Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: "Cha nuôi, nam nhi lập thế có chuyện phải là, có chuyện không thể làm. Con trên lập trường của Tần Hoan sẽ không thay đổi!"

Văn Quốc Quyền rất không vui vì sự quật cường của Trương Dương, ông ta nói khẽ: "Người trẻ tuổi huyết khí phương cương tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng khi làm gì cũng phải phân rõ quan hệ lợi hại, tính tình thật thà tất nhiên là một chuyện tốt, nhưng làm việc tùy tiện chính là phóng túng đối với bản thân!" Văn Quốc Quyền đứng dậy, nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây!"

Trương Dương biết những lời nói của mình khiến Văn Quốc Quyền rất không vui, ông ta thậm chí còn không muốn tiếp tục nói chuyện với mình.

Sau khi Văn Quốc Quyền đi, La Tuệ Ninh ngữ trọng tâm trường nói: "Trương Dương, chúng ta cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi, nếu như là người khác, chúng ta cũng chẳng buồn nói đâu, con hay là giao Tần Hoan cho họ đi."

Văn Hạo Nam nói: "Kỳ thực giao Tần Hoan cho họ cũng chẳng sao cả, tư lệnh Tần là ông ngoại của nó, Tần Hoan là cốt nhục của gia đình họ, bọn họ chẳng lẽ lại đi ngược đãi một đứa bé ư?"

Trương Dương nói: "Tần gia muốn đứa bé này không phải là vì quan tâm tới nó, mà là muốn lợi dụng nó để bức Tần Manh Manh hiện thân."

Văn Hạo Nam thở dài, nói: "Tần gia thực sự là quá tuyệt tình đối với Manh Manh, Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh một người là con trai, một người là con gái, đều là cốt nhục của họ, bọn họ vì sao lại nhất bên trọng, nhất bên khinh như vậy!"

La Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy phiền lòng, bà ta lớn tiếng nói: "Hai đứa nhớ cho mẹ, chuyện của Tần gia, chúng ta tốt nhất đừng có hỏi!"

Tần Hồng Giang không ngờ Trương Dương lại dám chủ động tìm tới mình, ấn tượng mà người trẻ tuổi này lưu lại cho Tần Hồng Giang là khá sâu xắc, chỉ một mình xông vào trụ sở quân khu, một mình đánh với mấy chục chiến sĩ được huấn luyện bài bản, từ trong nhà ông ta cướp Tần Hoan đi, dạng đảm sắc này quả thật là hiếm thấy. Tần Hồng Giang rất hân thưởng cậu thanh niên có đảm sắc này, tuy cậu thanh niên ở đứng ở lập trường đối diện với ông ta, nhưng Tần Hồng Giang vẫn quyết định gặp mặt Trương Dương một lần, ông ta muốn nghe xem cậu thanh niên này muốn nói gì.

Trương Dương bước vào trong văn phòng của Tần Hồng Giang, rất cung kính chào một tiếng: "Tư lệnh tần!"

Tần Hồng Giang gật đầu: "Ngồi đi!"

Trương Dương nói: "Tôi đứng thì tốt hơn, tôi lần này tới đây chỉ để nói với ông vài câu, nói xong sẽ đi ngay!"

Tần Hồng Giang phất tay, cảnh vệ lui ra, đóng cửa phòng lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Dương và Tần Hồng Giang.

Tần Hồng Giang quát sát Trương Dương từ trên xuống dưới, ông ta biết rằng vợ mình thông qua quan hệ với phó thủ tướng Văn mà tiến hành tạo áp lực cho Trương Dương, bắt hắn giao Tần Hoan ra, nghĩ tới Tần Hoan, trong lòng Tần Hồng Giang lại cả thấy chua sót, đứa bé này là vô tội, ông ta đương nhiên biết mục đích chân chính mà vợ mình muốn có được Tần Hoan, nhưng ở sâu trong lòng Tần Hồng Giang, cũng muốn đứa cháu này sống ở bên cạnh mình. Những ngày này, ông ta thủy chung sống trong đau khổ và mâu thuân, Tần Hồng Giang nói khẽ: "Cậu nói đi!"

Trương Dương nói: "Tư lệnh Tần, tôi muốn xin các ông bỏ qua cho Tần Hoan!"

"Vì sao?"

Trương Dương nói: "Nếu như giao Tần Hoan cho các ông, nó sống trong gia đình của các ông tuyệt đối sẽ không được vui vẻ!"

Tần Hồng Giang hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không giận mà uy. Trương Dương cũng không khỏi thấy có chút nghẹt thở, Tần Hồng Giang lạnh lùng nói: "Tần Hoan là cháu ngoại của tôi, đối đãi với nó như thế nào là chuyện riêng của Tần gia, người ngoài như cậu dựa vào gì mà chỉ tay chỉ chân?"

