Trương Dương dừng xe lại, cùng Kiều Mộng Viện đi về phía bãi biển, mỉm cười nói: Thế nào, công tác có thuận lợi không?
Kiều Mộng Viện nói: Vẫn ổn.
Trương Dương nói: Em gái tôi cám ơn quà mà cô tặng nó.
Kiều Mộng Viện cười nói: Nhìn thấy công kỳ của anh rồi, cũng may là thủ hạ lưu tình đối với tôi, không công khai tôi ra, bằng không người khác nhất định sẽ cho rằng tôi nịnh bợ lãnh đạo.
Trương Dương cười nói: Thật ra cấp dưới nịnh bợ lãnh đạo cũng không nhất định phải dùng tiền tài, nhất là cấp dưới nữ, còn có thể dùng...
Kiều Mộng Viện lập tức minh bạch ý tứ của hắn, mặt đỏ bừng gắt: Bí thư Trương, cẩn thận tôi tố cáo anh đó.
Trương đại quan nhân cười ha ha: Tố cáo tôi cái gì? Tôi là đang nói sự thực, hiện tại trong quan trường hiện tượng này là rất thông thường.
Kiều Mộng Viện dừng chân, đứng trên bờ cát, nhìn mặt biển phương xa bị ánh trăng nhuộm thành một mảng màu bạc, nói khẽ: Cám ơn anh.
Vì cái gì?
Kiều Mộng Viện sửa lại váy rồi ngồi xuống bờ cát: Sau khi tới Tân Hải, tâm tình của tôi đã bình phục rất nhiều, chẳng trách có người nói, công tác là phương thức tốt nhất để chữa thương.
Trương đại quan nhân một câu hai ý: Chỉ cần cô công tác bên cạnh tôi, tôi cam đoan sẽ không để bất kỳ ai làm thương hại tới cô.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi đến Tân Hải là để giúp anh làm chút việc chứ không phải là tới để nhận sự bảo hộ của anh.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh cô ta, rất tự nhiên bỏ áo ngoài ra, khoác lên vai Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện không cự tuyệt, dùng áo của hắn khoác lên người: Trương Dương, vừa rồi quên nói với anh một chuyện, tập đoàn Tinh Nguyệt Singapore có ý đầu tư vào cảng Phước Long.
Nhắc tới tập đoàn Tinh Nguyệt Singapore, Trương Dương không khỏi nhớ tới một đoạn chuyện cũ, năm đó tình yêu của Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng không có kết quả. Hứa Gia Dũng vì trả thù mình đã lợi dụng thủ đoạn đê tiện để khống chế tổng tài Phạm Tư Kì của tập đoàn Tinh Nguyệt, chế tạo đủ loại nan đề và đối nghịch với mình trong công trình cảng Nước Sâu Nam Tích. Bất giác đã mấy năm trôi qua rồi, Hứa Gia Dũng đã rời khỏi nhân thế, mà Phạm Tư Kì cũng gặp phải tai ương tù oan, may mắn là Trương Dương ra tay giúp cô ta chế tạo hiện tượng giả bị bệnh nan y. Hiện giờ Phạm Tư Kì mượn cớ dưỡng bệnh ở Singapore, nhưng quyền khống chế thực tế của cô ta đối với tập đoàn Tinh Nguyệt thì còn lớn hơn trước đây.
Trương Dương nói: Tiêu Quốc Thành cũng có ý đầu tư, hắn hợp tác với tập đoàn Nguyên Hòa.
Kiều Mộng Viện nói: Ở châu Á mà nói thì gia tộc Nguyên Hòa và tập đoàn Tinh Nguyệt luôn là đối thủ cạnh tranh, Tinh Nguyệt sở dĩ nhắm tới Tân Hải, một bộ phận nguyên nhân rất lớn là để cạnh tranh với tập đoàn Nguyên Hòa, sau khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu xây xong, Tân Hải sẽ trở thành nơi tập kết hàng trung chuyển lớn nhất bắc bộ Trung Quốc, rất nhiều người đều nhìn thấy thương cơ này, chỉ có chiếm trước tiên cơ mới có thể chiếm lĩnh được thị trường tương lai, cho nên người muốn tới đây đầu tư rất nhiều.
Trương Dương cười nói: Chủ nhiệm Kiều thượng nhiệm chưa được vài ngày đã nắm được tất cả công tác, đây là thiên phú, thật sự là khiến tôi tự thẹn không bằng.
Kiều Mộng Viện gắt: Anh đừng nói móc tôi. Tôi chưa từng có kinh lịch tòng chính.
Trương Dương nói: Ăn chén cơm chính trị này cũng cần thiên phú.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi không có thiên phú gì cả.
Trương đại quan nhân vốn định nói vài câu dí dỏm, nhưng vừa nghĩ tới thân thế phức tạp của Kiều Mộng Viện, Kiều Chấn Lương không phải là cha ruột của cô ta, Tiêu Quốc Thành vốn được mình chú ý cũng không phải. Mình thôi đừng có nói gì xoay quanh vấn đề thiên phú nữa, Trương Dương nói: Tôi cũng không có thiên phú gì cả. Không phải cũng lên làm bí thư thị ủy Tân Hải ư?
Kiều Mộng Viện nói: Anh có thiên phú, chỉ là anh không biết mà thôi, tòng chính làm quan, quan trọng nhất là phải có chủ kiến, chỉ cần điểm này thôi anh đã vượt qua rất nhiều người rồi.
Trương Dương cảm thán nói: Chén cơm chính trị này không dễ ăn, vừa rồi phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương tới tìm tôi, hắn nói với tôi là ban thường ủy thị ủy Bắc Cảng sẽ có điều chỉnh, bảo tôi hãy nắm lấy cơ hội này.
Kiều Mộng Viện nói: Nhân mạch của anh ở Bắc Cảng thật sự là không tồi.
Trương Dương cười ha ha: Cô tưởng hắn thật sự có lòng tốt như vậy ư? Hắn sở dĩ để lộ tin tức này cho tôi là vì hắn bị Hạng Thành đánh cho thảm hại vô cùng, hắn cho rằng nếu tôi gia nhập vào cuộc chiến này thì có lẽ hắn sẽ được giảm bớt áp lực.
Kiều Mộng Viện nhíu mày: Tôi không thích nhất chính là tranh đấu quyền lực trong quan trường, anh lừa tôi tôi lừa anh, bất chấp tất cả thủ đoạn.
Trương Dương nói: Đấu tranh chính trị Trong quan trường là một môn học vấn cao thâm, chẳng những khảo nghiệm chỉ số thông minh của một người, còn khảo nghiệm ý chí của một người, thậm chí so với quyết đấu võ công thì còn đã hơn.
Kiều Mộng Viện nói: Vậy anh hiện tại đã được tính là cao thủ nhất lưu chưa?
Trương đại quan nhân khiêm tốn nói: Tôi nhiều nhất chỉ xứng là vừa mới nhập môn, cao thủ tuyệt đỉnh chân chính là ông nội cô! Tôi cả đời này nếu có thể học được một phần trăm thủ đoạn của ông ta thì có thể tung hoành quan trường, không ai địch nổi rồi.
Kiều Mộng Viện nói: Đấu tranh chính trị cũng theo sự biến hóa của thời đại mà không ngừng biến hóa theo. Tuy rằng tiếng sóng vẫn vậy, nhưng mỗi một đợt sóng đều hoàn toàn khác nhau, ông nội tôi nói, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải biết thuận thế mà làm.
Trương Dương nói: Phương diện này tôi trước giờ làm không tốt lắm.
Kiều Mộng Viện cười nói: Thật ra anh tuổi còn trẻ mà đã lên làm bí thư thị ủy Tân Hải, còn có gì mà không hài lòng?
Trương Dương nói: Trời cao đãi tôi không bạc, bằng không sao lại đưa một bang thủ tốt như cô tới bên cạnh tôi? Hắn biết Kiều Mộng Viện tính tình rụt rè, cho nên không dám trắng trợn nói đưa cô tới bên cạnh tôi, trước đó kèm thêm chữ bang thủ tốt.
Kiều Mộng Viện mặt nóng lên, cô ta nói khẽ: Đêm đã khuya rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Văn phòng của Ban chiêu thương ở trung tâm hành chính thành phố, Kiều Mộng Viện đa số thời gian đều làm việc ở đây, Trương Dương giao nhiệm vụ chiêu thương trong toàn thành phố Tân Hải cho cô ta phụ trách, Kiều Mộng Viện từ lúc đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải tới nay, biểu hiện tận chức tận trách, gần đây ban chiêu thương thông qua hình thức thông báo tuyển dụng công khai đã tăng thêm ba nhân viên, bọn họ đều đang trong giai đoạn thử việc. Kiều Mộng Viện sáng sớm đi làm, thấy Chu Sơn Hổ dẫn một cô gái ăn mặc rất mốt tới gặp cô ta, cô gái đó chính là Lưu Hi Đình, con gái của chủ nhiệm hội quản ủy khu mới Đông Giang Lưu Bảo Toàn, trước mắt đang yêu Chu Sơn Hổ say đắm, năm nay cô ta tốt nghiệp đại học, trước mắt đã thi tốt nghiệp xong rồi, còn chưa cầm bằng tốt nghiệp đã vỗi vã tới Tân Hải tìm Chu Sơn Hổ.
Trương Dương từng đáp ứng Lưu Bảo Toàn sẽ an bài công tác cho cô ta, dù sao dưới tay Kiều Mộng Viện cũng thiếu người, liền an bài Lưu Hi Đình đến ban chiêu thương, để Chu Sơn Hổ tự mình dẫn cô ta tới.
Kiều Mộng Viện đã nghe Trương Dương nhắc tới chuyện này, cô ta cũng biết Chu Sơn Hổ, cười nói: Hổ tử, vị này chính là bạn gái của anh à!
Chu Sơn Hổ đỏ mặt, Lưu Hi Đình thì ngược lại biểu hiện thoải mái hơn, cô ta chủ động vươn tay về phía Kiều Mộng Viện: Chủ nhiệm Kiều, chào chị, tôi tên là Lưu Hi Đình, tôi tới đây theo chị học tập.
Kiều Mộng Viện cười cười gật đầu: Mọi người đều là người một nhà, tới rồi thì làm việc cho tốt, tôi sẽ chiếu cố cô.
Chu Sơn Hổ lúc này mới nói một câu nói: Chủ nhiệm Kiều, nhờ chị.
Kiều Mộng Viện cười nói: Hổ tử, anh cứ yên tâm đi, Hi Đình ở chỗ tôi khẳng định sẽ không sao cả.
Chu Sơn Hổ cáo từ rời khỏi, Lưu Hi Đình đuổi theo, hai người thì thầm vài câu mới tách ra, Kiều Mộng Viện nhìn thấy bộ dạng nhu tình mật ý của bọn họ thì không biết vì sao đột nhiên nghĩ tới Trương Dương, nghĩ tới khuôn mặt vô tâm vô phế đó của hắn.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ suy nghĩ của cô ta, mặt Kiều Mộng Viện có chút nóng lên, mình sao lại thế này, gần đây luôn không tự chủ được mà nhớ tới hắn, cô ta cầm điện thoại lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của một nam tử: Chủ nhiệm Kiều, chào cô!
Kiều Mộng Viện nói: Anh là...
Đối phương mỉm cười nói: Tiêu Quốc Thành!
Kiều Mộng Viện hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: Bác Tiêu, chào bác! Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng là bạn học, cũng là bạn tốt, cô ta khi du học ở Mỹ đã có duyên gặp mặt Tiêu Quốc Thành mấy lần, có điều cũng không có tiếp xúc sâu, nhưng vì quan hệ với Tiêu Mân Hồng, Kiều Mộng Viện vẫn có biểu hiện vô cùng khách khí.
Tiêu Quốc Thành nói: Cô đang ở văn phòng à?
Kiều Mộng Viện nói: Vâng, bác Tiêu tìm tôi có việc gì?
Tiêu Quốc Thành nói: Được rồi, tôi tới rồi nói!
Kiều Mộng Viện buông điện thoại, nhìn thấy Lưu Hi Đình đứng trước mặt mình, cô ta mỉm cười nói: Biết gõ chữ không?
Lưu Hi Đình gật đầu, Kiều Mộng Viện dưa một bản kế hoạch cho cô ta: Chỉnh lý lại giúp tôi, chiều giao lại cho tôi. Cô ta chỉ chỉ vào phòng bên cạnh.