Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Giai Đồng nhìn khoảnh khắc Trương Dương xuất thủ đã minh bạch, chuyện này ngày hôm nay không nên nháo đại. Nếu loạn lên nàng cũng chẳng lo về sức chiến đấu của Trương Dương, điều cần lo lắng là vấn đề thu thập tàn cục, nàng vội vã gọi điện cho Từ Tự Đạt.

Trương Dương cũng không phải kẻ ngu si, hắn tự nhiên biết rõ muốn thanh phiết hậu quả, phương pháp tốt nhất là ly khai hiện trường càng sớm càng tốt. Sau khi hạ xong đám thanh niên kia, hắn kéo tay Cố Giai Đồng đi ra ngoài, đám nhân viên muốn chạy lên ngăn cản, bị Trương Dương liên tiếp đá cho vài cái. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, Trương đại quan nhân cũng không muốn ở lại chỗ này nhận phiền phức.

Vừa đi ra đến cửa, phát hiện có khoảng hơn hai mươi hán tử vóc người cao lớn đang đi vào, từ cách ăn mặt của họ có thể nhận ra họ hẳn là công nhân ở xưởng máy gần đó. Hai nhà đều là một lão bản bỏ vốn. cho nên bên này xảy ra sự tình, bên kia lập tức nhận được tin tức ngay.

Trương Dương nhíu nhíu đầu mày nói: “Con mẹ nó! Thực sự là lão tử ghét nhất phải dùng bạo lực!”

Cố Giai Đồng bất đắc dĩ thở dài nói: “Lúc đánh người cố nhiên là thống khoái, nhưng đánh xong rồi thì phiền phức mới nhiều, loại chuyện này đòi hỏi phải xử lý tốt!” Đối với xung động của Trương Dương, nàng không phải là chưa từng được lãnh giáo.

Trương Dương cười nói: “Việc một người làm một người chịu. Người là ta đánh, với ngươi không có quan hệ!”

Cố Giai Đồng lườm hắn đầy bất mãn nói: “Ngươi cho rằng ta nguyện ý đồng sinh cộng tử hoạn nạn với ngươi chắc? Hiện tại chúng ta đang ở cùng một chỗ, ngươi chạy không được mà ta trốn cũng không xong a!”

Trương Dương bảo vệ cho Cố Giai Đồng đi ra chỗ an toàn, sau đó tiến ra đứng giữa đám người kia nói: “Đến đây đi! Hôm nay tâm trạng ta đang rất tốt. bả vài cái xương chơi!”

Lúc tình thế đang hết sức căng thằng, bỗng nhiên nghe được một thanh âm trầm thấp của một người: “Làm gì? Đây là nhà hàng, các ngươi cho rằng là chiến trường Trung Đông sao?” Một nam tử dáng người không cao không thấp đi tới, hắn chừng khoảng hơn ba mươi tuổi, da ngăm đen, ngũ quan bình thường, thế nhưng đôi mắt thâm thuý mà có thần, có vẻ tràn ngập lực uy hiếp người khác. Hắn mặt một cái áo phông xám, quần âu màu lam, đi đôi giày đen, thời tiết này ăn mặc như vậy có vẻ hơi khác người một chút. Người này chính là lão bản của Tân Cảnh Viên - Vương Học Hải, gia thế của hắn không tồi, cả cha và mẹ đều là quan chức cao cấp, thế nhưng hắn lại không có bước chân vào con đường làm quan, hiện tại tất cả đều do hắn tự dựa vào hai đôi bàn tay mà dốc sức làm lên.

Tên thanh niên vừa bị Trương Dương cho một đá ngã lăn lóc ra đất thấy Vương Học Bình tới, bưng máu mồm máu mũi chạy tới, uỷ khuất nói: “Tỷ phu… Chính là bọn chúng… chúng muốn lừa bịp quỵt tiền…”

Mày liễu Cố Giai Đồng dựng thẳng: “Ngươi thực sự là không có đạo đưc a! Ai lừa bịp các ngươi, nhà hàng các ngươi làm món ăn không sạch sẽ, có một con ruồi. Hơn nữa một phần ăn đơn giản như vậy mà mờ miệng đòi tám ngàn tám, muốn bắt chẹt khách hàng sao?”

Vương Học Hải vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt trên miệng, hắn có cậu em vợ là Điền Quốc Cường, đối với cách làm người của tên này hắn thập phần rõ ràng. Nếu như không phải vì quan hệ tình cảm gia đình, hắn cũng sẽ không để Điền Quốc Cường vào đây làm quản lý, tiểu tử này vốn không có bản lĩnh gì nhưng bình thường lại toàn tự cho mình là giỏi giang, không ít lần gây rắc rối cho mình. Bất quá thời gian gần đây, người đến Tân Cảnh Viên gây sự không ít, quán này của hắn mới mở, từ lúc đó tới giờ vài ngày lại có người tới gây chuyện, cho nên cũng khó trách cậu em vợ biểu hiện lại mẫn cảm như thế.

Ánh mắt của Vương Học Hải không tồi, từ khí chat của Trương Dương và Cố Giai Đồng có thể nhận ra, hai người tuyệt đối không phải là hạng người tới đây gây chuyện. Cố Giai Đồng ăn mặc thập phần sang trọng, túi sách tay là túi LV hạn lượng, người như vậy tới đây ăn quỵt một bữa ăn làm gì. Vương Học Hải thầm mắng Điền Quốc Cường kia đúng là mắt bò không biết nhìn người, nhưng nhìn lại thấy hắn bị đánh cho thực sự là thê thảm, thân là tỷ phu, vô luận thế nào cũng phải thay hắn ra mặt thôi vậy. Vương Học Hải cười nói: “Ta nghĩ hẳn là có chút hiểu lầm mà thôi. Bất quá có hiểu lầm thì nói chuyện tới nơi tới chốn để giải quyết, nói thế nào cũng không thể đánh người như thế được! Người anh em làm như thế là có trách nhiệm hình sự đó!” Những lời này nói ra tràn ngập vẻ uy hiếp.

Trương Dương nhếch môi: “Tiếp đãi khách cũng là trách nhiệm a! Nếu không thì hai ta đơn độc lý luận vậy!” Không kiêu ngạo, cũng không xiểm nịnh, trữ chiết bất loan, muốn Trương đại quan nhân cúi đầu? Thực sự là quá khó khăn!

Trong đôi mắt Vương Học Hải toát ra vẻ hết thưởng thức, đối với những người can đảm hắn luôn tôn trọng, thế nhưng ở Bắc Kinh này, chỉ dựa vào can đảm thì chưa đủ được, hắn muốn đòi lại cái mặt mũi này, Vương Học Hải gật đầu nói: “Đều là nam nhân, tự gánh chịu trách nhiệm của mình. Chuyện cơm nước ta sẽ xử lý, chuyện đánh người thì người anh em gánh chịu…” Lời còn chưa dứt, thì điện thoại di động của hắn đổ chuông.

Vương Học Hải nghe máy: “Tự Đạt! Có chuyện gì thế?” Hắn và lão đồng học Từ Tự Đạt vốn lớn lên cùng nhau, bất quá Từ Tự Đạt đi con đường làm quan, hiện nay đã là cán bộ của bộ tài nguyên và môi trường. Còn Vương Học Hải lại đi đường thương lộ, nhưng tình cảm cả hai vẫn rất tốt, nghe Từ Tự Đạt nói xong, trên mặt Vương Học Hải hiện ra vài phần bất đắc dĩ: “Hiểu rồi!”

Cố Giai Đồng nghe lời hắn nói đã nghe ra viện quân của mình tới rồi, phụ thân Từ Tự Đạt là thượng cấp của cha nàng, quan hệ hai nhà vẫn rất tốt, thường ngày Từ Tự Đạt với Cố Giai Đồng tình cảm như huynh muội vậy, bây giờ nàng gặp rắc rối tự nhiên hắn sẽ không bàn quan đứng nhìn.

Vương Học Hải nhìn Cố Giai Đồng một chút: “Cố tiểu thư! Ngươi là nữ nhi của Cố bí thư sao?”

Cố Giai Đồng mỉm cười, hiện tại nàng đang muốn nhìn xem Vương Học Hải này sẽ làm sao.

Vương Học Hải cười nói: “Thực sự là lũ lụt cũng chìm miếu long vương a! Người một nhà! Đều là người một nhà cả! Lần trước Cố bí thư tới Bắc Kinh cũng đã dùng bữa ở nhà ta. Chủ nhiệm Quách với ta cũng là bằng hữu, Tự Đạt là lão đồng học với ta. Ngươi vừa rồi nói rõ chuyện này thì đâu có sinh ra cái hiểu lầm này.”

Điền Quốc Cường thấy thái độ ông anh rể đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vừa rồi ăn đòn đau, nói thé nào cũng không nuốt được cục tức này, hắn rầm rĩ: “Cái gì mà người một nhà. Hắn vừa đánh ta, ta muốn tố cáo hắn!”

Sắc mặt Vương Học Hải trầm xuống: “Quốc Cường! Ngươi đừng có quá phận!”

“Ta quá phận? Người ta đến tận chỗ chúng ta gây chuyện, chúng ta không thể để yên được!”

“Tiểu đệ! Ngươi làm trò gì thế?” Một thanh âm nữ tử giận giữ vang lên, đối với người khác cũng chẳng tính là gì, nhưng Trương Dương nghe lại thất thực sự là quen thuộc, hắn đưa mắt nhìn lại, từ ngoài cửa đi vào chính là Điền Linh, lần trước đi xe lửa tới Bắc Kinh gặp chuyện kia, Trương Dương còn giúp nàng cho hai tên kia một trận.

Điền Linh cũng nhận ra Trương Dương, thấy đệ đệ mình máu mồm máu mũi be bét cũng có chút xót xa. Nàng bước vào nhà hàng, rất nhanh hiểu rõ chân tướng, việc này đích xác là lỗi của đệ đệ mình, bất quá nàng vẫn cười nói với Trương Dương: “Trương Dương a! Ngươi lợi hại thật đó, vừa tới Bắc Kinh đã cho đệ đệ ta một trận rồi.”

Trương Dương thật không ngờ chuyện này lại như thế, người đầu tiên đánh kể từ lúc tới Bắc Kinh tới giờ lại là đệ đệ của người quen, có chút xấu hổ cười trừ: “Hiều lầm! Ngộ thương, là ngộ thương thôi… tiền thuốc men để ta chịu phạt vậy.” Kỳ thực hắn hạ thủ cũng vẫn còn có chừng mực, Điền Quốc Cường chỉ là xây xát ngoại thương một chút không có gì nghiêm trọng. Tình thế trước mắt đã sáng tỏ, chuyện này cuối cùng là chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, bản thân cũng không nên cứng rắn quá, tốt nhất là biểu hiện có thành ý một chút, tất cả mọi người đều dễ nói chuyện.

Vương Học Hải cũng không ngờ vợ mình có quen biết Trương Dương, thấp giọng hỏi nhỏ thì mới biết nguyên nhân là như vậy, Trương Dương rốt cuộc là có ân với nhà hắn, quan hệ tầng tầng tương khấu, chuyện này càng thêm không thể truy cứu xuống nữa.



Điền Quốc Cường sau khi rõ ràng cụ thể tình hình, đành chán nản mà tự nhân đen đủi thôi.

Vương Học Hải liền bảo phục vụ chuẩn bị một phòng riêng, mời bọn họ tới uống trà. Có câu không đánh không quen, tất cả đều là những người có trải đời, đều là nhân vật cầm được thì buông được, sự tình nếu đã rõ rằng thì tốt nhất là đem khúc mắc nhanh giải khai một chút. Vương Học Hải là một nho thương điển hình, hay nói chính xác hơn là quan thương, xuất thân đặc thù của hắn là trong một gia đình quan chức cấp cao khiến cho cả trên phương diện quan trường lẫn thương trương hắn đều có lý giải sâu sắc, đương nhiên một trong những đạo lý cơ bản nhất đó là có thêm một bằng hữu thì tốt hơn nhiều là có một cừu nhân. Kỳ thực hắn không quá coi trọng Trương Dương, kể thì cũng phải, một cán bộ cấp ban của một tiểu thị trấn thì sao lọt vào mắt một quan thương lớn tại Bắc Kinh như hắn. Hắn coi trọng chính là thân phận của Cố Giai Đồng, gần đây hắn mới đầu tư một chút ở Bình Hải, sớm tạo quan hệ tốt với Giai Đồng là điều hết sức nên làm.

Có Từ Tự Đạt điện thoại, hơn nữa Điền Linh xuất hiện, cho nên mẫu thuẫn giữa bọn họ tự nhiên là giải quyết dễ dàng. Điền Quốc Cường đành phiền muộn rời đi băng bó.

Cố Giai Đồng đối với Vương Học Hải ấn tượng chưa có chút nào tốt, đương nhiên cũng chưa tới mức ấn tượng xấu. Những kẻ quan thương khi ở chung với nhau thường có một cái bản năng khôn khéo tự nhiên đó là đề phòng. Cố Giai Đồng chưa muốn cất quan hệ với Vương Học Hải, nên định ngồi hàn huyên vài câu rồi chuẩn bị cáo từ.

Vương Học Hải bình thường ngoài mặt luôn tỏ ra ôn hoà nhã nhặn, nhưng thực sự cũng là một kẻ kiểu ngạo, hắn rất ít nói với Trương Dương đương nhiên bởi tiểu tử này không phải đối tượng hắn muốn giao lưu, ngẫu hứng nói vài câu cũng chỉ là biểu thị sự cảm ơn vì Trương Dương đã từng giúp vợ hắn.

Điền Linh so với hắn thì chân thành hơn nhiều, sự tình ngày hôm nay nàng tỏ ra rất áy náy đối với Trương Dương và Cố Giai Đồng, trong lời nói cũng toát ra vẻ không hài lòng đối với chồng là Vương Học Hải và tiểu đệ Điền Quốc Cường. Kỳ thực trước giờ nàng vẫn không có can thiệp vào chuyện làm ăn của chồng, chẳng qua là nàng biết Vương Học Hải làm ăn sinh ý cũng rất khá, Tân Cảnh Viên này cũng không phải chủ đích kinh doanh của hắn. Đối với tính cách chồng mình nàng biết rõ, nếu không có khoản lợi nhuận lớn thì hắn sẽ không làm, chẳng hiểu vì sao lần này lại kinh doanh gian nhà hàng này, hơn nữa từ lúc khai trương đến nay tựa hồ gặp không ít phiền phức. Điền Linh nói: “Cứ như vậy thật sự phiền toái quá, không bằng bỏ đi!”

Vương Học Hải cười cười, hắn minh bạch vì sao vợ oán giận, kỳ thực hắn xây dựng Tân Cảnh Viên không phải là dựa vào làm ăn kinh doan kiếm tiền, chủ yếu là vì hắn nghe được tin tức quy hoạch bên thị chính. Mở cái nhà hàng này không chỉ là vì khoản lợi lớn trong tương lại, mà còn mở rộng mạng lưới quan hệ cần thiết. Người Trung Quốc nhân tình lễ tiết đại đa số đều tiến hành trên bàn cơm, cho nên Vương Học Hải không có quan tâm tới hiệu quả kinh doanh của nhà hàng.

Là một thương gia, Cố Giai Đồng cũng nhạy cảm phát hiện thấy vấn đề của Tân Cảnh Viên, nàng nhẹ giọng nói: “Tân Cảnh Viên trước kia ta đã từng tới, bây giờ cải tạo sửa sang lắp đặt nhiều thiết bị mới, điều kiện tốt hơn trước rất nhiều, thế nhưng thoạt nhìn tình huống kinh doanh cũng không tốt.”

Vương Học Hải cười nói: “Cố tiểu thư cho rằng ta quản lý có vấn đề ư?”

Cố Giai Đồng hơi giật mình một chút, nàng đối với Vương Học Hải có thêm một chút nhận thức, hắn nói như vậy rõ ràng là nói với Điền Linh rằng có bất mãn thì bất mãn tiểu đệ của nàng mới phải. Hắn có biểu hiện như vật chứng tỏ hắn thực sự là rất khôn khéo.

Trương Dương khống nhìn toàn diện được như Cố Giai Đồng, bất quá hắn cũng không thích cái tên Vương Học hải này. Càng ở trên quan trường lâu, Trương đại quan nhân trên phương diện nhìn người cũng có những tiến bộ nhảy vọt, Vương Học Hải tuy rằng biểu hiện ra đối với mình vẫn lịch sự, nhưng trong lòng rõ ràng là vẫn khinh thường. Trương đại quan nhân đối với những kẻ khinh thường mình thì đều sinh ra cảm giác đối lập. Hắn nhàn nhạt cười nói: “Vương tiên sinh còn bận sự tình của gia đình, chúng ta là ngoại nhân không tiện tham dự. Ta còn có chút việc cần phải làm, xin phép rời đi trước.”

Cố Giai Đồng cũng nhân cơ hội đứng dạy cáo từ.

Vương Học Hải rất nhiệt tình tiễn cả hai ra ngoài cửa, hắn đưa ra lời mời Cố Giai Đồng dự tiệc, nhưng nàng lấy lý do phải rời Bắc Kinh để từ chối.

Ngồi trên taxi, Cố Giai Đồng nhìn hai vợ chồng Vương Học Hải đứng ở đại môn Tân Cảnh Viên không nhịn thở dài một hơi nói: “Vương Học Hải này thực sự là một kẻ tính toán, ngay cả với vợ mà hắn cũng vậy. Loại nam nhân này ta không ưa!”

Trương Dương tủm tỉm cười, đưa tay choàn qua vai Cố Giai Đồng, tại hoàn cảnh như vậy nàng cũng thả lòng người, mềm mại dựa vào lòng hắn: “Ngươi không được đùa giỡn với ta, bằng không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Trương Dương cầm bàn tay nhỏ của nàng nói: “Vũ thương lộng bổng thì ta sẽ, nhưng đùa giỡn thì ta không biết a!” ( thương bổng của nó là cái …)

“Đi tìm chết!” Cố Giai Đồng kiều mị mắng, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên.

Lần này tại Bắc Kinh, công việc làm ăn của Cố Giai Đồng tiến hành thập phần thuận lợi, trải qua tối nay, tự nhiên trong đầu nàng lại sinh ra ý niệm mở một nhà hàng tại Bắc Kinh. Nàng làm việc có phần giống phong thái của Cố Duẫn Tri cha nàng, rất mạnh mẽ và quyết đoán. Địa điểm chính là văn phòng đại diện ban đầu tư, bước đầu ý tưởng là đem chia hai, đại bộ phận để mở rộng, lưu lại một bộ phận nhở vừa đủ để cho cán bộ ăn ở và làm việc. Trên thực tế nếu làm như vậy thì không hề có phô trương lãng phí, Cố Giai Đồng phụ trách kinh phí sửa sang, lợi nhuận chia theo mô hình công ty cổ phần.

Trương Dương tuy rằng về phương diện kinh doanh thì có nhiều hạn chế, thế nhưng cũng biết món đầu tư này hẳn là lắm chỗ tốt, trước giờ kinh phí hoạt động của các văn phòng đều là do thượng cấp duyệt chi, chẳng hề dư dả gì, ở loại địa phương như thủ đô này, không có tiền làm cái gì cũng thực sự khó khăn.

Ý đồ đầu tư của Giai Đồng và Trương Dương vừa nói ra thì bị Vu Tiểu Đông phản đối, đây là nàng vì Trương Dương mà lo lắng. Lần trước Tạ Vân Đình rớt đài cũng là vì phương diện kinh tế phát sinh vấn đề. Bây giờ nếu Trương Dương làm như thế này, tuy rằng xuất phát điểm vẫn là công tác đầu tư, bất quá sự tình này vào thời điểm này quá sức mẫn cảm.

Trương Dương đối với chuyện này lập trường cũng rất kiên định, chẳng những muốn làm, mà phải còn mãnh mẽ quyết đoán. Hơn nữa Cố Giai Đồng là ai? Người ta là thiên kim đại tiểu thư của bí thư tỉnh uỷ.

Trên quan trường làm việc gì cũng phải tuần tự theo quy tắc, đầu tiên hắn gọi điện cho Tần Thanh, đem chuyện chuẩn bị hợp tác kinh doanh với Cố Giai Đồng nói với nàng.

Tần Thanh cũng không có biết tầng quan hệ của hắn và Cố Giai Đồng, vừa nghe hắn nói chuyện thì phản ứng đầu tiên là có chút kinh ngạc, nhưng nàng lập tức minh bạch, tiểu tử này rõ ràng chỉ là muốn thông báo kết quả chứ không phải trưng cầu ý kiến của nàng. Có Cố Giai Đồng làm chỗ dựa tự nhiên cũng không quá lo lắng người khác nó ra nói vào. Từ trước tới giờ, vô luận là lúc nào, vô luận là ở đâu tiểu tử này cũng chưa bao giờ là kẻ an phận. Tần Thanh cho rắng tới Bắc Kinh nguyên bản là để hắn tránh xa khỏi việc đấu tranh chính trị ở Xuân Dương, muốn cho hắn một thời gian an an ổn ổn, nhưng thật không ngờ tiểu tử này vừa tới Bắc Kinh đã lại bắt đầu muốn làm mưa làm gió.

Tần Thanh không nhịn được nói với hắn: “Ngươi vừa mới tới văn phòng đại diện tại Bắc Kinh, đối với nghiệp vụ công tác còn chưa có quen thuộc, ta nghĩ trước hết nên xem xét, làm quen dân với công tác và cục diện ở đó đi đã. Tạ Vân Đình cũng bị bắt bởi vấn đề kinh tế xảy ra vấn đề, hiện tại nên chỉnh đốn lại vấn đề kinh tế, thậm chí cần phải thu hồi một số quyền lợi về. Ngươi nói xem lúc này có phải là lúc thích hợp để làm việc đó không? Như vậy có gọi là sáng suốt không?” Nàng dừng lại một chút, nghĩ có thể mình nói cũng hơi quá, thở dài nói tiếp: “Ngươi ở tại văn phòng Bắc Kinh tạm một thời gian, chỉ cần lo đón tiếp và tống tiễn thôi, cứ lo tốt chức trách đó là được rồi.”

Trương Dương đối với ý muốn bản thân mình yên vị của Tần Thanh cực kì không ưng ý, thì ra bản thân hắn là người vạn năng, chỗ nào thiếu thì cứ đưa tới. Từ lúc Tần Thanh tới Xuân Dương tới nay, từ sở thương mại, viện chăm sóc bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em, rồi bây giờ là văn phòng đại diện huyện tại Bắc Kinh, lần lượt hắn đều được xuất trận đánh tới. Mà hay ho cái là tất cả những chỗ này đều không phải là cái địa phương tốt đẹp gì, cấp bậc không được đề thằng, về phần quyền lợi thì lại càng không có, chỉ toàn rắc rối thế nọ thế kia, thế nên chắc chắn không thể có được cái cảm giác hưởng thụ quyền lực. Tuy rằng hắn cũng biết những chuyện đó không là là Tần Thanh chủ ý, thậm chí chắc chắn rằng Tần Thanh vẫn luôn tận lực bảo vệ cho mình, thế nhưng Trương đại quan nhân không thích cái cảm giác này, hắn không thích nữ nhân che chở cho hắn, hắn ghét nữ nhân so với hắn cường thế hơn. Hắn muốn bản than phải đủ mạnh mẽ để dù nữ nhân nào trước mặt hắn cũng phải như con chim nhỏ e ấp mà tựa vào hắn, có vẻ như là Tần Thanh cũng nằm trong cái diện ấy.

Trương Dương thấp giọng nói: “Thượng cấp đã phái ta tới đây đảm nhiệm chức vụ, thì ta sẽ tận lực cố gắng công tác cho thật tốt, chí ít cũng đem văn phòng đại diện Xuân Dương phát triển mạnh trở thành lớn mạnh nhất trong sáu huyện trực thuộc Giang Thành.”

Tần Thanh quá quen với tính cách của tiểu tử này rồi, trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Lần này sở dĩ cho người rời khỏi Xuân Dương huyện một là vì tránh khỏi vũng nước đang đục, hai là cũng bởi vì ngươi đã có một lần kinh nghiệm, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ tỉnh táo ta, làm mọi chuyện sẽ cẩn thận hơn, thật không ngờ ngươi vẫn ngựa quen đường cũ, cái tình tính ấy sẽ lại làm cho người đi vào vết xe đổ mà thôi.”

“Tạ Vân Đình để văn phòng đại diện tại Bắc Kinh này qua rộng rãi, những khoảng đất trống, phòng trống cứ để không thì quá lãng phí. Kinh phí trên huyện cho chúng ta hang năm cũng thực sự quá ít. Một chút như vậy mà muốn khơi thong quan hệ các nơi, căn bản chỉ là người si nói mộng. Ngươi xem xem văn phòng đại diện chúng ta xem, trong cả cái tỉnh Bình Hải, chỉ duy nhất văn phòng chúng ta là không có cái xe ô tô. Ta không nghĩ biện pháp để kiếm them kinh phí thì chả nhẽ tới Bắc Kinh chỉ ngồi chơi thôi sao?”



Tần Thanh nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nàng hiểu rõ tính tình hắn, hắn đã quyết định chuyện gì, thì dù mình có phản đối hắn cũng vẫn không dừng lại, lần này lại có thiên kim đại tiểu thư của bí thư tỉnh ủy làm chỗ dựa, hẳn là cũng sẽ không rắc rối cho lắm, nghĩ tới đây, Tần Thanh cũng không phản đối nữa, hơn nữa theo nhìn nhận của Trương Dương, xem chừng hắn cũng không phải là một kẻ dễ xung động bất chấp hậu quả mà làm việc, mà chính ra lại là một kẻ có trí tuệ, luôn nhìn vấn đề dưới một góc độ đặc biệt khác hẳn người khác, cũng có thể cho là đi tắt đón đầu. Kết quả xử lý vài lần phiền phức đã qua cho thấy, Trương Dương luôn luôn làm cho người ta khó tưởng được, Tần Thanh bỗng nhiên cảm thấy được bản thân tựa hồ quan tâm hắn hơn bình thường nhiều, dường như không đơn thuần chỉ là thuộc phạm trù quan hệ cấp trên cấp dưới. Nàng lặng lẽ điều chình lại tâm tính của mình, lúc này mới nói với Trương Dương cuối tuần bản thân sẽ đi Bắc Kinh, tới trường Đảng trung ương học tập.

Trương đại quan nhân nghe vậy không khỏi mừng thâm, xem ra chính mình cùng vị chủ tịch huyện mỹ nhân này vẫn chưa hết duyên hết phận. Dù mình đang ở Bắc Kinh nhưng thật đúng là thiên lý hữu duyên năng tương ngộ, bất quá người ta vẫn là lãnh đạo, vẫn có một khoảng cách, không thể vui vầy với nhau được.

Tần Thanh vừa mới cúp máy, đã thấy Lịch Kiện Toàn hổn hển chạy tới, mấy ngày hôm nay thời tiết Bắc Kinh tự nhiên nóng lên, Lịch Kiện Toàn lại mập mạp, chính vì thế mà đã bào đi không biết bao nhiêu tinh lực của hắn. Trên mặt Lịch Kiện Toàn tràn ngập vẻ thống khổ: “Trương chủ nhiệm! Có chuyện không hay rồi…”

Trương Dương khách khí cười cười nói: “Ngươi cứ ngồi xuống trước đi đã, Văn phòng chúng ta có thể xảy ra đại sự gì được?”

“Có hai mươi sáu người từ Xuân Dương tới đây du lịch thăm thú, đã đặt chuẩn bị ở Mã gia lâu, người ta thong thi cho chúng ra đón tiếp!”

Trương Dương nhíu nhíu mày, sở dĩ ban lien lạc phái người thường trú tại đây có nhiệm vụ là xử lý những chuyện liên quan tới thư tín liên lạc, thường thì mỗi lần xảy ta chuyện gì cán bộ của ban cũng có trách nhiệm phản hồi về địa phương, đó cũng là một trong những trách nhiệm của họ. Còn chuyện này đối với Trương Dương mặc dù chẳng có liên quan gì, nhưng thân là chịu trách nhiệm cao nhất ở đây, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nói với Vu Tiểu Đông vài câu, sau đó cùng Lịch Kiện Toàn đi tới Mã gia lâu đón người

Đi tới Mã gia lâu, mới rõ tình huống đang xảy ra, dân chúng tới đây là để phản ánh việc đất nông nghiệp bị công ty khai thác khoáng sản chiếm dụng. Trước đây cũng có vài lần bọn họ tới đây phản ánh, nhưng huyện Xuân Dương sớm nhận được tin đều đưa họ trở về cả, lần này tới đây nhân số là lớn nhất từ trước tới giờ, bọn họ là muốn làm lớn chuyện này, Lịch Kiện Toàn biết rõ chuyện này từ đầu nên mứoi kêu có chuyện không hay.

Trương Dương cũng không biết phải xử lý tình huống này như thế nào, Lịch Kiện Toàn thì đương nhiên rõ ràng bởi vì đây là chuyên môn của hắn. Hắn bắt đầu tiến hành một phen nói chuyện vừa đấm vừa xoa, đem lợi ích dẫn dụ, đem thủ đoạn mà dọa dẫn, rất nhanh đã khuất phục được đám người này, để bọn họ nhanh chóng rời đi.

Trong đám người này có một tên là Quách Đông Tường, tiểu tử này thấy Trương Dương thì có vẻ thập phần khẩn trương, cúi đầu lui lui lại phía sau trong đám người, cố gắng tránh né ánh mắt của Trương Dương. Thế nhưng ngược lại hành động của hắn lại càng khiến cho Trương đại quan nhân chú ý, Trương Dương rất nhanh chóng nhớ ra, tên này là một trong bốn tên lần đó tại mỏ than Ngũ lâu đã công kích Tần Thanh, nghĩ không ra lần này lại gặp hắn ở đây.

Trương Dương cười lạnh tiến lên lôi hắn từ trong đám người ra, Quách Đông Tường muốn chạy trốn, bị Trương Dương túm lấy gáy nhấc lên kéo lại: “Tốt nhất là thành thật một chút! Tin hay không ta sẽ cho ngươi một trận!”

Quách Đông Tường đã từng ăn đòn của Trương Dương nên hắn biết, nhưng những người xung quanh thì còn chưa biết sự lợi hại của Trương đại quan nhân, thấy Trương Dương như thế vội vàng tranh nhau nói: “Ngươi là cán bộ quốc gia a! Tin chúng ta tố cáo ngươi hay không?”

Trương Dương chẳng thèm nhìn sang, hắn chẳng muốn cùng đám người này tính toán. Hắn trước giờ vốn không quen nhìn đại cục, cái vấn đề đầu tiên trước nhất vẫn là xuất phát từ lợi ích cá nhân, những người này mang đến phiền phức cho hắn, động chạm tới lợi ích của hắn, tự nhiên là Trương Dương sẽ không mặc kệ được.

Lịch Kiện Toàn xử lý những chuyện như thế này đã có kinh nghiệm, vừa mới sử dụng hết lợi ích cùng cưỡng bức mới yên đám người này lại được, bây giờ Trương Dương lại có hành động như thế, hắn rất sợ lại gây lại sự phản cảm trong họ, gây ra những phiền phức không đáng có, cho nên nháy mát ra hiệu cho Trương Dương.

Trương Dương không thèm để ý đến hắn, lạnh lùng nhìn Quách Đông Tường nói: “Rốt cuộc là xảy ra cái chuyện gì?”

Quách Đông Tường run run nói: “Chúng ta đều là dân chúng ở Hồng Thạch Cốc, Lúc ở đó xây dựng mỏ khai thác, ban quản lý cấp cho chúng ta tiền bồi thường hoa màu một vụ đầu là một ngàn hai trăm tệ trân một mẫu đất. Nhưng hơn một năm qua, tiền bồi thường vụ hai họ vẫn chưa hề trả và cũng không thấy động tĩnh gì.

Trương Dương mắng: “Các ngươi ăn lo dửng mỡ à? Chuyện này thì tìm tới đây là làm? Họ không đền thì các ngươi phải tìm ban quản lý, không thì lên trên huyện chứ. Định lên đây kinh động lên lãnh đạo trung ương hả?”

Quách Đông Tường lúc này dũng khí mới tăng lên được một ít, hắn nói: “Ban quản lý bọn họ đã nói, mỗi một mẫu bồi thường mười vạn tệ, nhưng tiền này chuyển cho huyện rồi, bảo chúng ta tự đi tìm huyện mà đòi. Ngươi nói xem, mỗi mẫu đất là mười vạn, như vậy là huyện cầm hơn sáu triệu, vậy àm sáu triệu này chỉ có hơn hai ngàn tới túi của chúng ta.”