Trương Dương không hề nhân nhượng, nói: "Tần Hoan là con trai nuôi của tôi, Manh Manh đã phó thác nó cho tôi, tôi đương nhiên có quyền quyết định cuộc sống của nó!"

Tần Hồng Giang nói: "Đáng tiếc là trên pháp luật thì không được công nhận!"

Trương Dương nói: "Rất nhiều chuyện pháp luật không thể nào đưa ra được phán xét công chính, Tần Hoan sáu tuổi rồi, sáu năm nay Tần gia các ông có quan tâm tới nó một chút nào không. Nó bị u não, khi sinh mạng gặp uy hiếp, Tần gia các ông có ai chìa tay ra giúp đỡ không, các ông luôn miệng nói rằng Manh Manh là con gái ruột của ông, các ông có từng giành cho cô ấy hai chữ công bằng không?"

Tần Hồng Giang gầm lên: "Câm miệng!"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Tư lệnh Tần, tôi lần này tới không phải là có ý đắc tội với ông, nhưng có một số lời tôi phải nói, phải hỏi. Nhà các ông nhân định Tần Manh Manh giết chết Tần Chấn Đông, bọn họ đã là anh em đồng bào, với sự thiện lương của cô ta vì sao lại nhẫn tâm như vậy, sao lại ra tay giết anh trai của mình? Tần Chấn Đông vì sao lại muốn rình trộm em gái và cháu ngoại của mình?"

Tần Hồng Giang biến sắc, ông ta đã nghe ra những lời này của Trương Dương còn có ý khác. Lão tư lệnh đột nhiên kéo ngăn bàn, từ bên trong rút ra một khẩu súng, nhắm vào ngực Trương Dương.

Trương Dương mặt không chút sợ hãi, nói: "Giết người diệt khẩu à? Ông cho rằng có thể dùng vết máu để xóa đi chân tướng của sự thực ư? Những năm nay, nhiều bi kịch xảy ra như vậy chỉ vì một nguyên nhân, ông biết rõ là ai làm sai, nhưng lại ngại mất mặt mà không ngăn cản, chỉ có thể để cho chuyện biến thành càng lúc càng xấu. Tần Chấn Đông không phải là chết trong tay Manh Manh mà là chết dưới sự phóng túng của các người đối với hắn, Manh Manh vong mệnh thiên nhai cũng là các người ban cho, Tần gia các người muốn con gái đền mạng cho con trai ư? Hiện tại lại muốn đứa bé Tần Hoan này phải trả giá? Tôi không đáp ứng, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng đâu!"

Tay cầm súng của Tần Hồng Giang run rẩy, hai mắt ông ta đầy tia máu, vẻ mặt hãi nhân nhìn Trương Dương, một lúc sao, ông ta mới đau khổ nhắm mắt lại. Bốp một tiếng ném súng lên bàn, nói khẽ: "Cút, cút ra khỏi nhà tôi!"

Trương Dương quay người bỏ đi.

Nghe thấy tiếng cửa phòng được đóng lại, Tần Hồng Giang mới chậm rãi mở mắt ra, ông ta đau khổ ôm đầu, hai tay vò mái tóc đã hoa râm, lời nói của Trương Dương thủy chung vang vọng trong đầu ông ta, Trương Dương nói không sai, con trai chết dưới sự phóng túng của họ, nếu như năm đó ông ta cấp cho Manh Manh một sự công bằng, chuyện hiện tại sẽ không xảy ra, ông ta thật sự muốn con gái đền mạng cho con trai ư? Manh Manh đi rồi, chẳng lẽ họ lại muốn cháu trai phải trả giá ư?

...

Trên đường từ kinh thành về Giang Thành trời đều đổ mưa, khi tiến vào nội thành Giang Thành, mưa cuối cùng cũng tạnh. Trương Dương mở cửa sổ, để không khí trong lòng chui vào trong xe, chuyện ở kinh thành tuy đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng tiếp sau sẽ tồn tại trong một khoảng thời gian dài. Hắn tuy thành công giải cứu Tần Manh Manh, nhưng bởi vì vậy mà đắc tội với một nhà của Tần Hồng Giang, sự kiên trì trong chuyện của Tần Hoan cũng khiến Văn Quốc Quyền cảm thấy rất thất vọng.

Điều chân chính khiến Trương Dương cảm thấy mất mát là quan hệ giữa hắn và Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên chủ động giải trừ hôn ước, khiến cho tình cảm của hắn lại quay trở về điểm xuất phát, cho hai bên một khoảng không gian, cho hai bên một đoạn thời gan, điều này đối với Trương Dương mà nói thì dường như quen quen, hắn đột nhiên nhớ tới Tả Hiểu Tình. Tình cảm giữa hắn và Yên Nhiên sẽ không giống như lúc trước càng lúc càng xa cách chứ?

Mùa thu là mùa khiến người ta thương cảm, Trương đại quan nhân trước giờ luôn lạc quan vào mùa này cũng không khỏi có thêm rất nhiều tâm sự, khi người ta có tâm sự luôn muốn tìm một bằng hữu tri âm để tâm tình. Trương Dương cũng không phải ngoại lệ, cho nên sau khi về Giang Thành chuyện đầu tiên mà hắn làm là đi tìm Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã nghe nói Trương Dương đã về, bảo hắn trực tiếp tới nhà mình, thân là bí thư thị ủy Giang Thành, ở trước mặt người ta uy phong bát diện nhưng đồng thời cũng có rất nhiều phiền nào mà không muốn để người ta biết, nhất cử nhất động của gã đều bị người khác chú ý, cho nên cho dù là cùng bằng hữu uống rượu, đa số thời gian cũng là lén lút trốn ở nhà.

Lúc Trương Dương tới nhà Đỗ Thiên Dã thì Đỗ Thiên Dã đã chuẩn bị xong thức ăn rồi.

Trương Dương cười nói: "Nhanh thế, nhanh mắt đã làm xong nhiều món như vậy rồi!"

Đỗ Thiên Dã: "Thức ăn đều là mua ở cửa hàng ngoài cửa, tôi lừa chả muốn làm!"

Trương Dương đi rửa tay xong liền ngồi xuống bàn, Đỗ Thiên Dã đã rót hai chén thủy tinh đầy rượu. Trương Dương nhớ tới ở trong xe còn có mấy con vịt quay, đang chuẩn bị đi lấy thì Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: "Không cần đâu, thức ăn đủ rồi!"

Trương Dương lúc này lại ngồi xuống, hắn cầm chén rượu lên chạm cốc với Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chén này là để đón gió tẩy trần cho cậu, chúc mừng cậu từ kinh thành khải hoàn quay về!"

Trương đại quan nhân cười khổ, nói: "Khải hoàn thì không dám, miễn cưỡng tính là nguyên vẹn trở về thôi!"

Hai người uống một chén rượu, Đỗ Thiên Dã gặp một hạt lạc bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Dính vào không ít phiền phức à?"

Trương Dương chậm rãi đặt chén rượu xuống: "Chuyện tốt không ra khỏi nhà, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm, xem ra anh cũng nghe được gì rồi!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Quan hệ giữa cha tôi và tư lệnh Tần lúc sinh tiền không tồi, tôi sao lại không biết!"

Trương Dương không muốn nhắc tới chuyện này nữa, lắc đầu nói: "Chuyện đã qua rồi, không nhắc tới nữa!"

Đỗ Thiên Dã lại nói: "Nghe nói là cậu giải trừ hôn ước với Yên Nhiên rồi à?"

Trương đại quan nhân nghiêm túc nói: "Là Yên Nhiên giải trừ hôn ước với tôi, tôi là bị động!"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chơi với lửa có ngày bỏng tay, đã nhắc cậu nhiều rồi, tình cảm không phải là dễ chơi như vậy, cậu lại là một nhân vật của công chúng, nhất cử nhất động đều nằm dưới sự chú ý của người khác, nếu muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm, Yên Nhiên là một cô gái truy cầu tình cảm hoàn mỹ, những chuyện phong lưu đó của cậu, cô ấy có thể chịu được mới lạ!"

Trương Dương nói: "Anh có thể có một chút lòng đồng tình không, tôi đã thảm tới thế này rồi, anh ít nhiều gì cũng phải an ủi tôi vài câu chứ!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi nên mắng cậu mới đúng, loại người như cậu căn bản là không đáng được đồng tình." Nhìn vẻ mặt thất lạc của Trương Dương, Đỗ Thiên Dã cũng không nhẫn tâm mắng hắn nữa, cầm chén rượu lên, nói: "Nhất túy giải thiên sầu, hôm nay chúng ta uống say một trận rồi ngủ một giấc, ngay mai ngủ dậy cậu sẽ phát hiện, mặt trời vẫn mọc như thường!"



Trương Dương từ trong mộng mở hai mắt ra, trước tiên là nghe thấy tiếng mưa rơi, kéo rèm cửa nhìn bầu trời sầm sì ở bên ngoài, lại đỏ mưa rồi, câu ngày mai mặt trời vẫn mọc như thường của Đỗ Thiên Dã không ứng nghiệm. Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ sáng rồi, Trương Dương không ngờ lại ngủ lâu như vậy.

Đỗ Thiên Dã đã đi làm, trên bàn uống trà ở phong cách có để lại chìa khóa, bảo hắn khóa cửa lại.

Trương Dương rửa mặt, từ trong phòng bếp của Đỗ Thiên Dã tìm được một gói mì để ăn. Kéo cửa phòng đội mưa chạy tới xe pickup của mình, vừa khởi động xe thì lại nhìn thấy xe Hồng Kỳ của chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm từ phía trước lái tới.

Triệu Dương Lâm cũng nhìn thấy xe pickup của Trương Dương, y còn cho rằng là Trương Dương vẫn còn ở kinh thành chưa về, dẫu sao thì hạn nghỉ của Trương Dương vẫn chưa kết thúc, ngày kia mới là ngày hắn chính thức đi làm, Triệu Dương Lâm nhìn xe pickup qua cửa sổ.

Trương Dương đã đẩy cửa xe bước xuống, đi ở ngoài nhiều như vậy, trên người đã ướt nhẹp.

Triệu Dương Lâm nhìn Trương Dương, vội vàng bảo lái xe dừng lại, đẩy cửa, Trương Dương chui vào trong, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Triệu, ông sao vẫn chưa đi làm?"

Triệu Dương Lâm ho khan hai tiếng, nói: "Sao không, đang định đi tới công trường sân bay mới đây!"

Trương Dương nghe ra âm mũi nặng nề của y, quan tâm hỏi: "Ông bị bệnh à?"

Triệu Dương Lâm gật đầu: "Còn không phải ư! Mấy hôm nay thời tiết biến hóa vô thường, tôi đột nhiên lại bị cúm. Ở nhà nghỉ bệnh một ngày, nhưng vừa rồi công trường sân bay mới gọi điện tới, nói rằng có chút vấn đề, tôi đang định đi đây!" Lúc nói câu này, Triệu Dương Lâm lại lấy khăn ra lau mũi.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của y thì không khỏi đồng tình: "Chủ nhiệm Triệu, hay là ông về nhà nghỉ đi, tôi đi xem thế nào cho!"

Triệu Dương Lâm nói: "Cậu không phải vẫn còn đang trong hạn nghỉ ư?"

Trương Dương nói: "Chúng ta là cán bộ quốc gia, làm gì có khái niệm nghỉ, 24 giờ đều là thời gian công tác cả."

Triệu Dương Lâm nói: "Vậy được, đầu tôi đang quay cuồng đây, hiện giờ nhiệt độ cơ thể còn trên 38 độ, thật sự là không làm được, cậu đi mau đi!"

Trước khi gặp Triệu Dương Lâm , Trương Dương còn thật sự không biết mình nên làm gì, vừa hay thấy có việc thì lập tức lấy lại tinh thần,lập tức lái xe pickup phóng thẳng tới công trường sân bay mới ở Phong Trạch.

Từ Giang Thành tới công trường sân bay mới đường xá rất kém, đường sân bay đang xây, phải tới năm sau mới chính thức thông xe, con đường cũ hiện tại đã lồi lồi lõm lõm, bởi vì do trời mưa nên mặt đường sũng nước, khi Trương Dương tiến vào nội thành Phong Trạch thì lại gặp tắc đường, khi xe tới được sân bay mới thì đã trưa mất rồi.

Thường Lăng Phong không ngờ Trương Dương đã về, gã vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: "Còn cho rằng anh vẫn đang ở kinh thành, sao về sớm thế?"

Trương Dương nói: "Trong lòng luôn nghĩ tới việc của công trường, quy tâm tự tiến mà!"

Thường Lăng Phong không khỏi nhìn hắn một cái, thầm nghĩ anh từ lúc nào biết thành yêu nghề như vậy? Gã báo cáo với Trương Dương: "Lúc làm móng tòa nhà đón khách thì pháp hiện bên dưới có cát lắng, đang cùng với phía thi công thảo luận phương pháp ứng phó."

Trương Dương nói: "Không phải có tiến sĩ Quy ư? Bảo y nghĩ biện pháp đi!"

Thường Lăng Phong nói: "Quy Điền vừa đưa ra một phương án, áp dụng khoan nhồi cọc, tăng cường tường ốp, đề xuất ba phương pháp giải quyết: Gia tăng độ sâu của ống che thép! Gia tăng độ dính của bê tông, trong bê tông trộn thêm đất nở trơn, dùng khoan khoan sâu vào, ở bên trong hầm nhồi nhiều bê tông, thông qua trùng kích mà dính bê tông lên vách hầm!

Trương Dương nói: "Vậy chẳng phải là vấn đề đã được giải quyết rồi ư?"

Thường Lăng Phong nói: "Như làm vậy sẽ lại bị tăng giá thành, cho nên phía thi công đề xuất thay đổi hợp đồng, đòi gia tăng dự toán! Bọn họ không làm chủ được cho nên đang xin ý kiến lãnh đạo."

Trương Dương mắng: "Cái đám thương nhân thế lợi này, động chút là đòi tiền.

Thường Lăng Phong cười nói: "Kỳ thực cũng không tính là chuyện lớn gì, đám người của tập đoàn xây dựng Bình Trung bởi vì hợp đồng bàn không thỏa đáng, thạm thời đình công. Chuyện liên quan tới hợp đồng thay đổi, chúng ta không làm chủ được, phải hỏi ý lãnh đạo, thương lượng xem tiếp theo nên làm thế nào."

Trương Dương nói: "Đã nói hết rồi, chuyện cụ thể về xây dựng sân bay do anh lo, phương diện này tôi vốn là tay ngang! Đình công ư? Đám người đó sao động chút là đình công thế?"

Thường Lăng Phong nhìn ra tâm tình của Trương Dương không tốt, nói khẽ: "Ái tình chi lữ ở Bắc Kinh sao rồi?" Chuyện Trương Dương và Sở Yên Nhiên giải trừ hôn ước gã không biết cho nên mới hỏi vậy.

Trương Dương toét miệng cười: "chúng tôi chia tay rồi!"

Thường Lăng Phong ngây ra, đang định an ủi hắn một câu thì thấy Quy Điền Hạo Nhị và quản lý chấp hành hiện trường của Bình Trung là Lý Đông Hải cùng nhau đi tới, Lý Đông Hải thấy Trương Dương về thì lập tức kêu khổ không thôi, nói: "thị trưởng Trương, ngài về rồi à, mặt đất bên dưới tòa nhà đợi khách là tầng cát lắng, căn cứ theo yêu cầu thi công, chúng tôi phải áp dụng công nghệ xây dựng mới, như vậy thì giá thành thi công của chúng tôi sẽ bị tăng thêm không ít, cho nên chúng ta cần phải bàn bạc lại."

Trương Dương không đợi gã nói xong, tức giận ngắt lời gã: "Muốn đòi tiền đúng không?"

Lý Đông Hải cười nói: "Ngô tổng bảo tôi tìm anh thương thảo lại chuyện hợp đồng."

Trương Dương híp mắt, nói: "Tôi phụ trách cả công trường sân bay mới, nếu chuyện gì cũng đều phải là tôi đi lo thì tôi cho dù là có làm việc 24 tiếng không nghỉ thì cũng chẳng lo hết nổi."

Lý Đông Hải bị hắn mắng cho một trận, trên mặt có chút khó chịu, ho khan nói: "thị trưởng Trương, tôi đây chẳng lẽ lại không muốn giải quyết vấn đề ư?"

Trương Dương nói: "Nhiệm vụ của các anh là làm việc cho tốt, trong thời gian quy đình xây xong công trình cho tôi, những chuyện khác thì con mẹ nó đều là vô nghĩa. Tiền, trả không thiếu các anh một xu, nhưng một quản lý hạng mục như anh dựa vào gì mà bàn với tôi? Muốn bàn thì bảo Ngô tổng của các anh tìm tôi! Động chút là chơi trò đình công với tôi, muốn làm trò gì hả? Thế con mẹ nó có muốn làm nữa không? Không muốn làm thì cút đi!"

Lý Đông Hải bị Trương Dương mắng cho không biết nói gì, gật đầu bảo: "Vậy... vậy tôi về trước!"

Sau khi Lý Đông Hải đi, Thường Lăng Phong và Quy Điền Hạo Nhị đều bật cười, đối phó với loại người như Lý Đông Hải không thể khách khí được, có điều Trương Dương lại quá không khách khí rồi, không để lại chút mặt mũi nào cho người ta cả.

Quy Điền Hạo Nhị nói: "Đám người của Bình Trung này thật sự là chẳng ra sao cả, bọn họ đối với hợp đồng thì soi rất kỹ, chỉ cần là chỗ hợp đồng không quy định, nhất quyết không chịu làm thêm. Bởi vì chuyện của cát lắng, buổi sáng đã đình công rồi, tôi tuy đưa ra phương án giải quyết nhưng bọn họ vẫn không đồng ý khởi công."

Trương Dương tâm tình vốn không được tốt, nghe thấy Quy Điền Hạo Nhị nói vậy, lập tức bực mình cầm điện thoại lên gọi cho lão tổng Ngô Trung Nguyên của Bình Trung.

Ngô Trung Nguyên kỳ thực cũng đã nghe nói tới chuyện này, đề xuất thay đổi hợp đồng cũng là thụ ý của y, Trương Dương tìm y hỏi tội, Ngô Trung Nguyên cũng đầy một bụng ủy khuất, y nói với Trương Dương: "thị trưởng Trương, gần đây vật liệu xây dựng tăng giá ghê lắm, công trình nhà chờ khách chúng tôi vốn không kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa tiền công trình toàn là chúng tôi ứng trước, hiện tại đặt móng lại gặp phải cát lắng, chúng tôi khẳng định là lại phải bỏ thêm không ít kinh phí, lần này chúng tôi chắc chắn là chịu lỗ."

Trương Dương nói: "Ngô tổng, chúng tôi một mực đều án chiếu theo hợp đồng mà làm việc, tiền công trình thì phải sau khi nghiệm thu công trình hợp cách mới có thể trả được, còn vật liêu xây dựng tăng giá đâu có liên quan gì tới chúng tôi. Đặt móng gặp cát lắng, thay đổi công nghệ, giá thành tăng, có thể ngồi xuống bàn vấn đề thay đổi hợp đồng, nhưng các ông không thể nào tùy tiện đình công được. Nếu như bởi vì các ông mà ảnh hưởng tới tiến độ xây dựng sân bay mới, tới lúc đó đừng trách tôi không khách khí."

Ngô Trung Nguyên nói: "thị trưởng Trương, song phương hợp tác thì phải dựa trên cơ sở tín nhiệm và thong cảm cho nhau, anh đừng có hà khắc với phía thi công chúng tôi như vậy, chúng ta thực sự là không thể hợp tác nữa."

Trương Dương nói: "Ý của ông là gì?"

Ngô Trung Nguyên cười một tiếng, nói: "Không có ý gì cả, công trình nếu như muốn làm tiếp thì phải bàn lại hợp đồng, chúng tôi không thể làm ăn lỗ vốn được!"

Trương Dương nói: "Ngô tổng, ông đang ép tôi đấy à?" Ngô Trung Nguyên nói: "Không dám, thị trưởng Trương, chúng ta đều là bạn bề, nhưng tôi không thể bởi vì tình bạn mà bán đứng lợi ích của công ty."

Trương Dương tức giận nói: "Ngô tổng, Bình Trung các ông nếu muốn làm tiếp thì lập tức phục công cho tôi, còn những chuyện khác đợi ông tới Giang Thành rồi bàn tiếp."

Ngô Trung Nguyên nói: "Vẫn phải bàn điều kiện trước, hợp động không bàn được thì công nhân của chúng tôi cũng không thể an tâm mà làm việc."

Trương Dương thực sự có chút tức giận rồi, nói: "Ông có muốn làm nữa hay không?" Nói xong hắn liền giập máy.

Quy Điền Hạo Nhị và Thường Lăng Phong đứng ở bên cạnh đều nghe rất rõ.

Thường Lăng Phong nói: "Xem ra chuyện lần này không chỉ là đơn giản dặt móng gặp cát lắng đâu, gần đây giá vật liệu xây dựng tăng chóng mặt, giá thành xây dựng cũng tăng lên không ít, không gian xây dựng của tập đoàn xây dựng Bình Trung bởi vì thế mà bị nén lại, tôi nghĩ chuyện gặp cát lắng vừa hay cho họ một cái cớ, bọn họ muốn mượn chuyện này để bàn điều kiện."



Trương Dương tức giận nói: "Làm ăn thì phải giữ chữ tín, lúc trước đã ký hợp đồng rồi thì phải làm. Ngô Trung Nguyên y dám nuốt lời, tôi sẽ khởi tố y!"

Thường Lăng Phong nhìn ra là tâm tình của Trương Dương không được tốt, nhẹ nhàng khuyên: "Xử lý chuyện này không thể nào gấp được, công trình đã bắt đầu rồi, thật sự làm ầm lên thì ảnh hưởng không tốt đâu, hay là bàn lại một chút, tranh thủ giải quyết hòa bình chuyện này.

Trương Dương nói: "Tôi coi như là nhìn thấu rồi, đám thương nhân này toàn là hạng ruồi bâu lên mặt, anh nể mặt họ, họ chỉ cảm thấy anh dễ bắt nạt, trong mắt họ chỉ biết có tiền mà thôi!"

Bởi vì mưa nên Trương Dương tối hôm đó ở lại bộ chỉ huy của sân bay mới không về.

Lúc ăn cơm tối, Thường Lăng Phong bảo nhà ăn làm mấy món đưa tới văn phòng của Trương Dương, phát hiện Trương Dương đang viết chữ, Thường Lăng Phong ghé vào, thấy Trương Dương viết câu nhường ba phần là gió êm sóng lặng, lui một bước là biển rộng trời cao, không khỏi bật cười.

Trương Dương tức giận lườm gã: "Cười cái rắm!"

Thường Lăng Phong nói: "Hôm nay anh khí không thuận, tôi không đắc tội với anh!"

Trương Dương ném bút lông lên bàn, vo bức tranh chữ mới viết xong lại ném vào thùng rác đựng dấy. Thường Lăng Phong bước tới nhặt lên, tiếc rẻ nói: "Chữ đẹp như vậy sao nói vứt là vứt được!"

Trương Dương nói: "Tâm cảnh phiền loạn, viết ra cái gì bản thân cũng không thấy vừa mắt, hay là để lại ném người vậy!"

Thường Lăng Phong nói: "Nhìn không ra đấy, anh đây là chứng tổng hợp thất tình, đang trong thời kỳ quá độ."

Trương Dương không khỏi bật cười: "Anh thành chuyên gia tình ái từ lúc nào vậy? Xem ra có đồng chí Chương rồi là khác hẳn."

Thường Lăng Phong nói: "Anh nói ít về tôi thôi, tôi hôm nay là đặc biệt tới an ủi anh, anh còn trêu tôi nữa là tôi đi đấy!"

Trương Dương kéo Thường Lăng Phong ngồi xuống trước bàn làm việc, nhìn mấy món thức ăn mà gã mang tới, cười bảo: "Anh cũng tính là có lòng. Đúng rồi, trong xe tôi còn có vịt quay đấy, để tôi xuống lấy!"

Thường Lăng Phong nói: "Không cần, đủ thức ăn rồi..." Còn chưa nói xong thì Trương Dương đã chạy ra ngoài. Một lát sau cầm thịt vịt quay bước vào, kéo túi ra, cho vào lò vi sóng quay.

Thường Lăng Phong mở bình Thanh Giang Đặc Cung rót cho hắn, còn mình thì mở một chai bia.

Trương Dương nói: "Cùng tôi uống chút rượu đi!"

Thường Lăng Phong lắc đầu, nói: "Mấy hôm nay không được khỏe, tôi uống bia thôi!"

Trương Dương nói: "Bận việc thì cũng phải ăn cơm cho đúng giờ, sức khỏe là vốn mà!"

Thường Lăng Phong nói: "Bệnh cũ rồi, cứ tới mùa thu là lại bị, hai năm nay về nước còn đỡ hơn nhiều."

Trương Dương nói: "Anh uống nước khoáng đi, bia cũng đừng có uống, uống lạnh vào không tốt đâu." Hắn đôi với vị chiếu hữu này cũng rất quan tâm.

Thường Lăng Phong cười nói: "Không sao, thấy anh trong lòng không vui, cùng anh uống một chút."

Trương Dương cầm chén rượu lên cụng với gã.

Thường Lăng Phong nói: "Anh và Sở Yên Nhiên hợp nhau như vậy, không thể nào thật sự chia tay được đúng không?"

Trương Dương uống rượu, nói: "Chúng ta có thể không nhắc tới chuyện này không, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, chúng ta chỉ bàn công tác, bàn sự nghiệp, không bàn tình cảm!"

Thường Lăng Phong cười nói: "Được, vậy thì bàn chuyện công việc!" gã uống một ngum bia, vặt một cái đùi vịt quay, cắn một miếng rồi nhíu mày, nói: "Đồ để trong túi chân không không thể nào ngon bằng vừa ra khỏi lò."

Trương Dương cười bảo: "Nói thừa."

Thường Lăng Phong nói: "Tôi vừa nghĩ rồi, tập đoàn xây dựng Bình Trung đình công không phải là ngẫu nhiên, lúc trước chúng ta ký hợp đồng, đa số thương nhân phân bao xây dựng đều dùng hình thức làm khoán để tiến hành, gầy đây vật liệu xây dựng tăng giá, căn cứ vào hợp đồng vốn có, không gian lợi nhuận của họ sẽ bị ép xuống nhiều, cho nên đám thương nhân xây dựng hiện giờ lúc nào cũng oán thán, có điều để khí của họ lại không bằng tập đoàn xây dựng Bình Trung, Ngô Trung Nguyên dẫn đầu đình công, tôi chỉ sợ là những thương nhân xây dựng khác cũng làm theo."

Trương Dương chậm rãi hạ chén rượu xuống: "Tôi sớm đã nói ra, đám thương nhân xây dựng đó đều là hạng thế lợi! Không thể nào nể mặt chúng được."

Thường Lăng Phong nói: "Cái này cũng không thể trách họ, thương nhân lấy lợi làm đầu, nếu mất đi lợi nhuận, buôn bán lỗ vốn thì ai muốn làm?"

Trương Dương nói: "Ai bảo họ tới ký hợp đồng? Họ ký hợp đồng thì phải án chiếu theo hợp đồng mà làm chứ?"

Thường Lăng Phong cười nói: "Thị trường vật liệu xây dựng của quốc nội mấy năm gần đây tương đối bình ổn, lúc trước khi ký hợp đồng, đám thương nhân xây dựng này đều không ngờ giá vật liệu xây dựng năm nay lại tăng đột ngột, phúc độ tăng lên lại kinh người và nhanh đến như vậy."

Trương Dương nói: "Bất kỳ sinh ý nào cũng có nguy hiểm, trên thế giới này căn bản không có cuộc làm ăn nào là dễ kiếm không bị lỗ cả, bản thân bọn không dự tính được thì oán ai?"

Thường Lăng Phong nói: "Tuy là nói vậy, nhưng bảo bọn họ chịu thiệt thì họ lại không làm!"

Trương Dương nói: "Không làm thì truy cứu trách nhiệm của họ trước pháp luật, phạt cho họ khuynh gia bại sản thì thôi!"

Thường Lăng Phong nói: "Anh đây là muốn đuổi tận giết tuyệt rồi! Vừa rồi chữ mà anh viết là gì? Nhường ba phần thì gió yên biển lặng, lui một bước thì biển rộng trời cao. Viết thì hay nhưng sao khi anh làm lại không được như vậy!"

Trương Dương nói: "Anh giống như là đang giáo huấn tôi vậy!"

Thường Lăng Phong nói: "Tình tự trong sinh hoạt ngàn vạn lần đừng có đem vào công tác, anh không phải là cả ngày đều nói rằng nhiệm vụ của chúng ta là trong thời gian quy định, đảm bảo chất lượng, hoàn thành nhiệm vụ xây dựng sân bay mới một cách viên mãn ư? Cho nên phối hợp tốt với đám thương nhân xây dựng này là rất quan trọng."

Trương Dương nói: "Anh có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta phải lật lại hợp đồng mà chính mình đã ký ư, thế chẳng phải là tự vả vào miệng mình à?"

Thường Lăng Phong nói: "Nếu như trên chuyện này mà không thông cảm cho thương nhân xây dựng, vậy thì tiến độ xây dựng sân bay mới của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, anh có thể đuổi tập đoàn xây dựng Bình Trung đi, nhưng lại không thể đuổi hết cả thương nhân xây dựng đi được, cho dù là anh có thể đuổi hết đi, chiêu thương lại, điều kiện cũng khẳng định là không thấp hơn của họ!"

Trương Dương nói: "Nghe ý tứ của anh là bảo tôi bồi thường cho họ ư?"

Thường Lăng Phong nói: "Công trình sân bay đã bắt đầu khởi công rồi, hợp đồng đã ký lúc ban đầu không thể thay đổi được, cái này có liên quan tới sự tôn nghiêm và công tín của chính phủ, nhưng lợi ích của những thương nhân xây dựng đó mà không được đảm bảo, bọn họ tất sẽ sản sinh tâm lý đối kháng, chúng ta có thể cân nhắc trong công trình tiếp sau cấp cho họ bồi thường nhất định."

Trương Dương nói: "Anh là nói, trên công tình hiện giờ thì họ chịu lỗ, sau này sẽ cho họ một số công trình kiếm được tiền, như vậy là có thể bình hành."

Thường Lăng Phong nói: "Chính là ý nói!"

Trương Dương bả: "Đúng là nực cười, hợp đồng đã ký rồi, tôi còn phải suy nghĩ tới cảm thụ của họ, còn nghĩ cách để họ kiếm tiền, đảm bảo cho họ không bị lỗ!"

Thường Lăng Phong mỉm cười nói: "Thời đại hiện giờ làm bất kỳ chuyện gì cũng phải kiêm cố lợi ích của hai bên, có gắng để sao cho cả hai cùng thắng, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo công trình tiến triển thuận lợi, chỉ có vậy thì mới có thể đảm bảo chúng ta hoàn thành viên mãn nhiệm vụ mà thị lý giao cho chúng ta."

Trương Dương ónói: "Chúng ta cần phải nghĩ tới cảm thụ của lũ gian thương đó thật ư?"


Thường Lăng Phong cười ha ha, bảo: "Xây dựng sân bay mới nếu như là một trận chiến tranh thì anh chính là nguyên soái chỉ huy bộ đội. Những người như chúng tôi là sĩ quan dưới tay anh, những thương nhân nhận thầu chính là những lính đánh thuê, muốn chỉ huy được đội ngũ phức tạp này đánh thắng trận, thì phải kiêm cố tới lợi ích của mỗi một người, nhượng bộ lúc cần thiết chính là một loại trí tuệ chính trị, nếu như lợi ích của những thương nhân nhận thầu không được đảm bảo, bọn họ làm sao mà thật thà hoàn thành nhiệm vụ xây dựng, chất lượng công trình sao có thể được đảm bảo, tiền lương của dân công làm sao được đảm bảo?"


Trương Dương thở dài: "Trí tuệ chính trị, cái gọ là trí tuệ chính trị con mẹ nó là âm mưu quỷ kế mà!"


Thường Lăng Phong nói: "Cái mà các lãnh đạo muốn thấy là kết quả, bọn họ sẽ không để ý tới quá trình, nếu xây dựng sân bay mới không thể tiến hành thuận lợi và ổn định, nếu họ truy cứ trách nhiệm, người đầu tiên giơ đầu ra chịu báng chính là anh đó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK