Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận chứ, nhất định phải nhận chứ. Trương Chiến Bị sau khi uống vài chén rượu thì nói cũng nhiều hơn, cũng không mất tự nhiên như trước nữa, hắn cười nói: Tôi lần này ra khỏi nhà, cha tôi bảo tôi mangtheo một túi đồ khô cho cậu, nhưng bảo vệ ở cửa không cho tôi mang đồ vào, tôi để ở chỗ họ, lát nữa cậu đừng quên lấy lại nữa.

Trương Dương gật đầu nói: Ông nội vẫn rất nhớ đến cháu.

Nhớ chứ, cả ngày nhắc tới cậu, muốn cậu giành thời gian về quê chơi.

Trương Dương cười nói: Nhất định rồi.

Chu Sơn Hổ kính Trương Chiến Bị một chén rượu: Chú Chiến Bị, chú là đi ngang qua đây hay là đặc biệt tới đây.

Trương Chiến Bị nói: Sao có thể đi ngang qua được? Đi thêm nữa về hướng đông là biển lớn, tôi lại không muốn tới Đông Hải long cung.

Mấy người đều bật cười.

Trương Chiến Bị nói: Tôi là đến làm công trình, trong thôn chúng ta lần này có hơn hai mươi người đi theo tôi, đều làm công trình ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu.

Trương Dương nói: Chú tám, có chỗ nào cần cháu giúp không?

Trương Chiến Bị lắc đầu nói: Không, thực sự không cần, tôi chỉ làm công trình nhỏ thôi, cậu không cần phải giúp, khi tôi ra khỏi nhà, ông nội cậu đặc biệt dặn dò tôi không có chuyện gì thì đừng làm phiền cậu.

Trương Dương nói: Nếu có vấn đề thì cứ nói với cháu, ở Tân Hải cháu vẫn có thể giúp chú giải quyết một số vấn đề.

Trương Chiến Bị nói: Tôi biết, nhưng tôi có thể giải quyết được, hôm nay tới đây không phải nhờ cậu làm gì, chỉ là muốn gặp cậu thôi, lão Trương nhà chúng ta đến đời cậu thì chỉ có một nam đinh thôi.

Kiều Mộng Viện dùng trà thay rượu kính hắn: Chú Trương, cám ơn chú lần trước đã hỗ trợ.

Trương Chiến Bị uống chút rượu vào, nói chuyện cũng tùy tiện hơn: Ha ha, đều là người một nhà, cô là đối tượng của cháu trai tôi, sớm muộn gì cũng là người của lão Trương nhà chúng tôi, người một nhà khách khí cái.

Kiều Mộng Viện xấu hổ đến mặt đỏ bừng, dư khóe mắt nhìn thấy Trương đại quan nhân đang toét miệng cười, cô ta không khỏi giận chó đánh mèo Trương Dương, ở dưới bàn nhấc chân đá Trương Dương một cái.

Chu Sơn Hổ chỉ coi như không nhìn thấy gì, cắm đầu ăn cơm.

Trương Dương nói: Chú tám à, chú sống ở đâu?

Công trường có ký túc xá.



Tối nay ở lại đây nhé?

Trương Chiến Bị nói: Không, lát nữa tôi sẽ về ký túc xá công trường, sáng sớm mai còn phải bắt đầu làm việc bắt đầu làm việc. Hắn nghiện rượu không nhẹ, lại uống thêm một chén, nhìn Kiều Mộng Viện, hắn nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, lần trước người tạ thế là mẹ cô à?

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: Vâng!

Trương Chiến Bị nói: Lúc ấy tôi không nhớ ra, sau khi cô đi rồi tôi mới nhớ ra, mẹ cô năm đó đã tới thôn Tiểu Thạch Oa của chúng tôi.

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: Chú Trương, lúc ấy chú còn rất nhỏ mà sao nhớ rõ như vậy.

Trương Chiến Bị nói: Lúc ấy tôi mười hai tuổi rồi, phải nói là vì trong sơn thôn của chúng tôi chưa bao giờ có cô nương thành phố xinh đẹp như vậy tới, vả lại cô giống mẹ cô nên tôi nhớ rõ, khi bà ta đến thôn của chúng tôi, thôn chúng tôi rất oanh động, đều đi theo nhìn, vè sau nói là cô ta tới tìm thanh niên trí thức họ Tiêu.

Kiều Mộng Viện nói: Thanh niên trí thức họ Tiêu?

Tiêu Minh Hiên là cha cô à? Lúc ấy mẹ cô chính là đối tượng của hắn.

Trương đại quan nhân muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi, hắn thật sự là dở khóc dở cười, chuyện này hắn vẫn luôn giấu Kiều Mộng Viện, không ngờ ông chú tám này của mình uống chút rượu vào là nói ra hết.

Kiều Mộng Viện thông minh thế nào chứ, lúc này đã biết Trương Dương có rất nhiều chuyện giấu mình, mắt lườm Trương Dương, rõ ràng lộ ra vẻ bất mãn.

Trương đại quan nhân cười nói: Chú tám, chú uống say rồi.

Trương Chiến Bị nói: Tôi không uống say, chút rượu này không quật ngã được tôi đâu, người của Trương gia chúng ta đều có tửu lượng tốt.

Trương Dương cười cười, Kiều Mộng Viện nói: Chú Trương, chú biết Tiêu Minh Hiên đó hiện giờ đang ở đâu không?

Trương Chiến Bị lắc đầu: Không biết, từ sau khi các thanh niên trí thức lục tục rời đi thì chỉ còn mỗi Trần Ái Quốc ở lại trong thôn, những người khác đều đã mất liên lạc, người ta đều là người thành phố, chẳng ai nhớ tới đám quê mùa chúng tôi cả.

Trương Dương cười nói: Chú tám, cháu thấy không nhất định là người ta không nhớ tới chú, chú ở trong lòng cũng bài xích người thành phố mà.

Trương Chiến Bị nói: Trước đây trước đây không tiếp xúc nhiều với người ta, rất nhiều người ấn tượng đều đã mơ hồ, chẳng ai nhớ được tôi cả. Trương Chiến Bị lại uống thêm vài chén rượu, cảm giác ngà ngà say, trong đầu hắn vẫn tỉnh táo, sợ uống say thì thất thố liền đứng dậy cáo từ, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ tiễn hắn.

Kiều Mộng Viện và Trương Dương cùng nhau rời khỏi nhà ăn, nhìn Trương Chiến Bị đã đi xa, cô ta nói khẽ: Chuyện này anh có biết hay không?

Trương đại quan nhân biết rõ còn giả vờ hồ đồ: Chuyện gì cơ?



Kiều Mộng Viện nói: Chuyện của Tiêu Minh Hiên?

Trương Dương nói: Tôi cũng mới nghe nói thôi, có điều chú tám này của tôi lúc ấy mới bao lớn, một đứa bé mà thôi, lời chú ấy khó tin được lắm.

Kiều Mộng Viện nói: Cũng đúng, luận tâm kế thì chú tám của anh khẳng định không bằng anh.

Trương đại quan nhân nói: Mộng Viện, tôi sao nghe lời này của ô có ý tứ châm chọc tôi nhỉ?

Kiều Mộng Viện nói: Anh là bí thư thị ủy, tôi chỉ là lính đánh thuê của anh. Tôi nào dám nói móc anh. Cô ta có chút mệt mỏi nói: Tôi trở về nghỉ ngơi đây.

Trương Dương nói: Còn sớm mà, tán gẫu với tôi một lát.

Tôi mệt mỏi rồi! Kiều Mộng Viện xua tay đi về phía chỗ ở của cô ta.

Trương đại quan nhân đoán được những lời của chú tám Trương Chiến Bị vừa rồi nhất định khơi dậy lòng nghi ngờ của Kiều Mộng Viện, nói không chừng Kiều Mộng Viện đã hoài nghi Tiêu Minh Hiên này chính là cha ruột của cô ta. Trương đại quan nhân đương nhiên không thể nói thẳng ra tình hình thực tế mà hắn tra được, không phải hắn rắp tâm muốn giấu, mà là hắn xuất phát từ từ mục đích bảo hộ Kiều Mộng Viện, Trương Dương cho rằng những chuyện quá khứ này, Kiều Mộng Viện biết đến càng ít thì càng ít bị thương tổn. Hắn muốn tận hết khả năng của mình để bảo vệ Kiều Mộng Viện không phải chịu quá nhiều thương tổn nữa.

Hội đấu thầu rót vốn vào công trình và cải tạo xây dựng lại cảng được bắt đầu vào chín rưỡi sáng ngày hôm sau, Trương đại quan nhân tuy rằng đã để chuyện này cho bọn Kiều Mộng Viện đi làm, nhưng nghĩ tới ý nghĩa tương lai của sự kiện này đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Hắn vẫn tự mình tới hiện trường một chuyến, khi Trương Dương đến hiện trường hội đấu thầu thì đã chín giờ ba mươi lăm phút, khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên Không hề nhìn thấy Aishwarrya ở hiện trường.

Nhìn thấy Trương Dương tới hiện trường, Thường Hải Thiên và Kiều Mộng Viện đứng dậy, mời vào trong ngồi, Trương Dương cười cười, nói với Thường Hải Thiên: Tới đây tới đây là để cổ động cho các anh, đừng bảo tôi phát biểu gì đấy.

Thường Hải Thiên nói khẽ: Đến bây giờ người của tập đoàn Tinh Nguyệt vẫn chưa tới?

Trương Dương nói khẽ: Thông tri cho bọn họ chưa?

Kiều Mộng Viện Ở bên cạnh nói: Tôi tối hôm qua còn đặc biệt gọi điện thoại cho đại biểu Aishwarrya của Tinh Nguyệt, cô ta nói sẽ tới hội trường trước, nhưng...

Thường Hải Thiên nói: Không ngờ cô ta một chút quan niệm thời gian cũng không có.

Phía dưới truyền đến một giọng nói của nam tử: Bí thư Trương, đấu thầu hôm nay mấy giờ thì bắt đầu, đã qua thời gian dự định mười phút rồi.


Trương Dương cười nói: Anh đừng hỏi tôi, Chuyện hôm nay do chủ nhiệm Thường và chủ nhiệm Kiều làm chủ, tôi tới đây là để cổ động. Hắn từ trong đám người tìm được Nguyên Hòa Hạnh Tử, vẫn trước sau như một tao nhã đoan trang, khí định thần nhàn. Trương Dương khi nhìn cô ta thì ánh mắt của cô ta vừa hay cũng nhìn Trương Dương, mỉm cười tươi tắn.


Trương đại quan nhân cũng cười lại, Kiều Mộng Viện thấp giọng thương lượng với Thường Hải Thiên: Đợi thêm mấy phút nữa, bí thư Trương, ngài nói vài câu với mọi người đi. Kiều Mộng Viện là muốn lợi dụng phương thức này để kéo dài thời gian, chờ đại biểu của phía tập đoàn Tinh Nguyệt thêm một lát, Kiều Mộng Viện sở dĩ cho phía Tinh Nguyệt cơ hội, không phải bởi vì trong lòng cô ta nghiêng về phía Tinh Nguyệt. Mà là cô ta không muốn nhìn thấy cảnh gia tộc Nguyên Hòa một nhà độc đại, tuy rằng gọi là đấu thầu công khai, trên thực tế người có năng lực cạnh tranh nhất chính là hai nhà Tinh Nguyệt và Nguyên Hòa, nếu Tinh Nguyệt không đến, như vậy Nguyên Hòa Hạnh Tử sẽ có được hạng mục công trình cải tạo và xây dựng cảng với giá cực thấp, đối với phía Tân Hải mà nói thì hiển nhiên là bất lợi. Chỉ có cạnh tranh mới có thể khiến Tân Hải có được lợi ích lớn nhất.


Trương đại quan nhân hắng giọng, hắn cười nói: Nếu như vậy thì tôi nói vài câu. Lần này công trình đấu thầu cảng Phước Long đối với xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu có ý nghĩa trọng đại, cảng Phước Long là một bộ phận quan trọng để chúng ta xây dựng trung tâm hậu cần nhất lưu ở châu Á, trước đây cảng Phước Long ở Bắc Cảng từng có địa vị không thể thay thế, nhưng mấy năm nay sự phát triển của cảng Phước Long thủy chung rất chậm, hơn nữa Bắc Cảng có cảng mới hiện đại hoá công nghệ cao, cho nên quang mang của cảng Phước Long dần dần trở nên ảm đạm. Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, khiến Tân Hải có một lần cơ hội vụt bay mới, đối với cảng Phước Long mà nói thì cũng là một lần kỳ ngộ niết bàn trùng sinh, chúng ta phải nắm lấy lần kỳ ngộ này, cải tạo cảng Phước Long trở thành một cảng hoàn toàn mới, hiện đại hoá, công nghệ cao, chúng ta lần này mở rộng cải tạo công trình, chẳng những phải ở phương diện phần cứng tạo ra tiêu chuẩn nhất lưu quốc tế, còn phải ở phương diện phần mềm, trong quản lý và phục vụ đạt tới trình độ nhất lưu quốc tế, để cảng Phước Long trở thành cửa lớn ra vào của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, khiến toàn tỉnh, toàn quốc, thậm chí thế giới đều biết tới sự mở cửa và sức sống của Tân Hải chúng ta...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK