Chung quanh vang lên tiếng còi cảnh sát, mấy trăm quân nhân ngay lập tức đi tới hiện trường.
Nước mắt che phủ tầm mắt của Kim Mẫn Nhi, cô ta lẩm bẩm nói: "Vì sao lại đẩy tôi xuống, vì sao?"
" Mẫn nhi?" Một giọng nói suy yếu vang lên.
Kim Mẫn Nhi đột nhiên quay người lại, nhìn thấy thân ảnh của Trương Dương xuất hiện ở trên đường quốc lộ của bờ biển, trên người hắn dính đầy máu tươi, trên mặt cũng bị khói hun cho đen xì, nhưng ánh mắt đó vẫn sáng rực, nhìn thấy Kim Mẫn Nhi không sao, hắn mỉm cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng bóng.
Kim Mẫn Nhi cắn chặt đôi môi anh đào, lau đi nước mắt trên mặt, cô ta bước về phía Trương Dương, đi tới trước mặt hắn, dùng sức đánh vào ngực Trương Dương: "Vì sao lại đẩy tôi xuống, vì sao?"
Trương Dương vẫn cười.
Kim Mẫn Nhi vừa đánh vào ngực hắn vừa khóc, cuối cùng cô ta cũng ngừng tay, dang tay ra ôm chặt lấy cổ Trương Dương, mặt dụi vào vai hắn bật khóc.
Ngũ Đắc Chí cũng cả người đầy máu đứng ở bên cạnh Trương Dương, hắn có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, mất kính, cho dù là gần như vậy, thị lực của gã vẫn không nhìn được: "Cái đó... hai người đang làm gì vậy?"
Trương Dương trừng mắt nhìn gã một cái: "Anh không hiểu cái gì gọi là tinh thần chủ nghĩa quốc tế à?"
Năm chiếc xe jeep quân dụng đi tới hiện trường, người đầu tiên từ trên xe nhảy xuống là Chu Tú Tú, nhìn thấy Trương Dương không sao, cô ta không khỏi hoan hô một tiếng, đồng thời cô ta cũng nhìn thấy Kim Mẫn Nhi đang ôm cổ Trương Dương, không khỏi lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Trương đại quan nhân nhìn thấy Kim Thượng Nguyên đã đi tới bên này, vội vàng ho khan một tiếng, Kim Mẫn Nhi lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh buông hắn ra, nhìn thấy nhiều người như vậy đi tới, hiển nhiên đều nhìn thấy cảnh cô ta ôm chặt Trương Dương, mặt không khỏi nóng bừng, cúi đầu bước về phía Kim Thượng Nguyên, nhỏ giọng gọi: "Bác cả!"
Kim Thượng Nguyên kích động gật gật đầu, vươn bàn tay to ra vuốt ve mặt Kim Mẫn Nhi: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..."
Chu Tú Tú đi tới bên cạnh Trương Dương, đấm vào vai hắn một cái: "Giỏi lắm! Không làm mất mặt Quốc An!"
Trương đại quan nhân cười ha ha một tiếng, có điều một quyền này của Chu Tú Tú lại đấm đúng vào vết thương của hắn, vẻ mặt của Trương đại quan nhân lập tức biến hình.
Tư lệnh viên quân phân khu Nam Tích Lưu Hằng cười lớn đi tới, nhiệt tình cầm hai tay Trương Dương ra sức lắc, nói: "Trương Dương, ha ha, lợi hại, không đơn giản, thật sự là không đơn giản!"
Trương Dương nói: "Chào tư lệnh Lưu, cái đó, chuyện ông đã đáp ứng tôi thì đừng quên nhé."
Lưu Hằng lúc này mới nhớ tới mình vừa rồi đáp ứng giúp hắn chuyện chức chính xử, không khỏi bật cười, y vỗ vỗ tay Trương Dương nói: "Mau đi xử lý vết thương đi, chuyện ở đây anh không phải lo, tôi sẽ xử lý."
Một gã sĩ quan đi tới bên cạnh Lưu Hằng: "Tư lệnh Lưu, các phóng viên muốn phỏng vấn."
Lưu Hằng nói: "Lập tức mở cuộc họp với các phóng viên, nói thành Thương Mậu Hàn Quốc Tĩnh Hải phát sinh hoả hoạn, trải qua sự cứu giúp toàn lực của chúng ta, cuối cùng đã khống chế được hỏa tình."
Sĩ quan đó sửng sốt nói: "Vậy, họ liệu có tin không?"
Lưu Hằng mỉm cười nói: "Tin hay không không quan trọng, quan trọng là, bọn họ nhất định phải nhất định phải dựa theo những gì tôi nói mà viết!"
Trương Dương và Ngũ Đắc Chí được hộ tống lên xe cứu thương, được bác sĩ khẩn cấp trị liệu.
Chu Tú Tú đi tới bên cạnh bọn họ, nói: "Bắt được ba tên, chết mất bảy, trước mắt bọn họ đã thừa nhận thuộc đảng cách mạng Hàn Quốc, phía Hàn Quốc đã triệt tiêu mệnh lệnh phóng thích Lý Bỉnh Nguyên?"
Trương Dương nói: "Phía chúng ta có bao nhiêu có bao nhiêu bị giết?"
Chu Tú Tú nói: "Phía Chúng ta đã chết một người, phía đoàn thương mậu Hàn Quốc, tổng tài tập đoàn RG, Phác Chí Tín tiên sinh bị giết."
Trương Dương tuy rằng không có hào cảm gì đối với Phác Chí Tín, nhưng nghe nói y bị giết, vẫn là có chút cảm thán, thấp giọng nói thấp giọng nói: "Không ngờ chuyến đi thương vụ lần này lại trở thành chuyến đi kinh hồn."
Chu Tú Tú nói: "Tất cả mọi chuyện lần này đều là phía Hàn Quốc dẫn tới, trên ngoại giao chúng ta sẽ không phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì, anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện."
Trương Dương gật gật đầu, quay sang Ngũ Đắc Chí nói: "Đắc Chí, gan của anh cũng to thật?"
Ngũ Đắc Chí nói: "Chuyện bị bức tới đầu, không cho phép tôi được sợ, có điều giờ nhớ lại vẫn có chút sợ hãi, tên lắp bom nhất định là rất tự tin đối với bản thân, trên thiết bị bom bố trí một cái bẫy hoàn hảo, may mà không nổ ngay lập tức."
Trương đại quan nhân nhớ tới cũng không khỏi sợ hãi, Ngũ Đắc Chí lúc ấy nếu cắt dây đỏ lập tức dẫn nổ, chỉ sợ bọn họ hiện tại đã hóa thành tro bụi rồi.
Bác sĩ ở trên người Trương Dương lấy ra hơn ba mươi mảnh thủy tinh, toàn quá trình Trương Dương đều chuyện trò vui vẻ, mọi người đối với ý chí của thằng ôn này bội phục đến cực điểm. Xử lý xong vết thương, bác sĩ đề nghị hắn đi tới bệnh viện kiểm tra, Trương Dương cự tuyệt hảo ý của bọn họ, ở trên xe thay một bộ quần áo mới, quần áo đều là quân phục do bộ đội cung cấp, hắn mặc quân phục, đeo túi quân dụng, hai tay quấn băng đi ra khỏi xe cứu thương.
Phía đoàn thương mậu Hàn Quốc quyết định tối hôm đó ở lại Tĩnh Hải, đã xảy ra loại chuyện này không ít người bị ảnh hưởng tâm lý, cũng cần thời gian thu xếp một số chuyện.
Tối hôm đó Trương Dương và đoàn thương mậu Hàn Quốc cùng nhau tới chính phủ nhất chiêu của thành phố Tĩnh Hải, nhất chiêu do bộ đội phụ trách giới nghiêm, bất kỳ ai ra vào đều bị tra hỏi nghiêm ngặt.
