Gã đã bị đá ra ngoài cuộc trong xây dựng cảng Nước Sâu, trong mắt người ngoài công tác thể dục thể thao còn lâu mới quan trọng bằng công trình cảng Nước Sâu, mà nếu ngay cả chuyện này gã cũng làm không tốt, thị lý, thậm chí tỉnh lý khẳng định sẽ cho rằng gã vô năng, vị trí phó thị trưởng thường vụ của gã rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Trần Hạo lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ một chuyện, gã nên tiếp nhận hiện thực, nếu đã bị đặt ở vị trí này, nhất định phải làm tốt chuyện được phân quản, trăm ngàn lần đừng để xảy ra sai sót gì, gã phải ủng hộ Trương Dương, bất kể gã tình nguyện hay là không tình nguyện, ủng hộ Trương Dương chính là ủng hộ chính gã, đây là một sự thật không thể tranh cãi.
Từ trên vẻ mặt của Trần Hạo, Trương Dương đã nhìn ra vị phó thị trưởng thường vụ tinh thần sa sút này đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Trương Dương không có ý quấy rầy gã, cầm chén trà lên uống một ngụm, trà lá không được ngon lắm, trà lá mà cơ quan chính phủ dùng để chiêu đãi khách đúng là chẳng ra làm sao cả.
Trần Hạo cuối cùng cũng mở miệng: "Chuyện này tôi trên cuộc họp thường ủy sẽ đề xuất, có điều tôi thấy hy vọng không lớn đâu."
Trương Dương cười nói: "Nhưng nếu ngài không đề cập thì một chút hy vọng cũng không."
Trần Hạo nói: "Ai nguyện ý bỏ tám ngàn vạn ra mua khu đất đó." Lòng hiếu kỳ của gã nhưng cũng khá mạnh.
Trương Dương nói: "Tám ngàn vạn là ít đấy, tôi đã tìm người đánh giá, sân thể dục của chúng ta cộng thêm khối đất của Ủy ban thể dục thể thao, giá trị trước mắt ít nhất cũng không dưới trăm triệu, nếu thị lý đồng ý bán đấu giá, giá khởi điểm phải từ một trăm triệu, ít hơn một xu cũng không được."
Trần Hạo nói: "Anh không sợ dọa cho người khác chạy mất à."
Trương Dương cười nói: "Không khéo còn có thể nhiều hơn ít chứ."
Trần Hạo nói: "Có nhiều hơn nữa thì thị lý cũng không thể đưa hết tiền cho anh đâu."
Trương Dương nói: "Tôi đòi một nửa, bất kể là bán được bao nhiêu, một nửa sẽ phải bỏ vào sự nghiệp thể dục thể thao."
Đang nói chuyện thì di động của hắn đổ chuông, Trương Dương ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại được không?"
Trần Hạo gật đầu.
Trương Dương bắt mày, là phía Hongkong gọi tới, cuộc thi đấu đối kháng bóng đá ngôi sao lần này là đạo diễn Hongkong giúp liên hệ, Vương Chuẩn gọi điện thoại tới là để xác nhận hành trình lần này và vấn đề chỗ ở, Trương Dương nói vài ba câu qua loa với y, sau khi gác điện thoại, cười nói với Trần Hạo: "Đội bóng đá ngôi sao Hongkong buổi chiều thứ bảy sẽ đến Nam Tích."
Trần Hạo nói: "Phương diện ăn ở đã ăn bài chưa?
Trương Dương nói: "Trận đấu lần này do khách sạn Hải Thiên tài trợ toàn bộ hành trình, Ủy ban thể dục thể thao chúng ta không cần phải bỏ một xu."
Trần Hạo liên tục gật đầu: "Cách làm như vậy đáng được đề xướng!"
…
Chủ tịch khách sạn Hải Thiên Đoàn Kim Long gần đây sắc mặt rất khó coi, y vốn là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Trương Dương và Thạch Thắng Lợi,nhưng không ngờ mình lại bị đâm một đao, tự dưng phải bỏ ra ba mươi vạn để tài trợ, nhớ tới chuyện này y lại lòng đau như cắt, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, đại cục trưởng cục công an Trương Đức Phóng lên tiếng, y nếu không làm theo, chẳng những đắc tội với Trương Đức Phóng, cũng khó mà được yên với Trương Dương.
Chung Hải Yến gõ cửa văn phòng của y rồi bước vào, cô ta mang hóa đơn chi ba mươi vạn đặc biệt tới cho Đoàn Kim Long xem qua.
Đoàn Kim Long nghe nói là chuyện này, không khỏi nhíu mày nói: "Chuyện này không cần hỏi tôi, cô cứ xem thế nào mà làm."
Chung Hải Yến nói: "Tôi tính toán chi tiết thì có thể sẽ có bộ phận siêu chi, đại khái khoảng năm vạn."
Đoàn Kim Long nói: "Đã nói là chỉ ba mươi vạn rồi, nhiều hơn một xu tôi cũng không chi?" Cơn tức áp chế trong lòng nhiều người cuối cùng cũng phát ra.
Chung Hải Yến nói: "Đoạn tổng, tôi thấy cũng chỉ có năm vạn thôi mà, nếu đã tài trợ, dứt khoát làm người tốt đến cùng đi, cớ gì mà để cho đã xuất lực rồi lại còn không được lòng người ta."
Đoàn Kim Long tức giận nói: "Chỉ một câu nói của hắn đã từ chỗ tôi lấy đi ba mươi vạn, ngày mai còn không biết nghĩ ra danh mục gì nữa để tới lừa bịp tống tiền tôi, tôi là mở khách sạn chứ không phải là mở viện phúc lợi, tiền của tôi cũng không phải là tự dưng mà có, là tôi cực khổ kiếm từng đồng một đó."
Chung Hải Yến nói: "Đoạn tổng, tôi còn có một chuyện muốn thương lượng cùng anh!"
Đoàn Kim Long nói: "Cô nói đi!"
Chung Hải Yến nói: "Gần đây phía sauna làm hơi thái quá, cảnh sát đã nhận được rất nhiều tố cáo, nếu không phải Trương cục gánh đỡ cho chúng ta, e rằng đã sớm to chuyện rồi."
Đoàn Kim Long mẫn cảm cảm thấy được Chung Hải Yến là đang lợi dụng chuyện này để tạo áp lực cho y, y càng ngày càng khó chịu nữ nhân này, từ khi cô ta bám vào Trương Đức Phóng, khí thế trở nên càng ngày càng cường thịnh, thậm chí còn không phân rõ được ai mới là chủ nhân của Hải Thiên, Đoàn Kim Long nói: "Hiện tại kinh doanh khách sạn truyền thống đã hết thời rồi, không mở cửa chấn hưng thì căn bản không sinh tồn được."
Chung Hải Yến nói: "Trương cục bảo chúng ta chú ý một chút."
Đoàn Kim Long nói: "Kiếm tiền nhất định phải thừa lúc còn sớm mà hành động, tiểu Chung à, sau này cô sẽ hiểu, cô giúp tôi cám ơn Trương cục nhé."
Chung Hải Yến nói: "Bảo tôi dùng miệng để cám ơn à!"
Đoàn Kim Long hận đến ngứa răng, con mẹ nó, tiện nhân, lại tìm tôi đòi tiền, vì chuyện bộ phận sauna của Hải Thiên, y đã phải bỏ ra không ít tiền, Đoàn Kim Long lấy ra một tấm chi phiếu viết mười vạn, đưa cho Chung Hải Yến: "Mời Trương cục đi ăn cơm đi, tôi gần đây bận quá, không có thời gian." Y thật sự không muốn giao tiếp trực tiếp với Trương Đức Phóng, người này quá tham lam, tham đến mức khiến Đoàn Kim Long xót ruột vô cùng, Chung Hải Yến đã trở thành một quân cờ mà y bố trí ở Hải Thiên, cô ta đối với tình huống của Hải Thiên rõ như lòng bàn tay.
Chung Hải Yến nhìn nhìn tấm chi phiếu đó, khóe môi mang theo nụ cười đắc ý: "Đoạn tổng, chuyện tài trợ..."
Đoàn Kim Long có chút mỏi mệt nhắm mắt lại nói: "Cô nói đúng, ba mươi vạn còn bỏ ra được, thêm năm vạn cũng chẳng là gì, cho hắn!"
Đội bóng đá ngôi sao Hongkong vào buổi chiều thứ bảy đến Nam Tích, trận đấu lần này do Vương Chuẩn dẫn đầu liên hệ, ngôi sao đến đây đều là một số nhân vật tuyến hai của Hongkong, có điều bởi vì những năm chín mươi điện ảnh Hongkong và phim truyền hình Hongkong thịnh hành, những ngôi sao tuyến hai ở Hongkong này tới nội địa cũng nghiễm nhiên thành siêu sao siêu cấp, trước khách sạn Hải Thiên đã tụ tập mấy trăm fan hâm mộ đợi các đại minh tinh tới xin chữ ký, để tránh cho hiện trường xuất hiện hỗn loạn, Trương Dương trước đó đã liên hệ với phía cục công an, bảo bọn họ phái ra mấy cảnh viên phụ trách duy trì trật tự ở hiện trường. Phó cục trưởng công an Mạnh Doãn Thanh tự mình tới đây chỉ huy, đây cũng là để thể hiện sự coi trọng của hệ thống công an đối với trận đấu lần này, trên thực tế từ sau sự kiện khủng bố ở thành thương mậu Hàn Quốc Tĩnh Hải, bên trong hệ thống công an tiến hành chỉnh đốn, đối với các hoạt động tụ hội vô cùng cảnh giác.
Trương Dương dẫn theo các lãnh đạo của Ủy ban thể dục thể thao, ở trước khách sạn Hải Thiên nghênh đón xe bus chở các ngôi sao Hongkong, sự xuất hiện của mỗi ngôi sao đều dẫn tới một trận hoan hô của fan ở hiện trường, Trương Dương đối với film Hongkong chỉ cảm thấy hứng thú với phim võ thuật và phim cấp ba, từ trong đó không ngờ nhìn thấy mấy nhân vật phản diện thường xuất hiện trong phim võ thuật, còn nhận ra một người trước đây từng đóng film cấp ba, có điều hắn vẫn rất lễ phép bắt tay từng người. Sáu nữ ngôi sao tới đây trợ uy Trương Dương đều chưa từng gặp, có điều từ diện mạo cho thấy, khí son phấn quá nồng, vừa nhìn đã thấy mặt mũi như tranh, nhưng nhìn kỹ thì căn bản chính là vẽ ra.
Vương Chuẩn xuất hiện cuối cùng, Trương Dương vui tươi hớn hở bắt tay với y, Vương Chuẩn nhiệt tình ôm Trương Dương một cái, thằng cha này không ngờ đã học được nói tiếng Bắc Kinh: "Người anh em, nhớ chết đi được!"
Trương đại quan nhân ghé vào tai y, nói: "Đồ béo chết bầm, bảo anh tìm đại minh tinh cho tôi, nhưng đám người này đều là tuyến hai cả!"
ng Chuẩn nói khẽ: "Muốn tốn ít tiền làm đai sự thì chỉ được vậy tôi. Đám này cũng rất lợi hại đó, trong bộ phin dài tập nào cũng có mặt họ, Anh có nhìn thấy không, đám fan kia kích động đến nỗi khóc rồi kia kìa!"
Trương đại quan nhân dõi mắt nhìn, còn không phải sao, mấy nữ sinh kích động giơ biển lên, vừa nước mắt sụt sùi vừa gào đến khản cả giọng: "Thác Ni, em yêu anh!"
Trương đại quan nhân nổi da gà, con mẹ nó, cái gì đây, có cần phải thế không? Mà bộ dạng của nam diễn viên tên là Thác Ni đó cũng không tồi, trong đám ngôi sao tuyến hai này cũng tính là ngũ quan đoan chính, hình như là diễn viên truyền hình, bởi vì bộ phim truyền hình mà hắn diễn chính mới được chiếu ở Bình Hải, cho nên hắn hiện tại rất nổi.
Vương Chuẩn vỗ vỗ bả vai Trương Dương nói: "Nhìn thấy chưa, hắn tên là Khâu Tử Kiện, gần đây ở HongKong rất nổi, Chuẩn thấy hắn rất có tiền đồ, gần đây mới quay một phim, cũng định để hắn diễn vai phụ, cho hắn đóng cùng Lưu Đức chính, nhân khí một khi đi lên, không khéo chính là một siêu sao thiên vương dấy."
Trương Dương nói: "Chỉ bằng vốn của hắn mà có thể trở thành siêu sao thiên vương ư, vậy tôi có thể trở thành thiên vương lão tử rồi."
Vương Chuẩn cười ha ha, y gật đầu nói: "Anh nếu nguyện ý đóng phim, tôi để anh làm người đại diện, để anh đóng phim điện ảnh, đảm bảo anh một lần là nổi tiếng ngay."
Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "Đừng có dụ, tôi không đóng loại phim cấp ba đó của anh đâu."
Vương Chuẩn bị hắn nói móc quen rồi, chỉ có cười khổ nói: "Anh không nói móc tôi thì nghẹn chết à?"
Trương Dương cùng Vương Chuẩn đi vào đại sảnh khách sạn, Chung Hải Yến cười khanh khách đi tới, dịu dàng nói: "Chào chủ nhiệm Trương."
Bệnh nghề nghiệp của Vương Chuẩn lại tái phát, nhìn Chung Hải Yến từ trên xuống dưới, nghĩ thầm hình thể không tồi, là mầm non tốt để đóng phim cấp ba.
Trương Dương giới thiệu cho Vương Chuẩn với Chung Hải Yến, Chung Hải Yến nói: "Hoan nghênh đại đạo diễn Vương quang lâm khách sạn của chúng tôi, tôi trước đây đã từng xem rất nhiều tác phẩm của ngài."
Trương Dương cười ha ha nói: "Đạo diễn Vương giỏi nhất là quay phim cấp ba đấy!"
Câu này khiến cho Chung Hải Yến xấu hổ đỏ bừng cả mặt, tên hỗn đản Trương Dương này đúng là không phải hạng tốt lành gì.
Vương Chuẩn cười nói: "Tôi và Trương Dương là lão bằng hữu, nói đùa quen rồi, quản lí Chung đừng để ý." Đạo diễn lưu manh ở trước mặt người khác luôn biểu hiện ra vẻ nho nhã lễ độ, tràn ngập phong độ thân sĩ.
Nghênh đón đội bóng đá ngôi sao xong, Trương Dương lập tức tới nhà khách thị chính phủ, bên đó đã gọi điện thoại tới, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh vừa mới đến Nam Tích, hắn khẳng định phải đi tiếp đãi.
Trương Dương vừa mới đi ra khỏi cửa lớn của Hải Thiên, Chung Hải Yến liền đuổi theo: "Chủ nhiệm Trương!"
Trương Dương cười nói: "Quản lí Chung tìm tôi có việc gì vậy?"
Chung Hải Yến cười nói: "Không có việc gì cả, buổi tối khách sạn chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một yến hội tiếp đãi, chủ nhiệm Trương có thể tới không?"
Trương Dương cười nói: "Bọn chủ nhiệm Thịnh sẽ tới, lãnh đạo Ủy ban thể dục thể thao tỉnh đến, tôi phải qua bên kia tiếp đãi. Tôi sẽ chú ý thời gian, nếu bên đó kết thúc sớm, tôi sẽ tới đây."
Chung Hải Yến gật đầu
Khi Trương Dương tới thị chính phủ nhất chiêu, Cừ Thánh Minh đã đến, đội bóng đá nữ của tỉnh cũng tới cùng, trợ lý chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Tiêu Điều Mẫn và phó chủ nhiệm Thôi Quốc Trụ của Ủy ban thể dục thể thao đều đang ở bên cạnh phụ trách tiếp đãi, Trương Dương đi tới, nhìn nhìn đám nữ cầu thủ da bắt nắng ngăm đen đó. Tiêu Điều Mẫn nhìn thấy hắn, vội vàng đi tới, nói khẽ: "Chủ nhiệm Cừ tới rồi, đang ở tầng hai nói chuyện với thị trưởng Trần."
Trương Dương gật đầu, không ngờ Trần Hạo đến nhanh như vậy, khi hắn đang chuẩn bị đi gặp Cừ Thánh Minh thì Thôi Quốc Trụ dẫn theo một trung niên một đi tới, trung niên đó là huấn luyện viên của đội bóng đá nữ tỉnh Lưu Phúc Điền, Trương Dương sau khi nghe Thôi Quốc Trụ giới thiệu xong thân phận của hắn, nhiệt tình bắt tay Lưu Phúc Điền: "Hoan nghênh huấn luyện viên Lưu dẫn tới Nam Tích chúng tôi, đây là sự ủng hộ rất lớn cho công tác của chúng tôi."
Lưu Phúc Điền cười cười bắt tay với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, trận đấu có tính thương nghiệp như vậy chúng tôi vốn cũng không muốn tham gia, nhưng là vì sự nghiệp thể dục thể thao của tỉnh lý, vì kinh phí huấn luyện của chúng tôi, chỉ có thể kiên trì mà tới thôi, hy vọng chủ nhiệm Trương nhanh chóng thực hiện chuyện trả phí thi đấu."
]Trương Dương nghe hắn nói như vậy, trong nụ cười liền có có chút xấu hổ, người này cũng thật là thẳng thắn. Hắn quay sang nói với Tiêu Điều Mẫn: "Chủ nhiệm Tiêu, lát nữa cô dẫn huấn luyện viên Lưu đi kế toán phí thi đấu lần này nhé."
Tiêu Điều Mẫn gật đầu, vẻ mặt của cô ta cũng có chút bất đắc dĩ, hiện tại chuyện gì cũng không thoát khỏi chữ tiền, có điều Lưu Phúc Điền đòi tiền gấp như vậy, bản thân cô ta cũng không ngờ tới. Bởi vì những lời này của Lưu Phúc Điền, Trương Dương cũng cảm thấy mất hứng, hắn không muốn hàn huyên với người này nữa, lấy cớ phải đ tiếp đãi lãnh đạo, xoay người đi lên tầng hai.
Vừa đi thì nghe thấy tiếng cười sang sảng của Cừ Thánh Minh, cửa phòng 308 không hề đóng, trong phòng khỏi thuốc lượn lờ, Cừ Thánh Minh và Trần Hạo đều là kẻ nghiện thuốc, hai người đang vừa hút thuốc vừa tán gẫu.
Trương Dương bước vào, bịt mũi nói: "Hai vị lãnh đạo, các vị muốn làm thành phòng khí độc à!"
Cừ Thánh Minh cười nói: "Không hút, không hút nữa. Chủ nhiệm Trương rất kháng cự hai kẻ nghiện thuốc chúng ta."
Trần Hạo đứng dậy nói: "Tôi cũng nên đi rồi, lập tức còn phải mở cuộc họp thị trưởng, hai người nói chuyện nhé." Trước khi đi gã dặn dò Trương Dương: "Trương, nhất định phải làm tốt công tác tiếp đãi, tối nay tôi đã đặt một chỗ tốt ở Lầu tiếp khách rồi, để hoan nghênh chủ nhiệm Cừ tới."
Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Trần yên tâm! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho tôi."
Trần Hạo đi rồi, Cừ Thánh Minh cầm áo khoác lên mặc vào.
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Ngài muốn ra ngoài à?"
Cừ Thánh Minh mỉm cười nói: "Dẫn tôi tới công trường trung tâm thể dục mới."
Trương Dương vốn không an bài cho y tới công trường sớm như vậy: "Có gì mà xem đâu, còn chưa là xong mà."
Cừ Thánh Minh : "Muốn xem tiến độ công trình của các cậu."
Trương Dương tuy rằng biết Cừ Thánh Minh chưa lâu, nhưng cũng coi như là hiểu được chút ít về y, dù sao hai người của đã giao thủ, Cừ Thánh Minh là người làm việc thật, nói có hay hơn nữa cũng không bằng tự mình đi xem, Trương Dương mang ý niệm con dâu rồi cũng phải gặp mặt bố mẹ chồng, dẫn Cừ Thánh Minh tới công trường trung tâm thể dục mới.
Từ sau khi tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long vào công trường trung tâm thể dục mới, tiến độ xây dựng bên này rõ ràng tăng nhanh hơn nhiều, nhiều trường quán đều đang đang tiến hành xây dựng đồng bộ, Cừ Thánh Minh trước khi đến Nam Tích đã tìm hiểu về tình huống xây dựng của bọn họ, nhìn thấy tiến độ quả nhiên có chút chậm chạm, có điều từ tình huống hiện trường cho thấy công trình vẫn đang được tiến hành một cách hừng hực khí thế.
Trương Dương giới thiệu: "Bởi vì lúc trước tất cả công trình của trung tâm thể dục mới đều giao cho công ty xây dựng Thế Kỷ Mới xây, cho nên tiến độ có chút chậm chạp, sau khi tôi Nam Tích Nam Tích đã đề nghị đẩy nhanh tiến độ xây dựng. Tiến hành phân phối đấu thầu bộ phận công trình lại từ đầu, hiện tại xây dựng trung tâm thể dục mới được triển khai toàn diện, nhiều hạng mục công trình tiến hành đồng bộ, căn cứ vào tiến độ xây dựng trước mắt của chúng tôi, trước tháng sáu năm nay bộ phận kiến trúc chắc có thể hoàn công toàn bộ. Cuối tháng tám, lắp đặt thiết bị hậu kỳ cùng với xanh hoá lâm viên cũng có thể hoàn thành toàn bộ."
Cừ Thánh Minh chắp tay sau lưng, nhíu mày nói: "Trong thời gian ngắn như vậy có thể đảm bảo chất lượng công trình không?" Cái mà y quan tâm nhất chính là vấn đề chất lượng công trình, tiền nhiệm Huệ Kính Dân của y là vì sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang sập mà mất chức, có vết xe đổ này, y không dám không cẩn thận.
Trương Dương nói: "Ngài yên tâm, tôi đã đặc biệt mời nhân sĩ chuyên nghiệp phía giám sát chất lượng tới tiến hành giám sát, chắc chắn đảm bảo chất lượng xây dựng trung tâm thể dục mới phù hợp với tiêu chuẩn."
Cừ Thánh Minh gật đầu, y tiếp tục bước về phía sân thể dục trung tâm của trung tâm thể dục mới, sân thể dục trung tâm đã có quy mô ban đầu. Trương Dương tếp tục giới thiệu: "Công trình sân thể dục chính do công ty xây dựng Thế Kỷ Mới nhận xây, dự tính có thể trước tết âm lịch hoàn công toàn bộ, công trình lắp đặt bên trong vào cuối tháng sáu sẽ làm xong."
Cừ Thánh Minh nói: “sân thể dục này chính là nơi đốt đuốc, rất quan trọng, nhất định phải chú ý chất lượng."
Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi so với còn khẩn trương hơn, sân thể dục Đông Giang chính là vết xe đổ, trên chất lượng tôi không dám có chút sơ xuất nào."
Cừ Thánh Minh nói: "Anh những lời này của cậu tôi cũng an tâm."
..
Hai người vừa đi vằ nói chuyện, tới lối vào công trường sân thể dục, nghe thấy bên trong có một giọng nói khàn khàn vang lên: "Từ Quang Lợi, anh con mẹ nó có còn là người hay không, con tôi nằm trong bệnh viện, anh cho tôi có năm trăm đồng, tưởng là bố thí cho ăn xin à, anh ra đây, anh ra đây!"
Cừ Thánh Minh liếc Trương Dương, Trương Dương vẻ mặt có chút xấu hổ, công ty xây dựng Thế Kỷ Mới thật sự là không thể nào khiến người ta bớt lo cho được, đã sớm nghe nói Từ Quang Lợi thích khất nợ tiền lương của công nhân, không ngờ còn khất nợ cả tiền thuốc men của người ta nữa.
Người gây chuyện cũng là công nhân của công ty xây dựng Thế Kỷ Mới, họ Từ, được gọ là Từ lão trừu, ông ta và hai người con trai đều làm việc ở Thế Kỷ Mới, mấy ngày trước con trai gặp tai nạn lao động, sau khi được đưa tới bệnh viện, công ty liền vứt cho hắn năm trăm đồng, sau đó rốt cuộc không có tin tức gì nữa, Từ lão trừu bảo thằng con trai cả đi đòi, mấy lần không có kết quả gì, ông ta chỉ có thể tự tới.
Cừ Thánh Minh và Trương Dương vừa hay gặp một màn này, Cừ Thánh Minh đã theo tiếng đi tới, Trương Dương bất đắc dĩ đành đi theo sau, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hắn cũng không muốn để cảnh này bị lãnh đạo nhìn thấy.
Từ lão trừu hướng về phía văn phòng mà hét, con trai Từ Đại Thung ở bên cạnh kéo tay lão, khuyên lão đừng là lớn chuyện, Từ lão trừu tức giận đến hất thằng con cả ra, nổi giận mắng: "Tao sao lại dạy ra thằng con nhu nhược như mày nhỉ, em trai mày còn nằm viện, tiền công của ba người nhà chúng ta bọn họ khất không trả, mà còn con mẹ nó không có đảm sắc như vậy à, hôm nay nếu không có tiền trả cho bệnh viện, không có tiền lương, tao với chúng còn không xong đâu."
Một đám người từ trong văn phòng bước ra, vây lấy Lý Trường Phong quản lí hạng mục hiện trường, hắn tựa hồ đã khôi phục lại uy phong ngày xưa, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động to, dùng dây anten chỉ vào Từ lão trừu nói: "Làm gì vậy hả? Từ lão trừu, lại là ông, trước đây xúi giục công nhân gây chuyện tôi còn chưa thèm tính toán với ông, giờ ông lại gây chuyện, ông có biết đây là công trình trọng điểm của thành phố Nam Tích chúng ta không hả, làm nhiễu loạn trị an xã hội, ảnh hưởng tới tiến độ công trình chính là phạm tội, ông không sợ ngồi tù à?"
Từ Đại Thung sợ hãi nói: "Cha... chúng ta hay là đi thôi..."
Từ lão trừu đỏ mặt tía tai mắng: "Đi cái con mẹ mày!" Ông ta chống nạnh căm tức nhìn Lý Trường Phong nói: "Hôm nay anh nói rõ ràng ra cho chúng tôi, tiền lương của nhà tôi khi nào thì anh mới trả, con trai tôi hiện tại đang nằm ở bệnh viện, tiền thuốc men đã mất hơi hai ngàn, anh khi nào thì trả?"
Lý Trường Phong nói: "Con ông tự mình làm trái quy định thao tác nên bị thương, chúng tôi đã cấp cho năm trăm đồng rồi, coi như là nhân chí nghĩa tận, nếu như án chiếu theo quy định nghiêm khắc, tôi của phải phạt hắn đấy."
Từ lão trừu tức giận đến nỗi run rẩy: “Các anh không phải là người, tiền công của cả nhà chúng tôi cộng lại là một ngàn bảy, viện phí của con trai tôi là hơn năm ngàn, anh lấy bảy ngàn ra đây."
Lý Trường Phong cười nói: "Ông có biết mình hiện tại đang làm gì không? Tống tiề, tống tiề là tội nặng đó!"
Từ lão trừu tức giận nói: "Tôi chỉ đòi chỗ tiền mà chúng tôi đáng được nhận thôi!"
Lý Trường Phong nói với kế toán ở bên cạnh: "Trả tiền lương tháng trước cho ông ta, bảo bọn họ cút đi!"
Từ lão trừu nói: "Vậy còn tiền của tháng này? Tháng này chúng tôi đã làm xong rồi, còn tiền viện phí của con trai tôi nữa?"
Lý Trường Phong trừng mắt lườm Từ lão trừu: "Từ lão trừu, ông nghe rõ cho tôi, công ty đối với các ông đã nhân chí nghĩa tận rồi, đừng có đề xuất điều kiện quá đáng, chúng tôi không dễ bị lừa đâu."
Từ lão trừu tức giận đến tức giận nỗi sắp khóc rồi: "Các vị làm chứng cho chúng tôi, một nhà ba người chúng tôi làm việc bất kể ngày đêm cho họ, bọn họ vì đuổi theo tiến độ, bắt chúng tôi không ngừng tăng ca, con tôi nếu không phải liên tục tăng ca, cũng sẽ không mệt đến như vậy, mệt đến nỗi ngã từ trên giàn giáo xuống , bọn họ đúng là tán tận lương tâm, chẳng những không chi tiền thuốc men cho con trai tôi, còn nói chúng tôi làm trái với chương trình thi công, các vị phân xử công bằng cho tôi đi!"
Đám công nhân đứng từ xa nhìn, thấp giọng thì thầm, nhưng không có ai dám đứng ra lên tiếng giúp Từ lão trừu, bọn họ rất đồng tình với Từ lão trừu, nhưng trước mắt cũng sắp đến cuối năm rồi, công ty đã nói sẽ trả hết chỗ lương còn thiếu cho mọi người, còn có cả tiền thưởng cuối năm, cho nên không ai dám nói lung tung gì cả, sợ vận mệnh của mình sẽ giống như Từ lão trừu.
Lý Trường Phong nói: "Ông bớt ở đây dùng yêu ngôn mê hoặc mọi người thôi, bảo vệ, đuổi họ ra ngoài!" Bốn gã bảo vệ hùng hổ đi tới.
Từ lão trừu mắt đỏ bừng cầm lần một cục gạch, nói: "Con mẹ nó, tao liều mạng với chúng mày!" Tay lại bị đứa con trai cả của ông ta túm lấy: "Cha, đừng mà!"
Từ lão trừu tức giận nói: "Mày con mẹ nó hướng về ai vậy hả? Tao mới là cha của mày!"
Mấy tên bảo vê đã bước tới túm hai tay của Từ lão trừu, Từ Đại Thung cũng quýnh lên: "Đừng chạm vào cha tôi, đừng chạm vào cha tôi."
Cừ Thánh Minh bước nhanh tới, lớn tiếng nói: "Có việc gì đó!"
Lý Trường Phong hơi ngẩn ra, hắn không lưu ý tới phía này, Cừ Thánh Minh thì hắn không biết, nhưng hắn nhận ra Trương Dương, Trương Dương theo sau Cừ Thánh Minh chậm rãi bước tới, Lý Trường Phong đã nếm mùi đau khổ của Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương, trong lòng không khỏi gai gai, Lý Trường Phong thầm kêu khổ, mình thật sự là xúi quẩy, sao lúc này lại gặp phải hắn.
Trương Dương cũng không phải là muốn hỏi tới chuyện quản lý bên trong Thế Kỷ Mới, trước đây đối nghịch với Lý Trường Phong, Từ Quang Lợi là có tính mục đích, hiện tại mục đích của hắn trên cơ bản đã đạt được rồi, trong khoảng thời gian này cũng bình an vô sự với công ty xây dựng Thế Kỷ Mới, quan trọng nhất là công ty xây dựng Thế Kỷ Mới có thể hoàn công đúng hạn, nhưng hôm nay cùng đi với Cừ Thánh Minh tới đây lại vừa hay nhìn thấy chuyện này, Cừ Thánh Minh đã đi tới hỏi, Trương Dương nói sao cũng phải tỏ thái độ.
Trương Dương nói với Lý Trường Phong: "Có chuyện gì thế?"
Lý Trường Phong nói: "Không có việc gì gì cả, chỉ là chuyện bên trong công ty thôi."
Từ lão trừu không biết Cừ Thánh Minh và Trương Dương là ai, ông ta giãy ra khỏi tay mấy tên bảo vệ: "Chuyện gì à?Chân của con tôi bị gãy, bọn họ không trả tiền thuốc men, còn khất nợ tiền lương của chúng tôi, tôi đến để đòi tiền lương, bọn họ lại khai trừ một nhà ba bố con tôi."
Trương Dương nhíu mày, Lý Trường Phong đúng là hạng chẳng ra gì, thế này chẳng phải là tự chuốc lấy mất mặt ư?
Trương Dương nói: "Lý Trường Phong, công ty của các vị sao lại thế này? Tôi mấy ngày hôm trước không phải đã họp với các vị rồi sao? Tiền lương của công nhân nhất định không thể khất nợ được."
Lý Trường Phong nói: "Đâu có, Từ Thung đó là vì làm trái quy định thao tác của công ty cho nên mới cho nên mới ngã gãy chân, công ty không thể gánh vác toàn bộ trách nhiệm được."
Từ lão trừu nói: "Các người bắt chúng tô một ngày làm mười tám tiếng đồng hồ, chúng tôi cũng là người, ai mà không có lúc mệt mỏi chứ."
Lý Trường Phong còn đang định lên tiếng thì Cừ Thánh Minh nói: "Công nhân của công trường anh xảy ra chuyện, anh không lo tiền thuốc men thì ai lo? Cho dù anh ta làm trái quy định thao tác thì cũng là chế độ quản lý của các anh không đủ hoàn thiện, khám bệnh quan trọng hơn, cái khác nói sau, chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa chứ không phải là xã hội tư bản chủ nghĩa, bởi vì người ta bị thương mà khai trừ người ta, vậy thì có chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo nào không?"
Lý Trường Phong nghĩ thầm người này là ai vậy? Nói chuyện cũng ra vẻ gớm, nhưng nhìn thấy Trương Dương đi theo y, Cừ Thánh Minh chắc cũng phải là quan, Lý Trường Phong cũng không phải là kẻ ngốc, hắn ở dưới tay Trương Dương không chỉ ăn quả đắng có một lần, cuối cùng cũng hiểu được đạo lý hảo hán không để ý tới cái thiệt trước mặt, nếu làm căng, Trương Dương không chừng sẽ nghĩ ra trò gì đó để chọc ngáy. Chuyện này tốt nhất vẫn là chuyện lớn hóa nhỏ, hắn nói với kế toán: "Trả hai tháng tiền lương cho ông ta, lại cho ông ta ba ngàn đồng tiền thuốc men, chúng ta chỉ có thể làm như vậy, ông nếu còn đề xuất yêu cầu quá đáng hơn thì chúng tôi tình nguyện cùng ông ra tòa."
Từ lão trừu nghe hắn nói như vậy, cơn tức giảm đi không ít, mục đích của ông ta chính là đến đòi tiền, hiện tại thấy có được không ít, tốt nhất vẫn mau mau đi khám bệnh cho con trai quan trọng hơn.
Từ lão trừu đi rồi, Cừ Thánh Minh vẫn chưa đi, y chất vấn Lý Trường Phong: "Công nhân của các anh mỗi ngày công tác mười tám tiếng ư, anh có hiểu cái gì là an toàn sản xuất không? Trong trạng thái mệt nhọc như vậy sao có thể đảm bảo chất lượng công trình, làm sao có thể đảm bảo an toàn công trường?"
Lý Trường Phong đến bây giờ vẫn chưa biết thân phận của Cừ Thánh Minh, hắn liền nói dối: "Từ lão trừu nói hưu nói vượn thôi, công nhân của chúng tôi đều là nghiêm khắc dựa theo chế độ nghỉ ngơi để làm việc, có hiện tượng công tác quá sức."
Cừ Thánh Minh nói: "Các anh buổi tối không phải cũng xây dựng ư?"
Lý Trường Phong nói: "Ban ngày và buổi tối là hai tốp công nhân, thay nhau làm việc, cái này cũng là vì quán triệt chỉ thị của thị lý mà chấp hành, phải hoàn công xây dựng sân thể dục trước tết âm lịch."
Cừ Thánh Minh nghe thấy câu này, không nhịn được liếc Trương Dương một cái, trong ánh mắt tràn ngập vẻ trách cứ.
Trương Dương mắng thầm Lý Trường Phong, chuyện của mày sao lại kéo cả thị lý vào? Đẩy nhanh tiến độ là thật, có điều tao cũng không bảo chúng mày ngày đêm không ngừng công tác, tao cũng không bảo chúng mày phải làm việc quá sức, con mẹ này đay không phải là đùn đẩy trách nhiệm lên người tao ư? Trương Dương nghe thấy vậy liền nổi giận: "Lý Trường Phong, công ty của các anh để xảy ra vấn đề, tốt nhất đừng để tôi tra ra các anh trên vấn đề an toàn tồn tại tai hoạ ngầm, bằng không đừng trách tôi không khách khí!"
Lý Trường Phong bị hắn mắng cho mặt hết đỏ lại trắng, hắn muốn lên tiếng cãi nhưng ở trước mặt Trương Dương hắn lại không dám.
Lúc này Từ Quang Lợi cũng tới công trường, đi cùng y còn có cả anh hai của y, Từ Quang Thắng, cứ đến cuối tuần mấy anh em họ lại thường liên hoan, Từ Quang Lợi đặc biệt tới bệnh viện đón anh hai, đi qua qua nơi này nên tiện ghé qua xem, không ngờ công trường lại xảy ra chuyện.