Trương Dương nói: Liêm Minh, đến lúc đó anh mượn di động của hắn dùng một chút nhé.
Cao Liêm Minh sửng sốt: Gì cơ? Hắn lập tức liền minh bạch ý tứ của Trương Dương: Anh muốn tôi giở trò trên di động của hắn à?
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Thông minh! Tôi sẽ bảo người dạy anh phải làm thế nào.
Anh Trương Văn Hạo Nam Văn Hạo Nam cũng là anh trai của anh. Lại là cục trưởng cục công an Bắc Cảng. Anh làm như vậy có phải có chút gì đó... hay không?
Trương Dương nói: Anh thân với tôi hơn hay là thân với hắn hơn?
Cao Liêm Minh nói: Đương nhiên là hai ta thân hơn, có điều anh làm như vậy có phải có chút không phúc hậu hay không? Đối với anh trai của mình anh cũng hạ thủ được à?
Trương Dương nói: Tôi không phải muốn hại hắn, tôi là muốn giúp hắn, tình huống của Bắc Cảng anh cũng biết rồi đấy, sau khi hắn tới Bắc Cảng, làm việc hấp tấp, đắc tội với không ít người, tôi luôn tôi luôn sau lưng việc này có thể sẽ có vấn đề, cho nên tôi muốn tra ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cao Liêm Minh nói: Anh vì sao không tự mình đi làm?
Lòng nghi ngờ của hắn đối với tôi rất nặng, tôi không có cơ hội làm chuyện này, anh thì khác, hắn dù sao cũng sẽ không hoài nghi anh giở trò trên di động của hắn.
Cao Liêm Minh nói: Nếu bị hắn phát hiện, khẳng định sẽ nghĩ đến trên người tôi.
Trương Dương cười nói: Anh cứ chối sạch, vả lại, hắn căn bản không có cơ hội phát hiện đâu.
Cao Liêm Minh dưới sự khuyên bảo của Trương Dương, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng, trong tình cảm, hắn đương nhiên thân thiết với Trương Dương hơn.
Trương đại quan nhân muốn nghe trộm Văn Hạo Nam không phải là ý tưởng đột nhiên nảy sinh, Văn Hạo Nam gần đây có động tác liên tiếp, mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Đây là vấn đề mà Trương Dương nóng lòng muốn làm rõ.
Nhiệm vụ này không phức tạp, chỉ cần một người tin cậy mượn di động của Văn Hạo Nam, sau đó lợi dụng phương pháp mà Triệu Thiên Tài dạy cho, động một chút tay chân lên di động, như vậy, tất cả hành động về sau của Văn Hạo Nam sẽ nằm trong lòng bàn tay bọn họ.
Động tác của Văn Hạo Nam sau khi tới Bắc Cảng khiến rất nhiều người cảm thấy bất an, bí thư thị ủy Hạng Thành cũng nghe thấy phản ứng của rất nhiều người, nhằm vào những tình huống này, Hạng Thành hẹn gặp Văn Hạo Nam.
Đối mặt với cán bộ trẻ tuổi có bối cảnh như Văn Hạo Nam, Hạng Thành vẫn phải châm chước phương pháp và phương thức nói chuyện, hắn tại vị không còn bao nhiêu lâu nữa, nguyện vọng lớn nhất trong lòng chính là bình ổn quá độ, không muốn gây nên sóng gió.
Văn Hạo Nam rất lễ phép gọi một tiếng bí thư Hạng.
Hạng Thành mỉm cười hòa ái mời hắn ngồi xuống, mỉm cười nói: Hạo Nam, anh tới Bắc Cảng công tác đã được vài ngày rồi, thế nào? đã thích ứng với công tác và sinh hoạt chưa? Ở trước mặt Văn Hạo Nam, biểu hiện của Hạng Thành giống như một trưởng giả hiền lành hiều hậu.
Văn Hạo Nam nho nhã lễ độ hồi đáp: Vẫn ổn, đồng chí chung quanh giúp tôi rất nhiều, thật ra tôi trước đó đã rất quen thuộc với Bắc Cảng, trước mắt đã hoàn toàn tiến vào trạng thái công tác.
Hạng Thành gật đầu: Tốt, tốt, tôi rất thích những cán bộ trẻ tuổi biết làm việc như anh. Tôi nghe nói anh tới Bắc Cảng không được vài ngày đã tra ra manh mối của mấy vụ án lớn trước đây rồi phải không?
Văn Hạo Nam cười nói: Không khoa trương như vậy đâu, chỉ có được một số tiến triển, bí thư Hạng, tôi đang muốn báo cáo với ngài một chút, căn cứ vào một số tình huống mà tôi trước mắt nắm giữ được, Bắc Cảng khả năng tồn tại một tập đoàn phạm tội buôn lậu quy mô khổng lồ và tổ chức nghiêm mật.
Hạng Thành nói: Trước đây rất nhiều đồng chí cũng phản ánh rồi, cơ quan công an của chúng ta cũng tra suốt, hàng năm cũng phá hoạch được không ít án buôn lậu.
Văn Hạo Nam nói: Bí thư Hạng, cái tôi nói không phải là những hành động đánh phá lẻ tẻ, mà là tập đoàn buôn lậu có tổ chức có kế hoạch, phạm vi liên quan rất rộng, mà tính chất của khá ác liệt.
Hạng Thành nói: vậy thì tốt, tiếp tục tra đi, tôi sẽ giành cho anh sự ủng hộ lớn nhất.
Văn Hạo Nam nói: Tôi gần đây tra lại vụ án phó khoa trưởng khoa chống buôn lậu trên biển của hải quan Bắc Cảng Phùng Kính Quốc bị giết, tình tiết vụ án cũng đã xuất hiện manh mối, có lý do để tin chuyện này không phải là tình sát đơn giản, mà là một hồi mưu sát liên quan tới lợi ích nhiều mặt.
Hạng Thành không hứng thú lắm đối với những chuyện mà Văn Hạo Nam nói, có điều trên mặt y vẫn giữ nụ cười thản nhiên: Hạo Nam, nguyên tắc làm việc của tôi trước giờ đều là dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, nếu đã giao hệ thống công an cho anh, thì tôi sẽ yên tâm một trăm phần trăm về anh, tôi tin năng lực làm việc của anh, gặp thời anh tới tuy rằng không lâu, nhưng tôi đã nhìn thấy được thái độ làm việc của anh, cán bộ trẻ tuổi tràn ngập nhiệt tình và chính nghĩa như anh ở trong xã hội hiện nay cũng không thấy nhiều.
Văn Hạo Nam đương nhiên có thể nghe ra những lời này của Hạng Thành đều là những lời nói khách sáo không hề có tính thực chất, hắn nói khẽ: Bí thư Hạng, tôi hoài nghi một số đồng chí trong chúng ta trong công tác tồn tại vấn đề rất lớn.
Hạng Thành nói: Anh không cần phải cố kỵ, cứ nói ra đi.
Văn Hạo Nam nói: Tôi gần đây đang tra lại chuyện của Hưng Long hiệu năm đó, chuyện này liên quan tới một số cán bộ trong chúng ta, một là tiền cục trưởng cục công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công, còn một người chính là bí thư thị ủy Tân Hải đương nhiệm Trương Dương, tôi hoài nghi bọn họ trong chuyện này tồn tại hành vi giấu diếm chân tướng, bao che cho hành vi phạm tội.
Hạng Thành nhíu mày, Văn Hạo Nam quả nhiên là một phiền toái, gây khó dễ cho tiền cục trưởng thì cũng không có gì ngạc nhiên, trong thể chế cũng là rất thông thường, nhưng vừa tới Bắc Cảng đã chĩa họng súng vào em trai mình, trong lòng Văn Hạo Nam này rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?
Văn Hạo Nam nói: Bí thư Hạng, tôi nhất định sẽ tra ra manh mối của chuyện này, nhưng tôi cũng biết, trong quá trình điều tra thế tất sẽ gặp lực cản đến từ các mặt.
Hạng Thành nói: Anh không cần phải cân nhắc nhiều như vậy, cứ đi điều tra, tôi sẽ đứng ở phía anh. Hạng Thành ngoài miệng nói như vậy nhưng lại lại không phải nghĩ như vậy. Y cảm giác chuyện trở nên càng lúc càng thú vị, cục diện của Bắc Cảng vốn đã rất loạn, Văn Hạo Nam đến thế tất sẽ khiến loại tình huống này đã loạn càng thêm loạn, thằng ôn này vì sao hận Trương Dương như vậy?
Trương Dương và Triệu Thiên Tài cùng nhau ngồi trong xe của hắn, tuy rằng tín hiệu nghe trộm không ổn định, nhưng bọn họ vẫn nghe thấy đại bộ phận nội dung của cuộc đối thoại.
Triệu Thiên Tài có chút kỳ quái nhìn Trương Dương: Hắn không phải là anh trai của anh ư? Sao cảm thấy cứ như là kẻ thù anh anh vậy? Chuyện gì khiến khiến một người hận anh thành như vậy? Thù giết cha à? Các anh hình như không có, mối hận cướp vợ ư? Chẳng lẽ anh đã ngủ với chị dâu của anh?
Trương đại quan nhân hung tợn trừng mắt lườm hắn một cái: Đánh rắm! Chính hắn cũng rất buồn bực, mình và Văn Hạo Nam đã không có thù giết cha, cũng không có hận đoạt vợ, Chính hắn sao hận mình như vậy?
Triệu Thiên Tài như bừng tỉnh: Thế chắc là do ghen tị, Văn phu nhân chiều anh như vậy, hắn là con trai ruột tất nhiên là tâm lý bất bình hành, cho nên coi anh là cừu nhân.