Cái đó và có liên quan tới anh ư? Anh nếu có hứng thú thì có thể đi hỏi Tiết Thế Luân, tôi hiện tại không có hứng thú, cũng không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của anh.
An Đạt Văn nói xong thì xoay người lên ô tô của mình, hắn nói khẽ: Đi.
Ô tô chậm rãi khởi động, lái xe sau khi đi qua xe Cảnh Chí Siêu thì nói khẽ: Tiên sinh đi đâu?
Dẫn tôi đi tìm Tiết Thế Luân!
Tiết Thế Luân nghe nói An Đạt Văn tới đây tìm mình thì vẫn vui vẻ tiếp đãi, tuy rằng y biết rõ An Đạt Văn lần này đột nhiên đến kinh là vì chuyện gì, nhưng vẫn giả bộ chưa biết gì: A Văn, tới kinh thành lúc nào thế? Tôi còn tưởng rằng gần đây cậu sẽ không tới đây.
An Đạt Văn nói khẽ: Cha tôi bị giết rồi.
Tiết Thế Luân tựa hồ chưa nghe rõ hắn nói gì: Gì cơ?
An Đạt Văn mím môi nói: Cha tôi qua đời rồi!
Tiết Thế Luân thoạt nhìn vẫn có chút không tin: Đùa kiểu gì thế, chúng tôi hai ngày trước vừa mới gặp mặt, sao có thể... Vẻ mặt của y không giống đang giả vờ, nhưng lời Tiết Thế Luân nói tuyệt đối không phải là thật, y đã sớm biết tin tức An Đức Uyên bị giết, lúc này lại giả vờ hoàn toàn không biết gì cả.
An Đạt Văn: Nói Chú Tiết, tôi hôm nay tới là muốn trực tiếp nói một tiếng với chú, hai là nhờ chú giúp, tôi dù sao cũng là người Hongkong, các mặt ở nội địa tôi không quen thuộc lắm.
Tiết Thế Luân nói: A Văn, cậu cứ nói với tôi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
An Đạt Văn cố nén bi thương, kể lại chuyện này một lượt, An Đạt Văn tới đây tìm Tiết Thế Luân tuyệt đối không phải là như lời hắn nói, quan hệ giữa hắn và Tiết Thế Luân sớm đã xuất hiện rạn nứt, ở sâu trong lòng hắn đã coi Tiết Thế Luân là kẻ địch, mà hắn tin Tiết Thế Luân cũng đã nghe tin, sau khi cha ngộ hại, An Đạt Văn đầu tiên hoài nghi Tiết Thế Luân, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn lúc trước từng lợi dụng Tang Bối Bối để dụ Chương Bích Quân ra, tuy rằng Chương Bích Quân không phải hắn tự tay giết chết, nhưng cái chết của Chương Bích Quân có liên quan trực tiếp tới hắn, An Đạt Văn biết, trên thế giới này giấy không gói được lửa, với trí thông minh của Tiết Thế Luân, y sớm muộn gì cũng sẽ biết mình đã làm gì, An Đạt Văn cho rằng cái chết của cha rất có thể là Tiết Thế Luân trả thù.
Tiết Thế Luân là nhân vật nào chứ, đương nhiên có thể nhìn ra An Đạt Văn lần này tới tuyệt đối không phải là đơn giản báo tang, lại càng không phải là nhờ mình giúp, thằng ôn này là muốn trực tiếp thử phản ứng của mình, muốn nghiệm chứng mình rốt cuộc có liên quan gì tới cái chết của An Đức Uyên hay không.
Tiết Thế Luân nói: A Văn, cậu yên tâm, tôi và cha cậu tuy rằng quen biết không lâu, nhưng lại có chút hợp ý, chuyện này cho dù cậu không tới tìm tôi thì tôi cũng nhất định sẽ tìm người điều tra, tuyệt đối không thể để Đức Uyên huynh phải chết một cách oan uổng như vậy được.
An Đạt Văn tất nhiên không tin những lời thổ lộ này của Tiết Thế Luân, nhưng ngoài miệng vẫn biểu đạt lòng cảm kích.
Sau khi An Đạt Văn rời đi, vẻ mặt Tiết Thế Luân tràn ngập khinh thường, y châm một điếu thuốc lá, rít một hơi, lại nhìn thấy con gái Tiết Vĩ Đồng từ trên gác đi xuống, vội vàng dập thuốc, tuy rằng động táccủa y rất nhanh, nhưng vẫn bị Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy, Tiết Vĩ Đồng: Nói Ôi, cha, cha không phải đáp ứng con không hút thuốc lá nữa rồi ư?
Tiết Thế Luân cười nói: Quên... Khụ khụ... Y liên tục ho khan mấy tiếng, gần đây y vừa nhiễm phong hàn, thủy chung không khỏi.
Tiết Vĩ Đồng vội vàng tới phía sau y, vỗ lưng cho y, Tiết Thế Luân thở hắt ra một hơi rồi nói: Được rồi, được rồi, tay con dùng sức như vậy, vỗ thêm nữa là phổi cha bị con vỗ nát đấy.
Tiết Vĩ Đồng bật cười: Ai bảo cha hút thuốc? Bác sĩ nói đường hô hấp trên của cha bị nhiễm bệnh, gần đây không thể hút thuốc, nhưng cha lại làm ngược lại, không cho cha làm gì thì cha càng cố tình làm cái đó đúng không? Càng già càng không nghe lời.
Tiết Thế Luân nói: Lời nói của Bác sĩ không thể hoàn toàn tin được, hiện tại bác sĩ đều thích phóng đại bệnh tình của bệnh nhân, đây chính là chỗ giảo hoạt của bọn họ, trị khỏi thì chứng minh y thuật của bọn họ cao siêu, nếu như trị không hết thì lại nói bệnh tình nghiêm trọng, anh chết cũng không liên quan tới tôi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cha, con không thích cha nói như vậy đâu, cứ như trên đời này không ai có thể tin được ấy, ở trong mắt cha người khác tất cả đều âm hiểm giả dối.
Tiết Thế Luân cười nói: Chờ con đến tuổi của cha sẽ biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác.
Tiết Vĩ Đồng nói: An Đạt Văn tới tìm cha làm gì? Cô ta đối với An Đạt Văn vẫn luôn không có thiện cảm, từng nhiều lần phát sinh xung đột với hắn.
Tiết Thế Luân nói: Cha hắn chết, cho nên tới đây báo với cha.
Tiết Vĩ Đồng nói: Cha hắn chết thì có liên quan gì tới cha? Giao tình của cha và An Đức Uyên tốt lắm à?
Tiết Thế Luân nói: Con bé này, sao lại nói thế được, cha và họ trước đây có làm ăn với nhau, tuy rằng hiện tại không còn quan hệ hợp tác, nhưng mua bán không được thì còn tình nghĩa mà. Tiết Vĩ Đồng nói: Cha cách xa họ chút, An gia không có ai tốt cả. Cô ta nói xong liền đi ra ngoài.
Tiết Thế Luân có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng con gái, lớn tiếng nói: Con buổi trưa không ở nhà ăn cơm với cha à?
Tiết Vĩ Đồng nói: Ba anh em bọn con hẹn nhau ăn cơm, không ăn với lão già chán ngấy này đâu. Cô ta vẫy vẫy tay: Tạm biệt.
Tiết Thế Luân đúng là dở khóc dở cười, y đứng lên trở lại thư phòng, đóng cửa phòng lại, mở ngăn kéo lấy điện thoại rồi nhanh chóng bấm số.
Sau khi Điện thoại đổ mấy tiếng chuông thì đối phương bắt máy.
Tiết Thế Luân nói: Chuyện của An Đức Uyên là anh làm à?
An Đức Hằng ở Đầu kia điện thoại thấp giọng bật cười: Có phải làm rất đẹp hay không, có phải hả giận rồi không?
Tiết Thế Luân nói: Anh hình như quên trước khi làm chuyện này thì báo cho toi hay.
An Đức Hằng nói: Không cần tôi phải ra tay, hơn nữa tôi cũng không biết bọn họ sẽ ra tay lúc nào.
Tiết Thế Luân lấy thuốc lá châm một điếu, rít một hơi, sau đó ho khan: Tôi trước đó đã nói với anh rồi, làm việc không thể quá cấp tiến, chuyện của An Đức Minh vẫn chưa giải quyết, anh đã chĩa họng súng về phía An Đức Uyên, như vậy có thể khiến cho bọn họ hoài nghi.
An Đức Hằng nói: Hoài nghi gì? Hoài nghi tôi còn sống trên thế giới này ? Hắn nói xong liền bật cười ha ha: Anh có phải là lo có người sẽ hoài nghi anh hay không?
Tiết Thế Luân nói: An Đạt Văn vừa mới tới nhà tôi báo tang, nhờ tôi giúp hắn điều tra chân tướng tử vong của cha hắn.
An Đức Hằng nói: Xem ra hắn hình như đã hoài nghi anh rồi.
Tiết Thế Luân lạnh lùng: NóiAnh hình như rất thích nhìn thấy kết quả như vậy?
An Đức Hằng nói: Sao lại thế? Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, chẳng lẽ tôi lại đi làm chuyện lấy oán trả ơn?
Tiết Thế Luân mắng thầm trong lòng, chuyện lấy oán trả ơn anh đâu chỉ làm một lần, y nói khẽ: An gia bên kia không thể làm quá gấp được, bằng không sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của tôi.
An Đức Hằng nói: kế hoạch của anh và kế hoạch của tôi không hề xung đột với nhau, nếu như An Đạt Văn chĩa họng súng với anh thì đừng ngại nói với hắn chân tướng, cứ bảo tất cả mọi chuyện đều là tôi làm, tôi không sợ hắn, năm đó hắn đối với tôi như thế nào, tôi hôm nay sẽ trả lại gấp bội.
Tiết Thế Luân nói: Anh tiếp theo định làm thế nào?
An Đức Hằng nói: Không định gì cả, chỉ muốn nhìn người An gia chết đi hết. Sau khi hai huynh đệ An Đức Uyên và An Đức Minh chết, đời này của An gia đã không còn ai.
Tiết Thế Luân minh bạch cừu hận của An Đức Hằng đối với An gia, chỉ không ngờ hắn đối với An gia lại hận tới mức này, cái chết của An Đức Uyên và An Đức Minh vẫn không thể bình ổn sự phẫn nộ trong lòng hắn, xem ra hành động báo thù điên cuồng của An Đức Hằng vẫn sẽ tiếp tục, đây là con ác lang do mình tự tay nuôi dưỡng, Tiết Thế Luân trước khi thả hắn về rừng, đã cân nhắc tới khả năng xấu nhất, hiện tại xem ra hiện tại xem ra An Đức Hằng đang có ý đồ từng bước thoát ly sự khống chế của mình, điều này đối với Tiết Thế Luân mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Tiết Thế Luân nói: Anh nghe rõ cho tôi, chuyện này nhất định phải đóng vững đánh chắc, bằng không sẽ chỉ làm đối thủ phát giác sớm.
An Đức Hằng nói: Anh yên tâm, tôi làm việc rất chắc, chuyện của An Đức Uyên vĩnh viễn sẽ không liên lụy tới anh, An Đạt Văn cũng không dạy dụa được ở trên đời này lâu nữa đâu.
Tiết Thế Luân nói: Cho hắn một số manh mối, anh có năng lực dắt mũi hắn mà.
An Đức Hằng không trả lời trực tiếp lời nói của Tiết Thế Luân, nhẹ giọng thở dài: Hongkong sắp tới có bão rồi, tôi không thích Hongkong, thực sự không thích Hongkong một chút nào.