Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Vân Phi đang mắng hứng khởi, nước miếng bay khí thế, thì chợt nghe được tiếng cười của Đổng Học Bân : Tạ phó chủ nhiệm, xin lỗi, xin lỗi, tôi đã đến muộn!

Tạ Vân Phi nói ra được nửa đường cũng đành phải dừng lại, hắn hận Đổng Học Bân, nhưng khi đối diện với thằng nhãi này, nội tâm vẫn phát sợ, bộ ngực của hắn vẫn ưỡn rất cao, hai tay chắp ở phỉa sau, rất có phong phạm lãnh đạo, mà trên thực tế là trong những người ở đây ngày hôm nay, cấp bậc của hắn là cao nhất.

Trương Dương mặt đầy tươi cười đi tới, vươn hai tay với Tạ Vân Phi, xem ra là muốn bắt tay nhiệt tình, Tạ Vân Phi miễn cưỡng nắm tay với hắn.

Trương Dương nói : Tạ phó chủ nhiệm, hôm nay khảo sát có thỏa mãn không?

Tạ Vân Phi nói : Tiểu Trương à, công tác chuẩn bị của các người có vấn đề Đối mặt với Trương Dương hắn cũng không dám tỏ vẻ như vừa rồi.

Trương Dương nói : Vấn đề gì?

Vương Nghiễm Chính không nhịn được nói : Tạ phó chủ nhiệm nói hồ bơi của chúng ta giống nhà tắm, nói bục cao của chúng ta không đủ mười mét

Trương Dương cười tủm tỉm nhìn Tạ Vân Phi, trong lòng Tạ Vân Phi không khỏi hoảng loạn, bất quá trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không thể biểu hiện ra bản thân sợ Trương Dương, thân là một quan viên cấp trên, hắn không thể tỏ ra sợ, trước mặt nhiều người, tin rằng Trương Dương cũng không dám làm ra chuyện khác thường. Tạ Vân Phi lấy dũng khí nói : Tiểu Trương, thân là lãnh đạo của ủy ban thể dục, lần đại hội tỉnh này là do cậu phụ trách, cậu cần phải kiểm tra nghiêm ngặt, phải phụ trách đối với dân chúng Nam Tích ...

Nói còn chưa xong, Trương Dương đã cắt đứt lời hắn : Tạ phó chủ nhiệm, tôi không phụ trách chổ nào? Anh nói ra sự thật để tôi tâm phục khẩu phục đi!

Tạ Vân Phi nói : Không nói cái khác, cậu xem cái bục cao này, tôi thấy không đủ mười mét

Trương Dương nói : Đo thì biết! thị trưởng Vương, tìm thước cuộn đến đây!

Vương Nghiễm Chính đáp, Tạ Vân Phi thì kinh ngạc nhìn Trương Dương, không ngờ thằng nhãi này lại tích cực như thế, tôi là lãnh đạo, lãnh đạo nói thì cậu phải nghe, cậu nói theo tôi làm cái gì? Tạ Vân Phi vẫn chưa hiểu Trương Dương, bị Trương Dương đánh một cái tại Nam Võ mà vẫn không nhớ được.

Trương Dương đột nhiên nói : Ai da! Anh làm gì thế?

Tất cả mọi người nhìn xuống phía dưới, nghe một tiếng ầm! Thường Lăng Phong hô lên : Có người rơi xuống nước!



Lực chú ý của mọi người đều tập trung vào mặt nước trên bể bơi, Tạ Vân Phi cũng không ngoại lệ, nhưng hắn bỗng nhiên cảm giác được bên hông bị ai đẩy một cái, thân thể nhào ra ngoài bục cao rơi xuống, Tạ Vân Phi cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai, có cảm giác rơi từ trên cao vạn trượng xuống, hắn sợ đến nổi kêu thảm lên một tiếng.

Trương đại quan nhân không mất thời cơ nói một câu : Tạ phó chủ nhiệm, anh hùng nha!

Ngoại trừ Thường Lăng Phong, không ai rõ ràng chuyện gì xảy ra, còn tưởng Tạ Vân Phi thật sự xả thân cứu người, Tạ Vân Phi rơi cái ầm xuống hồ bơi, người thanh niên kia thì nhàn nhã bơi lên bên kia của hồ bơi, mấy người trong tổ khảo sát của ủy ban thể dục tỉnh lúc này mới hồi phục tinh thần lại, kinh hoảng nói : Tiêu rồi, Tạ chủ nhiệm rơi xuống nước!

Trương Dương nói : Tạ phó chủ nhiệm là đi cứu người, không phải rơi xuống nước!

Lúc này đầu của Tạ Vân Phi lộ ra trong hồ bơi, hai tay quơ điên cuồng, ngay cả nói cũng không nói được, lại chìm xuống dưới, tất cả mọi người đã nhìn ra, thằng nhãi này không biết bơi.

Trương đại quan nhân nói : Tạ chủ nhiệm! Chờ chút, tôi đến cứu anh đây! Hắn chậm rãi cởi quần áo ra, xung quanh có mấy người dũng cảm muốn cứu người, nhưng không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ai cũng không dám nhảy từ trên bục cao mười mét này xuống, chờ bọn họ chạy xuống dưới, thì thấy Trương Dương với một tư thế nhảy cầu duyên dáng nhảy xuống nước, bọt nước bắn lên rất đẹp. Trương Dương tìm được Tạ Vân Phi dưới nước, Tạ Vân Phi lúc này cũng mơ hồ, Trương Dương nắm cổ áo của hắn, ôm lấy hắn từ phía sau, mang hắn nổi lên trên mặt nước, sau đó kéo vào trong bờ.

Mọi người hỗ trợ đưa Tạ Vân Phi lên, Trương Dương sau đó đi tới, nhân viên công tác thì cuống quít cầm chăn đi tới, Trương Dương cầm lấy quấn một cái lên người, đám ký giả đi theo lần này nhanh chóng chụp lấy hình ảnh Trương đại quan nhân anh dũng cứu người, một màn đặc sắc đều được chụp lại.

Tạ Vân Phi vẫn không nhúc nhích nằm một đống ở đó, Vương Nghiễm Chính nói : Nhanh chóng gọi cấp cứu! Gã không thích Tạ Vân Phi, nhưng mà người ta dù sao cũng là lãnh đạo cấp trên, lãnh đạo xảy ra chuyện tại Tĩnh Hải, cán bộ Tĩnh Hải bọn họ cũng rất khó coi.

Trương Dương cười nói : Không có việc gì đâu! Hắn nhìn cái bụng trương phình của Tạ Vân Phi, xem ra uống không ít nước, hình tượng của thằng nhãi này hiện tại giống một con cóc, Trương Dương vương ngón tay, nhấn nhấn lên cái bụng của Tạ Vân Phi, tay chân của Tạ Vân Phi quơ quơ lên giữa không trung, há miệng ra, ộc! Một đống nước chảy ra ngoài, sau đó, cả người hắn khôi phục phản ứng, quỳ tren mặt đất, ói ra liên tục, người xung quanh ở bên cạnh nhìn, cảm thấy hắn vừa buồn cười vừa đáng thương, bất quá phần lớn người đều cảm thấy rằng hắn bị trừng phạt đúng tội, đối đãi không thể quá phận, dù sao thì cũng phải chừa chút dư địa lại.

Tạ Vân Phi ói xong, thân thể cũng bủn rủn vô lực, được hai gã thành viên của tổ khảo sát nâng lên giường nghỉ của phòng nghỉ, Vương Nghiễm Chính mời bác sĩ từ bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải đến kiểm tra thân thể. Sau khi kiểm tra sơ bộ, chứng minh Tạ Vân Phi chỉ là bị uống nước, thân thể không có vấn đề khác, cái này cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.

Tất cả mọi người không lập tức rời đi, tuy rằng chỉ có mấy người đồng tình với Tạ Vân Phi, nhưng giả vờ thì vẫn cần thiết, đây là một loại lễ tiết cần có, cũng là một biểu hiện dối trá. Trương Dương nói : Tạ phó chủ nhiệm, anh thật là dũng cảm, là người đầu tiên lao ra cứu người!


Nước mắt ủy khuất của Tạ Vân Phi sắp rơi ra, hắn căn bản là một con vịt cạn, một chút kỹ năng bơi cũng không có, sao có thể cứu người, hắn hữu khí vô lực nói : Tôi không biết bơi, bục cao mười mét, tôi đứng ở trên mà còn sợ, tôi ... tôi ... Ngực của hắn bởi vì kích động mà phập phồng kịch liệt.


Trương Dương cũng thật ác, an ủi Tạ Vân Phi, nói : Tạ phó chủ nhiệm, cái này càng đáng quý, xả thân cứu người không phải ai ai cũng đều có thể làm được, thể hiện đầy đủ tinh thần không sợ hãi của cán bộ đảng viên!


Tạ Vân Phi tức đến trắng mặt, oái khí trong lồng ngực cũng biến thành một tiếng rống : Rốt cục là ai? Ai đẩy tôi từ trên cao xuống?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK