Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu tử hay lắm, trước khi cậu đến Giang Thành đã tính toán xong cả rồi, muốn để tôi điều tra giúp cậu việc này có phải không?”
Trương Dương nói: “Tôi có thể nhận ra, Tô Viện Viện nhất định đối tốt với anh hơn tôi, nếu như tôi đi hỏi cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không giúp tôi, nhưng nếu anh mở miệng, tôi nghĩ rằng, cô ấy sẽ đồng ý làm một chút gì đó cho anh.”
Đỗ Thiên Dã chau mày nói: “Nhưng, tôi đột ngột đi tìm cô ấy có phải hơi mạo muội không?”
Trương Dương nói: “Cứ coi như bạn bè hỏi thăm nhau là được rồi.”
Đỗ Thiên Dã thấp giọng nói: “Thế này đi, tôi giành chút thời gian liên hệ với cô ấy.”
Trương Dương nói: “Đại ca à, việc này không thể kéo dài nữa đâu, nhất định phải liên hệ sớm, tôi không thể ở Giang Thành lâu được, ngày mai tôi sẽ về Xuân Dương xem thế nào, ngày kia trở về, anh nhất định phải làm việc chuẩn xác cho tôi đấy.”
Đỗ Thiên Dã trừng mắt với hắn rồi nói: “Muốn ép tôi à? Sự việc đâu có dễ dàng như cậu nghĩ vậy?”
Trương Dương nói: “Dù là có khó hay không, việc này huynh đệ đã nhờ anh rồi.”
Trương Dương đã mở lời, thì Đỗ Thiên Dã thật sự không tiện từ chối, hơn nữa, đến tìm Tô Viện Viện hỏi thăm tình hình, cũng chẳng phải là một việc gì đi ngược lại với nguyên tắc, gã cuối cùng cũng đồng ý.
Tô Viện Viện không ngờ Đỗ Thiên Dã lại chủ động gọi điện cho mình, nhìn thấy số của Đỗ Thiên Dã trên máy điện thoại, cô do dự một chút, rồi vẫn gọi lại cho gã.
“Bí thư Đỗ, tìm tôi có việc gì sao?” Ngữ khí của Tô Viện Viện vừa lịch sự vừa kính trọng, cô ấy luôn luôn cảm thấy rất có lỗi với Đỗ Thiên Dã, mặc dù lời nói dối của cô ấy không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng cô ấy đã phụ đi lòng tin của Đỗ Thiên Dã với mình, khi gã cần sự giúp đỡ nhất, cô ta lại phản lại gã, điều này làm cho Tô Viện Viện không thể ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiên DÃ, cũng không dám đối mặt với Đỗ Thiên Dã. Cô vốn tưởng rằng Đỗ Thiên Dã sẽ vì vậy mà căm hận cô, nưng sau này những sự việc xảy ra đã chứng minh rằng, Đỗ Thiên Dã là một người rất rộng lượng, gã không vì chuyện đó mà trách cô, không những vậy, mà còn tìm bác sĩ đến chữa bệnh cho mẹ cô.
Bệnh tình của mẹ cô gần đây đã ổn định, tình trạng sức khỏe cũng tốt dần lên, Tô Viện Viện tưởng rằng là do Vu Tử Lương giúp đỡ, nhưng không hề biết rằng, người đưa ra phương thuốc thật sự là Trương Dương, Vu Tử Lương chỉ là người hắn mời đi để làm thế thân mà thôi.
Đỗ Thiên Dã nói: “Có chút việc, cô có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với cô!”
Tô Viện Viện cắn môi, cô suy nghĩ một lúc, rồi mới nói: “Bí thư Đỗ, anh nói địa điểm thời gian đi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Quán trà Phi Lô ở phòng chiêu đãi 1 đi.”
Tô Viện Viện không nói gì, quán trà Phi Lô là một trong những bộ phận của phòng chiêu đãi 1, lúc đầu Tô Viện Viện làm việc ở phòng chiêu đãi 1 chính phủ thành phố, ở đó có không ít người quen của cô.
Đỗ Thiên Dã nhận thấy điều gì đó khác thường trong phản ứng của Tô Viện Viện, thấp giọng nói: “Hay là, cô chọn địa điểm đi.”
Tô Viện Viện nói: “Quán trà Nam Hồ nhé, cách không xa với chỗ làm của anh, mà cũng yên tĩnh.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Được! Một tiếng sau, tôi sẽ đợi cô ở đó.”
Tô Viện Viện không thể để Đỗ Thiên Dã đợi cô, sau khi đặt điện thoại xuống, ngay lập tức liền khởi hành, tới quán trà đã hẹn, cô chọn một phòng riêng, cô nghĩ tới thân phận bí thư thị ủy của Đỗ Thiên Dã, nếu như người khác nhìn thấy gã và cô cùng nhau, sợ rằng sẽ dẫn đến không ít phiền toái, Tô Viện Viện ngồi ở trước bàn, nhìn ra ngoài qua cửa kính, cô cảm thấy tim mình đập thật mạnh, nhìn đồng hồ treo trên tường, hai tay cô đan vào nhau đặt lên ngực, cô hơi căng thẳng, cô rất rõ rằng, sự căng thẳng của mình không phải vì Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy, mà là vì chính con người gã.
Đỗ Thiên Dã đến rất đúng giờ, tới nơi hẹn không sớm không muộn một phút nào, Tô Viện Viện thấy gã bước vào quán trà, liền ra đón, Đỗ Thiên Dã đeo một chiếc kính đen, nhìn cô cười, rồi đi vào phòng cùng với cô không nói lời nào.
Tô Viện Viện gọi một ấm Thiết Quan Âm, trà được pha ngay tại đó, cô bảo người phục vụ rời đi, đích thân thực hiện việc pha trà, trước kia cô đã từng học về trà đạo, lúc đầu khi cô còn ở phòng chiêu đãi 1, tất cả phẩm chất của cô đều rất tốt, cô là người phục vụ minh tinh số một ở đó, chính vì vậy, Đỗ Thiên Dã khi mới đến Giang Thành, mới bảo cô đảm nhận chức trách chăm sóc Đỗ Thiên Dã, Tô Viện Viện nghĩ đến, nếu như lúc đầu không xảy ra việc ở núi Thanh Sơn, nếu như cô không bán đứng Đỗ Thiên DÃ, thì có lẽ cô vẫn làm việc ở đó, nhưng giờ đây tất cả đều đã thay đổi, thời gian không thể quay lại, quan hệ giữa cô và Đỗ Thiên Dã đã không thể quay trở lại những ngày tháng trước đó.
Đỗ Thiên Dã yên lặng nhìn tài nghệ của Tô Viện Viện, nhẹ nhàng hỏi: “Gần đây bác gái đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Viện Viện gật đầu nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, may mà có tiến sĩ Vu cho thuốc, tình trạng sức khỏe của bà đã có chuyển biến tốt.”
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Vậy thì tốt!”. Với chuyện lúc đầu Tô Viện Viện bán đứng gã, Đỗ Thiên Dã luôn cảm thấy rất thắc mắc, tại sao Tô Viện Viện lại bán đứng gã, mặc dù sự việc đã qua lâu rồi, nhưng Đỗ Thiên Dã vẫn không tiện nhắc lại, gã không muốn Tô Viện Viện khó xử, Đỗ Thiên Dã nói: “Gần đây cô đang bận gì?”
Tô Viện Viện nói; “Anh tôi được thả ra rồi, anh ấy đã mở một cửa hàng bán xe máy, tôi đang giúp đỡ ở cửa hàng đó.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Việc làm ăn tốt chứ?”
Tô Viện Viện nói: “Cũng được, gần đây rất nhiều người mua xe.” Cô nhấm một ngụm trà rồi thấp giọng nói: “Bí thư Đỗ tìm tôi có việc gì vậy?”
Đỗ Thiên DÃ cười nói; “Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi thăm tình hình gần đây của cô.”
Trong lòng Tô Viện Viện cảm thấy vô cùng áy áy, sau khi xảy ra chuyện ấy, Đỗ Thiên Dã vẫn quan tâm đến cô, càng như vậy, cô càng cảm thấy buồn, cô ngước đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Đỗ Thiên Dã cũng đang định nói, hai người ngay lập tức ngừng lại, Tô Viện Viện nói: “Bí thư Đỗ nói trước đi!”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Cô nói trước đi!”
Tô Viện Viện nói: “Tôi luôn muốn nói một lời xin lỗi với anh.” Cô cố gắng nói ra câu này.
Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: “Sự việc đã qua, những việc không vui, chúng ta đừng nhắc đến nữa, tôi tin rằng một người đã trưởng thành khi làm bất cứ việc gì cũng có lí do nhất định, Tiểu Tô, quên quá khứ đi, tôi tin rằng cô nhất định có nỗi khổ của riêng mình.”
Tô Viện Viện nghe Đỗ Thiên Dã nói mấy câu này gần như muốn khóc, cố cố gắng ngăn dòng nước mắt nói: “Tôi….tôi không nên nói dối…”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Tôi đã nói rồi, đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa, đúng rồi, tôi tìm cô đúng là có việc muốn nhờ thật.” Gã thấy Tô Viện Viện xúc động, người như Đỗ Thiên Dã cũng không muốn nhìn thấy phụ nữ khóc, vội vàng chuyển chủ đề.
Tô Viện Viện cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thấp giọng nói: “Bí thư Đỗ nói đi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Mẹ của cô có phải là đã cùng với thị trưởng tiền nhiệm của Bình Hải là Hứa Thường Đức về quê không?”
Tô Viện Viên ngớ người, cô cắn môi nói: “Bí thư Đỗ, tại sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Là thế này, tôi có một người chú gần đây đến Giang Thành, trước đó ông ấy từng cùng đại đội với tỉnh trưởng Hứa, nhắc đến một số việc cũ người xưa.”
Tô Viện Viện ngạc nhiên nói: “Ông ấy nhắc đến mẹ tôi ư?”
Đỗ Thiên Dã đương nhiên không nói sự thật ra, gã gật đầu nói: “Mẹ của cô có phải tên là Thẩm Tĩnh Hiền không? Đúng rồi, ông còn nhắc đến một cái tên là Vương Quân Dao, lúc đó họ đều về quê cùng nhau, ông ấy muốn gặp lại những người trước kia, nên bảo tôi đi hỏi giùm.”
Tô Viện Viện nói: “Mẹ tôi rất ít khi nhắc lại chuyện cũ, tôi không biết gì về vấn đề này, bí thư Đỗ, hay là anh cho tôi tên và phương thức liên lạc của vị tiên sinh ấy, tôi sẽ về nói với mẹ tôi một tiếng.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Ông ấy tên là Khưu Đức Xán, cô về nói với mẹ một tiếng nhé, nếu như mẹ cô đồng ý gặp mặt ông ấy, thì cô gọi điện luôn cho tôi.”
Tô Viện Viện gật đầu, cô ấy không hề nghi ngờ gì hết.
Đỗ Thiên Dã có rất nhiều chuyện phải làm, sau khi nói chuyện xong với Tô Viện Viện liền đứng dậy cáo từ, khi sắp đi, giành trả tiền trà.
Tô Viện Viện rất xem trọng việc Đỗ Thiên Dã nhờ mình, sau khi rời khỏi quán trà, trực tiếp về nhà, mẹ của cô là Thẩm Tĩnh Hiền đang ngồi tắm nắng trong vườn, mỗi ngày bà đều dành phần lớn thời gian để tắm nắng thế này, thấy con gái về nhà, Thẩm Tĩnh Hiền hiếu kì nói: “Viện Viện, sao con về sớm vậy?”
Tô Viện Viện nói: “Mẹ à, anh con ở tiệm rồi, gần đây buôn bán không đắt hàng lắm, không cần phải ở cả lại trong tiệm.” Cô bước đến đẩy xe lăn nói: “Thay đổi thời tiết rồi, mẹ về phòng đi.”
Thẩm Tĩnh Hiền cười gật đầu, cô con gái này thật hiếu thuận.
Về trong phòng, Tô Viện Viện rót cho mẹ một cốc trà nóng, rồi nói: “Mẹ, hôm nay con gặp được một người.”
Thẩm Tĩnh Hiền cười nói: “Con ngốc, có ngày nào mà con không gặp người chứ?”
Tô Viện Viện nói: “Lần này thì không giống, người này con gặp có nhắc đến mẹ.”
Thẩm Tĩnh Hiền hơi ngớ người, nhẹ nhàng nói: “Sao lại thế được, hơn mười năm nay mẹ đâu có qua lại với bên ngoài đâu, người quen cũng chỉ có mấy người hàng xóm, làm sao có người còn nhớ mẹ chứ?”
Tô Viện Viện nói: “Ông ấy không những nhắc đến mẹ, mà còn nhắc đến cả thị trưởng tiền nhiệm của Bình Hải là Hứa Thường Đức, còn nói đến một người tên là gì ấy nhỉ? Cái gì mà…” Tô Viện Viện giả vờ khổ não, nhưng ánh mắt cô lại đang quan sát thái độ của mẹ, cô nhìn thấy sắc mặt của mẹ đã thay đổi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Thẩm Tĩnh Hiền nói: “Ông ấy còn nói gì?”
Tô Viện Viện nói: “Ông ấy còn nói một cái tên nữa, hình như là gì…À đúng rồi, là Vương Quân Dao!”
Lòng Thẩm Khánh Hiền cảm thấy một cơn đau kịch liệt, bà thấp giọng nói: “Ông ta là ai? Người ông ta nói mẹ đều không quen, làm sao mà ông ta lại nhớ mẹ?”
Tô Viện Viện nói: “Ông ấy là Khưu Đức Xán!”
Khưu Đức Xán?” Thẩm Khánh Hiền thấp giọng nói lại cái tên này, ánh mắt rất khó tả, bà ấy khá xa lạ với cái tên này, bà có thể bảo đảm rằng, mình chưa già đến độ hồ đồ, mỗi người của năm đó, mỗi cái tên bà đều nhớ rõ trong lòng.
Tô Viện Viện nói: “Đúng thế, ông ấy tên là Khưu Đức Xán, ông ấy nói cùng về đại đội với mẹ và mấy người nữa, cũng làm thanh niên tình nguyện.”
Thẩm Tĩnh Hiền lắc đầu nói: “Không có, chưa từng có, mẹ chưa bao giờ quen người gì tên là Khưu Đức Xán cả, cũng không quen ai tên là Vương Quân Dao, Hứa Thường Đức thì mẹ quen, có điều người đó nhìn thấy trên ti vi, khi người ta còn sống là tỉnh trưởng, sao mẹ có thể quen ông ta được chứ? Chết rồi, có khi sẽ có cơ hội quen đấy, có điều điều này phải đợi sau khi mẹ chết đã.” Thẩm Tĩnh Hiền nhìn con gái đầy nghi ngờ: “Viện Viện, thật sự có người như vậy đến tìm con không?”
Tô Viện Viện gật đầu, cô cố gắng khống chế thái độ của mình, không để cho mẹ biết mình đang nói dối.
Thẩm Tĩnh Hiền nói: “Con đang lừa mẹ!”
“Con không có!”
Thẩm Tĩnh Hiền nói: “Đừng quên, con là con gái mẹ, nhất cử nhất động của con đều không lừa được mẹ, rốt cuộc là ai đến tìm con?” Tiếng của Thẩm Tĩnh Hiền đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Tô Viện Viện hơi sợ nói: “Mẹ, thật sự là không có, con đâu có lừa mẹ.”
Ánh mắt Thẩm Tĩnh Hiền dừng lại trên bức từng, trên bức tường đó còn có dấu vết của một hình vuông vức, bà nghĩ đến bức ảnh đó, thấp giọng nói: “Viện Viện, bức ảnh đó, con đã đốt đi chưa?”
Tô Viện Viện gật mạnh đầu nói: “Con đốt rồi, thật sự đốt rồi!”
Thẩm Tĩnh Hiền thở dài nói: “Viện Viện, chúng ta chỉ là những người bình thường, mẹ là một người phụ nữ của gia đình, mẹ còn chưa bước được ra khỏi Giang Thành, làm sao có thể quen những nhân vật lớn đó được.”
Tô Viện Viện yên lặng không nói gì, một lúc sau, cô cố gắng nói: “Mẹ, có một việc con luôn muốn hỏi mẹ, tại sao, tại sao lúc đầu mẹ lại bảo con nói vậy?”
Thẩm Tĩnh Hiền lạnh lùng nhìn con gái: “có phải con muốn mẹ chết không? Có phải trong lòng con, mẹ là một bà già ác độc, có phải con muốn mẹ chết đi không?”
“Không đâu….” Tô Viện Viện rơi lệ.
Thẩm Tĩnh Hiền nhắm mắt lại nói: “Mẹ mệt rồi, thật sự mệt rồi, mẹ chỉ muốn bình an sống tiếp mấy năm, tận mắt nhìn thấy con gả chồng, gả cho một người tốt.”
Từ Lập Hoa không hề ngờ con trai đột ngột trở về, trước đó Trương Dương đã nói, phải đến ngày 30 âm hắn mới về được, Từ Lập Hoa nhìn thấy con trai, xúc động đến độ không nói được gì, nắm tay Trương Dương, nước mắt lã chã rơi.
Trương Dương thấy mẹ như vậy, đột nhiên cảm thấy áy náy, hắn chỉ để ý đến công việc, quên mất sự quan tâm với mẹ, hắn cười nói: “Mẹ à, mẹ khóc gì vậy? Con chẳng phải đã về rồi sao?”
Từ Lập Hoa nói: “Mẹ đang vui, vui nên mới khóc!”
Trương Dương nói: “Vui thì phải cười mới đúng, cười một nụ cười là trẻ 10 năm, mẹ cười hai lần đi, đừng cười nhiều!”
Từ Lập Hoa không hiểu: “Tại sao không được cười nhiều?”
Trương Dương cười nói: “Cười hai lần là đã trẻ ra 20 tuổi rồi, trông đã giống chị của con rồi, nếu như cười thêm lần nữa, thì thành em con mất.”
Từ Lập Hoa mắng: “Tiểu tử chết tiệt, suốt ngày nói linh tinh thôi, mẹ là mẹ của con!”
Cha dượng của Trương Dương Triệu Thiết Sinh nghe thấy động tĩnh liền đi ra, Trương Dương ngày càng thành công trên sĩ đồ, Triệu Thiết Sinh cũng ngày càng hòa nhã với hắn, giờ đây giống như một người cha hiền hậu, cười nói: “Con trai ba về rồi đấy à, ta đi mua ít thức ăn ngon.”
Từ Lập Hoa nói: “Lão Triệu, để tôi đi, hai cha con ông nói chuyện!”
Triệu Thiết Sinh biết rằng mình và Trương Dương chẳng có mấy tiếng nói chung, trước khi Trương Dương phát đạt, y chẳng mấy đối tốt với hai mẹ con Trương Dương, giờ đây phải dùng hành động thực tế để chứng minh, Triệu Thiết Sinh nói: “Tôi đi, tôi quen với người bán hàng, có thể mua được đồ ngon.”
Trương Dương vui vẻ nói: “Giờ đây làm gì cũng phải dựa vào quan hệ cả!”
Triệu Thiết Sinh nói: “Lại chẳng phải vậy, làm gì mà không có người quen là không được!” Y vừa ra đến cửa, Từ Lập Hoa lại dặn: “Ông gọi điện cho Tiểu Quân, Tiểu Vũ, bảo chúng nó tối về ăn cơm!”
Triệu Thiết Sinh gật đầu lia lịa.
Từ Lập Hoa thấy còn sớm, cũng không vội nấu cơm, kéo tay con trai vào phòng khách ngồi xuống, giờ đây điều kiện nhà họ đã cải thiện lên rất nhiều, tầng trên tầng dưới có ti vi điện thoại, toàn bộ đều đầy đủ cả, Từ Lập Hoa rót cho con một cốc trà, cho vào đó chút mật ong, rồi cầm cho Trương Dương nói: “Uống chút trà mật ong, mùa đông khô hanh, uống đi cho mát.”
Trương Dương nói: “Mẹ à, mẹ thật thương con, hay mẹ về Nam Tích cùng con cho rồi, ở bên cạnh con chăm sóc con cũng dễ hơn.”
Từ Lập Hoa nói: “Bây giờ vẫn chưa đi được, chị dâu cả của con có bầu rồi, tháng tư năm sau là sinh.”
Trương Dương nói: “Con nhớ hai người họ đều ở nhà mà, chuyển đi lúc nào vậy?”
Từ Lập Hoa nói: “Vợ của anh cả con hơi kén chọn, chú Triệu của con lại bỗ bã quen rồi, tháng trước cãi nhau một trận, tức giận nên đã chuyển ra ngoài, mấy năm nay Tiểu Quân làm vận chuyển nên cũng có ít tiền.”
Trương Dương nói: “Chị dâu của con đối xử với mẹ thế nào?
Từ Lập Hoa nói: “Cũng chẳng có gì đâu, nó đối với mẹ rất tốt, chỉ là hơi lười một chút, người trẻ tuổi giờ đây đều như vậy cả.”
Trương Dương cười nói: “Nếu như bà ấy dám đối xử không tốt với mẹ, con sẽ nói với anh cả, bảo anh ấy bỏ vợ.”
Từ Lập Hoa quay sang nhìn con trai rồi nói: “Đừng nói bậy, nó luôn rất kính trọng mẹ.”
Trương Dương nói: “Sao anh hai cũng không ở nhà nữa rồi?”
Từ Lập Hoa nói: “Ngưu Văn Cường giờ đây đang đi phát triển ở Phong Trạch, nghe nói việc làm ăn lớn rồi, Kim Khải Việt bên này để cho cậu hai chăm nom. Cậu hai thì cả ngày bận rộn, nó cứ đi sớm về muộn ở nhà cũng không tiện, nên chuyển ra ngoài ở rồi, vì vậy ở nhà chỉ còn lại mẹ và Lão Triệu. Giờ đây nhà rộng rồi, mà người lại ít đi, căn nhà rộng thế này, mỗi ngày hai người mẹ cứ đi đi lại lại tầng trên tầng dưới, mẹ bắt đầu nhớ lúc còn ở kí túc xá của xưởng máy nông nghiệp.”
Trương Dương nói: “Con đã bảo mẹ là đến Nam Tích với con, mà mẹ lại không muốn đi.”
Từ Lập Hoa cười nói: “Cả đời con người chắc chắn có giai đoạn thế này, còn may đấy, mấy tháng nữa là mẹ lại có việc làm rồi.”
