Mấy người đều bị Trương Dương nói cho cười, Tần Truyền Lương nói: “Nếu như mỗi người làm quan đều làm tốt những việc thuộc phạm vi của mình, thì Trung Quốc chúng ta sẽ phát triển nhanh hơn bao nhiêu.”
Trương Dương đột nhiên nghĩ đến Triệu Quốc Đống, hắn nói với Khương Lượng: “Mọi người có biết Triệu Quốc Đống không?”
Khương Lượng nói: “Tôi có họp mấy lần với anh ta, cũng ăn cơm cùng rồi, nhưng không hiểu rõ lắm, có điều tôi nghe nói vụ cướp tiệm vàng ở Phong Trạch có ảnh hưởng rất lớn, Vinh cục nhắc mấy lần trên cuộc họp của chúng tôi, rất khó chịu với hiệu quả làm việc của hệ thống công an ở Phong Trạch.”
Trương Dương gật đầu.
Đỗ Vũ Phong nói: “Phong Trạch cách Giang Thành không xa, gần đây sao anh về ít, bận việc sao?”
Trương Dương cười nói: “Bí thư Thẩm rất nghiêm khắc, việc gì cũng phải làm cho đến nơi đến chốn, gần như ngày nào cũng đi khảo sát, nhất cử nhất động của chúng tôi đều nằm trong tầm mắt kiểm soát của ông ta.”
Đỗ Vũ Phong cười ha ha nói: “Với tính của anh, chẳng lẽ lại muốn nhốt anh sao?”
Trương Dương nói: “Cũng còn đỡ đấy, dần dần tôi cũng thích ứng rồi, mỗi buổi sáng đều dậy rất đúng giờ, đồng hồ sinh học cũng đã hình thành, nếu như anh bảo tôi đến muộn là điều rất khó.”
Tần Bạch hiếu kì nói: “Hôm nay không phải là cuối tuần. Sao anh lại về đây?”
Trương Dương nói ra việc thành phố phái hắn đến để lập mối quan hệ, và xin thêm chút tiền chống hạn hán.
Khương Lượng nói: “Kinh Tế Phong Trạch ở trong Giang Thành là một trong những huyện nhất nhì, được gọi là cái kho lương thực của Giang Thành, là vựa lúa lớn, những lúc ngửa tay xin tiền thành phố thật sự không nhiều.”
Trương Dương nói: “Chứ còn gì nữa, nhưng năm nay tình hình hạn hán của Phong Trạch thật sự rất nghiêm tọng, hồ Phong Trạch đã gần cạn rồi, bí thư Thẩm bảo tôi đến đây để tìm thành phố xin cơm, lấy được nhiều tiền hơn về cho việc chống hạn hán.”
Khương Lượng rất quan tâm đến những việc lớn nhỏ của Giang Thành, gã lắc đầu: “Tôi thấy việc này khó đấy, năm nay các địa phương của Giang Thành hầu như đều xuất hiện tình trạng hạn hán cả, mỗi nơi đều phải kháng hạn, thành phố lại đang làm mấy công trình trọng điểm lớn, gần đây công tác chiêu thương nước ngoài cũng không được xuất sắc lắm, nên bên tài chính cũng hơi căng.”
Đỗ Vũ Phong hơi ngạc nhiên: “Này Khương Lượng, anh là một cảnh sát, sao lại có xúc giác chính trị mẫn cảm vậy.”
Khương Lượng cười nói: “Mỗi ngày đều xem báo, bình thường hay nghe những lời dạy bảo của cục trưởng Vinh, nghe nhiều rồi cũng phải vào tai, muốn không biết về những điều đó cũng không được.”
Câu này của Khương Lượng làm cho Trương Dương ý thức được nhiệm vụ xin cơm lần này rất nặng nề, muốn lấy được tiền từ chỗ thành phố là một việc vô cùng khó.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Dự cảm của hắn rất nhanh đã trở thành sự thật, buổi tối khi gặp mặt Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã nghe nói hắn muốn lấy chút tiền từ thành phố để mang về chống hạn, ngay lập tức lắc đầu nói: “Nếu như muốn những ủng hộ về chính sách thì tôi có thể cho, còn tiền, thì không có, thật sự là không có.”
Trương Dương ngay lập tức dài mặt ra. Khi hắn tiếp nhận nhiệm vụ này từ chỗ Thẩm Khánh Hoa, hắn còn rất tự tin, hắn cho rằng dựa vào năng lực và quan hệ của hắn, rút một chút tiền của thành phố chẳng có vấn đề gì cả, nhưng giờ đây thấy cảnh này, đầu tiên là Tả Viên Triều lấy kế kéo dài để đối chọi với hắn, đến bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, thì lại nghe thấy một lời từ chối rất kiên quyết của người ta, Trương Dương rất buồn bã: “Này bí thư Đỗ, anh phải đi khảo sát tình hình Phong Trạch một chút đi, hồ Phong Trạch gần cạn rồi đấy, không những lượng nước dùng để tưới tiêu không còn đảm bảo được nữa, mà ngay cả nước ăn của người dân cũng đã xuất hiện tình trạng khan hiếm rồi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Một tuần nay, tôi đã nhận được hơn ba mươi báo cáo, đều là xin tiền của thành phố cả, khu vực Giang Thành hầu hết đều xuất hiện hạn hán, tôi biết rằng tình trạng hạn hán của Phong Trạch tương đối nghiêm trọng, nhưng đối với Giang Thành, thì chúng ta cần phải giữ mọi chuyện ở mức cân bằng, cho một chỗ này, thì phải cho một chỗ khác, mấy ngày trước chúng tôi đã phát số tiền chống hạn hán xuống rồi, Phong Trạch là nhiều nhất đấy.”
Trương đại quan nói: “500 vạn…Có thể dùng nó để đào mấy chiếc giếng chứ?”
Đỗ Thiên Dã trừng mắt với hắn: “Thái độ của tiểu tử nhà cậu kiểu gì thế? Nếu như địa phương xảy ra chút chuyện là tìm đến bộ phận cấp cao để đòi tiền, thì còn cần mấy lãnh đạo như các cậu để làm gì? Để bày cho đẹp à?”
Trương Dương nói: “Nhưng số tiền này quả thực rất ít, mỗi năm Phong Trạch đưa chẳng ít tiền cho thành phố là mấy, nhưng đến lúc cần tiền sao lại khó thế này?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Phong Trạch làm ra tiền, Giang Thành cũng có để lại tự dùng đâu, còn phải đưa cho nhà nước, trên chính sách, Phong Trạch luôn được hưởng lợi đó chứ, mấy năm nay kinh tế của Phong Trạch đều đang rất phát triển, thu nhập kinh tế mỗi năm đều bày ở đó, tôi không tin rằng một lần hạn hán nhỏ thế này có thể làm toàn bộ kinh tế Phong Trạch sụp đổ? Cần phải phát huy tính năng động của những người lãnh đạo như các cậu, muốn kháng hạn, mình cần phải tự cứu lấy mình, chứ không phải là việc gì cũng dựa dẫm vào người khác, cứ hở ra chuyện gì là lại ngửa tay với bộ phận cấp trên.”
Trương Dương nói: “Câu này của anh nghĩa là không định cho tiền rồi?”
Đỗ Thiên Dã nhìn thái độ của tên này, thật là vừa tức vừa buồn cười, chỉ mũi Trương Dương mắng: “Thẩm Khánh Hoa rất biết dùng người, sao lại phái tên vô lại như cậu đến đây?”
Trương Dương nói: “Bí thư thị ủy cũng không thể mắng người chứ, tôi đã đến rồi, thì cái món tiền chống hạn này anh cũng cho một ít gọi là đi, tôi cũng chẳng giấu gì anh, tôi đã bốc phét lên đến giờ rồi, anh không thể để tôi mất mặt khi đi về chứ?”
Đỗ Thiên Dã vẫn rất kiên quyết: “Thế này đi, chút nữa tôi sẽ nói với hội thường ủy một tiếng, nghĩ đến tình hình đặc biệt của Phong Trạch, rồi lại phát cho các cậu năm trăm vạn nữa. Đây đã là sự cung cấp lớn nhất của thành phố rồi đấy.”
Kết quả này mặc dù không lí tưởng, nhưng coi như Trương Dương đã có cái để về nói lại với Thẩm Khánh Hoa rồi.
Hắn thở dài nói: “Tôi cũng biết việc này là việc khổ sai, nhưng Thẩm Khánh Hoa đã đến tìm tôi, người ta là bí thư thị ủy, tôi cũng chỉ có thể nhận mà thôi.”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Công việc vẫn thuận lợi chứ?”
Trương Dương nói: “Một lời khó mà nói được hết lắm, hai anh em ta đi uống mấy chén đi.”
Đỗ Thiên Dã lắc đầu: “Thôi, uống ở nhà đi, đi ra ngoài uống rượu người ta nhìn thấy ảnh hưởng lại không tốt.”
Trương Dương nói: “Đi Nam Hồ ăn món thôn quê đi, lâu lắm rồi tôi không ăn, rất nhớ mấy món đó, ở chỗ đó cũng xa, anh đeo kính lên, nếu không được nữa thì làm thêm chiếc mũ, như vậy thì chẳng ai nhận ra anh giữa một biển người.”
Đỗ Thiên Dã cười, gã gật đầu nói: “Được, vậy thì đi đến Nam Hồ.”
Trương Dương lúc trên đường lại gọi điện cho Tô Tiểu Hồng, gọi cô ấy mang rượu Mĩ đến, Đỗ Thiên Dã thấy hắn gọi điện cho Tô Tiểu Hồng, trong lòng tim đập thình thịch, động tĩnh nhỏ này không thể thoát khỏi đôi tai mẫn cảm của Trương Dương.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tô Tiểu Hồng và Thiên Dã rất ít khi gặp mặt, mặc dù Tô Tiểu Hồng rất quan tâm đến người đàn ông này, người đàn ông đã từng có mối quan hệ thân thiết với mình, nhưng cô chưa từng chủ động liên hệ với Đỗ Thiên Dã, cô biết thân phận của mình, cô không muốn vì mình mà tạo thành bất kì sự khó khăn nào cho Đỗ Thiên Dã, với cô, Thiên Dã rất lương thiện, chính trực và vô tư, nhưng lại dễ bị tổn thương, và cô lại là một người đàn bà không may mắn.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương Dương gọi Tô Tiểu Hồng đến là vì nhớ vị rượu của cô, chứ không phải có ý tác hợp để cô gặp Đỗ Thiên Dã. Nhưng Đỗ Thiên Dã không nghĩ như vậy, gã đã nghĩ quá nhiều, sợ rằng sau khi Tô Tiểu Hồng đến sẽ xấu hổ gượng gạo, thế là lại gọi điện cho Vinh Bằng Phi, bảo Vinh Bằng Phi cùng đến uống mấy chén.
Vinh Bằng Phi là người nhận được điện thoại muộn nhất, nhưng lại là người đến sớm nhất, khi Trương Dương và mọi người đến Hồ Nông Gia Thái, Vinh Bằng Phi đã gọi xong món rồi, thấy Trương Dương và Đỗ Thiên Dã bước đến, gã cười nói: “Hôm nay tôi mời, tiếp đón thị trưởng Trương.”
Trương Dương cười ha ha nói: “Mười mấy cây số, muốn đến là đến được ngay, còn phải đón tiếp gì nữa, thật là khách khí quá.”
Lúc này chiếc xe Audi của Tô Tiểu Hồng cũng đã đến, cô hạ cửa xe xuống nói với Trương Dương: “Trương Dương, cậu đến đây giúp tôi lấy rượu xuống với.”
Trương đại quan cười hỉ hả bước đến: “Này chị Hồng, chúng tôi ít nhiều cũng là quan viên đấy, gì đó nhỉ, nơi công cộng thế này, chị cho chút thể diện có được không?”
Tô Tiểu Hồng cười nói: “Vâng, thị trưởng Trương, đúng rồi, cái chức phó sở của ngài đã đổi thành chính sở chưa?”
Trương đại quan nóng mặt, người bây giờ sao lại thích chọc ngoáy người khác thế nhỉ
Rượu vẫn thơm như ngày nào, Tô Tiểu Hồng ngày càng xinh đẹp, Đỗ Thiên Dã và cô nhìn nhau, thần thái của hai người đều hơi mất tự nhiên, nhưng dù sao thì họ đều là những cao thủ trong việc khống chế cảm xúc của mình, ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại. Họ cho rằng những biểu hiện của họ rất bình thường, rất tự nhiên. Nhưng lại quên mất một sự thật, Trương Dương là một cao thủ, hắn có thể nhận thấy được sự thay đổi trong nhịp tim, từ sự biến hóa nhỏ của sinh lí đó để nắm bắt sự biến hóa của tâm lí. Còn Vinh Bằng Phi là một cảnh sát, vì thế cũng rất giỏi trong việc nắm bắt tiểu tiết.
Trương Dương và Vinh Bằng Phi đều nhận ra điều gì đó, nhưng hai người chắc chắn không nói chuyện này ra, Vinh Bằng Phi uống một hớp rượu rồi nói: “Rượu ngon quá.”
Trương Dương cười nói: “Tôi nhớ nhất là hũ rượu này của chị Hồng rồi đấy.”
Tô Tiểu Hồng mỉm cười nói: “Vậy thì nhanh nhanh uống hết đi, uống hết thì không phải nhớ nữa.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Sau khi uống hết, về sau không còn rượu ngon vậy mà uống nữa, chẳng phải là bi ai sao?”
Trương Dương nói: “Lưu Kim Thành chẳng phải muốn lấy một chút sản phẩm thử về nghiên cứu chế tạo sao? Không biết kết quả thế nào?”
Vinh Bằng Phi nói: “Giờ đây có rất nhiều thứ, công nghệ cũng nâng cao rồi, sản lượng cũng nâng cao rồi, nhưng không còn giữ được hương vị cũ nữa.”
Tô Tiểu Hồng gật đầu đầy đồng cảm: “Đúng thế. Rau thì có thuốc trừ sâu, hoa quả thì bị phun thuốc kích thích, ngay cả gà vịt tôm tép đều có thuốc kích thích cả, giờ đây mọi thứ nhìn thì ngon, sản lượng cũng cao, nhưng mùi vị thì ngày càng kém.”
Trương Dương nói: “Vì thế nên mới nói rằng, giờ đây chỗ nào cũng đang đề xướng thực phẩm sạch, giờ đây con người quá nóng vội, chỉ nhìn thấy sản lượng nâng cao trước mắt, nhưng lại quên mất khống chế chất lượng, bí thư Đỗ, chúng tôi nói có đúng không?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Trung Quốc giờ đây đang ở vào thời kì phát triển nhanh chóng, phát triển cao độ tất yếu phải dẫn đến nhiều điều không tốt, có điều chúng ta cần phải nhìn vào những thành tích đạt đươc, không thể nào cứ nhìn vào những mặt yếu đó được.”
Ông chủ quán bê lên ba ba vừa mới nướng xong, ông ta cũng rất lâu chưa gặp lại Trương Dương, cười nói: “Chủ nhiệm Trương đến rồi.”
Trương Dương cười hì hì gật đầu: “Ba Ba của ông là ba ba tự nhiên à?”
“Chủ nhiệm Trương yên tâm, tất cả đều là đồ hoang dã cả, đều là những thực phẩm sạch từ thiên nhiên.”
Cả bàn người đều cười rầm lên, cái câu thực phẩm sạch từ thiên nhiên này thật sự đã trở thành một câu tuyên truyền tuyệt nhất cho những người làm nghề ăn uống.
Trương đại quan cầm đũa lên, gắp đầu ba ba vào bát Đỗ Thiên Dã: “Bí thư Đỗ, anh là người đứng đầu của Giang Thành chúng ta, cái đầu này anh phải ăn, sau khi ăn xong, anh càng có tinh thần cầm đầu, cầm đầu những cán bộ các cấp như chúng tôi, cầm đầu tất cả người dân Giang Thành phát triển nhanh chóng hơn, nhanh chóng bước vào xã hội phát triển”
Tô Tiểu Hồng nhìn cảnh đó, cười, Đỗ Thiên Dã nhìn cô hơi luống cuống, Tô Tiểu Hồng không biết tại sao, mặt cô đỏ lên.
Vinh Bằng Phi nhìn thấy cảnh này trong lòng thầm vui, người dám nói như vậy trước mặt Đỗ Thiên Dã, cả Giang Thành này chỉ có Trương Dương rồi.
Đỗ Thiên Dã cười chửi: “Tiểu tử nhà cậu chẳng khi nào là tử tế được cả.”
Trương Dương nói: “Tôi đây là giữ vững bản sắc truyền thống.”
Vinh Bằng Phi cười nói: “Thế tốt đấy, nếu như con người ta mất đi bản sắc, thì trở nên rất giả tạo.”
Trương Dương nói: “Vinh cục nói đúng lắm, người như tôi ấy à, luôn luôn thẳng thắn không bao giờ giả dối.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, tôi hỏi cậu, mấy ngày trước cậu đi Đông Giang làm gì?”
Trương Dương nói: “Bí thư Cố và đám lãnh đạo của bí thư Kiều giao thoa mới cũ, thời khắc quan trọng như vậy, dù thế nào tôi cũng phải qua xem một chút.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Đến lượt cậu đấy à? Cậu nói thật đi.”
Trương Dương nói: “Thật sự chẳng có việc gì.”
Vinh Bằng Phi nói: “Trương Dương, tôi khuyên cận nên thu về câu vừa nãy đi, cái gì gọi là chính trực thẳng thắn không giả tạo chứ, sao giờ lại không nhìn thấy điều đó ở cậu nữa rồi?”
Trương Dương cười nói: “Mỗi người đều có quyền giữ bí mật cho mình, hỏi thêm chút nữa là động vào quyền con người của tôi rồi đấy.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Tôi thấy rồi, cậu nói thế nào cũng giành lí lẽ về mình.”
Trương đại quan làm vẻ buồn: “Gì nhỉ, tôi mới đi vài ngày, mà mấy người đã nhất trí ức hiếp người ngoài rồi, coi tôi là người ngoài rồi sao?”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Ai bảo cậu giả tạo?”
Trương Dương nói: “Tôi không phải là giả tạo, tôi là muốn để lại mặt tốt nhất cho mấy người tôi, thật ra tôi đến Đông Giang chẳng làm việc gì tốt đẹp, tội ác chồng chất, Vinh cục ở đây, tôi không tiện nói, uống rượu, uống rượu đi.”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Chủ đề nói chuyện của mọi người bắt đầu vây quanh Trương Dương, tên này vốn là nhân vật của các câu chuyện, Vinh Bằng Phi xem ra đã nghe nói không ít chuyện của hắn, cười nói: “Trương Dương, anh thật là có bản lĩnh, đi Phong Trạch mới được mấy ngày, mà đã làm xong chuyện của nhất trung Phong Trạch rồi.”
Trương Dương nói: “Nói trắng ra thì cũng chỉ là vì tiền thôi, nhà giáo nhân dân cũng là người, cũng phải ăn phải uống mới sống được, không thể nào cứ nợ người ta tiền lương mãi, làm cho cả nhà người ta đến cơm cũng chẳng có mà ăn, nên việc bãi công bãi khóa là bình thường.”
Vinh Bằng Phi nói: “Nhất Trung Phong Trạch là trường tốt nhất của Giang Thành chúng ta, đãi ngộ của giáo viên trường này mà còn thế, thế thì đãi ngộ của giáo viên các trường khác càng chẳng phải nói nữa.”
Đỗ Thiên Dã thở dài nói: “Cải cách về hệ thống giáo dục vẫn chưa đủ, khi nào rỗi tôi sẽ phản ánh chuyện này với thị trưởng Lí.”
Trương Dương không muốn đẩy mâu thuẫn về phía Lí Trường Vũ, hắn ho một tiếng rồi nói: “Thực ra việc nợ tiền lương của giáo viên cũng có liên quan với lãnh đạo trường, hiệu trưởng Mạnh Tông Quý không có tiền phát lương, nhưng lại có tiền xây tòa nhà dạy học, xây kí túc cá của công nhân viên, khoa tài vụ còn có tiểu ngân khố, tôi đã sung công quỹ số tiền đó rồi.”
Đỗ Thiên Dã tức giận nói: “Loại người này có tư cách gì làm hiệu trưởng chứ?”
Trương Dương nói: “Ở đây không có người ngoài, tôi cũng chẳng sợ gì, thật ra tôi cũng rất chán, trước khi tôi đến Phong Trạch, gần như tất cả mọi người đều khen Thẩm Khánh Hoa là một ông quan tốt, là một quan thanh liêm, nhưng khi tôi đến Phong Trạch, tôi phát hiện ra rằng người này rất thanh liêm, nhưng thanh liêm hơi quá đáng, tất cả quyền và tài chính đều nằm trong tay ông ta, mọi việc lớn nhỏ đều cần ông ta phê chuẩn.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Như vậy hơi giống độc tài nhỉ.”
Trương Dương nói: “Chẳng phải thế còn gì nữa? Điều quá đáng hơn nữa là, tôi phát hiện trong thể chế của Phong Trạch có rất nhiều cán bộ bộ phận là người nhà của ông ta, hiệu trưởng trước đó của trường nhất trung Phong Trạch là con trai nuôi của mẹ ông ta, cục trưởng cục tài vụ Ngô Kiến Tân là em vợ ông ta, cục trưởng cục công an Triệu Quốc Đống là cháu của ông ta, bí thư kỉ ủy Triệu Kim Phân là chị họ của Triệu Quốc Đống, chồng của bà ta Lưu Cường lại là cục trưởng cục giáo dục, thật là khó hiểu, quan trường Phong Trạch sắp sửa thành cái công ty của nhà ông ta mở mất rồi.”
Đỗ Thiên Dã chau mày: “Trương Dương, những việc cậu không có chứng cứ đừng có nói bừa, cậu có thể nói người ngác, thì người khác cũng có thể nói cậu được.”
Trương Dương nghĩ một lúc, chẳng phải vậy sao, vì cái ô phó thị trưởng này của hắn, không biết bao nhiêu người nói rằng hắn dựa hơi Đỗ Thiên Dã kìa.
Tô Tiểu Hồng cười nói: “Nói một câu tôi không nên nói, thực ra ai mà không thích dùng người của mình cơ chứ? Người ta cứ nói phải đối xử công bằng, nhưng khi sử dụng một người cần phải hiểu người đó, mà sự tiếp xúc ngoài mặt với một người lại có hạn, người chúng ta hiểu nhất là họ hàng bạn bè, không dùng người của mình còn dùng ai được nữa?”
Trương Dương cười nói: “Đây chính là nguyên nhân chị dùng Tô Cường làm tổng giám đốc rồi.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Tôi dùng em tôi làm tổng giám đốc, đầu tiên là nó phải có năng lực quản lí.”
Vinh Bằng Phi cũng đã ở trên quan trường của cấp tỉnh thành phố, khi Trương Dương nói ra câu này, gã đã đoán được mục đích của Trương Dương, lộ ra một nụ cười, xem ra Trương Dương không thích Thẩm Khánh Hoa, tiểu tử này đúng là tên chuyên gây họa, đến đâu cũng không cột được chân hắn!
Đỗ Thiên Dã nói: “Đồng chí Thẩm Khánh Hoa là đồng chí đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm của Đảng, cậu nói những chuyện này trước mặt tôi tôi chẳng chấp làm gì, nhưng nếu người khác nghe thấy, thì chẳng biết họ sẽ nhìn cậu thế nào.”
Vinh Bằng Phi vội vàng nói: “Tôi không nói gì đâu nhé, bí thư Đỗ anh đừng nhắm vào tôi!” Mọi người đồng loạt cười rộ lên.
Đỗ Thiên Dã nói: “Trương Dương, tôi thấy cậu và bí thư Thẩm có nhân sinh quan không giống nhau, bí thư Thẩm hơi bảo thủ, tư tưởng của cậu lại quá hoạt náo, lần này bí thư Thẩm để cậu đến để xin thêm tiền trợ cấp cứu hạn, có thể chứng minh được rằng ông ấy cũng rất công bằng trong việc dùng người đó chứ!”
Trương Dương nói: “Nói đến việc này, tôi phải cảm ơn Tôn Đông Cường, đây là anh ta đã đề cử tôi!”
Đỗ Thiên Dã nhìn nhau rồi cả hai cùng cười lên, họ đã đoán được ra rằng, việc mất sức mà không được gì này nhất định Thẩm Khánh Hoa đã tìm đến Tôn Đông Cường trước, nhất định Tôn Đông Cường cảm thấy việc này rất khó khăn nên mới đùn cho Trương Dương. Về chuyện này, Trương Dương là một người bị hại, không còn nghi ngờ gì nữa.
Trương Dương nói: “Tôn Đông Cường thật chẳng ra cái thá gì, ở cái chức thị trưởng, chẳng thấy anh ta làm được việc gì thực tế, có việc rồi lại đùn ra ngoài, lần này lại đùn lên người tôi.”
Đỗ Thiên Dã nhắc nhở Trương Dương: “Cậu đừng có đi đến đâu là gây thù chuốc oán đến đó, công việc nhất định phải chú ý đoàn kết!”
Trương Dương gật đầu nói: “Từ đoàn kết này tôi hiểu!”
“Hiểu là một chuyện, làm lại là một chuyện khác!” Đỗ Thiên Dã biết tiểu tử này rất cứng đầu, giờ đây đang là lúc giao thoa quyền lực giữa Kiều Chấn Lương và Cố Doãn Tri, may mà gần đây Giang Thành không có chuyện gì, Đỗ Thiên Dã cũng không hi vọng nhìn thấy tầng lớp lãnh đạo của Phong Trạch xảy ra chuyện. Đỗ Thiên Dã vừa nói xong, điện thoại của gã vang lên, gã bước đến một bên nghe điện thoại, sau khi trở về, nói với Trương Dương và mọi người: “Tôi có việc gấp, phải đi ngay!”
Trương Dương nói: “Đừng đi chứ, vừa mới uống được vài chén mà!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Thật sự là có việc, mọi người uống đi, Trương Dương, đưa chìa khóa xe của cậu cho tôi!”
Tô Tiểu Hồng đứng dây: “Tôi đưa anh đi!” Đỗ Thiên Dã ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.
Vinh Bằng Phi vốn muốn nói kết thúc, hưng thấy Tô Tiểu Hồng đứng dậy, câu này của gã vừa ra đến cổ họng lại nuốt vào, Trương Dương nhìn Đỗ Thiên Dã và Tô Tiểu Hồng rời đi, thấp giọng nói: “Sao thế?”
Vinh Bằng Phi trả lời: “Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng đâu biết!”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tô Tiểu Hồng khởi động chiếc Audi, thấp giọng nói; “Đến đâu?”
Đỗ Thiên Dã đáp: “Viện gia thuộc thị ủy!”
Tô Tiểu Hồng gật đầu, rồi đi vè hướng thành phố.
Hai người trầm lặng suốt cả đoạn đường, đến khi nhìn thấy ánh đèn trước cửa đại viện thị ủy, Đỗ Thiên Dã mới nói: “Vẫn khỏe chứ?”
Tô Tiểu Hồng cười: “sao anh cứ hỏi tôi câu này thế?”
Đỗ Thiên Dã cũng cười, gã nhìn cánh cửa viện gia thuộc thị ủy, dưới ánh đèn, một cô gái đứng đó, trong màn đêm nhìn rất cô đơn, ôm lấy tay, đi đi lại lại bất an dưới ánh đèn.
Đỗ Thiên Dã nhận ra đó là Trần Tuyết, cháu gái của gã, vừa rồi cuộc điện thoại của Trần Tuyết làm gã đột nhiên đến đây.
Tô Tiểu Hồng nói: “Là cô ấy?”
Đỗ Thiên Dã gật đầu, thấp giọng nói: “Cô bảo cô ấy lên xe đi.”
Tô Tiểu Hồng hiểu ra, vì Đỗ Thiên Dã sợ bị người khác nhìn thấy ảnh hưởng không tốt, trong lòng thầm nghĩ, làm cái chức bí thư thị ủy thật là chẳng dễ dàng chút nào, làm gì cũng phải cẩn thận, trong tầng lớp lãnh đạo, Trương Dương là một người khác biệt.
Tô Tiểu Hồng đẩy cửa xe bước xuống, đến trước mặt Trần Tuyết cười.
Trần Tuyết cũng cười với cô ấy, có điều trong nụ cười vẫn còn đôi nét lạnh lùng, Tô Tiểu Hồng nhìn thấy khuôn mặt không một chút tì vết của Trần Tuyết, mặc dù là phụ nữ, nhưng cô vẫn phải thán phục, cô gái này quá xinh đẹp, nhưng chỉ mang lại cho người ta cảm giác quá lạnh lùng, thiếu đi sức sống.
“Bí thư Đỗ đang ở trong xe.”
Trần Tuyết gật đầu đến xe cùng với Tô Tiểu Hồng, Đỗ Thiên Dã bảo Trần Tuyết ngồi bên cạnh gã, nhẹ nhàng hỏi: ‘Xảy ra chuyện gì rồi? Đừng lo, nói với tôi.”
Trần Tuyết cắn môi, là ông bảo cô đến đây tìm Đỗ Thiên Dã, cô từ trước đến giờ đều nghe lời ông nội, có điều đến giờ Trần Tuyết vẫn không biết rằng vị bí thư thị ủy Giang Thành này là chú ruột của cô.
Trần Tuyết hơi do dự, Tô Tiểu Hồng ý thức được có lẽ là do cô, cô cười nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi ra đây một chút.
Đỗ Thiên Dã nói: “Không sao, Tô tổng là người nhà, cô nói đi.” Một câu bình thường của Đỗ Thiên Dã làm cho Tô Tiểu Hồng cảm thấy ấm áp, đây là sự tôn trọng với cô. Với thân phận của Đỗ Thiên Dã, không cần làm như vậy với cô.
Trần Tuyết nói: “Mẹ tôi xảy ra chuyệ rồi, ông tôi bảo đến đây tìm anh.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Đừng lo, nói sự việc tường tận với tôi.”
Trần Tuyết lúc này mới nói mọi chuyện, hóa ra mẹ của cô là Cảnh Tú Cúc bị người đánh ở huyện Xuân Dương, sau đó lại bị lộ ra chuyện cô ta tham ô tiền công khi còn là chủ nhiệm phòng làm việc hương Hắc Sơn tử, viện kiểm sát đã mời cô ta đến, sau khi Trần Tuyết nghe thấy vậy, ngay lập tức vội về từ Bắc Kinh, cô vốn muốn tìm Trương Dương, nhưng sau khi liên hệ với ông, Trần Sùng Sơn bảo cô trực tiếp đến gặp Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nghe xong gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm hiểu về chuyện này, Trần Tuyết, muộn thế này rồi, cô đừng về nữa, con gái thân một mình đi về tôi cũng không yên tâm.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Thế này đi, để Trần Tuyết về cùng với tôi, nhà tôi rất lớn.”
Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã đẩy cửa xe, nói với Trần Tuyết trước khi đi: “Cô đừng lo, có tin, tôi sẽ báo ngay cho Tô tổng, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì lớn đâu.”
Đỗ Thiên Dã xuống xe, Trần Tuyết là cháu gái của gã, Cảnh Tú Cúc là chị dâu lớn của hắn, mặc dù quan hệ giữa cha hắn và vị chị dâu này không được tốt, nhưng ông ta bảo Trần Tuyết đến tìm gã, đã chúng minh rằng ông vẫn quan tâm đến người con dâu này, Đỗ Thiên Dã nghĩ một lúc, việc này để Trương Dương ra mặt là thích hợp nhất, gã gọi điện cho Trương Dương.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Khi Trương Dương nhận được điện thoại, hắn vẫn đang ngồi uống cùng Vinh Bằng Phi, hắn đang làm cho Vinh Bằng Phi quan tâm hơn về hệ thống công an của Phong Trạch, nói tóm lại hắn không thích Triệu Quang Đống, từ lúc Triệu Quang Đống Dùng Tạ Quân Xước để đối phó với hắn, Trương đại quan đã coi Triệu Quang Đống là một cái đinh cần phải nhổ đi. Vinh Bằng Phi chỉ cười hì hì nghe mà thôi, rất ít khi phát biểu ý kiến.
Trương Dương nhận được cuộc điện thoại này của Đỗ Thiên Dã, cũng ngớ người, không ngờ Trần Tuyết đến, nha đầu này, mẹ cô ấy xảy ra chuyện không tìm hắn, mà lại đi tìm Đỗ Thiên Dã, đây chẳng phải là xa cách với hắn hay sao? Nhưng nghĩ lại, thì Đỗ Thiên Dã là chú ruột của Trần Tuyết, không tìm gã thì tìm ai?
Đỗ Thiên Dã bảo Trương Dương tìm hiểu tình hình, gã là bí thư thị ủy, Cảnh Tú Cúc chỉ là một chủ nhiệm phòng làm việc hương Hắc Sơn Tử, gã đi tìm hiểu chuyện này không thích hợp, Trương Dương thì không giống vậy, tên này vốn là cán bộ từ Hắc Sơn Tử, hơn nữa còn có chút giao tình với Cảnh Tú Cúc.
Nghe nói Cảnh Tú Cúc có chuyện, Trương Dương ngay lập tức liền nghĩ tới việc này chắc hẳn có liên quan đến Vương Bác Hùng, Vương Bác Hùng khi còn là bí thư hương đảng ủy hương Hắc Sơn Tử, y và Cảnh Tú Cúc đã có qua lại với nhau, sau đó quan hệ giữa hai người dần nhạt dần sau khi Vương Bác Hùng thăng cấp lên thành cục trưởng cục thuế huyện Xuân Dương, nhưng đó là mặt sáng, ai mà biết đằng sau họ có quan lại với nhau không?
Trương Dương ngay lập tức gọi điện cho Vương Bác hùng, Vương Bác Hùng cũng đang uống rượu ở ngoài, nghe thấy Trương Dương gọi điện thoại đến, y vội vàng ra ngoài.
Trương Dương trực tiếp hỏi: “Cảnh Tú Cúc sao rồi?”
Vương Bác Hùng nói: “Tôi cũng không rõ, có người báo cô ấy có chút vấn đề kinh tế.”
Trương Dương phát nản, một cái Hắc Sơn Tử, người nghèo có thể có vấn đề kinh tế gì chứ, hắn cảm thấy Vương Bác Hùng có ý định lấp liếm, cười nói: “Vương cục, tôi với anh là anh em với nhau, có vấn đề gì cứ nói ra, nếu như anh biết tình hình, thì cứ nói rõ ràng với tôi.”
Vương Bác Hùng thở dài nói: “Lão đệ Trương à, chẳng giấu gì cậu, việc này là do vợ tôi làm ra, cô ta không biết nghe phong phanh ở đâu, mang theo mấy người nhà cô ta đến đánh Tiểu Cảnh, còn tố cáo vấn đề kinh tế với viện kiểm sát nữa.”
Trương Dương nói: “Sao cô ta biết Cảnh Tú Cúc có vấn đề kinh tế?”
Vương Bác Hùng nói: “Tôi cũng không biết, thực ra Tiểu Cảnh cũng chẳng có lỗi gì lớn, chỉ là ăn chút thu hồi thôi, tôi nghe nói lần này vì là chuyện thuê đất, nên cô ấy giúp đỡ người ta liên hệ với một mảnh đất ở thôn Thanh Hà, rồi ở giữa lấy chút tiền, sau đó mọi việc không thành, người ta tố cáo cô ấy.”
Trương Dương hỏi rõ không có việc gì, nên mới yên tâm.
Vương Bác Hùng ngụ ý: “Trương lão đệ à, cậu yên tâm, để tôi nghĩ cách.”
Trương Dương nói: “Thôi, đợi anh nghĩ ra cách thì Cảnh Tú Cúc vào tù rồi, tôi làm cho.” Trương Dương nắm khá rõ tình hình của Xuân Dương, bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng là do hắn đẩy xuống, nếu như hắn không đẩy Chu Hằng xuống, thì bí thư huyện ủy bây giờ là Sa Phổ Nguyên không thể thượng vị thuận lợi như vậy được, và huyện trưởng Từ Triệu Bân cũng chẳng được may mắn như vậy, nói trắng ra, mấy người này đều nợ tình người của hắn.
Trương Dương gọi điện cho Đỗ Thiên Dã, biểu thị chẳng có việc gì lớn, bảo Đỗ Thiên Dã không cần phải ra mặt.
Khi nói chuyện với Đỗ Thiên Dã, Tô Tiểu Hồng dẫn Trần Tuyết đến, Trần Tuyết từ Bắc Kinh đến Giang Thành, giờ vẫn chưa ăn cơm, mặt trắng bệch, làm cho người ta cảm thấy rất khổ thân, Trần Tuyết không ngờ Trương Dương lại ở đây, Trương Dương cười với cô, nói vào trong điện thoại: “Ừm, anh đừng quản nữa, họ đến đây rồi.” Cụp máy, vội vàng bảo với ông chủ cho thêm một bộ bát đũa, sự quan tâm của Trương Dương với phụ nữ rất tự nhiên, không hề giả tạo.
Tô Tiểu Hồng nhìn tên này chán nản, Trương Dương thấy gái đẹp là lại vậy, cô đã rất quen thuộc rồi.