Một gã thuyền trưởng mặt đầy râu của Nam Triều Tiên giác đánh giá Trương Dương, người phụ trách đem Trương Dương và Lệ Phù lên thuyền đánh cá thấp giọng thì thầm vài câu, người thuyền trưởng lúc này mới gật đầu, thấp giọng nói: Đi theo tôi!
Vẫn là khoang đáy, bất quá điều kiện bên này tốt hơn nhiều so với thuyền đánh cá của Bắc Triều Tiên rất nhiều, trong khoang thuyền có giường, còn có TV.
Trương Dương và Lệ Phù đi tới khoang đáy không lâu, chợt nghe cánh cửa bị khóa từ bên ngoài, Lệ Phù nhẹ giọng nói: Những người đó có thể tin hay không?
Trương Dương nói: Anh và Quyền Chính Thái trong vụ nổ ở Tĩnh Hải đã tiếp xúc qua một lần, lý giải đối với ông ta cũng không nhiều, bất quá chúng ta hiện nay hình như đã không có lựa chọn khác.
Lệ Phù gật đầu, cô ấy cầm bàn tay to của Trương Dương, nhỏ giọng nói: Chờ chúng ta tới Nam Triều Tiên, em sẽ lựa chọn biến mất một thời gian.
Trương Dương cho rằng cô ấy là sợ Chương Bích Quân, thấp giọng nói: Không cần sợ, anh sẽ không bỏ qua bà ấy!
Lệ Phù nói: Nếu như bà ấy biết em bình an vô sự, nhất định sẽ rõ ràng âm mưu của mình toàn bộ bại lộ, nói không chừng sẽ hợp lại cá chết lưới rách, ngọc thạch câu phần, hiện tại em rốt cục sống hay chết cũng không có những người khác biết, ba ấy ở ngoài sáng, em ở trong tối, giống như chúng ta chiếm hết tiên cơ.
Trương Dương nói: Em dự định làm thế nào?
Lệ Phù nói: Chương Bích Quân có thế lực rất lớn tại quốc an, với cấp bậc của em căn bản không có khả năng chống lại bà ta.
Trương Dương nói: Thế lực lớn thì thế nào? Anh cũng không tin bà ấy có thể làm được cái trò gì.
Lệ Phù nói: Võ công anh tuy mạnh, thế nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện cũng không thể chỉ dựa vào võ công giải quyết, anh có thể diệt trừ Chương Bích Quân. Thế nhưng anh chưa chắc có thể diệt trừ lực lượng phía sau bà ấy, chúng ta hiện tại cần phải làm là tìm hiểu nguồn gốc, đem phía sau của Chương Bích Quân tất cả đều bắt tới. Hiện tại Chương Bích Quân đã lộ ra chân tướng, bà ấy cũng không biết em vẫn đang sống trên thế giới này, bà ấy một lòng muốn đưa anh vào chỗ chết, lần này anh bình an trở lại, tất nhiên sẽ quấy rầy kế hoạch của bà ấy.
Trương Dương gật đầu nói: Bà ấy chỉ cần dám ra tay với anh, tất nhiên sẽ lộ ra chân tướng lớn hơn nữa.
Lệ Phù nói: Chương Bích Quân người này tâm cơ rất sâu, em thấy bà ấy chưa chắc sẽ nóng lòng ra tay với anh. Trong khoảng thời gian này với chúng ta mà nói rất quan trọng, chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này, sưu tập bằng chứng của bà ấy, đào ra chỗ dựa vững chắc phía sau bà ấy.
Trương Dương nói: Bà ta luôn miệng nói Hình Triêu Huy trốn thoát, bây giờ xem ra chuyện này rất có thể chỉ là một lời nói dối.
Lệ Phù gật đầu nói: Em điều tra qua chuyện này, cũng tìm được một ít chứng cứ.
Trương Dương nói: Em không phải đã đem chứng cứ giao cho Chương Bích Quân?
Lệ Phù nói: Em tuy rằng không thể chứng minh Chương Bích Quân có tội, thế nhưng em có thể chứng minh Hình Triêu Huy vô tội.
Trương Dương nói: Anh thấy Hình Triêu Huy hiện tại sống hay chết đều rất khó nói, Chương Bích Quân một mực chắc chắn hắn chạy án, lão Hình mất tích lâu như vậy cũng không có bất luận biểu thị gì. Nếu như hắn bị oan, sao có thể cam tâm nuốt cái khẩu khí này xuống.
Lệ Phù nói: Hay là hắn bị Chương Bích Quân khống chế.
Trương Dương thở dài. Tâm tình trở nên trầm trọng lên, Hình Triêu Huy mất tích lâu như vậy, mười phần là đã bị Chương Bích Quân ra tay.
Lệ Phù nói: Em sẽ đi đến Âu châu một chuyến tìm kiếm trợ giúp.
Trương Dương nói: An toàn không?
Lệ Phù gật đầu, ôm vai hắn nói: Anh yên tâm, vì anh. Em nhất định sẽ chiếu cố mình, hơn nữa, em đáp ứng anh, chỉ cần giải quyết chuyện này, em sẽ trở lại bên cạnh anh, cho dù là anh chê em phiền phức, em cũng muốn kề cận anh. Cả đời đều không rời anh.
Trương Dương cười nói: Cầu còn không được!
Lúc bình minh, mặt trời giống như một mảnh lửa mọc lên ngoài khơi, biển rộng một mảnh vắng vẻ, bọn họ rõ ràng cảm thụ được âm thanh của sóng. Sóng biển trầm ngâm, giống thi nhân thấp tụng, mông lung mà ôn nhu, dường như lời ong tiếng mật giữa tình nhân, Trương Dương ôm lấy Lệ Phù, lẳng lặng cảm thụ tiếng động tự nhiên, rốt cục đã rời khỏi Bắc Triều Tiên, với hắn mà nói, Lệ Phù bình an chính là thu hoạch lớn nhất trong hành trình lần này của hắn.
Khoang thuyền mở ra, thuyền trưởng đi xuống, gã ta rất lớn thanh hét lên: Cũng sắp cặp bờ rồi, các người chuẩn bị một chút.
Lệ Phù bám vào bên tai của Trương Dương thấp giọng nói: Nếu như em không đoán sai, đặc công của Nam Triều Tiên đã ở trên cảng chờ chúng ta.
Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói: Em dự định làm sao?
Từ Đại Tân Lý đến Can Thành rất gần, có thể cho hắn thay đổi hướng đi, đưa chúng ta một đoạn đường.
Trương Dương cười nói: Cái này còn không dễ dàng. Hắn hướng tên thuyền trưởng kia làm một thế tay, ý bảo đến gần một ít.
Biểu hiện của thuyền trưởng vô cùng cảnh giác, đi hướng của Trương Dương, tay cầm súng lên, đối với hai người từ Bắc Triều Tiên chạy ra gã vẫn ôm cảnh giác.
Trương Dương nói: Đưa chúng tôi đi Can Thành!
Thuyền trưởng lắc đầu biểu thị nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.
Trương Dương hướng Lệ Phù nói: Em phiên dịch cho hắn nghe, bảo hắn đưa chúng ta đi Can Thành!
Lệ Phù còn chưa kịp nói, gã thuyền trưởng đã giơ súng lên, họng súng tối om chỉ hướng cái trán của Trương Dương, dùng tiếng quốc ngữ đông cứng nói: Tên nhóc, mày tốt nhất không nên đùa giỡn, đem mày về Hàn Quốc là nhiệm vụ của tao, mày phải nghe theo an bài của tao.
Trương đại quan nhân rất không vui nhìn gã ta: Tốn nửa ngày thì ra mày hiểu tiếng Trung!
Gã thuyền trưởng nói: Hiện tại thành thật ngồi xuống cho tao, tao kêu mày làm cái gì, mày phải làm cái đó!
Trương Dương thở dài: Tao nói này, sao đám người Triều Tiên chúng mày một chút tự hiểu lấy mình cũng không có vậy?
Gã thuyền trưởng cảm thấy hoa mắt, gã muốn siết cò súng, nhưng phát hiện ngón tay của Trương Dương đã xen vào cò súng, căn bản không cách nào hoàn thành cái động tác này, Trương Dương di chuyển khẩu súng lục, ngón tay của thuyền trưởng bịbẻ cong, phát ra tiếng gãy, xương ngón tay đã trật, hai gã thủy thủ theo đến đây, thấy thế không ổn, cuống quít giơ súng muốn nhắm vào Trương Dương, Lệ Phù giống như báo săn phóng ra, một cước phi đá vào người bên trái, tay phải chụp lấy cái cổ của tên bên phải, dùng cái trán hung hăng đánh vào mũi của hắn, trong lúc nhất thời, hai gã thủy thủ tất cả đều bị cô ấy đánh ngã xuống đất, Lệ Phù nhặt súng lên, nhắm ngay gã thuyền trưởng: Hiện tại là ai nghe lời!
Gã thuyền trưởng căn bản không ngờ rằng động tác của hai người nhanh như vậy, cục diện trong nháy mắt nghịch chuyển, nhìn đầu của mình bị hai cây súng lục chỉ vào, gã nhất thời không còn hung hăng, loại thời điểm này, gã lại có thể nở nụ cười, chịu đựng ngón tay đau đớn, mở miệng rộng cười nói: Hai vị. . . Hiểu lầm. . . Tôi là. . . Tôi là suy nghĩ cho an toàn của hai vị.
Trương Dương cười nói: Không cần làm phiền, hiện tại mày đưa bọn tao đến Can Thành là tốt rồi! Hắn đem ngón tay trật khớp của gã thuyền trưởng trở lại vị trí cũ, sau đó vỗ vỗ bờ vai của gã nói: Vì an toàn của mày, tốt nhất nên nghe lời.
Can Thành và Đại Tân Lý là hai thành phố hải cảng liền nhau, gã thuyền trưởng đưa bọn họ đưa đến cảng Nhân Hưng Can Thành. Trương Dương khi đạt được mục đích, khống chế huyệt đạo của tất cả thuyền viên, cái này là vì đề phòng bọn họ liên hệ với tổ chức tình báo Hàn Quốc.
Hắn và Lệ Phù cùng nhau rời khỏi thuyền đánh cá, đi tới trên cảng, lúc này đã là buổi sáng mười giờ, mặt trời đỏ rực mọc lên trên không trung, ngoài khơi đầy bụi khí bị bốc hơi mông lung, tuy rằng là trời nắng, nhưng khí trời làm cho cảm giác vẫn là vô cùng ẩm ướt.
Lệ Phù tìm được một chiếc xe hiện đại tại bến cảng, rất nhẹ nhàng mở cửa xe, khởi động xe, Trương Dương đi tới vị trí cạnh người lái ngồi xuống, phát hiện chiếc xe này phối trí tương đối đầy đủ, GPS hướng dẫn, ghế nhiệt máy điều hòa đầy đủ mọi thứ, càng làm cho hắn hài lòng chính là, ghế sau còn có không ít đồ ăn, Lệ Phù khởi động ô tô, mỉm cười nói: Mục đích đến Hán Thành!
Trương Dương tìm một ít tiền lẻ trong túi, ô tô đi qua phố Can Thành, Trương Dương bảo Lệ Phù dừng xe lại, đi tới trạm điện thoại ven đường gọi một cú điện thoại cho Kim Mẫn Nhi, nếu như không phải bởi vì tình huống trước mắt cực kỳ đặc thù, Trương Dương sẽ không phiền phức Kim Mẫn Nhi, Quyền Chính Thái và đám tình báo Hàn Quốc hẳn là sẽ không từ bỏ, muốn từ Nam Triều Tiên trở về nước, nhất định phải đi qua trợ giúp của cô ấy, gia tộc của Kim Mẫn Nhi tại Nam Triều Tiên có thực lực tương đối hùng hậu, cha của cô ấy Kim Thừa Hoán là tổng tư lệnh.
Điện thoại ngay mấy tiếng, Kim Mẫn Nhi mới tiếp điện thoại, cô ấy dùng tiếng Hàn rất lễ phép nói: Xin chào!
Trương đại quan nhân nói: Tôi là Trương Dương!
Kim Mẫn Nhi kinh hỉ nói: Trương Dương! Anh có khỏe không?
Trương Dương nói: Không khỏe lắm, vừa lạnh vừa đói, không quen ai, đang ở ven đường!
Kim Mẫn Nhi bị hắn nói làm cho tức cười, cô ấy nở nụ cười hì hì hai tiếng, bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhìn số điện thoại một chút, vô cùng kinh ngạc nói: Anh đang ở Hàn Quốc?
Trương Dương nói: Phải, ven đường Can Thành!
Âm thanh của Kim Mẫn Nhi tràn ngập kinh hỉ: Thật sao? Tôi lập tức đi đón anh!
Trương Dương đang muốn nói, bỗng nhiên thấy Lệ Phù bỗng nhiên tăng tốc lái xe chạy về phương xa, Trương Dương cuống quít buông điện thoại lao ra, lớn tiếng nói: Lệ Phù, em đi đâuvậy?
Lệ Phù cười vươn tay, cố sức quơ quơ một chút: Trương Dương, em yêu anh! Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc cho mình. . . âm thanh của cô ấy trở nên càng ngày càng xa.
Trương đại quan nhân nhìn chiếc xe rất nhanh biến thành một điểm đen, chỉ có cười khổ lắc đầu, Lệ Phù có thể bỏ mình lúc này, xem ra cô ấy nhất định có kế hoạch khác.
Trở lại trạm điện thoại, cầm lấy ống nghe, lập tức nghe được âm thanh khẩn trương của Kim Mẫn Nhi, Trương Dương cười nói: Không có gì, vừa tiễn một người bạn.
Anh ở nơi nào?
Trương Dương lắc đầu nói: Không biết, tôi không quen nơi này, hơn nữa tôi căn bản không hiểu tiếng Hàn, đến nơi đây tôi cũng là một người mù chữ.
Kim Mẫn Nhi nói: Anh đi xem biển báo giao thông đi, bên cạnh có tiếng Anh, nói cho tôi biết, tôi lập tức đi ra!