Lịch Kiện Toàn nghe thế không nhịn được nói: “Bậy bạ cái gì đó! Mỗi mẫu đất mười vạn? Não ngươi có vấn đề à? Ngươi xem cả cái Trung quốc này có đất nông nghiệp nào đắt thế không? Ngươi cho đất của ngươi là đất ở cửa Thiên An môn a!” Xem chừng rõ ràng là lãnh đạo ban quan lý kia nói lung tung khiến cho dân chúng tin là thật, cho nên mới dẫn tới cái sự tình lằng nhằng này.

Có một điểm không thể nghi ngờ là tiền bồi thường đất đai hoa màu phát cho dân chỉ có một chút như thế, bằng không thì sự tình cũng không phát triển tới mức này. Lịch Kiện Toàn trịnh trọng hứa hẹn, nhất định sẽ báo cáo với huyện để huyện có thái độ về chuyện này, sớm đem tiền bồi thường trả cho người dân một cách nhanh chóng nhất. Kỳ thực ra đối với chuyện này, hắn hứa hẹn cũng chẳng có một điểm nắm chặt, chỉ là muốn nhanh chóng tống khứ đám dân này về cho mau, còn về sự tình tiếp theo thế nào không phải việc của hắn. Hắn chỉ phụ trách tại Bắc Kinh này một tháng, chỉ cần cố gắng đảm bảo trong một tháng này không có chuyện gì là được, còn về sau sự tình có nháo nhào tới thế nào thì mặc người sau xử lý.

Trương Dương đương nhiên có thể minh bạch tâm lý của Lịch Kiện Toàn muốn nhanh chóng hóa giải chuyện này, nhưng làm chủ nhiệm tại đây, phiền phức sớm muốn gì cũng lai đến tay hắn mà thôi, hắn không thể trốn tránh được, cho nên muốn triệt để giải quyết. Để chứng thực chuyện này, hắn đang chuẩn bị đem sự tình câu chuyện bồi thường đất hoa mà của dân Hồng Thạch Cốc nói với Tần Thanh thì đúng lúc này Tần Thanh gọi điện tới. Nàng bảo Trương Dương nhanh chóng xử lý chuyện này cho êm xuôi, để những người dân kia nhanh chóng trở về, nàng đại biểu cho huyện hứa nhất định sẽ điều tra chuyện này, nếu như chuyện thiếu tiền bồi thường là thật, nhất định nàng sẽ đòi lại công bằng cho người dân.

Có những lời này của Tần Thanh, tự nhiên Trương Dương xử lý mọi chuyện đơn giản đi rất nhiều.

Cứ tưởng như vậy là xong xuôi, nhưng tới chủ nhật khi Tần Thanh tới Bắc Kinh, mới biết chuyện này không có đơn giản như vậy.

Cùng Tần Thanh đến Bắc Kinh còn có bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ, Hồng Vĩ Cơ tới đây tham gia hội nghị, hắn cùng Tần Thanh không hẹn mà gặp. Phụ trách đón Hồng Vĩ Cơ là chủ nhiệm văn phòng Giang Thành tại Bắc Kinh Lưu Chí Vũ. Văn phòng Giang Thành tới đây có năm người, đi hai xe, một chiếc BMW, một chiếc Mercedes-Benz. Nghênh tiếp bí thư thị ủy đương nhiên phải tiền hô hậu ủng, hơn nữa Lưu Chí Vũ có quan hệ khá tốt với sân bay cho nên mới được trực tiếp lại ô tô vào trong sân bay đón người.

Hồng Vĩ Cơ bước xuống máy bay, lập tức phó chủ nhiệm xinh đẹp Lâm Uyển cầm một bó hoa tiến tới nghênh đón. Hồng Vĩ Cơ thấy phô trương như vậy, hơi nhíu mày một chút, nhưng trong ánh mắt không giấu nổi vẻ đắc ý. Ai cũng thích cái cảm giác được người khác tôn kính, hắn đương nhiên không ngoại lệ. Quay lại nhìn Tần Thanh phía sau, hắn cười nói: “Tiểu Tần! Cùng lên xe đi!”


Tần Thanh cười nhẹ nhàng nói: “Dạ! Thật không dám phiền Hồng bí thư! Ta đã có đồng chí cảu văn phòng Xuân Dương đợi ở ngoài rồi.”


Hồng Vĩ Cơ gật đầu, trong đầu nghĩ ngợi cái gì đó một chút rồi thấp giọng nói; “Nếu ta nhớ không nhầm! Chủ nhiệm văn phòng Xuân Dương là Trương Dương có phải không?”


Tần Thanh cảm thấy kinh ngạc, không ngờ bí thư thị ủy lại biết một người nho nhỏ như Trương Dương. Không biết chuyện này đối với Trương Dương là phúc hay là họa đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK