngọc Vũ.
Đổng Ngọc Vũ ngây ra một thoáng, nhìn ra cái phong bì này là phong bì đựng tiền mừng của hắn khi tới Đông Giang tham dự đám cưới. Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, nào có đạo lý trả lại quà đã tặng rồi?
Trương Dương nói: Nhiều quá, tiền lương một năm của anh được bao nhiêu, lần này tặng cả thu nhập hai năm, chẳng lẽ anh muốn để người nhà anh ăn không khí à?