Trương Đức Phóng gật đầu.
Trương Dương và Hạ Bá Đạt cùng nhau rời khỏi cục công an, Hạ Bá Đạt nói với hắn: “Trương Dương, thật không ngờ các cậu có bản lĩnh như vậy.” Thật ra y rất rõ về năng lực của Trương Dương, tiểu tử này trước đến giờ đều làm được những điều làm cho người khác ngạc nhiên.
Trương Dương nói: “Chỉ là may mắn mà thôi, tôi có được nhiều người trợ thủ đắc lực bên cạnh như vậy.”
Hạ Bá Đạt cười, y nói đầy xúc cảm: “Lần này thật sự rất may mắn, may mà con gái của Thị trưởng Cung không việc gì, nếu không thì tầng lớp lãnh đạo Nam Tích chúng tôi thật không biết giấu mặt vào đâu nữa.”
Trương Dương nói: “Việc này rất kỳ lạ, không thể hiểu nổi động cơ của người đứng đằng sau nó là gì.”
Hạ Bá Đạt nói: “Còn phải nói nữa à? Động cơ chính là để báo thù Thị trưởng Cung, đồng chí Kỳ Vĩ đã có động chạm đến lợi ích của một số người trong công tác cảng nước sâu, vì thế họ muốn tìm cách để báo thù anh ta.”
Trương Dương vốn muốn nói việc này không đơn giản đến vậy, nhưng nghĩ lại, tranh luận với Hạ Bá Đạt chuyện này chẳng có chút ý nghĩa nào cả, hắn cười nói: “Những việc sau này là của tòa án và cục công an rồi, thể ủy chúng tôi không nhúng tay vào được nữa.”
Hạ Bá Đạt cười nói: “Cậu không nhìn thấy bộ dạng vừa nãy của Trương Đức Phóng, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống thôi, nếu như cậu còn nhúng tay vào chuyện này nữa, thì anh ta nhường lại cho cậu cái chức cục trưởng cho xong.”
Trương Dương cũng cười, hắn và Hạ Bá Đạt nói chuyện với nhau khá thoải mái: “Thị trưởng Hạ à, câu này ông đừng để Trương Đức Phóng nghe được, nếu như anh ta nghe được nhất định sẽ coi tôi là kẻ thù mất.”
Hạ Bá Đạt thầm nói, Trương Đức Phóng lần này mất mặt là do cậu, không xem cậu là kẻ thù mới lạ, Hạ Bá Đạt chẳng thèm để ý đến chuyện giữa họ, từ lúc Lý Trường Vũ đến, cảm giác nguy cơ của Hạ Bá Đạt ngày càng mạnh mẽ, giờ đây ngay đến việc của y y còn không quản nổi, làm sao còn đủ thời gian để ý đến việc của người khác chứ, Cung Nhã Hinh bình an trở lại, cũng làm cho Hạ Bá Đạt trút được một nỗi lo, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên áp đặt chuyện này lên đầu y trước mặt mọi người, bảo y phải nhanh chóng giải quyết nó, dù là Trương Đức Phóng đã giải quyết nó hay Trương Dương đã giải quyết nó cũng được, nói tóm lại việc bắt cóc đã được giải quyết ổn thỏa, Hạ Bá Đạt cũng không cần phải gánh chịu trách nhiệm gì trong chuyện này nữa, tâm trạng lúc này của y thật sự đã thoải mái hơn rất nhiều. Hạ Bá Đạt nói: “Ngày may thư ký Đảng của Lam Sơn sẽ đến Nam Tích bàn về chuyện hợp tác của cảng nước sâu, tôi vốn lo rằng đồng chí Kỳ Vĩ đã không còn hơi sức đâu để giải quyết việc này nữa, giờ thì tốt rồi, Nhã Hinh vô sự, người làm cha như ông ấy đã bớt được gánh nặng rồi.”
Trương Dương tiễn Hạ Bá Đạt lên xe, Đường Đường ôm tập tài liệu đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Ông ta chính là thị trưởng của các anh à? Xem ra cũng rất hòa đồng đấy chứ.”
Trương Dương cười nói: “Lần này mọi người đã giúp tôi lập công lớn rồi, nhất định phải trọng tưởng mới được.”
Đường Đường cười nói: “Tôi vốn đã rất hứng thú với máy tính, phải cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội để phát huy sở trưởng mới đúng.”
Trương Dương đề xuất lời mời: “Tôi và Hải Tâm đã nói chuyện với nhau, cô ấy rất thích cô, thế nào? Có hứng thú ở lại thể ủy của chúng tôi làm việc không? Những công việc về mặt thủ tục cô không phải lo.”
Đường Đường cười nói: “Chủ nhiệm Trương à, giờ tôi vẫn đang học ở Mỹ kìa.”
Trương Dương nói: “Học tập ở Mỹ cũng là để báo đền Tổ Quốc mà.”
Đường Đường nói: “Nhất định sau này tôi sẽ về nước, nhưng ngành công nghệ thông tin trong nước vẫn đang ở giai đoạn mới bắt đầu, về lĩnh vực này, Mỹ dẫn đầu thế giới, tôi còn rất nhiều thứ cần phải học tập, chỉ có học tập và nắm vững được những kinh nghiệm tiên tiến của nước ngoài, mới có thể báo đền Tổ Quốc tốt hơn, anh nói xem có đúng vậy không.”
Trương Dương cười, nghe Đường Đường nói vậy, hắn đương nhiên không tiếp tục giữ người nữa.
Khi hai người chuẩn bị rời đi, thấy Cao Liêm Minh đi cùng một người đàn ông mặc áo vest đi đến, Cao Liêm Minh tối qua cũng gần như thức trắng cả đêm, sáng sớm trở về ngủ chưa đến hai tiếng đồng hồ, sư huynh của gã là La Ân đã đến rồi, Cao Liêm Minh đưa La Ân đến là để gặp Phạm Tư Kỳ. Gã vừa đi vừa ngáp, vừa chào Trương Dương, gã nói lớn: “Đợi tí nữa về thể ủy rồi tính sau.”
Trương Dương gật đầu, hắn cũng đoán ra được thân phận của La Ân, mặc dù Cung Nhã Hinh đã tìm được, nhưng vụ án này vẫn chưa kết thúc, có thể nói là vừa mới bắt đầu, nếu nhìn từ tình hình trước mắt, sự phiền toái của Phạm Tư Kỳ có lẽ không nhỏ.
Câu đầu tiên của Phạm Tư Kỳ khi nhìn thấy La Ân là: “Tôi không bắt cóc con gái của Thị trưởng Cung, tôi không làm bất cứ việc gì phạm pháp, La Ân, anh phải giúp tôi giải thích rõ ràng tất cả những việc này.”
La Ân nhìn Phạm Tư Kỳ, phát hiện ra cô ta đã tiều tụy rất nhiều rồi, mái tóc ngắn đã rơi rối, môi cũng khô, hai mắt không còn thần sắc, trên mặt cũng không còn vẻ quyết đoán trước kia nữa, Phạm Tư Kỳ giờ đây chỉ là một nghi phạm, không còn ánh hào quang của một chủ tịch tập đoàn trước kia nữa. La Ân đặt cặp công văn lên bàn, lấy ra một văn kiện trong đó, đặt trước mặt Phạm Tư Kỳ.
Phạm Tư Kỳ ngạc nhiên nói: “Đây là gì?” Cô ta nhấc văn kiện lên xem, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, hóa ra thứ La Ân mang đến là một là thư ủy quyền, ủy quyền cho anh họ của Phạm Tư Kỳ, tạm thời thay Phạm Tư Kỳ tiếp quản vị trí tổng giám đốc tập đoàn Tinh Nguyệt, Phạm Tư Kỳ nói: “Ý của anh là gì?” . La Ân nói: “Tiểu thư Phạm, mời cô giữ bình tĩnh, tờ ủy quyền này là quyết định của hội đồng chủ tịch, họ hi vọng rằng cô có thể ký vào đây, trước khi vấn đề của cô được giải quyết, tạm thời tất cả quyền lực điều hành công ty của cô sẽ do Phạm Tư Dân tiên sinh đảm nhận.”
Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi có vấn đề gì chứ? Tôi không làm việc gì tổn hại đến lợi ích của công ty, tôi cũng không làm bất cứ việc gì trái với luật pháp quốc gia, khi tôi cần sự giúp đỡ của các người, thì anh lại đưa cho tôi tờ ủy quyền này, thế là thế nào? Rốt cuộc anh là luật sư của ai?” Phạm Tư Kỳ tức giận vất tập văn kiện xuống đất.
La Ân nói: “Tiểu thư Phạm, tôi là cố vấn luật pháp của Tinh Nguyệt, tôi muốn tận tâm trong trách chức của mình, thì tôi sẽ bảo vệ lợi ích của công ty, và cả lợi ích của cô nữa, nhưng tôi cần phải tôn trọng sựt hật, giờ đây vấn đề cô vấp phải rất phiền toái.”
Phạm Tư Kỳ nói: “Có gì phiền toái?”
La Ân nói: “Lâm Bội Bội đã chết, chiều hôm qua cô ta đã từng chuyển khoản một số tiền 500000, khoản tiền này cô đích thân ký.”
Phạm Tư Kỳ nói: “Thế thì đã làm sao?”
La Ân nói: “Những chứng cứ cảnh sát nắm được trước mắt đã chứng minh, Lâm Bội Bội chuyển khoản tiền này vào một tài khoản, chủ tài khoản này đã được điều tra ra rồi, người này tên là Chu Bính Sinh, là một thành phần xã hội đen của Hồng Kong, đã từng có mặt tại rất nhiều vụ bắt cóc ở Hồng Kong MaCao, cảnh sát đã tìm được ảnh của hắn ta, nếu như chứng thực được Chu Bính Sinh chính là một trong những người bắt cóc Cung Nhã Hinh, vậy thì hoàn cảnh của cô càng bất lợi.”
Phạm Tư Kỳ nói: “Tại sao các người lại nhận định rằng tất cả hành vi của Lâm Bội Bội đều là do tôi xúi giục cơ chứ?”
La Ân thở dài nói: “Tiểu thư Phạm, tôi nghĩ, tôi không cần phải nhắc lại nhiều về quan hệ giữa cô và cô ấy nữa.” Lời của anh ta giống như một chiếc roi đánh mạnh vào nội tâm của Phạm Tư Kỳ vậy, Phạm Tư Kỳ đau khổ, run rẩy, cô tức giận nhìn sang La Ân.
La Ân nói: “Tính của ông cụ có lẽ cô cũng rõ, ông rất xem trọng danh tiếng của gia tộc, lá thư ủy quyền này là ý của ông ấy.”
Phạm Tư Kỳ mím chặt môi, cô ta thấp giọng nói: “Anh nói lại một lần nữa với tôi, gia tộc này có phải muốn vất bỏ tôi đi không?”
La Ân nói: “Không phải là vất bỏ cô, mà là để cứu vãn.”
Phạm Tư Kỳ lắc đầu nói: “Tôi hiểu rồi, thứ mà các người cứu vãn đó chính là danh tiếng của gia tộc, chứ không phải tôi.” Lòng cô ta cảm thấy đau buốt vì sự tuyệt tình của gia tộc mình
La Ân nhìn Phạm Tư Kỳ đầy đồng cảm, nói: “Cô nên xem trọng lợi ích của tập đoàn, cô cứ ký vào hợp đồng chuyển nhượng này đi đã, sau đó chúng tôi sẽ nghĩ cách giải quyết việc của cô.”
Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi sẽ không ký tên, các người muốn nghĩ thế nào cũng được, giúp tôi nói lại với em trai của ông nội tôi, tôi không làm điều gì thất đức với Tinh Nguyệt cả, tôi không phạm pháp, càng không hề làm tổn hại bất cứ một chút nào đến Tinh Nguyệt, còn về việc người anh họ đó của tôi, anh ta chỉ là một công tử thích chơi bời lêu lổng, trước kia anh ta không đủ tư cách ngồi lên cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị, thì giờ anh ta vẫn không có tư cách đó, Tinh Nguyệt không phải là của em ông tôi, mà là của ông tôi, tôi chiếm cổ phần lớn nhất trong Tinh Nguyệt, tôi sẽ không để cho em trai của ông nội tôi chuyển nhượng nó cho bất cứ người nào.”
La Ân nói: “Tiểu thư, cô hãy nhìn thẳng vào hiện thực đi.”
Phạm Tư Kỳ nhìn La Ân đầy tức giận: “Một luật sư mà không biết bảo vệ lợi ích của đương sự, anh đã bị đuổi việc, anh cút đi cho tôi.”
Thái độ của La Ân hơi khó xử, anh ta ho một tiếng rồi nói: “Tiểu thư, mong cô giữ bình tĩnh, còn một việc nữa tôi phải báo với cô, một vài tấm ảnh của cô và Lâm Bội Bội đã rơi vào trong tay đám thông tấn xã rồi…”
Tinh thần của Phạm Tư Kỳ phút chốc đổ vỡ, cô ta thõng người dựa vào ghế, môi không ngừng run rẩy, trong hai con mắt đầy sự nhục nhã và tức giận là nước mắt.
Cao Liêm Minh ở một bên cảm thấy Phạm Tư Kỳ rất đáng thương, nhưng vụ án này không phải việc của gã, dù là gã có phụ trách vụ án này đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc đã xử lý tốt hơn La Ân.
La Ân nói: “Tiểu thư, hãy suy nghĩ cho lợi ích của tập đoàn Tinh Nguyệt, cô hãy nghĩ lại về lá thư chuyển nhượng này.”
Hai dòng lệ của Phạm Tư Kỳ đã không còn ngăn được nữa, chảy dài xuống hai bên má, cô ta vội vàng lau nước mắt, sợ rằng sự yếu đuối của mình lộ ra trước mặt người khác, nhưng rất nhanh, cô nhận ra điều cô đang làm là vô ích, nước mắt càng lau càng nhiều, cô ta đứng dậy nói: “Tôi sẽ không ký, tôi không làm sai điều gì cả.”
Trương Dương đến bệnh viện Nhân Dân số hai của thành phố Nam Tích cùng với Thường Hải Tâm để thăm hai mẹ con Dương Ninh, tình trạng cơ thể của hai người đã khôi phục rồi, ở lại bệnh viện chủ yếu là để điều trị về tâm lý, tránh đi những hồi ức xấu về vụ bắt cóc lần này.
Thấy Trương Dương bước đến, Dương Ninh vội vàng đứng dậy chào, bà được chồng cho hay, chính do Trương Dương đã tìm thấy con gái bà và cứu được cô ấy, Trương Dương không những là ơn nhân cứu mạng của con gái bà, mà còn là người cứu lấy gia đình của họ, sự biết ơn của Dương Ninh đối với hắn không có lời nào diễn tả nổi.
Trương Dương cười nói: “Chị à, chị nghỉ tiếp đi, tôi và Tiểu Thường thuận đường đến đây thăm chị.”
Cung Nhã Hinh cũng bước đến, nhẹ nhàng gọi một tiếng chú Trương, rồi gọi Thường Hải Tâm là chị Hải Tâm.
Thường Hải Tâm cắm bó hoa tươi mang đến vào bình, Cung Nhã Hinh đứng dậy cầm bình hoa đặt phía cửa sổ, trạng thái tinh thần của cô ấy đã gần như bình phục.
Trương Dương nói: “Bệnh của chị đã đỡ chưa?”
Tiếng của Dương Ninh vẫn hơi khàn, cười nói: “Con gái đã bình yên trở về, thì bệnh của tôi tự khắc sẽ khỏi, nói ra thì, tất cả đều phải cảm ơn cậu, nếu như không có cậu cứu Nhã Hinh, thì tôi không biết đời này tôi phải sống thế nào nữa.”
Trương Dương cười nói: “Chị đừng nói những lời khách sáo vậy, là do số phận của Nhã Hinh may mắn, cát nhân ắt có người phù trợ.”
Cung Nhã Hinh nói: “Chú Trương, vừa nãy công an đã mang mấy tấm ảnh đến bảo cháu nhận người, một người trong số đó chính là tên cảnh sát đã làm cháu ngất đi ở chỗ bốt điện thoại công cộng.”
Trương Dương không biết việc này, ừm một tiếng ngạc nhiên nói: “Cháu nhìn rõ rồi?”
Cung Nhã Hinh nói: “Hắn có biến thành tro cháu cũng nhận được ra.”
Dương Ninh nói: “Thật hi vọng mau chóng bắt được những tên bắt cóc này, nếu không thì tôi vẫn không thấy yên lòng.” Vụ án bắt cóc lần này đã làm cho lòng Dương Ninh bất an, trong một thời gian ngắn, sức ảnh hưởng của nó khó mà gạt đi được.
Trương Dương cười nói: “Chị à, chị yên tâm đi, lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, chẳng bao lâu nữa sẽ bắt được đám đó thôi.”
Dương Ninh lo lắng nhìn con gái, rồi thấp giọng nói: “Thật hi vọng việc như thế này không xảy ra nữa.”
Trương Dương an ủi cô ta: “Nhất định sẽ không xảy ra việc như thế này nữa, Trung Quốc là một xã hội pháp trị, sẽ không để lũ tội phạm lộng hành đâu.”
Khi nói chuyện, phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ đến, trong tay gã cầm canh gà gã hầm ở nhà ăn của cơ quan chính phủ làm cho vợ và con gái, thấy Trương Dương cũng ở đó, cười nói: “Trương Dương đến rồi, vừa vặn, thử ăn xem canh gà của tôi hầm thế nào.”
Trương Dương cười nói: “Ít quá, chị và Nhã Hinh cũng chẳng đủ ăn, chúng tôi buổi trưa sẽ về nhà ăn ở đơn vị ăn cơm, đã nói là sẽ mời người khác ăn rồi.”
Cung Kỳ Vĩ đưa canh gà cho vợ, đích thân tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, khi đến cửa, Cung Kỳ Vĩ nói: “Trương Dương, sự việc bắt cóc đã có manh mối rồi, Nhã Hinh đã nhận ra tên bắt cóc nó, người đó tên là Chu Bính Sinh, trước kia từng tham gia vào rất nhiều vụ bắt cóc ở Hồng Kong và Ma Cao. Cảnh sát đã chứng minh, sau khi Nhã Hinh xảy ra việc, Phạm Tư Kỳ đã từng chuyển khoản cho hắn 500000.”
Trương Dương nói: “Xem ra Phạm Tư Kỳ gặp phải phiền phức rồi đây.”
Cung Kỳ Vĩ nói: “Tôi vẫn không thể hiểu nổi, chỉ vì vụ của cảng nước sâu, mà cô ta phải báo thù tôi như vậy sao? Lý do đó hình như không được thuyết phục lắm.”
Trương Dương cười nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, giờ đây việc quan trọng nhất là Nhã Hinh bình an vô sự, chỉ có vậy, Thị trưởng Cung là anh mới có thể chuyên tâm vào việc kiến thiết cảng nước sâu, Nam Tích chúng ta mới có sự phát triển tốt hơn.”
Cung Kỳ Vĩ cười khổ hạnh nói: “Chị cậu đang nói với tôi việc này, cô ấy bảo tôi đề nghị với thành phố, bảo tôi giao công trình cảng nước sâu cho người khác.”
Trương Dương nói: “Anh đồng ý rồi?”
Cung Kỳ Vĩ nói: “Tôi là một đảng viên, không thể bị khuất phục, nhưng tôi cũng biết rằng làm việc phải có đầu có cuối, tôi đã nhận công việc này, thì phải lãnh lấy trách nhiệm của nó.”
Buổi trưa Trương Dương tiếp đãi Đường Đường ở nhà ăn nhỏ vừa thành lập của thể ủy, công việc kiến thiết của trung tâm thông tin sắp sửa hoàn thành, Đường Đường đã hoàn thành bộ phận quan trọng nhất, công việc tiếp theo đã không còn gì khó khăn nữa, ngày mai Đường Đường sẽ phải về nhà, Trương Dương vốn muốn sắp xếp cô đến Nam Dương Quốc Tế để ăn cơm, nhưng Đường Đường cho rằng ăn một chút gì đó là được rồi, cô không hề kén chọn đồ ăn, để cảm ơn sự giúp đỡ lần này của Đường Đường với họ, Trương Dương đã viết tặng cho cô một bức chữ, bốn chữ này là Thư Hương Môn Đệ, Trương Dương cũng nghe nói bố mẹ của Đường Đường đều là giáo sư trọng một trường cấp ba nào đó ở kinh thành, vì thế mới viết những chữ này tặng cho cô ấy. Cao Liêm Minh vừa nghe Trương Dương tặng chữ cho Đường Đường, đã nói hắn keo kiệt, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ do Trương Dương viết, gã không nói gì nữa, Cao Liêm Minh lúc nhỏ cũng đã luyện mấy năm thư pháp, mặc dù không kiên trì đến cùng, nhưng cũng có nhãn lực, vừa nhìn đã nhận ra trình độ thư pháp của Trương Dương đã đạt đến cảnh giới của đại sư rồi, Đường Đường rất thích mấy chữ này của Trương Dương, cẩn thận cất đi.
Thường Hải Tâm nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói năm ngoái Hà Trường An đã mua lại bức Mãn Hồng Giang do anh viết với giá cao ở kinh thành, có phải là thật không?”
Trương Dương cười nói: “Có việc như vậy, nhưng ông ấy chỉ là mượn cớ này để tặng chút tiền cho quỹ của Thiên Trì tiên sinh mà thôi, không phải là do tôi viết chữ đẹp.” Trương đại quan có lúc cũng rất khiêm tốn.
Cao Liêm Minh hiếu kỳ hỏi: “Ông ta đã bỏ bao nhiêu tiền mua lại chữ của anh?”
Trương đại quan nói qua loa: “2000000.” Hắn nói thì nhẹ nhàng, nhưng con số này đã làm tất cả mọi người đều kinh động, 2000000 là một con số rất nhiều người viết thư pháp trong nước mong chờ mà không được, Trương Dương cười nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã nói với mọi người rồi, ông ấy chỉ mượn việc của tôi để tặng tiền cho quỹ thôi, không phải là chữ của tôi đáng giá 2000000.”
Cao Liêm Minh nói: “Anh cũng viết cho tôi một tấm đi, là tôi đã có thể đóng được tiền học hai năm ở Mỹ rồi.”
Trương Dương nói: “Vậy thì tôi tặng cậu bốn chữ: Hậu Nhan Vô Sỉ.” (Mặt dày vô sỉ)
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Đường Đường cười nói: “Những người làm luật sư thật sự phải làm được bốn chữ này, hậu nhan vô sỉ là một tố chất tâm lý đấy, không có tố chất tâm lý tốt thì không thể nào làm được công việc của một luật sư.”
Cao Liêm Minh nói: “Đường Đường, cô thật là chẳng chu đáo gì cả, cô nói là nói những luật sư không ra gì, còn tôi đầy chính nghĩa thế này, bốn chữ này không thích hợp với tôi đâu.” Gã nhớ đến việc của Phạm Tư Kỳ, nói với Trương Dương: “Trương Dương, giờ đây Phạm Tư Kỳ rất phiền toái đấy, tất cả mọi chứng cứ đều không có lợi với cô ta, cảnh sát đã coi cô ta là phạm nhân trọng điểm rồi, La Ân đến lần này, chủ yếu là để cô ấy ký vào thư chuyển nhượng, bảo cô ấy chuyển nhượng quyền lực trong công ty cho người khác.”
Trương Dương nói: “Thế chẳng phải ném đá giấu tay.”
Cao Liêm Minh nói: “Phạm Tư Kỳ rất cứng đầu, không đồng ý kí tên, còn đuổi việc La Ân nữa.”
Trương Dương nói: “Cô ấy đuổi luật sư rồi, thì ai sẽ biện hộ cho cô ấy?”
Cao Liêm Minh thở dài nói: “Tóm lại vụ án lần này phức tạp lắm.”
Trương Dương chau chau mày, lúc này điện thoại của hắn vang lên, là cục trưởng cục công an Trương Đức Phóng gọi đến, Trương Đức Phóng báo cho Trương Dương, Phạm Tư Kỳ rất muốn gặp hắn.
Gặp lại Phạm Tư Kỳ lần nữa, Trương Dương nhận ra rõ ràng cô ấy đã tiều tụy đi rất nhiều, cơ thể tiều tụy là một lẽ, nhưng sự dày vò về tinh thần làm cho Phạm Tư Kỳ đau đớn khôn cùng, mắt của cô ấy hơi đỏ và sung, có điều không có nước mắt, mấy ngày nay nước mắt cô ấy đã chảy nhiều rồi, giờ đây nó đã cạn, cũng không thể nào chảy xuống được nữa, cô ấy phải đối mặt với hiện thực. Nhìn Trương Dương, cô ta cười rất miễn cưỡng: “Cảm ơn anh đến gặp tôi.”
Trương Dương thở dài nói: “Tôi tưởng rằng cô nhất định muốn nói với tôi điều gì đó.”
Phạm Tư Kỳ gật đầu nói: “Tôi không đứng đằng sau vụ bắt cóc con gái của Thị trưởng Cung, tôi thật sự không biết gì về vụ việc này.”
Trương Dương nói: “Tôi nghĩ có một việc cô nên hiểu, việc cô nên làm bây giờ là đưa ra bằng chứng có thể gột sạch nỗi hàm nghi trên thân mình, không thể nào chỉ dựa vào nói miệng được.”
Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi hiểu, luật pháp của nhà nước các anh không giống với chúng tôi, ở Singapore, phải tìm được bằng chứng chứng minh anh có tội, nhưng các anh lại bắt người trước, rồi mới bảo tôi đưa ra bằng chứng vô tội.”
Trương Dương nói: “Theo chứng cứ mà cảnh sát nắm được trước mắt, tình hình rất bất lợi với cô, thân phận nghi phạm đã được chứng thực, hắn tên là Chu Bính Sinh, trước kia từng liên hệ với Lâm Bội Bội, sau khi bắt cóc Cung Nhã Hinh, Lâm Bội Bội đã chuyển khoản cho hắn 500000, hơn nữa số tiền này là do cô ký tên đồng ý.”
“Điều này chỉ có thể chứng minh Bội Bội đã lên kế hoạch chuyện này, không thể nào chứng minh được tôi có liên quan đến vụ bắt cóc lần này, tôi không quen ai là Chu Bính Sinh hết.”
Trương Dương nói: “Tại sao Lâm Bội Bội lại phải hại cô?”
“Tôi không biết…Tôi không biết.” Mắt Phạm Tư Kỳ đã đỏ, hai tay cô ôm chặt lấy đầu, giật lấy mớ tóc của mình.
Trương Dương nhìn Phạm Tư Kỳ đầy lo lắng, sợ rằng cô ta sẽ điên loạn vì không thể chịu nổi những áp lực tinh thần này.
Phạm Tư Kỳ điều chỉnh tình cảm một chút, rồi nói thấp giọng: “Còn nhớ Hứa Gia Dũng không?”
Trương Dương gật đầu, hắn đương nhiên nhớ, vì Hứa Gia Dũng mà hắn mới quen với Phạm Tư Kỳ, tính tình của Hứa Gia Dũng đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ.
Phạm Tư Kỳ nói: “Anh ta vào được công ty chúng tôi thông qua phương thức tuyển dụng, người này rất tính toán, sau khi lấy được lòng tin và sự tín nhiệm của tôi, anh ta bắt đầu lần dò theo cuộc sống của tôi, để ý đến nhất cử nhất động của tôi, tôi….” Khi Phạm Tư Kỳ nói những điều này, rõ ràng rất khó khăn, dừng lại một lúc mới tiếp tục nói: “Tôi đã từng có một cô bạn gái Newdeli, Hứa Gia Dũng nhận ra quan hệ giữa chúng tôi kỳ lạ, vì thế bắt đầu điều tra chúng tôi, tôi rất yêu cô ấy, nhưng cô ấy không muốn tiếp tục cùng tôi nữa, không muốn tiếp tục thứ tình cảm đầy áp lực này, cô ấy bỏ tôi, tôi….Tôi và cô ấy cãi nhau, Aishwarrya walks bỏ đi, tôi đi đuổi theo cô ấy, chúng tôi có giằng co qua lại, cô ấy nhỡ chân lăn từ trên gác xuống, nên bị liệt…” Nói đến đây, Phạm Tư Kỳ đau khổ nhắm hai mắt lại.
Trương Dương yên lặng nhìn cô ấy, hắn đã đoán được từ lâu Phạm Tư Kỳ nhất định bị Hứa Gia Dũng nắm được điều gì đó, nếu không thì với tính cách mạnh mẽ như của cô ấy không thể nào chịu sự sắp đặt của hắn ta.
Phạm Tư Kỳ nói: “Hứa Gia Dũng nhìn thấy từ đầu đến cuối, và chụp ảnh lại, ngoài việc đó ra, hắn ta còn nắm trong tay chứng cứ tôi và Aishwarrya yêu nhau, chỉ cần hắn ta công khai tất cả số ảnh đó, tôi sẽ thân bại danh liệt, tôi sẽ phải chịu sự kỳ thị của gia tộc, hơn nữa, tôi thậm chí còn phải lãnh trách nhiệm hình sự vì chuyện của Aishwarrya.” Phạm Tư Kỳ dần mở hai mắt: “Tôi thừa nhận, tôi là một người đàn bà yếu đuối, tôi chọn cách trốn chạy, đối diện với Aishwarrya, tôi chọn cách trốn chạy, chứ không phải ở lại lãnh trách nhiệm của mình, tôi vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ chết, về sau mới biết rằng sự việc lần đó đã làm cô ấy bị liệt, mà tôi lại không bao giờ dám gặp lại cô ấy lần nữa….” Phạm Tư Kỳ ôm lấy mặt, nước mắt lại chảy đầy trên má.
Trương Dương nói: “Hứa Gia Dũng lợi dụng việc này uy hiếp cô, bảo cô làm rất nhiều việc trái với lương tâm?”
Phạm Tư Kỳ gật đầu nói: “Tôi hận hắn ta, tôi luôn muốn hắn ta chết đi, đến tận một ngày tôi gặp được anh, tôi mới nhìn thấy hi vọng trên người anh.”
Trương Dương cười nói: “Cái chết của anh ta làm cô được giải thoát rồi?”
Phạm Tư Kỳ thở dài nói: “Cái chết của Hứa Gia Dũng làm cho tôi tưởng rằng thế giới của tôi đã trở về trước đó, cuộc sống của tôi đã đi vào quỹ đạo trước kia, tôi quyết tâm quên đi tất cả, bắt đầu lại cuộc sống của mình, nhưng lúc này, Lâm Bội Bội đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi.”
Trương Dương nói: “Thế là trong công việc của cô đã có thêm một người trợ lý, mà vị trợ lý này của cô dường như không tốt hơn Hứa Gia Dũng là mấy.”
Phạm Tư Kỳ cắn mạnh môi, sự việc đến bây giờ, cô ta cuối cũng đã hiểu, mình rơi vào tình trạng bây giờ, có liên quan trực tiếp đến thế giới tình cảm của cô ấy, vì Aishwarrya, cô ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục, vì Hứa Gia Dũng đẩy cô ta vào địa ngục, sau cái chết của Hứa Gia Dũng, cô ta gặp được Lâm Bội Bội, vốn tưởng rằng được rời khỏi địa ngục trở về thiên đàng, không ngờ lần này lại làm cho cô ấy rơi vào địa ngục, tất cả đều là do cô ta tự gây ra cả. Phạm Tư Kỳ nói: “Có lẽ đây chính là cái giá tôi phải trả cho tình cảm của mình.”
Trương Dương không thể hiểu nổi thứ tình cảm này của cô ấy, nhưng hắn không hề cười trên nỗi đau của người khác, với Trương Dương, lý do Phạm Tư Kỳ phạm tội, mặc dù giờ đây các loại chứng cứ đều nhắm vào cô ta, Trương Dương nói: “Tiểu thư Phạm, bình tĩnh một chút, nói rõ ràng với luật sư của cô, vụ án này chưa chắc đã không thắng được.”
Phạm Tư Kỳ nhìn Trương Dương: “Trương Dương, anh có tin tôi vô tội không?”
“Tôi tin hay không không quan trọng, quan trọng là bên luật pháp tin tưởng hay không.”
“Anh không tin tôi?”
Trương Dương nhìn đôi mặt đờ đẫn của Phạm Tư Kỳ: “Tôi tin tưởng cô.”
Trên mặt Phạm Tư Kỳ lộ ra một nụ cười khó nhọc: “Cảm ơn. Dù tương lai của tôi thế nào, tôi cũng sẽ nhớ đã từng có người bạn như anh.”
“Cậu thật sự tin rằng cô ấy vô tội sao?” Thái độ của Trương Đức Phóng rất phức tạp.
Trương Dương dừng bước, nhìn Trương Đức Phóng: “Xem ra tất cả nội dung nói chuyện của tôi và cô ấy đều bị các anh nghe trộm cả.”
Trương Đức Phóng nói: “Trương Dương, tôi là cảnh sát, trách nhiệm của tôi là bắt tội phạm.”
Trương Dương nói: “Trách nhiệm của anh là chế ngự tội phạm, chứ không phải là để chứng minh người khác có tội.”
Trương Đức Phóng nói: “Không có một người phạm tội nào chủ động thừa nhận mình có tội, không có sự cho phép của Phạm Tư Kỳ, Lâm Bội Bội không thể nào dùng số tiền này được, tình trạng của Lâm Bội Bội chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng, chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, không có bất cứ lịch sự phạm tội nào, và cũng không có động cơ phạm tội, Phạm Tư Kỳ nói những lời đó với cậu, chỉ là để cậu đồng tình thôi.”
Trương Dương nói: “Cô ấy có tội hay không, không phải là việc tôi có thể quyết định, còn có luật sư, có tòa án, họ sẽ đưa ra quyết định.” Hắn rất phản cảm với một vài lời của Trương Đức Phóng, không muốn nhiều lời với gã, khi chuẩn bị rời đi, trương Đức Phóng nói: “Còn một việc nữa, tôi hi vọng cậu có thể trả lại những thứ cậu lấy được từ hiện trường.”
Trương Dương dừng bước, gật đầu rồi nói: “Tôi sẽ bảo người trả lại những thứ đó cho anh.”
“Cảm ơn.”
Trương Dương đi một vài bước rồi lại quay đầu lại nói: “Các anh định khởi tố cô ấy sao?”
Trương Đức Phóng nói: “Chứng cứ đầy đủ rồi nhất định sẽ khởi tố cô ấy, nếu như cậu là bạn của cô ấy, thì khuyên cô ấy tìm một luật sư tốt một chút.”
Ánh nắng sau trưa rất tốt, Heather phu nhân ngồi trên ban công căn phòng, đeo kính đen, yên lặng hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
Long Quý đang gọi điện thoại ở một chỗ không xa, sau khi gọi xong, đến bên cạnh bà ta nói: “Chu Bính Quý đã rời khỏi đại lục rồi, anh ta không biết gì về sự việc.”
Heather phu nhân điềm đạm nói: “Vậy thì để cho anh ta mãi không biết.”
Long Quý gật đầu nói: “Đã sắp đặt thỏa đáng rồi, sau khi anh ta đến Thái Lan sẽ biến mất mãi mãi.” Y dừng lại một lúc rồi nói: “Chỉ là không thể ngờ, họ sẽ tìm thấy Cung Nhã Hinh nhanh như vậy.”
Heather phu nhân nói: “Trương Dương thật sự có bản lĩnh, thế cũng tốt, một thiếu nữ con quan, vốn không nên gặp phải số mệnh bi thảm vậy, càng huống hồ việc này vốn chẳng có liên quan gì với cô ấy cả.” Đột nhiên lúc này bà ta trở nên thương hại người khác.
Long Quý nói: “Cứ thế này, thì tội của Phạm Tư Kỳ sẽ giảm bớt được mấy phần rồi.”
Heather phu nhân cười nói: “Với cô ta, điều khủng khiếp nhất không phải là cái chết, mà là thân bại danh liệt, tất cả những hành động của cô ta đã làm cho gia tộc nhục nhã, Tinh Nguyệt đã bỏ rơi cô ta, cảnh sát đã quyết định khởi tố cô ta, cô ta không tìm thấy bất cứ nào chứng minh mình vô tội. Dù là cô ta có thể sống, thì cuộc sống của cô ta chắc chắn sẽ là một thảm kịch.”