Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Nãi Vượng đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi noi: Bí thư Cố có cái nhìn thế nào về Bình Hải hiện giờ?

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Anh là hỏi quá khứ, hiện tại hay là tương lai?

Tiêu Nãi Vượng nói: Hiện tại!

Cố Doãn Tri nói: Hiện tại Cố mỗ chỉ là một người dân bình thường trong tỉnh Bình Hải, trong mắt tôi, Bình Hải càng tốt thì cuộc sống của người dân càng tốt, tôi hi vọng người làm quan thì thanh liêm còn người làm dân thì bình an.

Tiêu Nãi Vượng lúc này dường như đã hiểu rõ toàn bộ ý tứ của Cố Doãn Tri, y mỉm cười nói: Nói chuyện với ông một buổi còn hơn đọc sách mười năm.

Cố Doãn Tri nói: Không dám nhận, những lời này của tôi đều là đọc được từ trong sách!

Hai người đồng thời bật cười.

Cố Doãn Tri mời Tiêu Nãi Vượng ở lại dùng cơm, Tiêu Nãi Vượng vui vẻ nhện lời.

Cố Doãn Tri nói: Ven hồ Thu Hà mới mở một quán rượu, chúng ta tới đó đi. Sinh hoạt bình thường của Cố Doãn Tri rất đơn giản, có khách tới, tất nhiên không thể quá mức đơn giản được.

Hai người ra khỏi nhà, khi Cố Doãn Tri khóa cửa, một chiếc xe taxi đi tới trước cửa nhà ông ta rồi dừng lại, Trương Dương từ trong xe đi ra, một thời gian không gặp, thằng ôn này tựa hồ lại đen hơn rất nhiều, Cố Doãn Tri không biết chuyện hắn tới Tây Tạng, có chút kinh ngạc nói: Sao đột nhiên đen thế?

Trương Dương cười gọi chào cha, lúc này mới lưu ý đến người ở bên cạnh Cố Doãn Tri không ngờ là bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng, hắn cười nói: Bí thư Tiêu, sao lại là ngài!

Tiêu Nãi Vượng cười nói: Tôi đến thăm bí thư Cố.

Cố Doãn Tri nói: Tới đúng lúc lắm, theo chúng tôi cùng đi ăn cơm đi.

Trương Dương từ Tây Tạng bay về Bình Hải, xuống máy bay ở Đông Giang, hắn trước tiên đến thăm Cố Doãn Tri một chút, còn có một chuyện rất quan trọng là, hiện tại đã tới thanh minh rồi, hắn phải viếng mộ Cố Giai Đồng, cho nên hắn sau khi tới Đông Giang liền để An Ngữ Thần tới Nam Quốc Sơn Trang nghỉ ngơi, còn mình thì trực tiếp tới đây.

Cố Doãn Tri đã đoán được mục đích tới đây lần này của Trương Dương, bất tri bất giác con gái đã đi được mấy tháng rồi, chân tình của Trương Dương đối với nó thủy chung là không thay đổi, Cố Doãn Tri thấy thế, trong lòng cũng phi thường cảm động.

Ba người tới quán rượu mới mở ven hồ Thu Hà, bởi vì nơi này cách xa nội thành, sinh ý rất thanh đạm, ba người ngồi trên ban công ở tầng hai, có tên vãn bối Trương Dương, chuyện gọi thức ăn đương nhiên không cần Cố Doãn Tri phải lo, khi Trương Dương đi gọi thức ăn, Tiêu Nãi Vượng có chút tò mò hỏi: Bí thư Cố và Trương Dương... Không nói hết câu, nhưng ý tức đã rất hoàn chỉnh, chuyện Trương Dương là con rể của Tống Hoài Minh, cơ hồ toàn bộ Bình Hải đều biết, nhưng chuyện hắn cũng là con rể của Cố Doãn Tri thì rất ít người biết.



Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Trong lòng tôi coi nó như con trai vậy. Câu này đã giải thích rõ ràng rồi.

Tiêu Nãi Vượng cười cười, Cố Doãn Tri đã nói đến nước này, mình rõ ràng là không cần phải hỏi nữa.

Trương Dương gọi thức ăn về, ngồi xuống bên cạnh, cười nói: Cha,con vừa từ Tây Tạng về, tia tử ngoại ở cao nguyên hơi mạnh một chút cho nên mới biến thành đen như thế này.

Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: Tôi lúc đầu nhìn thấy cơ hồ là không nhận ra cậu!

Trương Dương cầm ấm trà lên rót cho Cố Doãn Tri và Tiêu Nãi Vượng, sau đó lại nói với Tiêu Nãi Vượng: Bí thư Tiêu, có phải tôi về sau nên đổi lại cách xưng hô với ngài không? Trương Dương trước khi tới Tây Tạng cũng đã nhận được tin tức, phó tỉnh trường thường vụ tương lai của Bình Hải sẽ là tranh chấp giữa Lương Thiên Chính, Đỗ Thiên Dã và Tiêu Nãi Vượng,Tiêu Nãi Vượng nếu đã tới Đông Giang, chứng tỏ chuyện này đã kết thúc rồi.

Tiêu Nãi Vượng mỉm cười sửa lại: Trương Dương, về sau tôi khai triển công tác ở Bình Hải cần phải dựa vào sự ủng hộ nhiều hơn của cậu đấy.

Trương Dương cười nói: Nên là tôi phải nhờ tỉnh trưởng Tiêu chiếu cố nhiều hơn mới đúng!

Cố Doãn Tri đã trải qua quan trường chìm nổi, đối với những lời nói xã giao trên quan trường kiểu này cũng nghe nhiều quá rồi, hiện tại nghe lại cảm thấy không lọt tai.

Khi hai người nói chuyện riêng, lời gì cũng có thể nói ra được, nhưng một khi có người thứ ba, nói chuyện ít nhiều cũng có kỵ húy, sau khi nói mấy lời khách sáo, Trương Dương và Tiêu Nãi Vượng lại đàm luận về phong cảnh Tây Tạng, y trước đây cũng đã ba lần vào Tạng, đối với phong thổ phía Tây Tạng cũng rất tinh tường, Trương Dương cũng hiểu được quy tắc và sự tị húy trên quan trường, đề tài của hắn phần lớn đều là tiến hành xoay quanh hai người con trai của Tiêu Nãi Vượng. Khi hắn tới Nam Võ, bởi vì cứu cháu của Tiêu Nãi Vượng, cho nên Tiêu Nãi Vượng đặc biệt mở tiệc rượu để biểu lộ lòng cám ơn, Trương Dương cũng thông qua bữa tiệc đó mà quen với người nhà của Tiêu Nãi Vượng, còn giới thiệu con trai út Tiêu Thư Đường của Tiêu Nãi Vượng tới bệnh viện khoa não của Vu Tử Lương thực tập.

Tiêu Nãi Vượng là người rất khéo miệng, chừng mừng trong ngôn ngữ nắm cũng rất chuẩn, có lẽ tính tình của y vốn là như vậy, hoặc là có lẽ y mới tới Bình Hải, lúc mới đầu cần một quá trình để thích ứng.

Sau khi Tiêu Nãi Vượng rời đi, Cố Doãn Tri và Trương Dương cùng nhau tới trước mộ phần của Cố Giai Đồng, Trương Dương cúng xong, cùng Cố Doãn Tri ngồi ngay tại bãi cỏ trước mộ phần, hắn từ trong ba lô lấy ra một chuỗi phật châu mà Ân Thiện pháp sư đưa cho hắn rồi tặng lại cho Cố Doãn Tri Cố Doãn Tri tiếp lấy phật châu, mỉm cười nói: Nghe nói cậu và Yên Nhiên đã đính hôn à?

Trương Dương gật đầu, ở trước mộ phần Cố Giai Đồng nhắc tới chuyện này, từ đáy lòng hắn luôn thấy có chút áy náy.

Cố Doãn Tri vui vẻ nói: Rất tốt, con gái của Hoài Minh rất không tồi, cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng đến lúc nghĩ tới hôn nhân đại sự.

Trương Dương dạ một tiếng.

Cố Doãn Tri nói: Có nhớ có một lần cậu thỉnh giáo tôi, tôi đã từng nói với cậu, đừng làm đứa bé xui xẻo không?

Trương Dương bật cười: Cha, con không nghe lời cha dặn, luôn không nhịn được mà đi làm đứa trẻ xui xẻo.

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Thật ra hiện tại, câu nói kia của tôi chưa chắc đã đúng, người khác nhau, phương pháp làm việc cũng khác nhau, tôi dùng kinh nghiệm của mình để chỉ đạo cậu làm việc, vốn đã là sai rồi!



Trương Dương nói: Trên thực tế, con không nghe lời cha nói, ở trong quan trường luôn vấp phải trắc trở.