Trương Dương ở trong phòng thu xếp, phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính lại tới thăm, Vương Quảng Chính trong sự kiện hôm nay cũng chấn kinh không ít, gã vốn cho rằng hôm nay chỉ sợ phải chết ở thành thương mậu Hàn Quốc rồi, lúc ấy trong lòng hối hận đến cực điểm, nghĩ rằng sao lại đi dính vào chuyện này, nhưng khi nguy cơ phát sinh, Vương Quảng Chính vẫn biểu hiện ra tố chất cứng rắn của một cán bộ đảng viên, trước đây ở trong lòng Trương Dương vẫn khinh thường Vương Quảng Chính, nhưng thông qua chuyện hôm nay hắn đã nhìn Vương Quảng Chính với con mắt khác, dù sao cùng nhau trải qua một hồi sinh tử, quan hệ giữa bọn họ bất tri bất giác trở nên thân cận hơn nhiều.
Vương Quảng Chính hiểu rõ hóa giải trận nguy cơ này, Trương Dương và gã đều góp phần rất lớn, tuy rằng đối với bên ngoài thì tuyên bố chỉ là một sự kiện cháy kho hàng, đây là sợ tạo thành tình tự khủng hoảng trên xã hội, nhưng biểu hiện của bọn họ hôm nay đã được tổ chức nhìn thấy, Vương Quảng Chính trước đây cũng không biết trên người mình nhiều chỗ phát sáng như vậy, gã phát hiện mình vẫn rất nhiệt huyết, rất dũng cảm.
Khi Vương Quảng Chính đến đã bảy giờ rưỡi tối, nhà ăn đã chuẩn bị xong cơm chiều, Vương Quảng Chính mang đến một tin tức, bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên, thị trưởng Hạ Bá Đạt, cùng với nhiều vị thường ủy khác từ Nam Tích tới đây, , chắc là không lâu nữa sẽ tề tụ đủ ở đây, bọn họ là tới để an ủi đoàn thương mậu Hàn Quốc và những quần chúng bị thương. Trương Dương cười nói: "Lúc cao trào thì họ không tới, đợi sau khi hạ màn rồi thì lại nhao nhao chạy tới."
Vương Quảng Chính trước đây cũng không dám nói xấu sau lưng lãnh đạo, nhưng ở trước mặt Trương Dương, gã cũng không cố kỵ nhiều, thở dài nói: "Chủ nghĩa hình thức vẫn phải làm, chủ nhiệm Trương, đi ăn cơm đi."
Trương Dương gật gật đầu, từ trong tay Vương Quảng Chính nhận lấy giấy ra vào mà gã đưa, cùng Vương Quảng Chính ra khỏi phòng, khi đi qua phòng bên cạnh thì nghe thấy tiếng người khóc.
Trương Dương thấp giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"
Vương Quảng Chính nói: "Lương Hiểu Âu của ban chiêu thương Đông Giang, trong sự kiện hôm nay bị dọa cho sợ hãi, bây giờ còn vẫn chưa thể khôi phục lại từ trong hoảng sợ."
Trương Dương thầm thở dài một hơi, chuyện hôm nay nhất định sẽ cho tạo thành ám ảnh tâm lý cho rất nhiều người.
Khi tới trước cửa nhà ăn, gặp Kim Mẫn Nhi và Kim Thượng Nguyên tới ăn cơm, Kim Thượng Nguyên nhìn thấy Trương Dương mỉm cười bước về phía hắn, hôm nay nếu không có Trương Dương, hậu quả thiết tưởng sẽ không thể chịu nổi.
Kim Thượng Nguyên cầm tay Trương Dương nói: "Cám ơn!"
Trương Dương biết Kim Thượng Nguyên trước giờ kiệm lời như vàng, có thể nói ra hai chữ cám ơn này đã là rất khó rồi, trong đó bao hàm ý nghĩa rất sâu xa.
Trương Dương cầm tay Kim Thượng Nguyên nói: "Bảo hộ sự an toàn của mỗi một nhà đầu tư là trách nhiệm của chúng tôi, hy vọng Kim tiên sinh đừng bởi vì vậy mà thay đổi cách nhìn đối với quốc gia của chúng tôi."
Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi thật lòng cảm tạ những gì mà quý quốc đã làm cho chúng tôi, nếu chuyện này phát sinh ở Hàn Quốc, không thể nào được xử lý nhanh chóng như vậy."
Trương Dương mỉm cười làm ra tư thế mời, mời y cùng đi vào ăn cơm.
Tối hôm đó nhà khách thành phố Tĩnh Hải vì những khách nhân Hàn Quốc này mà đặc biệt chuẩn bị thức ăn tinh mỹ, đáng tiếc mọi người sống sót sau tai nạn, ai nấy tâm tình bất định, cũng không muốn ăn lắm.
Kim Thượng Nguyên uống một chén cháo xong liền đứng dậy cáo từ trước, y là chủ tâm cốt của đoàn thương mậu Hàn Quốc, còn phụ trách nhiệm vụ trấn an đoàn viên, khi rời khỏi, y nói với Trương Dương: "Lát nữa đưa Mẫn nhi về nhé!"
Trương Dương cười nói: "Ông yên tâm!"
Vương Quảng Chính là phó thị trưởng nên có không ít công tác phải an bài, gã ở hiện trường bận bịu vô cùng.
Trương Dương nhìn thấy Kim Mẫn Nhi thủy chung không ăn cơm, nhẹ giọng nói: "Vì sao không ăn cơm?"
Kim Mẫn Nhi nói: "Không muốn ăn.
Trương Dương cười nói: "Còn đang suy nghĩ chuyện ban ngày à!"
Kim Mẫn Nhi lắc đầu rồi lại gật đầu, cô ta bỗng nhiên nói: "Thôi cảm thấy rất ngột ngạt, có thể đi ra ngoài dạo một chút không ?"
Trương Dương gật đầu nói: "Được!"
Khi hai người rời khỏi nhà khách vẫn bị tra hỏi một hồi, sau khi chuyện hôm nay phát sinh, quân đội đề cao cảnh giác, bầu không khí của Tĩnh Hải trở nên khẩn trương hơn rất nhiều. Có điều bọn họ đều có giấy ra vào, không hề gặp phiền toái quá lớn.
Từ nhà khách đi ra không xa chính là bãi biển, bãi biển vào đông có chút trong trẻo nhưng lành lạnh, Kim Mẫn Nhi hai tay đút vào túi áo, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Trương Dương mặc áo quân nhân, thoạt nhìn như là một sĩ quan trẻ tuổi anh khí bừng bừng. Trương Dương phá vỡ trầm mặc trước, mỉm cười nói: "Con người của tôi mỗi lần gặp cô đều không ngừng làm liên lụy tới cô."
Kim Mẫn Nhi lắc lắc đầu, hai tay xoa vào nhau: "Chuyện lần này là tôi làm phiền tới anh."
Trương Dương cười nói: "Coi như huề nhau vậy!"
Kim Mẫn Nhi bỗng nhiên nói: "Anh coi tôi là Kim Mẫn Nhi hay là Xuân Tuyết Tình?"
Trương Dương ngây ra một thoáng: "Tôi có thể không trả lời vấn đề này của cô không?"
Kim Mẫn Nhi dừng chân lại, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Trương Dương: "Tôi muốn anh trả lời!"
Trương Dương suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Tôi coi cô là Kim Mẫn Nhi nhiều thơn một chút."
Kim Mẫn Nhi cười rất xinh đẹp, phong tư tuyệt mỹ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy hô hấp nghẹn lại, cô ta ôn nhu nói: "Anh coi tôi là Xuân Tuyết Tình cũng được, Kim Mẫn Nhi cũng được, chỉ cần anh nhớ tôi là tốt rồi."
Trương đại quan nhân trong lòng cảm thấy rất ấm áp, mình hà đức hà năng mà lại được lọt vào mắt xanh của mỹ nhân, hắn đang chuẩn bị biểu đạt một chút cảm tình trong lòng thì Kim Mẫn Nhi thốt: "Thơm quá!"
Lời nói của Trương Dương bị cô ta làm gián đoạn, vì thế không nói ra miệng được nữa, ánh mắt nhìn về đằng xa, nhìn thấy ở phái trước không xa có một quán đồ nướng hải sản.
Kim Mẫn Nhi kéo tay Trương Dương tới đó, quán đồ nướng chỉ có hai khách hàng, có điều đồ ăn rất đầy đủ, Kim Mẫn Nhi gọi một số hải sản, Trương Dương gọi một cân thịt dê, hai người ngồi ở cạnh lò sưởi ăn đồ nướng.
Trương Dương gọi một bình Nhị Oa Đầu, trong quan đồ nướng cũng không có rượu ngon nào khác, hắn dùng răng mở nắp bình, gọi một cái chén thủy tinh, rót đầy một chén rượu, còn chưa kịp uống thì Kim Mẫn Nhi đã cầm lấy trước, uống một hớp lớn, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, hiển nhiên trình độ cay của rượu vượt qua sức tưởng tượng của cô ta, "A!" Cô ta khè một cái, theo bản năng nói một câu tiếng Hàn.
Khiến cho Trương đại quan nhân ngây ra nhìn cô ta.
Kim Mẫn Nhi cười giải thích: "Rượu cay quá!"
Trương Dương cười nói: "Tôi trước đây nghe nói con gái Hàn Quốc đều có thể uống rượu, xem ra cô cũng không kém!"
Kim Mẫn Nhi nói: "Có thể uống một chút, khi ở Hàn Quốc thường xuyên uống cùng cha!"
Trương Dương:: "Vậy cô tối nay côi tôi là cha cô đi, hai chúng ta uống nhiều một chút!"
Kim Mẫn Nhi cười đá hắn một cước: "Đáng ghét, chỉ biết chiếm tiện nghi của tôi thôi!"
Khi người ta sợ hãi và khẩn trương cao độ cần được thả lỏng, Kim Mẫn Nhi cũng vậy, Trương Dương cũng vậy. Hơi rượu có thể giúp thả lỏng, nghe sóng biển ăn đồ nướng và nói chuyện phiếm cùng một tiểu mỹ nhân, tác dụng thả lỏng tăng lên gấp đôi.
Trương Dương cầm lấy chén mà Kim Mẫn Nhi uống chỉ còn lại một nửa, ngửa cổ lên uống cạn sau đó dập thật mạnh xuống bàn.
Kim Mẫn Nhi cười nói: "Tôi thích bộ dạng uống rượu của anh!" Cầm lấy bình rượu lại rót đầy chén thủy tinh.
Trương Dương nói: "Tôi còn thích bộ dạng uống rượu của cô hơn, không ngờ nữ hài tử ôn nhu như cô lại cũng có một mặt hào sảng như vậy."
Kim Mẫn Nhi nói: "Ta chỉ là trông nhu nhược, nhưng tính cách của tôi rất mạnh mẽ đó!" Cô ta đột nhiên chuyển đề tài: "Xuân Tuyết Tình là một cô gái như thế nào? Tính tình của chúng tôi nhu nhược hay là mạnh mẽ?"
Bí thư thị ủy Thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên vào tám giờ rưỡi tối hôm đó đến chính phủ nhất chiêu của thành phố Tĩnh Hải. Đi cùng y còn có thị trưởng Hạ Bá Đạt, phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo, bộ trưởng bộ tuyên truyền, nhiều thường ủy như vậy cùng nhau đến đủ thấy lãnh đạo thành phố Nam Tích coi trọng sự kiện lần này như thế nào, lãnh đạo chủ yếu của thành phố Tĩnh Hải cơ hồ toàn bộ xuất động.
Chuyện Lần này khiến thành phố ban lãnh đạo Nam Tích từ trên xuống dưới đều kinh hãi, nếu sự kiện không được giải quyết thuận lợi, không biết sẽ có bao nhiêu vì vậy mà mất chức. Từ Quang Nhiên đối với sự kiện này đã tìm hiểu rất rõ, đã trò chuyện nhiều lần với tư lệnh quân phân khu thành phố Nam Tích Lưu Hằng, Trương Dương nói với bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng: "Lão Lương, nhất định phải làm tốt công tác truyền thông, bảo đảm sự kiện lần này không tạo thành ảnh hưởng ác liệt."
Lương Tùng gật đầu sắc mặt lại rất khó coi, phòng miệng dân còn khó hơn phòng giặc, muốn ngăn chặn tiếng nói truyền thông cũng không phải dễ dàng, Lương Tùng có thể đoán được, sự kiện khủng bố tuy rằng đã chấm dứt, nhưng nhiệm vụ của y vẫn chưa xong, nếu bởi vậy mà sinh ra ảnh hưởng không tốt, y có thể phải gánh vác trách nhiệm.
Đa số lãnh đạo trong lòng đều có cảm giác tránh được một kiếp. Chuyện lớn như vậy sau cùng trong dân chúng lại có hai người tử vong, năm người bị thương, tổn thất của các phương diện không tính là quá lớn, hơn nữa chuyện này có quan hệ trực tiếp với phía Hàn Quốc, trên ngoại giao không có bất kỳ phiền toái gì.
Từ Quang Nhiên đầu tiên tới chỗ nghỉ trọ của đoàn thương mậu Hàn Quốc để an ủi, phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính đi cùng y gặp mặt Kim Thượng Nguyên, Từ Quang Nhiên khách sáo một phen, Kim Thượng Nguyên cũng biểu hiện ra vẻ vô cùng rộng rãi, sau đó Từ Quang Nhiên lại đi thăm chủ nhiệm ban chiêu thương thành phố Đông Giang Lương Hiểu Âu, tình tự của Lương Hiểu Âu vẫn có chút không ổn định, cứ vừa nói chuyện vừa khóc.
Rời khỏi phòng Lương Hiểu Âu, Từ Quang Nhiên nhíu mày, nói với Hạ Bá Đạt ở bên cạnh: "Trương Dương này thật là chuyện của ban chiêu thương Đông Giang người ta mà hắn cũng muốn quản!" Tất cả mọi người từ những lời này đều thấy được sự bất mãn của Từ Quang Nhiên đối với Trương Dương.
Hạ Bá Đạt nói: "Hắn cũng là nhiệt tình thôi, cho dù hắn không hỗ trợ an bài, đoàn thương mậu Hàn Quốc vẫn sẽ đến thăm thành thương mậu Hàn Quốc "Hạ Bá Đạt đối với chuyện này cũng biết rất rõ ràng, Trương Dương trong đây không có bất kỳ sai lầm gì, vô luận hắn có tới hay không. Đoàn thương mậu Hàn Quốc cũng vẫn sẽ đến, ban chiêu thương Đông Giang đã an bài trước nhật trình, sự kiện khủng bố thành thương mậu Hàn Quốc nhất định phát sinh, Trương Dương chỉ là không may bị kéo vào.
Vương Quảng Chính ở bên cạnh nói: "Nếu không có chủ nhiệm Trương xả thân cứu người, mọi người đều xong rồi." Nếu là trước đây Vương Quảng Chính sẽ không dám ở trước mặt lãnh đạo nói những lời này. Nhưng sau chuyện hôm nay, Vương Quảng Chính có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt, gã bỗng nhiên thấy rõ phương hướng chính trị của mình, làm cán bộ lãnh đạo nhiều năm như vậy, gã lần đầu tiên hiểu cái gì gọi là lấy thân làm gương, cái gì gọi là không biết sợ.
Từ Quang Nhiên nói: "Trương Dương đâu? Tôi sao không thấy hắn?"
Vương Quảng Chính nói: "Đi ra ngoài ăn cơm rồi!"
"Đi ra ngoài ăn cơm?" Từ Quang Nhiên cảm thấy kinh ngạc, thằng ôn này đúng là nhàn hạ thoải mái thật, đã xảy ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không ngờ còn có thể nuốt trôi cơm. Thư ký của y nói: "Để tôi gọi điện thoại cho anh ta!"
Từ Quang Nhiên lắc lắc đầu: "Không cần, hắn có phải là không đi làm đâu!"
Hạ Bá Đạt lạnh lùng nhìn Từ Quang Nhiên, xem ra mâu thuẫn giữa Từ Quang Nhiên và Trương Dương đã càng tích càng sâu, không thể nào hòa hoãn được.
Từ Quang Nhiên lại đề nghị: "Chúng ta tới bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải thăm người bị thương một chút." Những lãnh đạo tại đây đều không nói gì, tất cả đều đều hiểu thăm hỏi và an ủi chỉ là hình thức, mục đích chân chính của bí thư Từ là vì để không muốn người khác nói ra nói vào.
Các Lãnh đạo lên xe rời khỏi Tĩnh Hải nhất chiêu, xe đi chưa được bao xa thì nhìn thấy một nam một nữ ngồi ở quán đồ nướng trên bờ cát, nam đúng là Trương Dương, nữ thì cực kỳ xinh đẹp.
Hạ Bá Đạt nhìn thấy nhưng không nói gì, y nhìn sang Từ Quang Nhiên, ánh mắt của Từ Quang Nhiên cũng nhìn chằm chằm vào quán đồ nướng đó, bí thư Từ khẳng định cũng nhìn thấy, có điều Từ Quang Nhiên cũng không nói gì. Thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương à Trương Dương, thằng ôn mày thật sự là tự tại, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mày còn nhàn hạ thoải mái đi lừa con gái nhà người ta, có một chút tính giác ngộ cán bộ đảng viên nào hay không hả!
"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Kim Mẫn Nhi truy hỏi.
Trương Dương mỉm cười, cầm chén rượu lên uống cạn: "Rất giống, hai người đều rất xinh!" Hắn ngẩng đầu nhìn ánh sao trong trời đêm, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, Xuân Tuyết Tình cũng đang ở đâu đó trên trời lặng lẽ nhìn hắn
Kim Mẫn Nhi từ trong ánh mắt của Trương Dương ý thức được gì đó, cô ta có một loại cảm giác ủy khuất, khi Trương Dương và cô ta ở cùng một chỗ. Cơ hồ đều sẽ nhớ tới Xuân Tuyết Tình, biểu hiện trực tiếp nhất chính là thằng ôn này đa số thời gian tinh thần cũng không tập trung lên người mình. Kim Mẫn Nhi nói: "Anh lại nghĩ tới cô ta à?"
Trương Dương cười nói: "Không, tôi đang nghĩ người khác nói tôi là họa tinh cũng không phải là không có lý, tôi đến chỗ nào chỗ đó đều có chuyện phát sinh."
Kim Mẫn Nhi không khỏi mỉm cười: "Ở Nam Tích làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao cảm giác như thế nào?"
"Cảm giác rất tốt!"
Kim Mẫn Nhi rót rượu vào cái chén rông, bất tri bất giác một bình Nhị Oa Đầu đã cạn, trên mặt Kim Mẫn Nhi hiện lên ráng hồng dụ người: "Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao chỉ là ngụy trang của anh, anh là đặc công, trước khi chuyện hôm nay phát sinh, có phải đã biết được gì đó hay không?" Kim Mẫn Nhi thủy chung cho rằng Trương Dương là đặc công, cô ta thậm chí cảm giác Trương Dương trước đó cũng đã biết về hành động khủng bố lần này.
Trương Dương cười nói: "Chuyện hôm nay, tôi căn bản chính là đánh bậy đánh bạ, chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Thao dùng quan hệ cá nhân tìm tới tôi, nhờ tôi hỗ trợ an bài tiếp đãi. Tôi vốn định mượn cơ hội này tuyên truyền một chút tình trạng của Nam Tích chúng tôi với các vị xí nghiệp gia của đoàn thương mậu Hàn Quốc, tăng tiến sự hiểu biết của mọi người về Nam Tích. Vừa hay có thể kiếm chút đầu tư, nhưng không ngờ lần này trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đầu tư không thành còn thiếu chút nữa bỏ mạng."
Kim Mẫn Nhi nghe hắn nói rất thú vị, không nhịn được bật cười khanh khách, rất ít được nhìn thấy người lạc quan như Trương Dương.
Trương Dương nhìn khuôn mặt của Kim Mẫn Nhi, thấp giọng nói: "Thật ra cho dù không có Lôi Quốc Thao nhờ, nếu tôi biết cô bị khốn ở đây, tôi vẫn sẽ đến!"
Kim Mẫn Nhi cắn cắn đôi môi anh đào, trong lòng ấm áp vô cùng, rất nhanh liền cảm giác được có một loại cảm giác hạnh phúc không nói nên lời, cô ta nhỏ giọng nói: "Tôi tin!"
Sáng sớm hôm sau, tất cả thành viên của đoàn thương mậu Hàn Quốc dưới sự hộ tống của quân cảnh ngồi xe rời khỏi Tĩnh Hải về Đông Giang, Trương Dương cũng không đi tiễn. Hắn không thích trường hợp đưa tiễn, lau rửa xong vết thương bị mảnh kính găm đầy trên người, mặc quần áo đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi cùng nhau đang đi lên xe, Kim Mẫn Nhi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, hiển nhiên đang tìm hắn.
Trương Dương cười, hắn lặng lẽ vẫy tay với Kim Mẫn Nhi, cô gái Hàn Quốc đáng yêu này đối với mình thật sự rất tốt.
Trương Dương nhìn vào gương, trên mặt vẫn có mấy vết thương, có điều cũng may mặt mày không hốc hác, trận kịch chiến sinh tử ngày hôm qua giống như ở trong mộng. Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại quần áo một chút, lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn đi ra mở cửa, lại là phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính.
Trương Dương cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, hỏi: "Bọn họ đi rồi à?"
Vương Quảng Chính gật đầu nói: "Đi rồi, tất cả coi như thuận lợi."
Trương Dương cười nói: "Đáng tiếc không một lượt bắt sạch đám khủng bố đó."
Vương Quảng Chính nói: "Tối hôm qua bí thư Từ và thị trưởng Hạ đều tới. Bọn họ có nhắc tới anh."
Trương Dương nói: "Chắc trong lòng bọn họ đều khá tức giận tôi, cho rằng tôi mang tới một phiền phức lớn cho họ."
Vương Quảng Chính mỉm cười, gã lắc đầu nói: "Thật ra chuyện này cho dù anh không nhúng tay vào cũng vẫn sẽ phát sinh, đám phần tử khủng bố Hàn Quốc đó đã sớm bố trí động thủ trong thành thương mậu rồi."
Trương Dương nói: "Đáng tiếc, các lãnh đạo lại nghĩ như vậy, bọn họ sợ nhất là xảy ra chuyện. Có chuyện bọn họ đều nghĩ là làm thế nào để giải quyết mà nghĩ làm thế nào để trốn tránh trách nhiệm."
Vương Quảng Chính không nói theo, gã cho rằng cái nhìn của Trương Dương đối với lãnh đạo có chút bất công, các lãnh đạo thành phố Nam Tích không đến nỗi bất kham như hắn nói.
Trương Dương nói: "Buổi sáng có an bài gì không?" Vương Quảng Chính nói: "Nghỉ ngơi, cả ngày hôm qua tôi bị giày vò đủ mệt rồi, tối hôm qua đều là cố gắng làm việc, nếu tôi không phải là cán bộ lãnh đạo thì sớm đã nằm xuống rồi, thật sự tôi cũng sợ, tôi đặc biệt bội phục anh, ngày hôm qua dưới tình huống đó mà anh vẫn có thể biểu hiện ra sự trấn định như vậy."
Trương Dương cười nói: "Đối mặt với súng thật đạn thật có ai mà không sợ? Tôi cũng sợ, nhưng tôi nếu không đứng ra, mấy ngàn người chúng ta chẳng lẽ an vị ngồi đó chờ chết? Mấy cây gậy Cao Ly chạy đến địa bàn Trung Quốc chúng ta chế tạo sự tình, cục tức này không thể nuốt xuống được, nói sao cũng đánh cho chúng bật trở về."
Vương Quảng Chính mỉm cười.
Trương Dương đứng dậy nói: "Nếu không có việc gì thì cùng tôi đi xem trung tâm thể thao trên nước, tôi xong tiến độ sẽ trở về. Chắc đám lãnh đạo đó đều đang suy nghĩ xem tôi ở đâu."
Vương Quảng Chính thật sự bội phục tinh lực của Trương Dương, toàn bộ buổi sáng gã cùng Trương Dương ở trung tâm thể thao trên nước Tĩnh Hải thị sát một vòng, xây dựng cơ sở của trung tâm thể thao trên nước Tĩnh Hải đã hoàn công toàn bộ. Trang trí và lắp đặt thiết bị cũng sắp hoàn thành, so với trung tâm thể dục mới của Nam Tích tiến độ của nơi này rõ ràng là nhanh hơ rất nhiều. Trương Dương tỏ vẻ hài lòng đối với đội xây dựng, hắn ở hiện trường chụp vô số ảnh, chuẩn bị cầm về đi cho các phương diện liên quan của Nam Tích học tập, dựa theo lời nói của Trương đại quan nhân, muốn cho dám thương nhân xây dựng Nam Tích đó tổ chức đến đây thă quan tập thể, xem tiến độ công trình phía Tĩnh Hải rồi về xem lại bên mình, dứt khoát đâm đầu vào tường mà chết đi.
Buổi trưa hôm đó Trương Dương quay trở về Nam Tích, sự kiện khủng bố phát sinh ở Tĩnh Hải không hề gây lên sóng gió gì lớn, điều này có liên quan tới hành động phong tỏa tin tức nghiêm mật, giới truyền thông tương quan đưa tin toàn là tiến hành làm nhạt dần chuyện này, nói sự kiện khủng bố lần này thành hoả hoạn. Trừ số ít lãnh đạo Nam Tích ra, không nhiều người biết Trương Dương có mặt ở hiện trường, hơn nữa chính là thằng ôn này vào lúc cuối cùng lái xe kéo xe tải chở bom, cứu được tính mạng của mấy ngàn người ở hiện trường.
Tư lệnh quân phân khu Lưu Hằng rất ít khi tham dự cuộc họp thường ủy thành phố Nam Tích hôm nay cũng đi tới thị ủy Nam Tích, y là tới để thông báo với các vị thường ủy chuyện này, thật ra đại khái các vị thường ủy đều biết hết rồi, Lưu Hằng cũng không nói lại quá chi tiết, chỉ báo cáo qua loa một hồi rồi cuối cùng cường điệu nói: "Đồng chí Trương Dương trong chuyện lần này đã biểu hiện ra một tố chất của một đảng viên vĩ đại, đúng là tinh thần không biết sợ, mới thành công phá hỏng âm mưu của phần tử khủng bố, đối với sự anh dũng của đồng chí Trương Dương, chúng ta nhất định phải khen thưởng." Bộ trưởng bộ Tuyên truyền Lương Tùng cười nói: "Nhưng chuyện này hình như không thích hợp khen ngợi công khai, chúng ta tuyên bố với bên ngoài rằng đây chỉ là một vụ cháy, khen ngợi đồng chí Trương Dương chẳng phải là sẽ phải nói thật chuyện này ra ư?"
Lưu Hằng cười nói: "Tôi không phải có ý này, tôi chỉ đề xuất một đề nghị, cán bộ quốc gia vĩ đại như Trương Dương, chúng ta có thể chọn dùng hình thức khác để khen ngợi, nghe nói đồng chí Trương Dương là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, hiện tại vấn đề chính ban của anh ta vẫn chưa được giải quyết, tôi đề nghị có thể trên hành chính bồi thường cho anh ta một chút, cái này cũng là một loại khen ngợi mà."
Bộ trưởng Tổ chức Hà Anh Bồi đá bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên một cước, Lý Bồi Nguyên liếc y một cái, trong lòng lập tức hiểu ra, lão hồ li Hà Anh Bồi này là không muốn lên tiếng, lúc này phải là y đứng ra. Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi đồng ý với đề nghị của tư lệnh Lưu, thật ra cán bộ trẻ tuổi vĩ đại như Trương Dương đã sớm khẳng định trên tổ chức, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao vốn nên được hưởng đãi ngộ cấp chính ban."
Thị trưởng Hạ Bá Đạt lúc này cũng đi theo châm một chút lửa: "Tôi cũng đồng ý với ý kiến của tư lệnh Lưu, Trương Dương lần này lập công không nhỏ, cứu tính mạng của mấy ngàn người, vãn hồi bộ mặt quốc gia. Hơn nữa càng hiếm có hơn là, cậu ta không kiêu ngạo chút nào, không tuyên dương công lao của mình, làm ra một chuyện tốt như vậy mà vẫn có thể bảo trì trầm mặc, phong cách như vậy là đáng được khẳng định, là đáng được cán bộ đảng viên trẻ tuổi học theo, tôi cho rằng phải lập tức giải quyết vấn đề đãi ngộ của đồng chí Trương Dương."
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên bật cười ha ha: "Tư lệnh Lưu, tôi thấy khen ngợi như vậy không đủ đâu, thật ra vấn đề chính ban của Trương Dương đã được giải quyết rồi, là bộ trưởng Hà vẫn chưa giải quyết xong thôi." Y quay sang Hà Anh Bồi nói: "Lão Hà à, không phải là tôi nói anh đâu, nhưng hiệu suất công tác của anh cũng quá thấp rồi."
Hà Anh Bồi mắng thầm trong lòng, tôi ư, lúc trước không phải anh bảo tôi cứ dây dưa sao? Hiện tại sao lại đổ lên người tôi, nhưng trong lòng mắng thì mắng, nỗi oan này vẫn phải mắng thôi. Từ Quang Nhiên dù sao cũng là bí thư thị ủy, không thể chính diện vạch trần y được, Hà Anh Bồi cười nói: "Đã giải quyết rồi, đang chuẩn bị hạ công văn, ai ngờ tư lệnh Lưu hôm nay lại đề xuất."
Lưu Hằng cười nói: "Xem ra là tôi nhiều lời rồi!"
Kim Thượng Nguyên uống một chén cháo xong liền đứng dậy cáo từ trước, y là chủ tâm cốt của đoàn thương mậu Hàn Quốc, còn phụ trách nhiệm vụ trấn an đoàn viên, khi rời khỏi, y nói với Trương Dương: "Lát nữa đưa Mẫn nhi về nhé!"
Trương Dương cười nói: "Ông yên tâm!"
Vương Quảng Chính là phó thị trưởng nên có không ít công tác phải an bài, gã ở hiện trường bận bịu vô cùng.
Trương Dương nhìn thấy Kim Mẫn Nhi thủy chung không ăn cơm, nhẹ giọng nói: "Vì sao không ăn cơm?"
Kim Mẫn Nhi nói: "Không muốn ăn.
Trương Dương cười nói: "Còn đang suy nghĩ chuyện ban ngày à!"
Kim Mẫn Nhi lắc đầu rồi lại gật đầu, cô ta bỗng nhiên nói: "Thôi cảm thấy rất ngột ngạt, có thể đi ra ngoài dạo một chút không ?"
Trương Dương gật đầu nói: "Được!"
Khi hai người rời khỏi nhà khách vẫn bị tra hỏi một hồi, sau khi chuyện hôm nay phát sinh, quân đội đề cao cảnh giác, bầu không khí của Tĩnh Hải trở nên khẩn trương hơn rất nhiều. Có điều bọn họ đều có giấy ra vào, không hề gặp phiền toái quá lớn.
Từ nhà khách đi ra không xa chính là bãi biển, bãi biển vào đông có chút trong trẻo nhưng lành lạnh, Kim Mẫn Nhi hai tay đút vào túi áo, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Trương Dương mặc áo quân nhân, thoạt nhìn như là một sĩ quan trẻ tuổi anh khí bừng bừng. Trương Dương phá vỡ trầm mặc trước, mỉm cười nói: "Con người của tôi mỗi lần gặp cô đều không ngừng làm liên lụy tới cô."
Kim Mẫn Nhi lắc lắc đầu, hai tay xoa vào nhau: "Chuyện lần này là tôi làm phiền tới anh."
Trương Dương cười nói: "Coi như huề nhau vậy!"
Kim Mẫn Nhi bỗng nhiên nói: "Anh coi tôi là Kim Mẫn Nhi hay là Xuân Tuyết Tình?"
Trương Dương ngây ra một thoáng: "Tôi có thể không trả lời vấn đề này của cô không?"
Kim Mẫn Nhi dừng chân lại, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Trương Dương: "Tôi muốn anh trả lời!"
Trương Dương suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Tôi coi cô là Kim Mẫn Nhi nhiều thơn một chút."
Kim Mẫn Nhi cười rất xinh đẹp, phong tư tuyệt mỹ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy hô hấp nghẹn lại, cô ta ôn nhu nói: "Anh coi tôi là Xuân Tuyết Tình cũng được, Kim Mẫn Nhi cũng được, chỉ cần anh nhớ tôi là tốt rồi."
Trương đại quan nhân trong lòng cảm thấy rất ấm áp, mình hà đức hà năng mà lại được lọt vào mắt xanh của mỹ nhân, hắn đang chuẩn bị biểu đạt một chút cảm tình trong lòng thì Kim Mẫn Nhi thốt: "Thơm quá!"
Lời nói của Trương Dương bị cô ta làm gián đoạn, vì thế không nói ra miệng được nữa, ánh mắt nhìn về đằng xa, nhìn thấy ở phái trước không xa có một quán đồ nướng hải sản.
Kim Mẫn Nhi kéo tay Trương Dương tới đó, quán đồ nướng chỉ có hai khách hàng, có điều đồ ăn rất đầy đủ, Kim Mẫn Nhi gọi một số hải sản, Trương Dương gọi một cân thịt dê, hai người ngồi ở cạnh lò sưởi ăn đồ nướng.
Trương Dương gọi một bình Nhị Oa Đầu, trong quan đồ nướng cũng không có rượu ngon nào khác, hắn dùng răng mở nắp bình, gọi một cái chén thủy tinh, rót đầy một chén rượu, còn chưa kịp uống thì Kim Mẫn Nhi đã cầm lấy trước, uống một hớp lớn, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, hiển nhiên trình độ cay của rượu vượt qua sức tưởng tượng của cô ta, "A!" Cô ta khè một cái, theo bản năng nói một câu tiếng Hàn.
Khiến cho Trương đại quan nhân ngây ra nhìn cô ta.
Kim Mẫn Nhi cười giải thích: "Rượu cay quá!"
Trương Dương cười nói: "Tôi trước đây nghe nói con gái Hàn Quốc đều có thể uống rượu, xem ra cô cũng không kém!"
Kim Mẫn Nhi nói: "Có thể uống một chút, khi ở Hàn Quốc thường xuyên uống cùng cha!"
Trương Dương:: "Vậy cô tối nay côi tôi là cha cô đi, hai chúng ta uống nhiều một chút!"
Kim Mẫn Nhi cười đá hắn một cước: "Đáng ghét, chỉ biết chiếm tiện nghi của tôi thôi!"
Khi người ta sợ hãi và khẩn trương cao độ cần được thả lỏng, Kim Mẫn Nhi cũng vậy, Trương Dương cũng vậy. Hơi rượu có thể giúp thả lỏng, nghe sóng biển ăn đồ nướng và nói chuyện phiếm cùng một tiểu mỹ nhân, tác dụng thả lỏng tăng lên gấp đôi.
Trương Dương cầm lấy chén mà Kim Mẫn Nhi uống chỉ còn lại một nửa, ngửa cổ lên uống cạn sau đó dập thật mạnh xuống bàn.
Kim Mẫn Nhi cười nói: "Tôi thích bộ dạng uống rượu của anh!" Cầm lấy bình rượu lại rót đầy chén thủy tinh.
Trương Dương nói: "Tôi còn thích bộ dạng uống rượu của cô hơn, không ngờ nữ hài tử ôn nhu như cô lại cũng có một mặt hào sảng như vậy."
Kim Mẫn Nhi nói: "Ta chỉ là trông nhu nhược, nhưng tính cách của tôi rất mạnh mẽ đó!" Cô ta đột nhiên chuyển đề tài: "Xuân Tuyết Tình là một cô gái như thế nào? Tính tình của chúng tôi nhu nhược hay là mạnh mẽ?"
Bí thư thị ủy Thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên vào tám giờ rưỡi tối hôm đó đến chính phủ nhất chiêu của thành phố Tĩnh Hải. Đi cùng y còn có thị trưởng Hạ Bá Đạt, phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo, bộ trưởng bộ tuyên truyền, nhiều thường ủy như vậy cùng nhau đến đủ thấy lãnh đạo thành phố Nam Tích coi trọng sự kiện lần này như thế nào, lãnh đạo chủ yếu của thành phố Tĩnh Hải cơ hồ toàn bộ xuất động.
Chuyện Lần này khiến thành phố ban lãnh đạo Nam Tích từ trên xuống dưới đều kinh hãi, nếu sự kiện không được giải quyết thuận lợi, không biết sẽ có bao nhiêu vì vậy mà mất chức. Từ Quang Nhiên đối với sự kiện này đã tìm hiểu rất rõ, đã trò chuyện nhiều lần với tư lệnh quân phân khu thành phố Nam Tích Lưu Hằng, Trương Dương nói với bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng: "Lão Lương, nhất định phải làm tốt công tác truyền thông, bảo đảm sự kiện lần này không tạo thành ảnh hưởng ác liệt."
Lương Tùng gật đầu sắc mặt lại rất khó coi, phòng miệng dân còn khó hơn phòng giặc, muốn ngăn chặn tiếng nói truyền thông cũng không phải dễ dàng, Lương Tùng có thể đoán được, sự kiện khủng bố tuy rằng đã chấm dứt, nhưng nhiệm vụ của y vẫn chưa xong, nếu bởi vậy mà sinh ra ảnh hưởng không tốt, y có thể phải gánh vác trách nhiệm.
Đa số lãnh đạo trong lòng đều có cảm giác tránh được một kiếp. Chuyện lớn như vậy sau cùng trong dân chúng lại có hai người tử vong, năm người bị thương, tổn thất của các phương diện không tính là quá lớn, hơn nữa chuyện này có quan hệ trực tiếp với phía Hàn Quốc, trên ngoại giao không có bất kỳ phiền toái gì.
Từ Quang Nhiên đầu tiên tới chỗ nghỉ trọ của đoàn thương mậu Hàn Quốc để an ủi, phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính đi cùng y gặp mặt Kim Thượng Nguyên, Từ Quang Nhiên khách sáo một phen, Kim Thượng Nguyên cũng biểu hiện ra vẻ vô cùng rộng rãi, sau đó Từ Quang Nhiên lại đi thăm chủ nhiệm ban chiêu thương thành phố Đông Giang Lương Hiểu Âu, tình tự của Lương Hiểu Âu vẫn có chút không ổn định, cứ vừa nói chuyện vừa khóc.
Rời khỏi phòng Lương Hiểu Âu, Từ Quang Nhiên nhíu mày, nói với Hạ Bá Đạt ở bên cạnh: "Trương Dương này thật là chuyện của ban chiêu thương Đông Giang người ta mà hắn cũng muốn quản!" Tất cả mọi người từ những lời này đều thấy được sự bất mãn của Từ Quang Nhiên đối với Trương Dương.
Hạ Bá Đạt nói: "Hắn cũng là nhiệt tình thôi, cho dù hắn không hỗ trợ an bài, đoàn thương mậu Hàn Quốc vẫn sẽ đến thăm thành thương mậu Hàn Quốc "Hạ Bá Đạt đối với chuyện này cũng biết rất rõ ràng, Trương Dương trong đây không có bất kỳ sai lầm gì, vô luận hắn có tới hay không. Đoàn thương mậu Hàn Quốc cũng vẫn sẽ đến, ban chiêu thương Đông Giang đã an bài trước nhật trình, sự kiện khủng bố thành thương mậu Hàn Quốc nhất định phát sinh, Trương Dương chỉ là không may bị kéo vào.
Vương Quảng Chính ở bên cạnh nói: "Nếu không có chủ nhiệm Trương xả thân cứu người, mọi người đều xong rồi." Nếu là trước đây Vương Quảng Chính sẽ không dám ở trước mặt lãnh đạo nói những lời này. Nhưng sau chuyện hôm nay, Vương Quảng Chính có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt, gã bỗng nhiên thấy rõ phương hướng chính trị của mình, làm cán bộ lãnh đạo nhiều năm như vậy, gã lần đầu tiên hiểu cái gì gọi là lấy thân làm gương, cái gì gọi là không biết sợ.
Từ Quang Nhiên nói: "Trương Dương đâu? Tôi sao không thấy hắn?"
Vương Quảng Chính nói: "Đi ra ngoài ăn cơm rồi!"
"Đi ra ngoài ăn cơm?" Từ Quang Nhiên cảm thấy kinh ngạc, thằng ôn này đúng là nhàn hạ thoải mái thật, đã xảy ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không ngờ còn có thể nuốt trôi cơm. Thư ký của y nói: "Để tôi gọi điện thoại cho anh ta!"
Từ Quang Nhiên lắc lắc đầu: "Không cần, hắn có phải là không đi làm đâu!"
Hạ Bá Đạt lạnh lùng nhìn Từ Quang Nhiên, xem ra mâu thuẫn giữa Từ Quang Nhiên và Trương Dương đã càng tích càng sâu, không thể nào hòa hoãn được.
Từ Quang Nhiên lại đề nghị: "Chúng ta tới bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải thăm người bị thương một chút." Những lãnh đạo tại đây đều không nói gì, tất cả đều đều hiểu thăm hỏi và an ủi chỉ là hình thức, mục đích chân chính của bí thư Từ là vì để không muốn người khác nói ra nói vào.
Các Lãnh đạo lên xe rời khỏi Tĩnh Hải nhất chiêu, xe đi chưa được bao xa thì nhìn thấy một nam một nữ ngồi ở quán đồ nướng trên bờ cát, nam đúng là Trương Dương, nữ thì cực kỳ xinh đẹp.
Hạ Bá Đạt nhìn thấy nhưng không nói gì, y nhìn sang Từ Quang Nhiên, ánh mắt của Từ Quang Nhiên cũng nhìn chằm chằm vào quán đồ nướng đó, bí thư Từ khẳng định cũng nhìn thấy, có điều Từ Quang Nhiên cũng không nói gì. Thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương à Trương Dương, thằng ôn mày thật sự là tự tại, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mày còn nhàn hạ thoải mái đi lừa con gái nhà người ta, có một chút tính giác ngộ cán bộ đảng viên nào hay không hả!
"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Kim Mẫn Nhi truy hỏi.
Trương Dương mỉm cười, cầm chén rượu lên uống cạn: "Rất giống, hai người đều rất xinh!" Hắn ngẩng đầu nhìn ánh sao trong trời đêm, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, Xuân Tuyết Tình cũng đang ở đâu đó trên trời lặng lẽ nhìn hắn
Kim Mẫn Nhi từ trong ánh mắt của Trương Dương ý thức được gì đó, cô ta có một loại cảm giác ủy khuất, khi Trương Dương và cô ta ở cùng một chỗ. Cơ hồ đều sẽ nhớ tới Xuân Tuyết Tình, biểu hiện trực tiếp nhất chính là thằng ôn này đa số thời gian tinh thần cũng không tập trung lên người mình. Kim Mẫn Nhi nói: "Anh lại nghĩ tới cô ta à?"
Trương Dương cười nói: "Không, tôi đang nghĩ người khác nói tôi là họa tinh cũng không phải là không có lý, tôi đến chỗ nào chỗ đó đều có chuyện phát sinh."
Kim Mẫn Nhi không khỏi mỉm cười: "Ở Nam Tích làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao cảm giác như thế nào?"
"Cảm giác rất tốt!"
Kim Mẫn Nhi rót rượu vào cái chén rông, bất tri bất giác một bình Nhị Oa Đầu đã cạn, trên mặt Kim Mẫn Nhi hiện lên ráng hồng dụ người: "Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao chỉ là ngụy trang của anh, anh là đặc công, trước khi chuyện hôm nay phát sinh, có phải đã biết được gì đó hay không?" Kim Mẫn Nhi thủy chung cho rằng Trương Dương là đặc công, cô ta thậm chí cảm giác Trương Dương trước đó cũng đã biết về hành động khủng bố lần này.
Trương Dương cười nói: "Chuyện hôm nay, tôi căn bản chính là đánh bậy đánh bạ, chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Thao dùng quan hệ cá nhân tìm tới tôi, nhờ tôi hỗ trợ an bài tiếp đãi. Tôi vốn định mượn cơ hội này tuyên truyền một chút tình trạng của Nam Tích chúng tôi với các vị xí nghiệp gia của đoàn thương mậu Hàn Quốc, tăng tiến sự hiểu biết của mọi người về Nam Tích. Vừa hay có thể kiếm chút đầu tư, nhưng không ngờ lần này trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đầu tư không thành còn thiếu chút nữa bỏ mạng."
Kim Mẫn Nhi nghe hắn nói rất thú vị, không nhịn được bật cười khanh khách, rất ít được nhìn thấy người lạc quan như Trương Dương.
Trương Dương nhìn khuôn mặt của Kim Mẫn Nhi, thấp giọng nói: "Thật ra cho dù không có Lôi Quốc Thao nhờ, nếu tôi biết cô bị khốn ở đây, tôi vẫn sẽ đến!"
Kim Mẫn Nhi cắn cắn đôi môi anh đào, trong lòng ấm áp vô cùng, rất nhanh liền cảm giác được có một loại cảm giác hạnh phúc không nói nên lời, cô ta nhỏ giọng nói: "Tôi tin!"
Sáng sớm hôm sau, tất cả thành viên của đoàn thương mậu Hàn Quốc dưới sự hộ tống của quân cảnh ngồi xe rời khỏi Tĩnh Hải về Đông Giang, Trương Dương cũng không đi tiễn. Hắn không thích trường hợp đưa tiễn, lau rửa xong vết thương bị mảnh kính găm đầy trên người, mặc quần áo đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi cùng nhau đang đi lên xe, Kim Mẫn Nhi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, hiển nhiên đang tìm hắn.
Trương Dương cười, hắn lặng lẽ vẫy tay với Kim Mẫn Nhi, cô gái Hàn Quốc đáng yêu này đối với mình thật sự rất tốt.
Trương Dương nhìn vào gương, trên mặt vẫn có mấy vết thương, có điều cũng may mặt mày không hốc hác, trận kịch chiến sinh tử ngày hôm qua giống như ở trong mộng. Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại quần áo một chút, lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn đi ra mở cửa, lại là phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính.
Trương Dương cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, hỏi: "Bọn họ đi rồi à?"
Vương Quảng Chính gật đầu nói: "Đi rồi, tất cả coi như thuận lợi."
Trương Dương cười nói: "Đáng tiếc không một lượt bắt sạch đám khủng bố đó."
Vương Quảng Chính nói: "Tối hôm qua bí thư Từ và thị trưởng Hạ đều tới. Bọn họ có nhắc tới anh."
Trương Dương nói: "Chắc trong lòng bọn họ đều khá tức giận tôi, cho rằng tôi mang tới một phiền phức lớn cho họ."
Vương Quảng Chính mỉm cười, gã lắc đầu nói: "Thật ra chuyện này cho dù anh không nhúng tay vào cũng vẫn sẽ phát sinh, đám phần tử khủng bố Hàn Quốc đó đã sớm bố trí động thủ trong thành thương mậu rồi."
Trương Dương nói: "Đáng tiếc, các lãnh đạo lại nghĩ như vậy, bọn họ sợ nhất là xảy ra chuyện. Có chuyện bọn họ đều nghĩ là làm thế nào để giải quyết mà nghĩ làm thế nào để trốn tránh trách nhiệm."
Vương Quảng Chính không nói theo, gã cho rằng cái nhìn của Trương Dương đối với lãnh đạo có chút bất công, các lãnh đạo thành phố Nam Tích không đến nỗi bất kham như hắn nói.
Trương Dương nói: "Buổi sáng có an bài gì không?" Vương Quảng Chính nói: "Nghỉ ngơi, cả ngày hôm qua tôi bị giày vò đủ mệt rồi, tối hôm qua đều là cố gắng làm việc, nếu tôi không phải là cán bộ lãnh đạo thì sớm đã nằm xuống rồi, thật sự tôi cũng sợ, tôi đặc biệt bội phục anh, ngày hôm qua dưới tình huống đó mà anh vẫn có thể biểu hiện ra sự trấn định như vậy."
Trương Dương cười nói: "Đối mặt với súng thật đạn thật có ai mà không sợ? Tôi cũng sợ, nhưng tôi nếu không đứng ra, mấy ngàn người chúng ta chẳng lẽ an vị ngồi đó chờ chết? Mấy cây gậy Cao Ly chạy đến địa bàn Trung Quốc chúng ta chế tạo sự tình, cục tức này không thể nuốt xuống được, nói sao cũng đánh cho chúng bật trở về."
Vương Quảng Chính mỉm cười.
Trương Dương đứng dậy nói: "Nếu không có việc gì thì cùng tôi đi xem trung tâm thể thao trên nước, tôi xong tiến độ sẽ trở về. Chắc đám lãnh đạo đó đều đang suy nghĩ xem tôi ở đâu."
Vương Quảng Chính thật sự bội phục tinh lực của Trương Dương, toàn bộ buổi sáng gã cùng Trương Dương ở trung tâm thể thao trên nước Tĩnh Hải thị sát một vòng, xây dựng cơ sở của trung tâm thể thao trên nước Tĩnh Hải đã hoàn công toàn bộ. Trang trí và lắp đặt thiết bị cũng sắp hoàn thành, so với trung tâm thể dục mới của Nam Tích tiến độ của nơi này rõ ràng là nhanh hơ rất nhiều. Trương Dương tỏ vẻ hài lòng đối với đội xây dựng, hắn ở hiện trường chụp vô số ảnh, chuẩn bị cầm về đi cho các phương diện liên quan của Nam Tích học tập, dựa theo lời nói của Trương đại quan nhân, muốn cho dám thương nhân xây dựng Nam Tích đó tổ chức đến đây thă quan tập thể, xem tiến độ công trình phía Tĩnh Hải rồi về xem lại bên mình, dứt khoát đâm đầu vào tường mà chết đi.
Buổi trưa hôm đó Trương Dương quay trở về Nam Tích, sự kiện khủng bố phát sinh ở Tĩnh Hải không hề gây lên sóng gió gì lớn, điều này có liên quan tới hành động phong tỏa tin tức nghiêm mật, giới truyền thông tương quan đưa tin toàn là tiến hành làm nhạt dần chuyện này, nói sự kiện khủng bố lần này thành hoả hoạn. Trừ số ít lãnh đạo Nam Tích ra, không nhiều người biết Trương Dương có mặt ở hiện trường, hơn nữa chính là thằng ôn này vào lúc cuối cùng lái xe kéo xe tải chở bom, cứu được tính mạng của mấy ngàn người ở hiện trường.
Tư lệnh quân phân khu Lưu Hằng rất ít khi tham dự cuộc họp thường ủy thành phố Nam Tích hôm nay cũng đi tới thị ủy Nam Tích, y là tới để thông báo với các vị thường ủy chuyện này, thật ra đại khái các vị thường ủy đều biết hết rồi, Lưu Hằng cũng không nói lại quá chi tiết, chỉ báo cáo qua loa một hồi rồi cuối cùng cường điệu nói: "Đồng chí Trương Dương trong chuyện lần này đã biểu hiện ra một tố chất của một đảng viên vĩ đại, đúng là tinh thần không biết sợ, mới thành công phá hỏng âm mưu của phần tử khủng bố, đối với sự anh dũng của đồng chí Trương Dương, chúng ta nhất định phải khen thưởng." Bộ trưởng bộ Tuyên truyền Lương Tùng cười nói: "Nhưng chuyện này hình như không thích hợp khen ngợi công khai, chúng ta tuyên bố với bên ngoài rằng đây chỉ là một vụ cháy, khen ngợi đồng chí Trương Dương chẳng phải là sẽ phải nói thật chuyện này ra ư?"
Lưu Hằng cười nói: "Tôi không phải có ý này, tôi chỉ đề xuất một đề nghị, cán bộ quốc gia vĩ đại như Trương Dương, chúng ta có thể chọn dùng hình thức khác để khen ngợi, nghe nói đồng chí Trương Dương là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, hiện tại vấn đề chính ban của anh ta vẫn chưa được giải quyết, tôi đề nghị có thể trên hành chính bồi thường cho anh ta một chút, cái này cũng là một loại khen ngợi mà."
Bộ trưởng Tổ chức Hà Anh Bồi đá bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên một cước, Lý Bồi Nguyên liếc y một cái, trong lòng lập tức hiểu ra, lão hồ li Hà Anh Bồi này là không muốn lên tiếng, lúc này phải là y đứng ra. Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi đồng ý với đề nghị của tư lệnh Lưu, thật ra cán bộ trẻ tuổi vĩ đại như Trương Dương đã sớm khẳng định trên tổ chức, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao vốn nên được hưởng đãi ngộ cấp chính ban."
Thị trưởng Hạ Bá Đạt lúc này cũng đi theo châm một chút lửa: "Tôi cũng đồng ý với ý kiến của tư lệnh Lưu, Trương Dương lần này lập công không nhỏ, cứu tính mạng của mấy ngàn người, vãn hồi bộ mặt quốc gia. Hơn nữa càng hiếm có hơn là, cậu ta không kiêu ngạo chút nào, không tuyên dương công lao của mình, làm ra một chuyện tốt như vậy mà vẫn có thể bảo trì trầm mặc, phong cách như vậy là đáng được khẳng định, là đáng được cán bộ đảng viên trẻ tuổi học theo, tôi cho rằng phải lập tức giải quyết vấn đề đãi ngộ của đồng chí Trương Dương."
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên bật cười ha ha: "Tư lệnh Lưu, tôi thấy khen ngợi như vậy không đủ đâu, thật ra vấn đề chính ban của Trương Dương đã được giải quyết rồi, là bộ trưởng Hà vẫn chưa giải quyết xong thôi." Y quay sang Hà Anh Bồi nói: "Lão Hà à, không phải là tôi nói anh đâu, nhưng hiệu suất công tác của anh cũng quá thấp rồi."
Hà Anh Bồi mắng thầm trong lòng, tôi ư, lúc trước không phải anh bảo tôi cứ dây dưa sao? Hiện tại sao lại đổ lên người tôi, nhưng trong lòng mắng thì mắng, nỗi oan này vẫn phải mắng thôi. Từ Quang Nhiên dù sao cũng là bí thư thị ủy, không thể chính diện vạch trần y được, Hà Anh Bồi cười nói: "Đã giải quyết rồi, đang chuẩn bị hạ công văn, ai ngờ tư lệnh Lưu hôm nay lại đề xuất."
Lưu Hằng cười nói: "Xem ra là tôi nhiều lời rồi!"