Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Ý nói: Gần đây nghe nói không ít tin tức về anh!

Trương Dương nói: Loại người như tôi trước giờ cũng không thiếu tin tức, các cô làm phóng viên không phải thích nhất loại nhân vật như tôi?

Vũ Ý cười cười: Đúng rồi, tôi nghe nói tới một chuyện, không biết là thật hay giả, ai cũng nói anh lợi dùng chức quyền chơi đùa con gái nhà người ta.

Trương đại quan nhân nói: Cô cảm thấy có thể không?

Vũ Ý nói: Tri nhân tri diện bất tri tâm, loại chuyện này ai biết được.

Trương Dương nói: Hai ta quen nhau lâu rồi, cô trông cũng tính là có vài phần tư sắc, nhưng tôi đã đùa bỡn cô chưa?

Vũ Ý kháng nghị: Cái gì mà vài phần tư sắc, tôi nói sao cũng được tính là một mỹ nữ mà.

Trương Dương nói: Có thể là thẩm mỹ quan của tôi hơi hà khắc một chút, án chiếu theo nhãn quan đại chúng, cô miễn cưỡng cũng được tính là một mỹ nữ.

Vũ Ý biết thằng cha này cố ý chọc giận cô ta, vung quyền đấm vào vai hắn một cái rồi trở lại chỗ của mình nắm, tức giận nhìn Trương Dương: Không để ý tới anh nữa, làm tổn thương tới lòng tự tôn của bản cô nương.

Trương Dương nói: Tâm lý của Vũ đại phóng viên từ lúc nào trở nên yếu ớt như vậy? Hôm nay sao khéo vậy nhỉ? Cô chắc không phải là đặc biệt theo tôi để phỏng vấn chứ?

Vũ Ý nói: Anh xứng à, ở một mẫu ba phân đất Tân Hải còn tính là một nhân vật, nhưng rời khỏi Tân Hải thì anh chỉ là một cái rắm! Cô ta cũng rất thẳng tính.

Trương đại quan nhân nghe cô ta không nhịn được nói tục, bản thân cũng bật cười.

Hai hành khách bước vào ghế lô, không ngờ đều là nữ hài tử, bộ dạng cũng đều không tệ lắm, đưa họ tới là một phụ nữ Trương Dương, cô ta rất cảnh giác nhìn Trương Dương, sau đó thì chào Vũ Ý, rất khách khí nhờ Vũ Ý giúp đỡ chiếu cố hai cô gái trên đường đi, bởi vì hai cô gái đều là lần đầu tiên ra ngoài, tới Đông Giang ghi danh vào học viện âm nhạc, lần này đi là để thi, đến nhà ga Đông Giang sẽ có người đón hai cô.

Vũ Ý rất sảng khoái đáp ứng.

Sau khi xe lăn bánh, Vũ Ý và hai cô gái cũng bắt chuyện với nhau, hai cô gái này một người tên là Tiếu Y, một người tên là Tô Điềm, hai cô đều là học sinh trung học của trường trung học số một Bắc Cảng, là bạn học của nhau, cũng đều là lần đầu tiên đi xa nhà. vốn là người nhà muốn đi cùng họ, nhưng cha mẹ của Tiếu Y sức khỏe không tốt, cha của Tô Điềm thì công tác ở Đông Giang, cho nên hai cô bé kiên trì đi một mình, từ cách ăn mặc của hai cô cho thấy, gia cảnh của họ đều không tồi, con gái gia đình bình thường không thể nào ngồi toa có giường nằm được.



Vũ Ý và hai cô nói chuyện rất vui vẻ, hai cô gái rất nhanh cũng nhận ra cô ta là người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố, cơ hội Vũ Ý xuất hiện trên đài truyền hình Bắc Cảng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng diện mạo xinh đẹp của cô ta được không ít người ghi nhớ, ba cô gái ngồi với nhau thì thành cái chợ, bất kể tuổi tác lớn hay nhỏ, sau khi họ thân nhau thì luôn miệng chị chị em em, Trương đại quan nhân ngược lại thành người bị cô lập, có điều Trương Dương cũng thích được thanh tĩnh, nằm trên giường mình, không lâu sau thì tiến vào mộng đẹp.

Trong giấc ngủ cảm thấy mình giống như nằm trên giường, thân thể lắc lư, mở mắt ra mới phát hiện hóa ra là ảo giác, thì ra là Vũ Ý đang nắm vai hắn mà lắc.

Trương đại quan nhân cười khổ: Cô không thể để tôi ngủ ngon một giấc à?

Vũ Ý nói: Tôi không phải là hảo tâm gọi anh dậy ăn khuya ư? Chó cắn Lã Động Tân, không hiểu được lòng tốt của người ta!

Hai cô gái ở bên cạnh bật cười.

Trước mặt mấy cô gái, Trương đại quan nhân vẫn biểu hiện ra phong độ nhất định, hắn ngồi dậy ngáp một cái, liền thấy trên bàn trà nhỏ đã có mấy món ăn, Tiếu Y và Tô Điềm mang đến gà quay, thịt bò, lạp xườn, xem ra người nhà đã giúp chuẩn bị không ít đồ.

Vũ Ý cũng mang theo không ít đồ ăn vặt, phương diện này khẳng định là sở trường của nữ hài tử.

Trương đại quan nhân thì không mang theo nhiều đồ, vốn định tới toa ăn tùy tiện ăn chút gì đó, nhưng thấy bọn họ chuẩn bị đầy đủ như vậy, cũng lười chẳng muốn đi.

Vũ Ý giới thiệu Trương Dương với họ, đương nhiên không rải ra quan hàm của Trương đại quan nhân, cô ta chỉ nói Trương Dương là nhân viên công tác của chính phủ, hai vị tiểu cô nương không có ấn tượng gì với Trương Dương, rất nhiệt tình gọi hắn là Trương đại ca.

Trương Dương vốn không uống rượu, Vũ Ý thì tới toa ăn cầm về hai chai bia.

Tiếu Y và Tô Điềm dù sao cũng chưa chính thức bước vào xã hội, nói chuyện hành động đều lộ ra vẻ vô cùng non nớt, Trương Dương hỏi ngành mà cô ta học, Tiếu Y học thổi sáo, Tô Điềm thì học đàn violon, lần này hai cô đặc biệt tới đi tham gia thi ở học viện nghệ thuật Đông Giang.

Nhắc tới học viện nghệ thuật Đông Giang, Trương Dương không khỏi nhớ tới Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan gần đây nhận một bộ phim điện ảnh, một mực quay ở Việt Nam, kể ra thì họ đã mấy tháng rồi không gặp mặt.

Vũ Ý nói: Hai cô bé, chị phải nhắc nhở hai em, hiện tại thành tích chuyên ngành cũng không phải là chỉ dựa vào thực lực là có thể quyết định, trước tiên phải tìm một số quan hệ, ấn tượng của giáo sư cũng rất quan trọng, nếu như trước chuyện có thể làm một số công tác, chấm điểm chuyên ngành cho các em cũng sẽ cao hơn không ít.

Trương Dương cười nói: Tôi nói này phóng viên Vũ, cô đừng nói xã hội đen tối như vậy, trên thế giới này vẫn còn sự tồn tại của công bằng, đừng có dọa hai cô bé này.



Tính cách của Tô Điềm hoạt bát hướng ngoại hơn, cô ta trợn tròn mắt lên: Cha em cũng nói vậy, thật ra lúc trước cũng làm một số công tác rồi, nhưng không tìm được quan hệ trực tiếp.

Vũ Ý nói: Hai em tìm vị Trương đại ca này này, anh ấy không gì là không làm được, chỉ cần anh ấy nói một câu, hiệu trưởng của học viện nghệ thuật Đông Giang cũng phải nể mặt.

Trương Dương vội vàng xua tay nói: Cô đừng có hại tôi, một chuyên sinh nhất trung như tôi làm sao mà quen được người ta, đừng có chỉ đường nhầm cho hai cô bé người ta.”

Vũ Ý chỉ cố ý trêu hắn mà thôi.

Đêm nay coi như yên ổn, Trương đại quan nhân và ba vị mỹ nữ ở chung một ghế lô, cũng biểu hiện ra sức khắc chế đầy đủ, phải nói là hắn căn bản không có một chút tà niệm nào cả, sự kiện Hồng Thi Kiều khiến Trương đại quan nhân có được một bài học, nữ nhân là hổ, tối nay ngủ cùng ba con hổ, thật thà là tốt nhất.

Trương đại quan nhân chuyến đi này không nghi ngờ gì nữa phải sắm vai culi, xe lửa vào bốn giờ sáng ngày hôm sau thì tới Đông Giang, trời còn chưa sáng, ba vị nữ hài tử đã bắt đầu buôn chuyện, Vũ Ý thật sự con mình là lão đại tỷ, nhưng việc phải ra sức thì đều giao cho Trương Dương, Trương đại quan nhân trái phải xách túi lớn túi nhỏ, trên lưng còn đeo thêm một cái, cùng với ba vị mỹ nữ bước ra khỏi trạm, trong lòng thật sự là bất lực, lão tử là bí thư huyện ủy mà, trước đây là người ta xách đồ cho tôi, sao hôm nay lại đảo lộn hết vậy.

Khi bọn họ ra khỏi nhà ga, Tiếu Y và Tô Điềm nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy cha của Tô Điềm từ trong đoàn người đi đón, Trương Dương vốn cho rằng tới đây là có thể chia tay ai đi đường nấy rồi, nhưng Vũ Ý được người ta nhờ, lo hai tiểu cô nương chưa có kinh nghiệm đi xa nhà, chẳng may gặp phải người xấu thì sao, thế nên cứ đứng ở đó chờ cùng họ, Trương đại quan nhân cũng không tiện đi một mình, đứng ở cửa ga đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, vẫn không thấy có người nhà tới đón hai cô.

Tô Điềm gấp đến độ dậm chân bình bịch: Cha em tám phần lại ngủ quên rồi. Cô ta đã gọi di động mấy lần, nhưng không có ai nhấc máy.

Vũ Ý nhìn về phía Trương Dương, nói: Làm sao bây giờ?

Trương Dương nghĩ thầm, còn không phải là cô nhiều chuyện ư? Chẳng quen biết gì người ta mà cứ sấn sổ vào, Trương đại quan nhân trong lòng oán thầm thì oán thầm, nhưng cũng không tiện cắp mông bỏ đi. Trương Dương nói: Hay là thế này đi, trước tiên tìm một chỗ để hành lý đã, sau đó ăn sáng, nói không chừng lát nữa là liên hệ được đấy.

Vũ Ý gật đầu, cô ta nói khẽ: Anh ở Đông Giang có nhiều bằng hữu, tìm người tới đây đón bọn tôi đi.

Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ, mới có bốn rưỡi sáng, lúc này đa số người đều đang ngủ, hắn cũng không tiện làm phiền bạn bè, vươn tay ra bắt một chiếc xe taxi: Tới nhà khách chính phủ tỉnh đi, tôi đã đặt trước phóng rồi, các cô cứ để đồ ở chỗ tôi, nghỉ ngơi ăn sáng đã.


Hai vị tiểu cô nương hiển nhiên không có chủ kiến gì, đổi thành người khác thì hai cô kiểu gì cũng hoài nghi, nhưng hai cô nhận ra Vũ Ý là người dẫn chương trình của đài truyền hình, hơn nữa trên đường đi nói chuyện rất hợp ý với Vũ Ý, cho rằng khẳng định khẳng định sẽ không lừa mình, bằng hữu của Vũ Ý cũng không phải là người xấu, cho nên không cần suy nghĩ gì đã đi theo Trương Dương.


Trương Dương đã đặt trước phòng ở nhà khách chính phủ tỉnh, sau khi đăng ký thì đặt hành lý ở phòng mình, khi hắn xong xuôi mọi việc thì đã là năm giờ sáng, nhà ăn của nhà khách sáu rưỡi mới bắt đầu phục vụ.


Trương Dương đành phải dẫn họ tới cửa hàng ăn ở đối diện nhà khách chính phủ tỉnh ăn chút gì đó, suốt đoạn thời gian này, Tô Điềm không ngừng gọi điện thoại cho cha, nhưng thủy chung không có ai nhấc máy, cô ta rõ ràng đã có chút lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK