Tôi chết, tôi là bị con trai ông hại chết, tôi chết không nhắm mắt, gọi cú điện thoại này, tôi là muốn nói cho ông chân tướng sự thật.
Kiều lão nói: Tôi không có hứng thú biết. Ông chuẩn bị cúp điện thoại.
Đối phương thét to: Mộng Viện không phải cháu gái của ông!
Tay của Kiều lão run rẩy một chút, ánh mắt sắc bén của ông trong nháy mắt ảm đạm xuống, thế nhưng giọng điệu của ông vẫn đang duy trì trấn định thường ngày: Nói xong?
Tôi có chứng cứ, ông đi tìm bưu kiện ngày hôm nay, bên trong có một phần bưu kiện đến từ Kinh Sơn, bên trong có bằng chứng ông cần, Mộng Viện không phải cháu gái của ông, con trai ông đã sớm biết chuyện này, hắn vẫn lừa dối ông, nhiều năm như vậy, hắn vẫn bởi vì sự kiện này mà dằn vặt tôi, thương tổn tôi, cuối cùng hại chết tôi.
Kiều lão không nói chuyện, chậm rãi khép điện thoại lại, nội tâm giống cục tạ, trầm trọng tới cực điểm.
Kiều Chấn Lương bận xong công tác một ngày về nhà, mới vừa đến nhà, bảo mẫu thông báo ông đi phòng sách.
Kiều Chấn Lương biết cha có việc muốn bàn cùng mình, Tiết lão chết đối với cha cũng là một rung động rất lớn, lão gia tử cần một người lắng nghe.
Kiều Chấn Lương đi vào phòng sách, thấy trong phòng sách cũng không có bật đèn, tia sáng hoàng hôn cực kỳ ảm đạm, bên trong một mảnh vắng vẻ, có thể nghe được rõ ràng mưa đánh vào cửa thủy tinh.
Kiều Chấn Lương thấp giọng nói: Ba!
Kiều lão ừ một tiếng, ông ngồi đối mặt cửa thủy tinh, trước khi con trai đi vào phòng sách, ông đã duy trì tư thế này hơn hai tiếng.
Kiều Chấn Lương nói: Ba chờ con một chút, con phải đi Tiết gia phúng viếng, Tiết bá bá đi được thật sự là quá đột nhiên.
Kiều lão thấp giọng nói: Trên đời này có nhiều chuyện đều không tưởng được.
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: Ba, ba đừng khổ sở, sinh lão bệnh tử đều là chuyện đã định trước, ai cũng tránh không được.
Kiều lão nói: Ba có thể nào không khổ sở!
Kiều Chấn Lương nghe ra giọng của cha có chút dị dạng, đi tới phía sau, đỡ lấy hai vai của cha, nhẹ giọng nói: Ba, ba có đói bụng không, chúng ta xuống dưới ăn, con uống với ba một ly làm ấm người.
Kiều lão nói: Ngày hôm nay ba nhận được điện thoại của một người phụ nữ, cô ấy nói cô ấy gọi Mạnh Truyền Mỹ.
Kiều Chấn Lương sửng sốt một chút, chợt cười nói: Sao có thể? Nội tâm của ông đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi nói không nên lời.
Kiều lão nói: Cô ấy còn nói Mộng Viện không là cháu gái của ba. . .
Nội tâm của Kiều Chấn Lương kịch liệt nhảy lên, tim của ông đập bình bịch trong ngực ông, tựa như muốn từ trong nhảy ra, Kiều Chấn Lương cực kỳ miễn cưỡng cười cười: Ba, loại chuyện buồn chán này ba cũng tin tưởng?
Kiều lão không nói chuyện, cầm một phần văn kiện trong tay đưa cho ông.
Kiều Chấn Lương tiếp qua, nương sắc trời yếu ớt, ông nhận rõ ra đây là một phần báo cáo giám định, Kiều Chấn Lương nắm báo cáo tay run rẩy lên.
Kiều lão nói: Thì ra, các người đều đã biết. . . Thảo nào Mộng Viện và cái nhà này càng đi càng xa, thảo nào Truyền Mỹ lựa chọn xuất gia, khó trách ý chí của con trước đó sa sút như vậy. . .
Ba, ba không phải tin tưởng những lời nói dối này, những người này dụng tâm kín đáo, bọn họ muốn ba không được an bình, bọn họ là muốn. . .
Kiều lão xoay người sang chỗ khác, đôi con mắt thâm thúy phụt ra quang mang sắc bén, cái tia sáng này xuyên thấu ngực của Kiều Chấn Lương, nhìn thẳng nội tâm của ông, ánh mắt của Kiều Chấn Lương lựa chọn trốn tránh ánh mắt của cha, ông không dám nhìn thẳng con mắt của cha.
Kiều lão gằn từng chữ: Con không lừa được ba! Con là con ba, ba sớm biết trong lòng con cất giấu chuyện tình, thế nhưng ba không ngờ rằng sẽ là chuyện này, con không lừa được ba! Tiếng cuối cùng của Kiều lão hầu như là hét to.
Kiều Chấn Lương ngay lập tức quỳ xuống trước mặt cha.
Kiều lão giận dữ hét: Đứng lên, dưới gối đàn ông có lót vàng, vô luận xảy ra cái gì, con đều phải đứng lên, ưỡn ngực, giống như một người đàn ông nói với ba!
Kiều Chấn Lương nói: Lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, đối với người khác con sẽ không quỳ xuống, mấy năm nay, con vẫn đều rất thẳng lưng, dù cho có một số việc giống như núi lớn đặt trên đầu vai con. Con quỳ xuống cho ba, là bởi vì con làm con trai bất hiếu, con không nên gây cho ba phiền não như thế.
Kiều lão lắc đầu: Ba hỏi đông, con đáp tây, ba muốn con nói rõ ràng cho ba biết, rốt cục xảy ra chuyện gì? Đứng lên nói rõ cho ba!
Kiều Chấn Lương chậm rãi đứng lên, ông đem phần báo cáo giám định một lần nữa thả lại trên mặt bàn, thấp giọng nói: Phần báo cáo này, rốt cục là ai giao cho ba?
Kiều lão nói: Người khác đem đồ gửi qua bưu điện tới nhà, hơn nữa gọi điện thoại cho ba đi nhận đồ, nếu như không phải thấy cái này, ba còn không biết, thì ra con vẫn đều gạt ba. . . Hai tay của Kiều lão nắm chặt tay vịn ghế dựa, trong nội tâm đau đớn.
Kiều Chấn Lương nói: Ba, con không phải có ý muốn lừa gạt ba, con không muốn ba lúc tuổi già bị vũ nhục như vậy, nếu như có một người nhất định gặp dằn vặt, con muốn người kia nên là con. . . Cô ấy khi kết hôn với con vẫn bằng mặt không bằng lòng, nhưng là vì gia đình, vì cái gọi là tiền đồ của con, bọn con phải đi tiếp như vậy, từ lâu con đã tiếp nhận số phận, khi có Bằng Cử, con càng chấp nhận loại sinh hoạt này, con hy vọng cái gia đình này có thể hạnh phúc, cái này cũng là kỳ vọng của các người. Mộng Viện sinh ra, tình cảm của bọn con cũng không có thay đổi, ngược lại càng trở nên xa lánh, cô ấy có ý định lảng tránh con, con cũng không chết lặng, từ một ít biểu hiện của cô ấy, con đã sản sinh hoài nghi.
Kiều lão không nói chuyện, nhìn mặt bi phẫn của con trai, trong nội tâm tràn ngập tâm tình bi ai.
Kiều Chấn Lương nói: Thế nhưng con vẫn lựa chọn tin tưởng, khi Mộng Viện lớn lên. Từ trên thân thể của con bé, con cũng không có tìm được cái bóng thuộc về con, mà tình cảm giữa con và Truyền Mỹ cũng trở nên càng lúc càng mờ nhạt theo thời gian trôi qua, sự hòa thuận của bọn con chỉ là mặt ngoài, thân phận của bọn con quyết định, con và cô ấy phải sắm vai của mình, cho dù bọn con đã không còn tình cảm. Nói đến đây Kiều Chấn Lương cười khổ một chút, thấp giọng nói: Thật ra cũng chẳng bao giờ có yêu.
Kiều lão mấp máy môi. Điều này làm cho khuôn mặt của ông có vẻ nghiêm trọng, ông gật đầu, bắt đầu hồi tưởng đoạn hôn nhân của con trai, phải nói, hôn sự giữa con trai và Mạnh Truyền Mỹ là cha mẹ hai bên dốc hết sức thúc đẩy.
Kiều Chấn Lương nói: Mộng Viện sau khi xuất ngoại du học, cô ấy bắt đầu tin phật. Ngăn cách của con và cô ấy càng ngày càng sâu, rốt cục có một lần, con không nhịn được, tìm cớ lấy ra dạng máu của Mộng Viện, bí mật làm giám định, kết quả. . . Môi của Kiều Chấn Lương có chút run, tuy rằng chuyện này trôi qua rất lâu, nhưng mỗi lần nhớ tới lúc đó biết kết quả, nội tâm của ông vẫn đang bị dày vò. Ông hít sâu một hơi nói: Ba, cô ấy phản bội con!