Cố Doãn Tri cười nói: Cũng may là cậu không đến nỗi đầu rơi máu chảy, mặt mũi bầm dập tới cửa gặp tôi .

Trương Dương nói: Đó là vì con da dày thị, chịu đòn tốt.

Cố Doãn Tri vỗ vỗ vai Trương Dương rồi đứng dậy: Quan trường là nơi khô khan nhạt nhẽo nhất, nếu như không đi làm việc, trong lòng chỉ nghĩ tới quyền lực, không gì ngoài tranh đi đấu lại, tôi hiện tại ngẫm lại lúc còn tại vị, những gì còn nhớ chỉ là những việc đã làm cho người dân, Tôi cũng có một số chuyện không làm tốt, ngược lại những ngày tháng đấu tranh quyền lực biến thành mơ hồ rồi, thường thường đều không nhớ được, mặc là có ngẫu nhiên nhớ tới, cũng chỉ thấy mình lúc ấy quá buồn cười, vì tranh đoạt một thứ gì đó mà mất đi thời gian làm việc.

Trương Dương nói: Hiện thực là, anh không đấu với người khác thì người khác cũng sẽ đấu với anh, con đường anh đi vốn không muốn trêu vào người khác, nhưng người ta muốn đi nhanh hơn, vốn cho rằng anh cản đường tiến tới của hắn.

Cố Doãn Tri nói: Từ những lời này của cậu, có thể nghe ra sự lý giải của cậu đối với quan trường lại thâm sâu sâu thêm một tầng.

Trương Dương nói: Trung Quốc từ quan trường mà thành, không ngoài tranh đi đấu lại, trừ phi không làm gì, muốn làm thì phải chuẩn bị sẵn sàng đấu tranh.

Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: Xem ra tôi đã lạc hậu rồi, cho nên người lớn tuổi thì nên về hưu, mất đi nhuệ khí và ý chí chiến đấu, làm sao có thể đứng vững trong quan trường được?

Trương Dương nói: Cha, không phải ai cũng có thể thích ứng với sự chuyển biến vai trò như cha đâu, không phải ai cũng có lòng dạ rộng rãi như cha.

Cố Doãn Tri nói: Thằng nhóc, lại bắt đầu tâng bốc tôi rồi đấy à!

Hai người hàn huyên một lúc, đều tài của Cố Doãn Tri lại quay trở về Cố Minh Kiện, ông ta nói khẽ: Hai ngày trước nhà máy chế dược Giang Thành xảy ra một chuyện, nhân viên quản lý trung tầng toàn bộ từ chức, Minh Kiện bị chuyện này khiến cho rất mệt mỏi.

Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn đã sớm đoán trước phương pháp quản lý của Cố Minh Kiện sẽ làm nhà máy chế dược Giang Thành sinh ra mâu thuẫn, nhưng hắn không ngờ mâu thuẫn lại trở nên gay gắt nhanh như vậy.

Cố Doãn Tri nói: Vốn chuyện sinh ý của nó tôi cũng không muốn hỏi đến, nhưng nhà máy chế dược Giang Thành là sự nghiệp mà một tay Giai Đồng sáng lập lên, tôi thật sự không đành lòng nhìn nó sụp đổ như vậy.


Trương Dương nói: Cha, thật ra chuyện này con cũng đã đã sớm muốn nói với cha rồi, Minh Kiện làm việc lòng nghi ngờ quá nặng, cậu ta không tín nhiệm đám lão thần tử của nhà máy, sau khi vào làm chủ nhà máy dược, đã tiến hành thay máu ban quản lý, Thường Hải Thiên cũng là bởi vì nguyên nhân này mà rời khỏi nhà máy dược,lần này nhân viên quản lý trung tầng từ chức có thể cũng có liên quan tới phương diện này.


Cố Doãn Tri thở dài nói: Thằng ôn này lòng dạ có vấn đề, tôi vẫn cho rằng nó bị vấp ngã thì sẽ khôn hơn, nhưng không ngờ lại khiến đầu óc nó biến thành đa nghi như vậy.


Trương Dương nói: Cha, thật ra Giai Đồng lúc sinh tiền có để lại một số cổ phần cho cha và Dưỡng Dưỡng, sau khi cô ấy gặp chuyện không may, con đã rút cổ phần ra, đầu tư vào nhà máy vắc xin sinh vật của Thường Hải Thiên, hiện tại một nửa cổ phần của nhà máy vắc xin sinh vật Hải Thiên là của hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK