Nghĩ đến Lâm Quang Lượng sẽ chết trong đau đớn, cừu hận trong lòng cũng dịu đi đôi chút, hắn nghe thấy tiếng chuông di động bên ngoài, quấn khăn tắm đi ra, điện thoại là Sở Yên Nhiên gọi tới, cô ta cũng nghe nói chuyện Tạ Hiểu Quân bị bắn, tất nhiên là Lâm Tú nói với cô ta, quan hệ của Lâm Tú và Sở Yên Nhiên luôn luôn tốt, có chuyện gì cũng lập tức nói với cô ta.
Người mà Sở Yên Nhiên thực sự quan tâm vẫn là Trương Dương, cô ta xác định Trương Dương không sao mới yên lòng, nhẹ giọng thở dài: Không ngờ trong nước cũng không yên ổn như vậy.
Trương Dương cười nói: So với Mỹ thì tốt hơn rồi, ít nhất không có cảnh ai cũng có một khẩu súng.
Sở Yên Nhiên nói: Chỗ nào cũng có phần tử phạm tội, anh đó, về sau trăm ngàn lần đừng có thể hiện, làm tốt chức bí thư thị ủy của mình là được rồi, đừng đảm nhiệm nhiều việc.
Trương Dương nói: Không phải anh muốn bao biện làm thay, có một số việc phát sinh ở bên cạnh anh, anh không thể không quản, Khương Lượng là bạn hữu của anh, sau khi hắn chết, cục tức này cứ nghẹn trong lòng anh, hôm nay anh cuối cùng cũng bắt được hung thủ giết hắn, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Sở Yên Nhiên nói: Em hiểu rồi, em chỉ lo lắng anh làm những việc nguy hiểm thôi.
Trương Dương cười nói: Yên tâm đi, anh là đứa mạng lớn, không ai hại được anh đâu.
Sở Yên Nhiên nói: Người mạnh còn có người mạnh hơn, đừng có tự tin như vậy, võ công của anh tuy rằng lợi hại, nhưng trên đời này đa số chuyện đều không cần dựa vào võ công để giải quyết.
Trương đại quan nhân nói: Cô bé, em là quanh co lòng vòng mắng anh đầu óc ngu si tứ chi phát triển đúng không?
Sở Yên Nhiên cười nói: Em có nói đâu, là tự anh nói.
Trương Dương nói: Nhớ kỹ lời em đó, đợi cuối tháng gặp em, anh sẽ không tha cho em đâu, nợ mới nợ cũ tính một thể!
Sở Yên Nhiên nói: Em sợ anh chắc! Chưa biết là ai tính sổ ai đâu.
Trương Dương nói: Em không sợ anh tính sổ với anh, cùng lắm thì lấy thân thịt này ra trả lại.
Sở Yên Nhiên mặt nóng lên: Ai sợ chứ, anh đang làm gì đấy?
Trương đại quan nhân nằm trên sô pha: Mông trần ngồi trên phòng khách.
Sở Yên Nhiên cười nói: Một mình à? Sao không tìm một hồng nhan tri kỷ ở với anh?
Trương đại quan nhân nói: Anh đối với em là một trái tim hồng, hiện tại đang súc tinh dưỡng duệ chỉ chờ rước Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên xì một tiếng khinh miệt, nhỏ giọng mắng: Không biết xấu hổ!
Trương đại quan nhân nói: À... anh cứng rồi...
Lưu manh! Giọng nói của Sở Yên Nhiên trở nên mềm nhũn, mặc dù đang mắng Trương Dương, nhưng trong thanh âm lại tràn ngập hương vị dụ hoặc.
Trương đại quan nhân nói: Thật sự là muốn làm việc đó với em.
Sở Yên Nhiên cười nói: Chỉ tiếc là ngoài tầm tay với của anh!
Trương đại quan nhân nghe thấy cô ta nói như vậy thì cũng không nhịn được liền bật cười.
Sở Yên Nhiên nói: Ngoan ngoãn nghe lời đi, thành thành thật thật đi ngủ đi, cuối tháng chúng ta gặp nhau.
Trương đại quan nhân nói: Gặp mặt thì hai ta làm gì?
Sở Yên Nhiên biết thằng ôn này giở trò, cố ý khiến mình nói những lời khiêu gợi, gắt một tiếng: Anh muốn làm gì, thôi không nói nữa, em đi họp đây.
Trương đại quan nhân vẫn chưa tận hứng, lúc này tán gẫu đã nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc Sở Yên Nhiên bên kia đã gác điện thoại, thằng cha này nhìn nhìn thân dưới, quả nhiên là nhất trụ kình thiên, gần đây hình như vô cùng xung động, đúng là mùa xuân đến, đây là mùa xuân tình bừng bừng phấn chấn.
Trương đại quan nhân lại vào phòng tắm tắm vòi sen, diệt dục hỏa trong lòng, sau khi tắm xong thì lại nghĩ tới Kiều Mộng Viện lúc này chắc đã đến kinh thành, cần gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng.
Kiều Mộng Viện nhận được điện thoại của Trương Dương thì đang ở linh đường, hai ngày nay cô ta cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, dung nhan tiều tụy rõ ràng. Nghe thấy giọng nói của Trương Dương, Kiều Mộng Viện từ trong đáy lòng cảm thấy ấm áp, lần này tới kinh thành tuy rằng là về tới nhà, nhưng Kiều Mộng Viện lại cảm thấy chưa bao giờ xa lạ như thế này, cô ta có cảm giác kỳ quái, theo cái chết của mẹ, giống như đã chặt đứt tất cả quan hệ với mình và Kiều gia. Tuy rằng cô ta biết loại cảm giác này của mình rất không đúng, ông nội đối với cô ta rất tốt, cha đối với cô ta thậm chí còn ân cần săn sóc hơn trước kia, nhưng cảm giác xa lạ vẫn không thể xóa đi được trong lòng cô ta.
Kiều Mộng Viện nhận thức được rõ ràng, nơi này không bao giờ có thể mang tới cho cô ta cảm giác quy chúc.
Cú điện thoại này của Trương Dương khiến nội tâm đang cô tịch bất lực của cô ta ấm áp, Kiều Mộng Viện nói khẽ: Đã muộn thế này anh còn chưa ngủ à?
Trương Dương nói: Muốn hỏi tình hình của cô một chút.
Tôi rất ổn.
Cô mấy ngày nay cũng chưa được nghỉ ngơi, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe thế.
Kiều Mộng Viện nói: Anh yên tâm, tôi biết chiếu cố mình.
Trương Dương nói: Tôi vốn định tới kinh thành với cô, nhưng...
Kiều Mộng Viện nói khẽ: Tôi hiểu mà! Cha không muốn Trương Dương tham gia vào chuyện này, cho dù Trương Dương trong chuyện này cũng giúp không ít, nhưng cha vẫn uyển chuyển từ chối Trương Dương tiếp tục tham dự.
Trương Dương nói: Xử lý xong chuyện này, cô tới Tân Hải đi, tôi sẽ cùng cô đi chơi cho đỡ buồn.
Kiều Mộng Viện trầm mặc, một lúc sau mới ừ một tiếng.
Trương đại quan nhân bởi vì câu đáp ứng của cô ta mà cảm thấy an ủi, hắn biết ở trong lòng Kiều Mộng Viện, mình có vị trí không thể thay thế, thậm chí có thể nói, sau khi trải qua chuyện này, vị trí của hắn ở trong lòng Kiều Mộng Viện trở nên càng thêm quan trọng.
Đối với Kiều Mộng Viện mà nói, Trương Dương đã trở thành duy nhất trong lòng cô ta, tuy rằng cô ta không muốn thừa nhận, nhưng hành động của cô ta ngầm đồng ý ngầm đồng ý điểm này, gác điện thoại. Kiều Mộng Viện trở lại linh đường, nhìn thấy Kiều Bằng Cử Kiều Bằng Cử đang đổi hương mới.
Kiều Bằng Phi cũng trực đêm ở bên cạnh, Thì Duy thì bởi vì không chịu nổi mà ngủ rồi.
Kiều Bằng Cử nói: Mộng Viện, em đi ngủ đi, tối nay anh và Bằng Phi trực cho.
Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: Em muốn được ở bên mẹ.
Kiều Bằng Cử nói: Tối hôm qua em ngồi ở một đêm rồi, cứ cứ tiếp tục như vậy thân thể không chịu nổi đâu, không đợi mẹ hạ táng em chỉ sợ cũng ngã bệnh.
Kiều Bằng Phi ở bên cạnh nói: Đúng vậy, em nghe lời đại ca, đi ngủ đi.
Kiều Mộng Viện hé miệng nói: Em không mệt!
Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ hiểu rõ tính cách của Kiều Mộng Viện, cô ta ngoài mềm trong cứng, tính tình rất quật cường, một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi, hai người quyết định thuận theo ý của Kiều Mộng Viện, Kiều Bằng Phi đứng dậy nói: Có chút đói bụng rồi, tôi đi kiếm chút gì đó ăn trước.
Hắn bỗng nhiên nhìn thấy bóng của ông nội xuất hiện ở ngoài cửa, có chút kinh ngạc nói: Ông nội!
Kiều Bằng Cử và Kiều Mộng Viện nghe tiếng ngẩng đầu lên, hai người đều vội vàng đứng dậy: Ông nội, ông sao ại tới đây?
Kiều lão nói : Không ngủ được, đến xem thế nào!
Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi tiến lên đỡ tay ông nội, dẫn ông ta ngồi xuống ghế, Kiều lão nhìn di ảnh của con dâu Mạnh Truyền Mĩ chính giữa linh đường, không khỏi thở dài: Ai cũng rồi sẽ có ngày này, mấy đứa nhìn thoáng một chút.
Mấy người đều gật đầu, Kiều lão vẫy vẫy tay với Kiều Mộng Viện, ý bảo cô ta tới bên cạnh mình, cầm, cháu gái, phát hiện tay cô ta lạnh toát, Kiều lão nói: Vì sao không mặc nhiều một chút, đêm đã khuya rồi, lạnh lắm, bị cảm lạnh thì sao đây?
Kiều Mộng Viện mũi có chút cay cay: Ông nội, cháu không sao!
Kiều lão nói: Ông nội biết các cháu trong lòng rất buồn, trong lòng ông cũng vậy, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông cũng không hy vọng nhìn thấy tình cảnh như vậy...
Kiều Mộng Viện nói: Ông nội, ông đừng thương tâm, chúng cháu đều đã tiếp nhận hiện thực, chúng cháu chịu đựng được.
Kiều lão gật đầu, cầm tay Kiều Mộng Viện, lại vươn tay ra, hai huynh đệ Kiều Bằng Cử và Bằng Phi cũng đưa tay ra, Kiều lão kéo tay mấy đứa nhỏ của mình lại một chỗ, dùng sức lắc lắc, nói: Nhà là nơi nào? Là nơi có thể tránh gió che mưa, bên ngoài chịu ủy khuất, có thể kể ra với người nhà, bất kể bên ngoài lòng người khó lường như thế nào, hoàn cảnh hiểm ác như thế nào, nhưng giữa người nhà phải chân thành với nhau, Truyền Mỹ đi rồi, các cháu đã mất đi một người thân, về sau ông cũng sẽ ra đi, cha chú của các cháu rồi cũng sẽ đi, nhưng các cháu phải nhớ kỹ một chuyện, tình thân của các cháu không thể thay đổi, vì đây là tài phú lớn nhất của các cháu.
Kiều Bằng Cử gật đầu thật mạnh, gã hiểu rõ được tình thân, trải qua trận phong ba góp vốn lần trước, nếu không phải dựa vào lực lượng của gia tộc thì hắn khẳng định không thể kết thúc được, bởi vì sự kiện đó cũng gây cho Kiều gia bất lợi không nhỏ, Kiều Bằng Cử cũng từ sau chuyện lần trước mà chân chính thành thục hơn.
Kiều lão nói: Bằng Cử, cháu là đại ca, về sau phải đối xử tử tế với các em, phải xứng với chức vị đại ca, về sau Kiều gia chúng ta phải nhờ vào cháu. Đây là lần đầu tiên ông ta biểu lộ chân tình trước mặt con cháu.
Kiều Bằng Cử nói: Ông nội, cháu sẽ cố gắng làm tốt.