Tra Vi đáp: "Mắng anh còn là nhẹ, dựa vào cái gì chứ? Phụ nữ cả thế gian này đều do một mình anh chiếm hữu, anh nghĩ mình là ai chứ? Ngọc hoàng đại đế à?"
Trương Dương thở dài nói: "Thực sự tôi cũng hơi ích kỷ, nhưng tôi không thể kiềm chế nổi bản thân, cũng có lúc tôi nghĩ, may mà tôi là đàn ông, nếu không may tôi sinh ra là một phụ nữ..."
Tra Vi tiếp lời: "Nếu anh mà là nữ, thì chính là loại gá[email protected]@***...."
Trương đại quan nhân cười ầm lên, cô nàng Tra Vi này mà có ý mắng người thì quả là mồm miệng cay độc.
Tra Vi nói: "Tôi cũng nhận ra, hôm nay anh cố tình muốn bị mắng, càng mắng anh anh càng thấy thoải mái hơn phải không?"
Trương Dương nói: "Cô còn nói, bị cô mắng, tôi cũng thấy thật dễ chịu."
Tra Vi nói: "Anh là đồ không có lòng tự trọng, không ngược đãi thì không thấy thoải mái phải không."
Trương Dương đáp: "Cô đừng thấy tôi là đảng viên, dù sao thì cũng là cán bộ nhà nước, nhưng trong cái đầu này chứa đầy tàn tích phong kiến, tôi vốn là chủ nghĩa nam tử, tôi tôn sùng chế độ đa thê."
Tra Vi uống tiếp, rồi đưa rượu cho Trương Dương, đôi mắt đầy bất mãn nhìn hắn: "Hình tượng cao đẹp của anh trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ, thực sự là tan vỡ rồi, tôi bắt đầu thấy khinh bỉ anh!"
Trương Dương nói: "Không sao, cô càng khinh bỉ tôi, tôi càng thấy thoải mái." Hắn uống nốt nửa bình rượu còn lại, một mạch tu hết vào bụng, thở một hơi rồi ăn thêm miếng thịt bò khô, nhắm mắt lại, vẻ mặt rất thích chí.
Tra Vi nói: "Mỗi người đều có một tiêu chuẩn đạo đức cho riêng mình, hành động nào của chúng ta cũng bị bó buộc dưới chuẩn đạo đức ấy, những việc thoát khỏi giới hạn ấy đều là vệc làm vô đạo đức, anh đang đi theo hướng lệch đạo đức đó."
Trương Dương nói: "Con người khác nhau thì nhận thức đạo đức cũng khác nhau, tôi dựa vào cái gì mà phải tuân theo chuẩn đạo đức của các người, dựa vào cái gì mà phải phù hợp với đạo đức của công chúng chứ? Tôi sống vì bản thân mình, đời người ngắn ngủi, có thể để mình sống thoải mái, làm cho người mình yêu thoải mái và mình cũng vậy. Đây chính là chuẩn đạo đức của tôi."
Tra Vi nói: "Anh là đồ vô lại còn cãi cố, đồ điên cuồng, anh sống trên thế giới này thì anh cần phải chú ý đến cảm nhận của những người xung quanh, tất cả những lời anh nói chỉ là cớ anh lấy ra biện minh cho sự trăng hoa của mình."
Trương Dương lại mở bình rượu mới ra, hắn đưa cho Tra Vi uống trước, Tra Vi uống xong hắn mới uống: "Người ta sống sao không thể đơn giản hơn chút, sao phải để ý đến cảm nhận của người khác, không thấy mệt mỏi sao? Cô nói những lời này có thấy mệt không?"
Tra Vi nói: "Không thể nói lại với loại người như anh, tôi không thể nào hiểu nổi, một người như thế sao lại có thể cùng lúc có nhiều mặt như vậy?"
Trương đại quan nhân đáp: "Vì cô là phụ nữ, lòng dạ phụ nữ thì không thể luận bàn với đàn ông được. Cô có lẽ chỉ thích một người nhưng so với tôi, cũng giống như lấy dòng suối nhỏ so sánh với biển rộng. Rõ ràng ta rộng lớn như vậy sao lại không thể dung nạp mọi thứ, hải nạp bách xuyên sao?"
Tra Vi lại mắng hắn: "Đồ vô liêm sỉ như anh mà cũng xứng hải nạp bách xuyên sao?"
Trương Dương lại uống ừng ực: "Cũng như tửu lượng vậy, có người có thể uống hai vại, có người uống được ba cân, cô sao có thể ép người chỉ uống được hai vại đi uống cạn ba cân chứ, hắn sẽ say mèn ra. Nhưng cô cũng không thể kiềm chế kẻ uống được uống ít, cả đời hắn sẽ không biết vui là gì...." Trương đại quan nhân dừng lại một lúc rồi nói: "Anh cô chính là người có thể uống được đó..."
Tra Vi biết rõ những lời hắn nói đều không hề có đạo lý, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra cách phản bác lại, một lúc sau mới nói: "Việc của anh, tự anh giải quyết, tôi chỉ nói thể thôi, cũng không giúp gì được."
Trương Dương cười: "Đừng có chỉ nói về tôi, nói về cô đi, cô thấy chuyện tình cảm thế nào?"
Tra Vi nhấp chút rượu, ngẩng đầu nhìn màn đêm, trong đầu cô hiện lên khung cảnh, dưới ánh sáng, bàn tiệc rượu lung linh, xung quanh là biển lớn có gió có sóng, tiếng nhạc vui vẻ, được tung tăng nhảy múa.."
"Nghĩ gì thế..."
"Tôi đang có một giấc mộng."
Trương đại quan nhân là người thực tế, từ lúc hắn chết đi sống lại, điểm này lại càng trở nên rõ nét. Chỉ có người vào sinh ra tử như hắn mới biết sự quý giá của sinh mệnh, tuy hắn thấy chán nản, tinh thần xáo động nhưng sẽ nhanh chóng ổn định. Vì hắn luôn tin rằng, việc được sống trên thế gian này là điều tốt đẹp nhất, chỉ cần còn sống thì tất cả đều có cơ hội.
Chín giờ sáng ngày hôm sau Kiều Bằng Cử đã đến đón Trương Dương ở nhà khách Xuân Dương. Trương Dương tối qua uống đến tận một giờ sáng với Tra Vi, hắn lại tỉnh rất sớm. Lúc Kiều Bằng Cử tới hắn đang luyện công ở trên ban công tầng sáu. Nhìn thấy Kiều Bằng Cử hắn liền dừng lại, đứng trên tầng vẫy tay y.
Kiều Bằng Cử bỏ kính đen ra ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ăn cơm chưa?"
Trương Dương đáp: "Ăn mì rồi!" Hắn quay vào đi xuống tầng, rửa mặt rồi thay một bộ âu phục. Hắn đi xuống dưới, hôm nay phải gặp Kiều lão nên hắn ăn mặc cho thật giản đơn mà vẫn có chút đứng đắn trang trọng.
Kiều Bằng Cử đợi Trương Dương ngồi vào xe liền khởi động máy: "Sao lại ở cái chỗ này? Trông chẳng xứng với thân phận phó thị trưởng của cậu tí nào!"
Trương Dương đáp: "Một cán bộ cấp phó như tôi thì có thân phận gì chứ? Trước đây tôi đã từng ở nhà khách Xuân Dương ở Bắc Kinh này rồi, cũng rất có cảm tình, ở đây cũng quen rồi!"
Kiều Bằng Cử cười nói: "Hóa ra là đến đây ở chỉ vì nhớ chuyện xưa sao!"
Trương Dương cười: "Cũng có thể nói như vậy." Hắn cứ tưởng Kiều Bằng Cử sẽ nhắc đến chuyện giữa hắn với Kiều Bằng Phi và Chung Trường Thắng, nhưng Kiều Bằng Cử lại ra vẻ như không hề biết chuyện, không nhắc đến dù chỉ một câu. Trương Dương nói: "Chúng ta đang đi Trung Nam Hải phải không?"
Kiều Bằng Cử lắc đầu: "Đến cốc Thanh Khê Mật Vân, ông tôi đang điều dưỡng ở đó." Y nhìn thoáng về phía Trương Dương cười: "Mùa này ăn cá chày là ngon nhất, buổi trưa tôi sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn."
Trương Dương đáp: "Tối qua tôi uống nhiều quá, hôm nay thật không muốn ăn chút nào!"
Kiều Bằng Cử cười ha ha: "Tửu lượng của cậu khá như vậy, bảo uống nhiều mới lạ chứ!" Nói xong một lúc y mới hỏi tiếp: "Hay là có tâm sự gì à?"
Trương Dương lập tức hiểu ra Kiều Bằng Cử đang định nói gì, thế giới này thật là nhỏ bé, Kiều Chấn Lương cha của Kiều Bằng Cử là bí thư ủy tỉnh Bình Hải, Tống Hoài Minh lại là tỉnh trưởng Bình Hải, những việc xảy ra quanh hắn có lẽ không thể giấu nổi tai mắt nhà họ Kiều. Chắc chắn Kiều Bằng Cử ít nhiều cũng đã nghe đồn về chuyện của hắn và Sở Yên Nhiên.
Quả nhiên, Kiều Bằng Cử liền nhân đó mà hỏi tiếp: "Tôi vừa tới Bắc Kinh đã nghe thấy một tin nóng hổi, nghe đồn cậu và Sở Yên Nhiên đã xóa bỏ hôn ước rồi à?"
Trương Dương gật đầu, việc này chẳng cần phải che giấu gì nữa.
Kiều Bằng Cử nói: "Thật là tiếc cho cậu, Sở Yên Nhiên là một cô gái tốt."
Trương Dương cười không nói gì, hắn cũng không muốn tiếp tục nói với Kiều Bằng Cử về chuyện này nữa. Trương Dương chuyển sang chuyện khách một cách rất khôn khéo, hắn hỏi thẳng: "Em trai anh có đây không?"
Kiều Bằng Cử hoàn toàn sửng sốt một lúc, mãi mới hồi lại. Trương Dương đang hỏi chuyện của Kiều Bằng Phi, mà Bằng Phi rất ít khi giấu giếm hắn mọi chuyện, Bằng Phi đã gây mâu thuẫn với Trương Dương rồi bị đánh, vì chuyện đó mà sư phụ đã trục xuất nó ra khỏi Bát Quái Môn.
Kiều Bằng Phi bị thương không nặng, nhưng không gặp may như Chung Trường Thắng, nó không những bị Trương Dương đánh cho hộc máu mà còn bị bầm dập mặt mũi, đã hai ngày nay cáo bệnh không đi làm.
Kiều Bằng Cử cười đáp: "Việc giữa cậu và tiểu Phi tôi có nghe qua, tôi cũng không hiểu nổi các cậu, thanh niên trẻ tuổi sao lại nóng tính như vậy?" Tuy y cũng không lớn hơn Trương Dương là mấy nhưng khẩu khí lại rất dày dạn từng trải.
Trương Dương cười: "Có lẽ em anh nghĩ tôi rất dễ bắt nạt thì phải."
Kiều Bằng Cử cười không nói gì, y cũng đã thấy bộ dạng thảm thương của Kiều Bằng Phi và Chung Trường Thắng. Tuy y không bình luận gì nhưng trong thâm tâm cũng cho trách Trương Dương ra tay quá nặng.
Kiều Bằng Cử nói tiếp: "Nể mặt tôi, để chuyện này dừng ở đây thôi, làm ầm lên lên thì ai cũng xấu mặt."
Trương Dương tựa lưng lên ghế: "Tôi có làm ầm lên đâu, đều là do chú em kia của anh làm ra cả!"
Kiều Bằng Cử cười đáp: "Được, để tôi nói chuyện với nó sau."
Chiếc xe đi vào cốc Thanh Khê, từ xa đã ngửi thấy một mùi thơm, vừa ngọt ngào lại dễ chịu. Tuy không nồng bằng những mùi hương khác nhưng nó lại đem lại cảm giác tươi mát hơn hẳn.
Trương Dương nhìn thấy những bông hoa nhỏ màu xanh tím nhạt mọc đầy hai bên đường, tới mùa hoa nở, cả khu trang viên cho đến khắp ruộng hoa đều trải dài hương sắc. Trương Dương nhận ra đám hoa này chính là Huân Y thảo. Xe vừa chạy qua đám cỏ, cả xe đã thơm đầy mùi tươi mát, làm người ta liên tưởng như cảm giác mới mẻ của lần đầu biết yêu.
Người phương Tây cho rằng Huân Y thảo như tượng trưng cho một mối tình kết quyến luyến chuyện xưa không rời. Hương sắc bạt ngàn của Huân Y thảo, tuy nó không nồng nàn như hoa hồng, không lạnh nhạt như bách hợp nhưng khó mà phai nhạt được. Dù cho gió có thổi bay, hương hoa vẫn đọng lại trong tiềm thức, vẫn thoang thoảng nơi đêm trăng tĩnh lặng, giống như tiếng đàn du dương vọng lại, hay như một giấc mộng chưa hoàn thành, chợt bừng tỉnh mà vẫn còn tiếc nuối...
Sau lưng Kiều lão là cả một ruộng hoa lớn, phía trước là một dòng suối nhỏ nước chảy róc rách, có lẽ ông ta đang ngồi đó câu cá, một gã cảnh vệ đang đứng cạnh gốc cây, đứng từ xa vừa nhìn Kiều lão vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
Kiều Bằng Cử dừng chiếc xe Jeep bên cạnh tên cảnh vệ, Trương Dương mở cửa xe bước ra.
Kiều lão nghe thấy tiếng động liền vẫy tay nói: "Tiểu Triệu, cậu giúp ta một lúc."
Tên cảnh vệ vội vã chạy đến, Kiều lão đưa cho hắn cần câu, rồi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, chầm chậm đứng dậy bước đến trước mặt Trương Dương: "Trương Dương, cậu đến rồi à!"
Gặp lại Kiều lão, thấy thần sắc của ông rõ ràng tốt hơn hẳn so với lúc ở Đông Giang, qua vẻ mặt của ông có thể thấy bệnh co quắp cơ mặt đã được chữa khỏi, ông cũng không cần phải lúc nào cũng đeo khẩu trang nữa.
Trương Dương cung kính chào: "Kiều lão vẫn khỏe chứ!"
Kiều lão cười: "Khỏe, vẫn khỏe" ông chỉ tay về phía khu nhà màu đỏ hơi bị che khuất bởi bóng cây nói: "Vào nhà rồi nói chuyện!"
Trương Dương và Kiều Bằng Cử đi ngay hai bên ông, Kiều Bằng Cử đưa tay ra đỡ thì bị Kiều lão mắng đẩy ra: "Ta vẫn chưa già đến mức ấy!" Có lẽ vì chứng minh câu nói này mà ông bước nhanh như bay, chốc lát đã bỏ xa hai người Trương Dương ở phía sau. Kiều Bằng Cử nhìn về phía ông mình, khuôn mặt hiện ra nụ cười ngượng, gã lắc nhẹ đầu.
Khu biệt thự màu đỏ là một kiến trúc được xây dựng vào khoảng cuối những năm bảy mươi, theo phong cách châu Âu, trên thảm cỏ xanh trước cửa có bày đặt một bộ bàn ghế màu trắng tinh.
Kiều lão ngồi xuống ghế, Kiều Bằng Cử vội vàng ra kéo ghế cho ông. Sau khi ngồi xuống, ông vẫy tay có ý bảo hai người ngồi xuống, Trương Dương ngồi phía đối diện với Kiều lão, Kiều Bằng Cử nói: "Trương Dương, cậu ngồi nói chuyện với ông để tôi đi chuẩn bị trà, loại trà Thiết Quan Âm thượng hạng nhé!"
Trương Dương cười không nói gì.
Kiều lão nói: "Mau gọi cho Bằng Phi, bảo nó qua ăn cơm!"
Kiều Bằng Cử ngớ người ra một lúc nhưng vẫn gật đầu.
Trương Dương trong lòng cảm thấy không ổn, hắn càng không muốn gặp Bằng Phi thì càng phải gặp, xem ra có những việc muốn tránh cũng không được.
Kiều lão nói tiếp: "Ta rất thích nơi này, không khí trong lành, sau khi đến đây tinh thần tốt hơn nhiều, có cảm giác là ta đã trẻ lại vài tuổi."
Trương Dương cười: "Sức khỏe Kiều lão dạo này thế nào?"
Kiều lão đáp: "Tốt lắm, từ lúc cậu chữa khỏi chứng co quắp cơ mặt cho ta, ta không cần phải đeo khẩu trang ra ngoài nữa, không sợ bị người khác gọi là " tượng hoa" nữa."
Trương Dương vui vẻ hơn hẳn, không ngờ một người đức cao vọng trọng như Kiều lão cũng có phần hài ước trong mình, hắn mỉm cười: "Ân tình giúp đỡ tôi khi gặp nạn như đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi của Kiều lão, tôi mãi sẽ không bao giờ quên."
Kiều lão cười ha ha nói: "Có đưa nhưng không phải là than đâu!"
Trương Dương cũng cười theo ông, hắn bảo muốn xem mạch cho Kiều lão, Kiều lão liền vui vẻ đưa tay đặt lên bàn cho hắn xem. Trương Dương bắt mạch cho ông, qua gương mặt tươi cười của Kiều lão, hắn đoán biết được mình đã thực sự được Kiều lão tín nhiệm. Nhân vật có thể gây phong ba trong chốn chính trị này đã quyết định đặt sự an nguy của mình vào tay hắn, điều này càng làm cho hắn thấy vui mừng.
Trương Dương bỏ tay ra khỏi mạch của Kiều lão, nhẹ nhàng nói: "Kiều lão, gần đây ông nghỉ ngơi có tốt không?"
Kiều lão gật đầu: "Lớn tuổi rồi, chất lượng giấc ngủ mỗi ngày một khác, trước đây ta có thể ngủ say đến tận sáng nhưng bây giờ thường hay thức giấc lúc rạng sáng... Trằn trọc mãi mà cũng không ngủ được." Lúc nói đến đây, Kiều lão có vẻ không vui, ngay cả người khỏe mạnh như ông cũng không thể thoát khỏi cái hiện thực già nua này.
Trương Dương đáp: "Thể chất của ông cũng rất tốt, muốn cải thiện giấc ngủ thì có thể dùng thuốc hoặc là luyện khí. Như này vậy, tôi sẽ dạy cho ông một môn pháp luyện khí đơn giản, nếu ông muốn học thì chúng ta sẽ bắt đầu luôn. Chỉ cần ông kiên trì luyện tập, chỉ cần trong một tuần sẽ có tác dụng ngay, giấc ngủ sẽ tốt hơn."
Kiều lão gật đầu: "Nếu mà không cần uống thuốc vẫn cải thiện được giấc ngủ thì tốt quá, uống một phần thuốc là hại mất một năm tuổi đó. Các bộ phận cơ thể ta đều không ổn, gan thận cũng đã chịu đủ nhiều loại thuốc rồi."
Trương Dương truyền thụ cho Kiều lão phương pháp kính tọa điều tức, thực ra trước đây hắn cũng đã dạy cho rất nhiều người, chủ yếu để giúp điều hòa hệ hô hấp.
Kiều lão chỉ làm một lần đã ghi nhớ được khẩu quyết luyện khí, có vị danh sư như Trương Dương chỉ dạy, chỉ trong một lúc đã học được phương pháp kính tọa điều tức này, tuy nhiên Kiều lão cũng có chút bán tín bán nghi về công dụng của phương pháp đó.
Sau khi gọi điện xong, thấy ông mình và Trương Dương đang ngồi tọa dưới nền cỏ trông như đang ngồi thiền, Kiều Bằng Cử biết Trương Dương đang dạy ông mình luyện công, gã mỉm cười nhìn họ mà không vội ra quấy rầy.
Trương Dương sớm đã nhận ra gã đứng đó, hắn mở mắt nói với Kiều lão: "Ông cứ luyện thêm mười phút nữa nhé!" Hắn đứng dậy đi về phía Kiều Bằng Cử, nhìn gã như có ý gì đó. Kiều Bằng Cử biết Trương Dương có điều muốn nói, hai người liền đi đến gần gốc cây phía trước, Trương Dương nhỏ tiếng nói: "Kiều lão có biết chuyện giữa tôi và mấy đứa Kiều Bằng Phi không?"
Kiều Bằng Cử đáp: "Tôi chưa nói!" Lời này của gã có ý rằng gã chưa hề nói, nhưng chưa chắc không có người nói, mà có người nói hay không cũng không liên quan đến gã.
Trương Dương nói: "Có phải tôi xuất hiện ở đây không thích hợp chút nào?"
Kiều Bằng Cử cười: "Bao nhiêu tuổi rồi còn để ý chuyện nhỏ nhặt này trong lòng chứ!" Lúc hai người nói chuyện chuông điện thoại của Trương Dương rung lên, là của Tần Manh Manh gọi tới, hắn nhìn Kiều Bằng Cử lịch sự rồi bước về phía trước vài bước nhận cuộc điện thoại.
Từ trong điện thoại vang lên một giọng nói đáng yêu: "Ba ơi!"
Trương Dương có chút ngẩn ra, không ngờ người gọi cho hắn là Tần Hoan, hắn cười đáp: "Tiểu tử nghịch ngợm, không có chuyện gì lại gọi điện cho ta hả!"
Tần Hoan nói: "Ba ơi, con nhớ ba, bây giờ chỉ có một mình con ở nhà!"
Trương Dương đáp: "Mẹ con đâu? Sao lại để một mình con ở nhà vậy?"
Tần Hoan nói: "Mẹ đi chợ mua đồ, bảo con ở nhà xem phim hoạt hình đợi mẹ về, nhưng con đã xem đến hai tập rồi mà mẹ vẫn chưa về. Ba ơi, ba đến chơi với con đi!"
Trương Dương cười, hai tập phim hoạt hình tức khoảng nửa tiếng đồng hồ, Tần Manh Manh nuôi con một mình cũng thật không dễ dàng, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngoan nào, hôm nay ba có việc quan trọng phải làm, đợi làm xong ba sẽ đến chơi với con."
Tần Hoan đáp một tiếng có hơi chút thất vọng.
Trương Dương cũng hơi lo lắng vì chỉ có một mình đứa bé ở nhà, liền dặn dò: "Con một mình ở nhà không được nghịch ngợm chứ, cứ ngoan ngoan ngồi xem ti vi, mẹ sẽ về nhanh thôi!"
Tần Hoan đáp: "Con biết rồi ạ"
Trương Dương lại nói: "Không được nghịch ngợm lung tung, không được đi ra ngoài một mình, cũng không được mở cửa cho người lạ nhé!"
Tần Hoan đáp: "Ba yên tâm, con biết rồi!" Lúc này mới lưu luyến cúp điện thoại.
Trương Dương dừng cuộc gọi, thấy Kiều Bằng Phi và Chung Trường Thắng đã đến, hai người đã nghe Kiều Bằng Cử thông báo có Trương Dương ở đây, vì Kiều lão đã gọi họ đến nên họ không dám không đến.
Bây giờ Kiều Bằng Phi vừa hận vừa sợ Trương Dương, nếu hôm đó không phải sư phụ gã đến kịp thời thì e là gã còn bị dạy dỗ thê thảm hơn. Chỉ vì sự việc gây hấn với Trương Dương mà gã đã bị sư phụ đuổi khỏi sư môn, Kiều Bằng Phi nghĩ đến chuyện này lại không khỏi nghiến răng căm hận.
Chung Trường Thắng thì cực kì sợ, gã không hận gì Trương Dương, vì gã cũng không dám hận hắn, cũng rất nể phục. Lần trước ở Đông Giang gã ra tay đánh lén thắng được nên cứ cho rằng công phu của Trương Dương chỉ là hạng xoàng, nhưng lần này sau khi hồi phục sức khỏe, Trương Dương thể hiện thực lực thật sự làm cho gã kinh sợ vô cùng. Chung Trường Thắng cũng không phải là tên ngốc, bây giờ gã có gan cũng không dám chọc vào Trương Dương.
Kiều lão vẫy tay với Bằng Phi: "Tiểu Phi, cháu lại đây!"
Kiều Bằng Phi vừa bước tới vừa lễ phép chào một tiếng ông, đến giờ phía sau lưng gã vẫn còn thấy đau, bị Trương Dương đánh một gậy quả là không nhẹ.
Kiều lão nói: "Cháu và Trương Dương có quen nhau không?"
Kiều Bằng Phi gật đầu, nhìn về phía Trương Dương, ánh mắt tràn đầy vẻ oán giận: "Vâng! Cháu có biết ạ!" Gã định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt ông mình, nhưng hành động cử chỉ của gã lại không đủ để che giấu, không thể giấu diếm được tâm trạng của mình.
Kiều lão nói: "Có biết tại sao hôm nay ta gọi Trương Dương đến đây không?"
Kiều Bằng Phi đáp: "Là muốn bàn luận phải không ạ!"
Kiều lão lạnh lùng cười nói: "Có nhiều việc ta không hỏi không nói gì, cũng không có nghĩa là ta không biết, có phải giữa cháu và Trương Dương đã xảy ra mẫu thuẫn phải không?"
Kiều Bằng Phi không ngờ rằng ông mình lại chủ động hỏi đến việc này, mặt mày gã đỏ lên: "Đều là chuyện quá khứ rồi ạ"
Ánh mắt Kiều lão chuyển sang phía Chung Trường Thắng, giọng nói trở nên gay gắt hơn: "Ở Đông Giang, lúc Trương Dương chữa bệnh cho tôi, có phải là cậu đã đánh thương cậu ta phải không?"
Chung Trường Thắng bị Kiều lão nhìn như vậy liền run như cầy sấy, trán hắn ướt đẫm mồ hôi: "Lúc ấy cháu... Cháu tưởng hắn là người lạ, lo rằng hắn sẽ hại đến sự an nguy của ông và người nhà nên mới..."
Kiều lão nói tiếp: "Sự việc ở Đông Giang, Trương Dương không muốn nói với tôi, cũng có nghĩa cậu ấy không muốn truy cứu chuyện này, cậu ta đã có tấm lòng như vậy, tôi không làm rõ chuyện này thực cũng không hay chút nào. Cho nên, tôi đã làm theo ý cậu ất. Nhưng nay tôi cũng không ngờ tới, đến Kinh thành này, hai người các cậu lại không biết điều thoái lui!"
Chung Trường Thắng đã hiểu rõ, Kiều Bằng Phi lại càng nhìn Trương Dương oán hận.
Kiều lão nói: "Cháu không cần nhìn hắn, sự việc ở Đông Giang là do Thời Duy nói với ta, còn việc tốt đẹp mà các người vừa gây ra là sư phụ của cháu nói với ta, sư phụ ngươi đến để giải thích về chuyện đuổi cổcháu ra khỏi sư môn. Tiểu Phi à tiểu Phi, cháu thật là khiến ta thất vọng." Kiều Bằng Phi mặt đỏ bừng bừng, bị ông mình khiển trách ngay trước mặt Trương Dương, gã thực sự thấy xấu hổ không còn lỗ nào mà chui.
Kiều lão nói tiếp: "Ta đã cho các cháu cơ hội, nhưng các cháu lại không biết quý trọng nó." Ông nói với Chung Trường Thắng: "Trường Thắng, ta không thể tiếp tục giữ cậu bên cạnh nữa!"
Chung Trường Thắng mặt tái mét, gã không nghĩ rằng Kiều lão sẽ sa thải mình, việc này thực là quá đau khổ đối với gã, gã hối hận cầu xin: "Kiều lão, cháu biết sai rồi, cháu xin thề, sau này sẽ không dám nữa, xin hãy cho cháu một cơ hội nữa..."
Kiều lão lạnh nhạt nói: "Trường Thắng, cậu theo ta đã lâu như vậy, còn không biết tính ta sao?"
Chung Trường Thắng cắn môi, không dám nói câu nào nữa, Kiều lão trước nay đã nói là làm, muốn ông thu hồi những lời đã nói là việc bất khả thi, gã đành cung kính khom người cúi lạy Kiều lão một cái, hai mắt tràn đầy nước mắt.
Ngay cả Trương Dương khi chứng kiến cảnh này cũng không khỏi động lòng, hắn nói với Kiều lão: "Kiều lão, đều là chuyện quá khứ, kỳ thực tôi cũng có chỗ không phải, ông đừng truy cứu chuyện này nữa!"
Kiều Bằng Cử cũng nói thêm vào: "Ông ơi, Trương Dương cậu ấy không muốn truy cứu nữa, cũng nên bỏ qua chuyện này đi ạ."
Kiều lão nói: "Trường Thắng, cậu vẫn còn trẻ, còn có thể làm được nhiều việc khác."
Chung Trường Thắng cung kính: "Kiều lão, cháu đã hiểu rồi, sau này cháu nhất định sẽ làm người tốt!" Nói xong gã cũng cúi khom lưng xuống, nhìn Kiều Bằng Cử và Bằng Phi cười chào. Trương Dương vốn cho rằng gã rất hận mình nhưng lúc này lại rất ngạc nhiên, Trường Thắng cũng biết điều, gã cúi đầu nhìn về phía Trương Dương: "Rất xin lỗi!"
Thấy Chung Trường Thắng bị Kiều lão đuổi đi không chút nương tình, Kiều Bằng Phi trong lòng thấp thỏm lo lắng, gã thực không biết ông mình sẽ trừng phạt mình như thế nào.
Kiều lão nói: "Tiểu Phi, ta cũng đã nói với cha mẹ cháu rồi, họ cũng cho rằng tính tình cháu không thích hợp với việc làm ăn, ta sẽ để cháu đi tòng quân ở Thanh Tạng, rèn luyện trong quân đội vài năm."
Kiều Bằng Phi cực kì khổ sở, được lắm, ông mình cũng thực nhẫn tâm, chỉ một câu thôi đã đẩy luôn mình đến cao nguyên Thanh Tạng. Gã biết rõ tính khí của ông, có biện minh cũng vô dụng, chỉ còn cách chấp nhận sự thật. Gã thấp giọng nói: "Thưa ông, cháu xin phép về trước!"
Kiều lão cũng không ngăn cản gã, trong hoàn cảnh này thì ai cũng thấy không vui chút nào, ông gật đầu: "Đi đi, về nhà mà chuẩn bị !"
....
Việc làm lần này của Kiều lão thật làm Trương Dương bất ngờ, sa thải Chung Trường Thắng rồi bắt Bằng Phi đi nhập ngũ ngay trước mặt hắn, hắn cũng thấy Kiều lão làm vậy thực có thể ví như vì đại nghĩa diệt thân. Tuy nhiên hắn chỉ là một phó chức nhỏ nhoi, Kiều lão không cần phải làm vấn đề nghiêm trọng như vậy, âu cũng chỉ là giúp Kiều lão chữa bệnh co quắp cơ mặt, cái cớ này có vẻ như không thuyết phục lắm.
Kiều lão nhì ra vẻ mơ hồ của Trương Dương, cười đáp: "Ta chỉ là mượn cớ để ra tay thôi, thực ra ta sớm đã muốn dạy dỗ tên tiểu tử Bằng Phi rồi!"
Kiều Bằng Cử thở dài nói: "Ông à, Bằng Phi cũng chưa từng phải chịu khổ bao giờ, ông bắt nó đến tận Thanh Tạng, nó có chịu được không chứ?"
Kiều lão nói: "Phải cho nó chịu khổ một phen, không thì không biết sau này nó còn trở thành cái loại gì nữa!"
Trương Dương nghĩ thầm, Kiều lão giáo dục con cháu, cũng không cần phải mượn cớ là chuyện của hắn. Bây giờ thì hay rồi, Bằng Phi và Trường Thắng nhất định sẽ đổ tội cho hắn, càng hận hắn hơn. Nhưng Trương Dương chỉ nghĩ qua vậy, vì cho dù Kiều lão không ra mặt thì hai tên đó cũng hận hắn thấu xương.
Kiều lão nói: "Ta nên ăn cơm thôi!"
Kiều Bằng Cử nói: "Đầu bếp đang làm rồi, để cháu đi xem!"
Trương Dương nói: "Kiều lão, cháu còn có việc, hôm nay không thể ở đây ăn cơm với ông được!"
Kiều lão cười hỏi: "Sao vậy? Không ăn được à? Có phải là vì chuyện vừa này làm ảnh hưởng tới tâm trạng không?"
Trương Dương không phủ nhận gì mà cười nói: "Không đến mức đó đâu ạ, cháu không biết là Mật Vân xa như vậy nên đã đồng ý với con nuôi của cháu sẽ đến chơi với nó, chỉ e không đi sớm thì sẽ thất hẹn." Kỳ thực hắn không có bận việc gì, nhưng liên tiếp xảy ra những việc vừa nãy hắn cũng không muốn nán lại làm gì.
Kiều lão thấy vẻ kiên quyết của hắn cũng không miễn cưỡng nữa, nhẹ giọng nói: "Bằng Cử, hãy đưa Trương Dương về, sau này có cơ hội chúng ta lại cùng nhau ăn cơm!"
Kiều Bằng Cử giơ tay giữ hắn: "Cơm đã chuẩn bị xong rồi, dù sao cũng phải ăn chút cơm trưa rồi hẵng đi chứ! Không mất bao lâu đâu!"
Trương Dương nhìn đồng hồ cũng đã mười hai giờ trưa, dù sao thì cũng phải ăn trưa, nên hắn cũng nán lại ăn với Kiều lão.
Hồng lân ngư thực sự rất ngon nhưng Trương Dương ăn không mấy tự nhiên, ngồi cùng mâm với những nhân vật lớn chốn chính trị cũng phải cẩn trọng khiêm nhường, không thể tự nhiên như bình thường. Còn Kiều lão lại có thói quen không nói chuyện lúc ăn cơm, thế nên bữa cơm lại càng trầm tĩnh nặng nề. Trương Dương cũng không uống rượu, cố ăn hết bát cơm rồi đứng dạy cáo từ.
Kiều lão cũng đã xong, mỉm cười nói: "Đừng gấp, ta có điều muốn hỏi cậu."
Trương Dương đành bỏ qua ý định vội vã cáo từ, lại đi tới phong khách uống trà với Kiều lão.
Kiều lão nói: "Nghe nói cậu đã dựng một tấm bia ở công trường xây dựng sân bay mới của Giang Thành, khắc cả bức thư pháp mà ta viết cho cậu lên đó phải không?"
Trương Dương cười ầm lên: "Bức thư pháp đó của Kiều lão cũng giống như viết cho công trình đó của tôi vậy, các lãnh đạo Giang Thành chúng tôi đều coi bức thư pháp đó của Kiều lão là sự cổ vũ khích lệ, bây giờ đều đã khắc hoàn thiện rồi."
Kiều lão đáp: "Không nên coi trọng chủ nghĩa hình thức."
Trương Dương nói: "Không phải là chủ nghĩa hình thức, từ lúc cháu đựng tấm bia có khắc bức thư pháp đó, các nguồn vốn đầu tư không ngừng đổ về Giang Thành, vấn đề khó khăn tài chính trước đây cũng đã được giải quyết." Câu nói của hắn làm cho Kiều lão cười ha hả, ông gật đầu: "Cậu trẻ tuổi tài cao, đầu óc rất nhanh nhạy."
Kiều Bằng Cử cũng cười: "Đó là nhờ vào năng lực và trí thông minh của Trương Dương cả, đúng là tấm gương cho các cán bộ hiện đại."
Trương Dương cười: "Đừng có khen ngợi tôi như vậy, tôi là người rất dễ kiêu ngạo, sân bay còn chưa hoàn công, đợi đến lúc xây dựng xong hãy khen tôi." Hắn nhì về phía đồng hồ trên tường nói: "Tôi thực sự phải đi rồi, Kiều lão, sau này có thời gian tôi lại đến hầu chuyện ông!"
Kiều lão cười gật đầu: "Ừ, lúc nào đến cũng được, ta còn muốn cậu chỉ dạy cho ta về phương pháp luyện tập thân thể nữa."
Trương Dương cáo từ Kiều lão, lên xe của Kiều Bằng Cử, gã cười nói: "Ông tôi rất ít khi khách khí như vậy đối với người khác, ông thực sự quý cậu đó!"
Trương Dương thở dài nói: "...Lẽ ra hôm nay tôi không nên tới!"
Kiều Bằng Cử biết lý do mà Trương Dương nói câu này là vì Bằng Phi và Chung Trường Thắng, gã nói: "Trong số anh em chúng tôi, ông thương nhất là em gái tôi, còn trong đám cháu trai thương nhất lại là tiểu Phi. Nuôi dạy cháu gái thì ngoan ngoãn còn cháu trai thì như vậy đó, hỗn xược rất khó bảo. Ông thường nói với tôi rằng, tiểu Phi kiêu căng như bây giờ đều do ông cả, cho nên việc hôm nay ông cũng đã sớm lường trước, không hề có liên quan đến cậu đâu, câu đừng cảm thấy có lỗi hay dằn vặt bản thân".
Trương Dương không phải thấy áy náy gì nhưng hắn không cam lòng vì bị Kiều lão lợi dụng kiểu này. Trương Dương lại nghĩ đến đã đồng ý với Tần Hoan, lúc này mới gọi điện đến, nhưng điện thoại của Tần Manh Manh lại không có ai nhấc máy. Hắn cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào Manh Manh lại không mang điện thoại? Hắn không yên tâm việc Tần Hoan ở nhà một mình, lại gọi điện về nhà Tần Manh Manh.
Nhận điện vẫn là Tần Hoan, nghe thấy giọng Trương Dương, đứa bé lại ủ rũ nói: "Ba ơi, mẹ con vẫn chưa về!"
Trương Dương không khỏi nhíu mày, Tần Manh Manh xảy ra chuyện gì sao, đi ra ngoài lâu như thế, lại vứt một mình Tần Hoan ở nhà, sao có thể yên tâm mà đi được chứ. Đã mười hai giờ rồi, Tần Hoan cũng chưa ăn cơm, Trương Dương nói: "Tiểu Hoan, đừng sợ, ba sẽ lập tức đến với con!"
Tần Hoan vui vẻ đáp lại một tiếng.
Tần Manh Manh thực là đã đi chợ mua đồ, cô vốn không định đi lâu như vậy nhưng lúc về đến nhà cô gặp một người, một người mà cô không hề muốn gặp mặt, anh trai cô Tần Chấn Đông.
Tần Chấn Đông trông trẻ hơn hẳn so với tuổi thực, những năm này, gã không có lúc nào không cảm thấy lương tâm cắn rứt, gã cũng đã cố gắng lắm mới đến gặp Tần Manh Manh: "Manh Manh..." Giọng Tần Chấn Đông khàn giọng nói.
Tần Manh Manh lạnh lùng nhìn gã, trong mắt người đẹp ngập tràn hận thù vào giận dữ: "Anh tới làm gì? Cút đi!"
Tần Chấn Đông nhỏ giọng nói: "Anh muốn nói với em vài câu, nói xong anh sẽ đi ngay!""
"Hừm! Giữa tôi và anh chẳng có gì để nói hết! Mời anh đi cho, tránh xa khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn nhìn thấy bất cứ một kẻ họ Tần nào của nhà các người hết."
Tần Chấn Đông cảm thấy vô cùng đau khổ, hắn thấp giọng nói: "Manh Manh, hãy cho anh cơ hội nói chuyện, anh thề nói xong sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."
Tần Manh Manh có chút lo lắng nhìn lên lầu, cô sợ con mình sẽ nhìn thấy cảnh này, nên đã gật đầu đồng ý: "Anh nói đi!"
Tần Chấn Đông nói: "Anh có một phòng ở phía đối diện, chúng ta qua đó nói chuyện!"
Tần Manh Manh cảnh giác nhìn Tần Chấn Đông.
Tần Chấn Đông nói: "Từ lúc mẹ con em chuyển đến Bắc Kinh, anh đã thuê phong ở khu đối diện, ngày nào cũng đứng ở cửa sổ nhìn hai người..."
Tần Manh Manh cau mày vẻ chán ghét: "Anh im đi!"
Tần Chấn Đông nói: "Anh xin em, hãy cho anh cơ hội nói chuyện!"
Tần Manh Manh đi theo Tần Chấn Đông về phía lầu đối diện, cô quyết định cho gã một cơ hội, xem xem cái tên vô liêm sỉ này muốn nói gì, xem cái tên đã phá hủy tuổi xuân và cuộc đời của người khác này sẽ biện minh thế nào đây.
Lúc họ đi vào cửa xoay cũng không để ý rằng phía gần đó một chiếc xe jeep đang đỗ lại, bên trong là Văn Hạo Nam nhìn họ một cách đầy nghi hoặc.