Trương Dương biết rằng mẹ mình thích làm việc, nếu thật sự để bà nhàn hạ, bà sẽ cảm thấy khó chịu, Trương Dương cười nói: “Mẹ à, mẹ phải tự giữ gìn sức khỏe, nếu như mệt mà đổ bệnh, thì con đau lòng lắm.”
Từ Lập Hoa nói: “Nếu như con sợ mẹ mệt, thì mau lấy vợ về đi, để cô ấy giúp đỡ mẹ lo lắng việc nhà.”
Trương Dương sợ nhất mẹ nhắc tới chuyện này, hắn cười nói: “Vậy thì con sẽ lấy nhiều vợ, cô đi đun nước, cô đi nấu cơm, cô đi bóp vai, cô đi đấm chân, còn có cô nói chuyện với mẹ cho mẹ vui, có cô múa hát cho mẹ khỏi buồn nữa.”
Từ Lập Hoa thấy con trai đùa vậy liền cười, nhưng trên miệng lại nói: “Con đừng làm mẹ giận, người lớn thế này rồi, đừng có lông bông mãi thế, sự việc tình cảm không thể sớm nắng chiều mưa, lăng nhăng được đâu, con gái tốt trên đời rất nhiều, không thể nào lấy được hết họ về đúng không?”
Trương Dương nói: “Mẹ à, năm nay con mới bao nhiêu tuổi đầu, mà mẹ đã sợ con ế vợ như vậy chứ?”
Từ Lập Hoa nói: “Sắp sửa đến 24 tuổi rồi, nên lấy vợ đi thôi, lấy vợ xong, thì bên cạnh con sẽ có người chăm sóc con, mẹ đỡ phải lo lắng cho con.”
Trương Dương nói: “Giờ đây thời thế thay đổi rồi mẹ à, người ta thường nói phải lập nghiệp xong mới lấy vợ, mẹ thấy bí thư Đỗ ở Giang Thành đấy, đã 40 tuổi rồi mà vẫn một mình đấy thôi.”
Từ Lập Hoa nói: “Mẹ chẳng quan tâm đến người ta, anh ta có phải là con trai của mẹ đâu, mẹ chỉ quan tâm đến con thôi, trong năm mới này nhất định con phải tìm được một cô bạn gái, chúng ta là người bình thường, không nhất thiết phải tìm lá ngọc cành vàng gì, cũng không nhất thiết phải tìm một cô xinh đẹp mĩ miều, chỉ cần hiểu ý người khác, ăn ở tốt, chăm lo cho con, biết sống cuộc sống gia đình là được rồi.” Nói đến đây, bà đột nhiên nghĩ đến Hà Hâm Nhan: “Đúng rồi, mẹ thấy Hà Hâm Nhan được lắm, mỗi lần cô ấy đến Giang Thành đều bỏ thời gian về thăm mẹ, lại còn xinh đẹp nữa, và hiểu chuyện nữa, còn biết nấu nướng ngon lành, việc gì cũng làm được, cô gái thế này khó tìm lắm đấy nhé.”
Trương Dương cười ha ha, xem ra Hà Hâm Nhan rất được người già quý, hèn chi mẹ hắn cứ khen cô ấy suốt.
Từ Lập Hoa nói: “Tiểu tử này, con nhớ những lời mẹ nói với con đấy.”
Trương Dương vừa nhìn vừa đỡ mẹ vào bếp: “Mẹ, con đói rồi, con thích ăn món ăn mẹ nấu.”
Từ Lập Hoa nói: “Được, mẹ sẽ làm cho con.”
Từ Lập Hoa vừa bước vào bếp, con thứ là Triệu Lập Vũ nhận được tin đã chạy từ Kim Khải Việt về, gã cũng lái xe rồi, một chiếc xe second hand, từ bảo vệ đến giáo đốc bộ phận bảo vệ, đến giờ là giám đốc nhà hàng Kim Khải Việt, con đường thăng tiến của Triệu Lập Vũ đều nhờ vào quan hệ giữa Trương Dương và Ngưu Văn Cường. Trương Dương giờ đây đã không phải là một sinh viên trung cấp lầm lì ít nói rồi, mà đã trở thành hi vọng và niềm hãnh diện của gia đình họ, đừng nói đến việc bắt nạt, giờ đây người ta có nịnh hắn cũng còn không kịp.
Trương Dương gọi một tiếng anh hai, gia đình hòa thuận mọi chuyện ấm êm, Trương đại quan muốn mẹ mình sống tốt, thì cũng phải có quan hệ tốt với nhà họ Triệu.
Triệu Lập Vũ nói: “Em ba, lần này về đây sao không báo trước, để anh cho người chuẩn bị.”
Trương Dương cười nói: “Về nhà của mình mà còn phải báo trước à?”
Tiệu Lập Vũ nói lớn vào trong bếp: “Mẹ à, mẹ đừng nấu cơm nữa, chúng ta đến Kim Khải Việt ăn cơm đi, con mời.”
Tiếng của Từ Lập Hoa vọng ra từ trong bếp: “Em con muốn ăn rồi.”
Trương Dương nói: “Em đã ăn phát ngấy cơm canh ở cửa tiệm rồi, khi em ở Nam Tích luôn nhớ đến những món ăn mẹ nấu, ăn cơm ở nhà đi, mọi người cùng vui vẻ một chút.”
Triệu Lập Vũ nghe hắn nói vậy cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc này anh cả Triệu Lập Quân và vợ cũng đến, Triệu Lập Quân đi một chiếc xe máy mới, đi vào tận trong vườn, vợ gã bụng đã bắt đầu rõ rồi, Từ Lập Hoa nghe thấy tiếng xe máy, vội vàng chạy từ trong bếp ra đỡ con dâu, miệng nói: “Tiểu Liên, chẳng phải nói với con rồi sao, đừng ngồi xe máy nữa, bụng con to thế này làm gì cũng phải cẩn thận.”
Con dâu Du Mỹ Liên cười nói: “Không sao đâu ạ, chiếc xe này ngồi êm lắm.”
Triệu Lập Vũ cũng đến, sờ sờ vào chiếc xe nói: “Anh à, Dương Quang 150, anh mới mua à!”
Triệu Lập Quân đắc ý gật đầu nói: “Gần đây việc làm ăn không tồi, vì thế nghĩ một lúc rồi quyết định mua cho chị anh cái xe, về sau đi làm cũng tiện.”
Tiệu Lập Vũ nói: “Phát tài rồi đấy!”
Triệu Lập Quân nói: “Làm sao đọ được với em, lái cả xe hơi cơ mà!”
Triệu Lập Vũ nói: “Em lái là lái xe của người ta, chứ mình làm sao đủ tiền mua.”
Trương Dương cười gọi một tiếng chị dâu.
Du Mỹ Liên chớp chớp mắt nói: “Hai người các anh đừng khích bác nhau nữa, vẫn là em ba của chúng ta giỏi kìa, hai người các anh có gộp vào cũng không bằng cậu ấy đâu!”
Triệu Lập Quân và Triệu Lập Vũ không nói gì, mà chỉ gật đầu lia lịa.
Trương Dương cười nói: “Chị dâu đừng nói vậy, em chỉ là một cán bộ bình thường thôi, ăn cơm bằng đồng lương, làm gì có thu nhập chứ.”
Dụ Mỹ Liên là một người dân thành thị nhỏ bé điển hình, rất thích tự coi mình là thông minh, chớp chớp mắt nói: “Em ba à, đã là người một nhà rồi, mà còn giấu nữa, ai mà không biết em kiếm tiền dễ lắm.”
Trương đại quan suýt nữa thì bị sặc, trong lòng nghĩ thầm, chẳng có gì đáng nói với người đàn bà này cả, ông đây là thanh quan đấy nhé.
Từ Lập Hoa nói: “Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, các con làm gì thì làm đi, đợi cơm canh làm xong rồi thì mẹ sẽ gọi các con.”
Du Mỹ Liên nói: “Chúng ta đánh mạt chược đi.”
Trương Dương nói: “Không biết đánh!”
“Thật hay giả thế? Đánh mạt chược mà cũng không biết à?”
Trương Dương cười nói: “Thật sự là không biết!” Hắn nhìn thấy Triệu Thiết Sinh mua thức ăn về rồi, cười nói: “Mọi người đánh với chú Triệu đi, em đi nấu cơm cùng mẹ.”
Từ Lập Hoa cũng muốn nhân cơ hội này để cho Triệu Thiết Sinh và con trai con dâu cải thiện quan hệ, bà nhận lấy thức ăn mà Triệu Thiết Sinh mua, rồi bảo họ đi.
Sau khi mấy người vào phòng đánh mạt chược, Trương Dương cùng với mẹ vào bếp, Từ Lập Hoa cười nói: “Con đừng có không vui, chị dâu con là tính khí như vậy đó, nghĩ gì là nói nấy, mồm miệng chẳng kiêng cữ gì đâu, con đừng có chấp.”
Trương Dương cười nói: “Sao thế được ạ! Thật ra cũng không trách được chị ấy nói vậy, xã hội giờ đây rất nhiều người cho rằng làm quan là sẽ có tiền, từ cổ chí kim thăng quan luôn đi liền với phát tài mà.”
Từ Lập Hoa nói: “Mấy năm gần đây con đã giúp đỡ không ít cho nhà mình, thật là khổ.”
Trương Dương nói: “Mẹ à, sao mẹ càng nói càng thấy xa cách vậy.”
Từ Lập Hoa nói: “Mấy năm gần đây con thay đổi nhiều nhất, trước kia con không thích nói chuyện, không hợp với người nhà này, người mẹ lo lắng nhất là con, không ngờ con lớn rồi thật sự sẽ thay đổi.”
Trương đại quan đương nhiên biết mình đã trải qua sự thay đổi thế nào, nhưng sự việc này hắn sẽ không bao giờ nói ra, thật ra hắn đã quen với nhân vật sau khi trùng sinh, hắn chính là Trương Dương, Trương Dương chính là hắn, đời này sẽ không xảy ra thay đổi gì nữa. Trương Dương nói chân thành: “Mẹ, dù là thay đổi thế nào, con luôn là đứa con trai thân thiết nhất của mẹ.”
Từ Lập Hoa quay ra nhìn con trai, rồi cảm động gật đầu. Bà nghĩ đến đứa con gái đang học ở Đông Giang là Triệu Tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Nếu như Triệu Tĩnh về đây thì tốt rồi.”
Trương Dương cười nói: “Gần đây Triệu Tĩnh đang bận việc thực tập, nếu như muốn về cũng phải đợi nghỉ tết mẹ ạ.”
Từ Lập Hoa nói: “Rốt cuộc nó và Đinh Bân thế nào rồi? bình thường gọi điện thoại về nó cũng không nhắc đến việc của hai đứa.”
Trương Dương nói: “Lần trước con đi Đông Giang gặp họ rồi, vẫn tốt, có điều con nghe nói tốt nghiệp đại học là một nấc thang trong tình cảm, hi vọng rằng họ sẽ có thể vượt qua được chuyện đó.”
Từ Lập Hoa lo lắng hỏi con trai: “Nấc thang? Thang gì?”
Trương Dương nói: “Khi tốt nghiệp đại học đều cần phải đối mặt với sự phân phối sau tốt nghiệp, hai người tình cảm tốt đến mấy, nếu như không được phân làm cùng nhau, thì tình cảm sẽ xuất hiện vấn đề, rất nhiều người vì đó mà chia tay, con chưa từng học đại học, khi con học trung cấp cũng chưa từng yêu ai, đều là xem trên tạp chí cả.” Thấy mẹ có phần lo lắng, Trương Dương lại cười an ủi: “Mẹ đừng lo, chỉ cần tình cảm của hai đứa tốt thật sự, thì sự việc phân công công tác con có thể giúp.”
Từ Lập Hoa lại thở dài nói: “Ý của con là rất có khả năng Tiểu Tĩnh không về Giang Thành nữa?”
Trương Dương trong lòng nói chắc chắn như vậy, Đinh Bân không thể nào cùng với Triệu Tĩnh về Giang Thành định cư, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tiểu Tĩnh dự định thế nào chúng ta cũng không biết, mẹ à, thật ra chỉ cần Tiểu Tĩnh có thể phát triển tốt, thì ở đâu cũng vậy thôi, dù là ở lại Đông Giang, cũng chẳng xa cách gì.”
Từ Lập Hoa gật đầu, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn, trong số con cái, chỉ có Trương Dương và Triệu Tĩnh là do bà sinh ra, nhưng giờ đây hai đứa đều công tác ở tỉnh ngoài, mỗi lần nghĩ đến việc này, trong lòng bà lại cảm thấy buồn.
Mỗi người trong gia đình đều rất hoan nghênh Trương Dương trở về, tình thân là một phần, còn một nguyên nhân quan trọng nữa, là do trong mắt hai anh em nhà họ Triệu, Trương Dương là quý nhân, cho rằng người em này đã giúp đỡ họ rất nhiều.
Sau khi uống mấy cốc rượu, Triệu Lập Quân bắt đầu cười nói: “Em ba à, nghe nói gần đây em làm việc rất khá ở Nam Tích, công trình thể dục thể thao tỉnh đều do em quyết định, gì ấy nhỉ, có thể cho người anh chút công trình nhỏ để làm không?”
Trương Dương cười nói: “Anh à, chẳng phải anh đang làm vận chuyển sao?”
Triệu Lập Quân nói: “Giờ đây có ai là không muốn phát triển chứ!” Gã nhìn sang bụng vợ rồi nói: “Chị dâu em sắp sinh rồi, anh phải cố gắng kiếm chút tiền sữa bột, nếu không về sau thì còn chẳng đủ tiền mua bỉm cho con.”
Trương Dương chưa nói gì, Triệu Lập Vũ đã cười nói: “Anh cả à, anh đừng ở đây kêu khổ kêu sở nữa, Quang Dương 150 mà đã mua được rồi, mà còn nói là không mua nổi bỉm, ai mà tin chứ?”
Triệu Lập Quân nói: “Em hai, em làm tốt hơn anh, giờ đây lái cả xe hơi, chúng ta là anh em cần phải giúp đỡ lẫn nhau, em tốt anh tốt mọi người cùng tốt, em nói xem có đúng vậy không?”
Triệu Lập Vũ nói: “Câu này của anh cả em tán thành, em bà à, anh cũng có việc nhờ em, anh đã làm đến giám đốc của Kim Khải Việt rồi, nhưng xét cho cùng, nhà hàng ấy cũng là của người ta, anh chỉ là làm cho người ta mà thôi, và cũng chỉ kiếm được số tiền lọt sàng xuống nia. Anh muốn mở một cửa tiệm tự làm, em có nhiều mối quan hệ, giúp anh tham mưu một chút, nếu như có thể lấy được chút tiền từ ngân hàng ra giúp anh thì càng tốt.”
Trương Dương nghe thấy hai anh em nhà này đều làm phiền mình vì những chuyện vặt vãnh, trước mặt mẹ cũng không tiện nói gì, nhưng Từ Lập Hoa thật sự không nghe nổi nữa, bà nhẹ nhàng nói: “Tiểu Quân, Tiểu Vũ, em con vừa mới về đến nhà, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, để nó ăn một bữa cơm cho tử tế, hơn nữa, nó là cán bộ thể ủy của Nam Tích, có phải là người quản chuyện Giang Thành đâu, các con đừng làm khó em.”
Triệu Lập Quân và Triệu Lập Vũ quay sang nhìn nhau, Triệu Lập Quân nói: “Mẹ à, ai mà không biết giờ đây em ba rất tài năng, ngay cả huyện ủy Xuân Dương chúng ta đều phải nề mặt em ấy, chúng con đều là con trai của mẹ, chúng con sống tốt, thì mẹ cũng hãnh diện đúng không?”
Từ Lập Hoa nói: “Con ba đâu có phải là chủ tịch quốc gia, nó cũng có lãnh đạo, nó cũng cần phải giữ kỉ luật tổ chức chứ.”
Du Mỹ Liên nói: “Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, giờ đây con cũng lo cho đứa nhỏ trong bụng rồi, con trai ruột ai mà không yêu chứ?” Tiếng của cô ta làm cho mọi người nghe rất thoải mái, nhưng vừa nghe đã biết rằng đang nói kháy.
Triệu Thiết Sinh cũng không chịu nổi nữa, y vốn đã chẳng thích gì đứa con dâu này rồi, Triệu Thiết Sinh trước kia đối xử không tốt với hai mẹ con Trương Dương, nhưng sau khi Trương Dương phát tài, không tính toán với y, mà lại còn tận tâm chăm sóc gia đình họ Triệu, mặc dù Triệu Thiết Sinh chẳng có mấy văn hóa, nhưng y cũng hiểu được chữ cảm ân, đây cũng là nguyên nhân mấy năm gần đây y ngày càng thân thiết hơn với Từ Lập Hoa, Tiệu Thiết Sinh đặt mạnh cốc rượu lên bàn, hai hàng lông mày xếch lên nói: “Việc của gia đình tôi, cô xía vào làm cái gì?”
Du Mỹ Liên ngớ người, ngay lập tức ý thức được bố chồng đang nói mình, lông mày cô ta cũng xếch lên nói: “Thế thì sao, không coi con là người nhà nữa à? Triệu Lập Quân, em chẳng phải là vợ anh sao?”
Triệu Lập Quân khó xử nói: “Mỹ Liên, em nói ít thôi!”
Du Mỹ Liên nói: “Tôi biết thừa rằng các người chẳng hoan nghênh gì tôi, Triệu Lập Quân, anh mà là anh cả gì chứ, trong gia đình này chẳng ai coi anh là cái thá gì!”
Triệu Lập Quân mặt đỏ au nói: “Cô câm miệng lại!”
Du Mỹ Liên tức giận: “Anh bảo ai câm miệng?”
Triệu Lập Quân mặc dù cũng ngang ngược, nhưng trong lòng lại sợ vợ, thế vậy nhưng trước mặt người nhà không thể quá bạc nhược, gã lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp, cô ngậm miệng lại cho tôi, mấy cha con chúng tôi đang nói chuyện, cô xía mũi vào cái quái gì?”
Du Mỹ Liên cũng chẳng phải hạng vừa, cô ta giơ tay, bốp! Tát thẳng vào mặt Triệu Lập Quân một nhát, cái tát này làm cho cả nhà đều ngớ người. Trương Dương tiếp xúc không nhiều với vị chị dâu này, không ngờ người này lại là loại sư tử Hà Đông.
Triệu Lập Quân xấu mặt, giơ tay muốn đánh Du Mỹ Liên, Từ Lập Hoa vội vàng giằng lấy tay gã, lớn tiếng nói: “Tiểu Quân, đừng làm vậy, Tiểu Liên còn đang có thai đấy.”
Câu này đã nhắc nhở cho Du Mỹ Liên, Du Mỹ Liên xông về phía Triệu Lập Quân như một con hổ cái: “Triệu Lập Quân, mẹ kiếp, tôi sống chết với anh.”
Từ Lập Hoa tốt bụng muốn ngăn cô ta lại, nhưng lại bị Du Mỹ Liên đẩy ngã xuống đất.
Trương Dương cách khá xa, vốn dĩ hắn chỉ định tọa sơn xem hổ đấu, dù sao thì chuyện trong nhà cũng khó tránh, việc của anh cả chị dâu cũng không quản nổi, nhưng thấy Du Mỹ Liên đẩy mẹ ngã, Trương Dương tức khí, hắn xông ra như tên bắn, đỡ mẹ dậy, Từ Lập Hoa ngã không nhẹ, mặt mày trắng bệch, cố gắng chịu đau cười nói: “Con ba à, mẹ không sao! Các con đừng trách Tiểu Liên.”
Du Mỹ Liên vẫn không biết thân phận, lớn tiếng nói: “Ai cần bà giả vờ giả vịt? Bà đâu có phải là mẹ ruột của Triệu Lập Quân, bà chỉ yêu con trai ruột của bà thôi, đừng có mà ở đây giả vờ là người tốt…”
Câu còn chưa nói xong, cảnh trước mắt cô ta đã lung lay, chỉ nghe thấy một tiếng bốp lớn, là Trương Dương đã ra tay tát cho cô ta một cái, với tính cách của Trương Dương vốn chẳng chấp nhặt với loại đàn bà này, nhưng Du Mỹ Liên đã đẩy ngã mẹ hắn, rồi nói năng còn không ra gì, Trương Dương chịu chút nhục chẳng sao, nhưng không thể để mẹ bị bắt nạt, cái tát này đương nhiên hắn không dùng hết sức, Du Mỹ Liên đang có bầu, Trương Dương đánh rất nhẹ nhàng, mặc dù rất kêu, nhưng lại không có mấy sức lực, cái tát này làm cho Du Mỹ Liên ngớ người, và cũng làm mọi người đờ ra.
Du Mỹ Liên ôm mặt, nước mắt rơi lã chã, cô ta định đánh lại Trương Dương.
Trương Dương nói: “Cái tát này tôi dạy chị thay cho anh trai tôi, chị gả về nhà này, thì cần phải hiểu việc tôn kính bề trên, anh cả tôi không để ý chị, người làm em như tôi cũng chỉ có thể làm thay, đừng cảm thấy trong bụng chị có đứa trẻ là có quyền nói mọi người, dạy dỗ con không ra gì cả, cẩn thận dạy hư đứa trẻ, chị dám mắng tôi một câu, tôi sẽ đánh chị một nhát, ở trong cái nhà này chị không biết tôn trọng mẹ tôi, có nghĩa là không tôn trọng chính bản thân chị.”
Du Mỹ Liên nhìn Trương Dương, chỉ cảm thấy một luồng uy thế ầm ập dồn đến, cô ta không dám xông lên nữa, lúc này nghĩ đến chồng, cô ta nhìn Triệu Lập Quân đầy đáng thương nói: “Triệu Lập Quân…Anh nhìn em bị nó đánh thế à?”
Triệu Lập Quân lúc này lại nói: “Mẹ kiếp, tôi còn muốn đánh cô nữa kìa, Du Mỹ Liên, cô tức tối cái quái gì ở nhà tôi chứ? Cô tức thì đổ lên tôi cũng xong, cô đẩy mẹ tôi làm cái gì?” Câu này của Triệu Lập Quân ít nhiều làm cho Trương Dương cảm thấy thoải mái.
Du Mỹ Liên ngồi sụp xuống đất, khóc lớn nói: “Tôi không sống nữa, tôi không sống nữa!”
Từ Lập Hoa bước đến nói: “Đừng cãi nhau nữa, con ba, con xin lỗi chị dâu đi!”
Trương Dương nói: “Mẹ à!”
“Không xin lỗi, thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!” Từ Lập Hoa gần như tức giận thực sự…