Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Kiều Chấn Lương đã làm cho Diêm Quốc Đào rơi vào trong trầm tư đáng kể, ông đã rõ ràng vì sao Kiều Chấn Lương lại để ý đến chuyện của một cán bộ cấp phó xử nho nhỏ như Trương Dương, chuyện sân bay mới Giang thành lần này, theo Kiều Chấn Lương thấy là đã mạo phạm đến quyền uy của ông, đối phương đã vi phạm rồi, Kiều Chấn Lương rất không vui, vô luận là chuyện này nhằm vào ai. Bởi vì Trương Dương mà làm cho cả công trình sân bay mới Giang thành phải dừng xây dựng để chỉnh đốn và cải cách, chuyện này hoang đường đến cực điểm rồi, Kiều Chấn Lương càng không vui hơn nữa là phương pháp xử lý của Đỗ Thiên Dã, nếu như Đỗ Thiên Dã kiên trì chống lại áp lực, thân là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương nhất định sẽ ra mặt giải quyết chuyện này, chỉ là Đỗ Thiên Dã lại lấy cái nhìn đại cục, lựa chọn nhượng bộ, hi sinh một mình Trương Dương, lấy đại cục làm trọng. Ngoài miệng thì Kiều Chấn Lương không có nói nhiều, nhưng mà trong lòng thì càng lúc càng thêm khó chịu.

Diêm Quốc Đào đưa tay mang phần canh gà đặt trước mặt Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương nói : "Chỉ cần ngày nào tôi còn ở Bình Hải, thì ngày đó không cho phép người ngoài khoa tay múa chân với Bình Hải, Quốc Đào, lưu ý một chút, trước tiên cho Trương Dương đến Nam Tích vui vẻ qua ngày một chút"

Diêm Quốc Đào tuy rằng biết Kiều Chấn Lương nhất định sẽ hỏi, nhưng thật không ngờ ông lại hỏi đến triệt để như vậy, Diêm Quốc Đào cười gật đầu nói : "Tốt, ngày mai tôi sẽ làm" Trong lòng càng lúc càng rõ ràng ý đồ của bí thư Kiều, chiêu thức ấy của Kiều Chấn Lương muốn cho quân đội xem, các người không phải là muốn vươn tay ra đến Bình Hải sao? Trong ba phần đất của ti6 này, tôi muốn nâng ai thì nâng kẻ đó. Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, ý đồ thật sự của bí thư Kiều chính là muốn Trương Dương đến Nam Tích để "chơi", về phần mục đích cuối cùng của bí thư Kiều, Diêm Quốc Đào nghĩ mãi không ra, nhưng mà ông vẫn tin tưởng rằng Kiều Chấn Lương lần này đã trải qua suy nghĩ rất cẩn thận.

Kiều Chấn Lương nói : "Còn nữa, hắn không phải là phó xử sao? Lần này nhất định giải quyết vấn đề cấp chính xử cho hắn"

Diêm Quốc Đào lần này đã hoàn toàn trợn tròn mắt ra, Trương Dương mới bao nhiêu tuổi đâu, cấp chính xử? Đưa mắt ra nhìn khắp toàn quốc còn chưa thấy cán bộ cấp chính xử nào trẻ tuổi như vậy ?

Kiều Chấn Lương căn dặn ông : "Chuyện này phải làm bí mật, đừng để người ta liên tưởng đến người của tôi" Nói xong ông uống một ngụm canh gà, vừa uống vừa nói : "Thật thơm, Quốc Đào, tay nghề của cậu càng ngày càng tốt, thôi cậu đừng làm thư ký nữa, trực tiếp nấu cơm cho tôi là được"

Diêm Quốc Đào cười nói : "Được chứ, chỉ cần bí thư Kiều muốn, tôi khẳng định là không có vấn đề"

Kiều Chấn Lương thở dài nói :" Cậu đó, vẫn không thay đổi được cái bệnh vuốt mông ngựa, nhưng mà cũng khó trách, bầu không khí của xã hội bây giờ đều là như vậy, tôi không cho vuốt, thì cậu chẳng phải là sẽ nghẹn đến chết sao"

Diêm Quốc Đào nói : "Tôi cũng không phải là tận lực nịnh hót ông, tự nhiên nói ra mà thôi, thói quen rồi, sửa cũng không được"

Hai người đều nở nụ cười.

........................................

Trương Dương cũng không thấy có gì gọi là đặc biệt ủy khuất ở đây cả, người khác đều cho rằng hắn mất thế, sẽ rất phiền muộn, chỉ là Trương Dương lại có một cảm giác giống như là trút được gánh nặng vậy, hắn biết việc chỉnh đốn và cải cách của sân bay lần này có liên quan trực tiếp đến hắn, Đỗ Thiên Dã miễn trừ tất cả chức vụ của hắn cũng là một hành động bất đắc dĩ, hi sinh một con tốt để thành toàn cho đại cục, Trương đại quan nhân cảm thấy mình hy sinh cho sân bay mới Giang thành này cũng không có gì oan uổng cả.

Tần Thanh sau khi nghe tin hắn bị miễn hết chức vụ xong liền gọi điện thoại đến, trong điện thoại từ tốn an ủi Trương Dương, bên này Trương Dương vừa mới cúp điện thoại xong, thì bên kia Kiều Mộng Viện đã gọi đến, Trương Dương nghe âm thanh của Kiều Mộng Viện liền không nhịn được nở nụ cười.

Kiều Mộng Viện nói : "Cười cái gì vậy? Lúc này mà anh còn cười được sao"

Trương Dương nói : "Tôi cười bởi vì tôi còn chưa thảm đến mức không ai hỏi thăm, gặp rủi ro đúng là không giả, nhưng mà cũng có không ít anh em gọi điện thoại cho quan tâm tôi"

Kiều Mộng Viện nói : "Anh không sao chứ? Không phải là chịu không nổi kích thích, phát tác bệnh tâm thần luôn rồi chứ?"

Trương Dương cười ha hả nói : "Tôi còn chưa yếu đuối đến mức đó đâu, được rồi, cú điện thoại này rốt cục là đại biểu cho cá nhân cô hay là đại biểu cho bí thư Kiều an ủi tôi vậy"

Kiều Mộng Viện nói : "Chỉ đại biểu cho cá nhân tôi"

Trương đại quan nhân thở dài nói : "Cũng đúng, tôi chỉ là một cán bộ cấp phó xử, bí thư Kiều có gặp cũng không nhớ"

Kiều Mộng Viện nói : "Qua hai ngày nữa tôi sẽ hỏi giúp anh ..."

Trương Dương lắc đầu nói : "Đừng khách khí, ngàn vạn lần đừng làm vậy, bây giờ tôi cảm ơn tổ chức đã cho tôi một cơ hội nghỉ ngơi lâu dài, bình thường muốn thoải mái một chút cũng không có cơ hội này đâu"

Kiều Mộng Viện không nói gì, tuy rằng cô không nhìn thấy được biểu tình của Trương Dương bây giờ, nhưng mà lại suy đoán rằng trong nội tâm của Trương Dương chưa chắc đã dễ dàng như biểu hiện của hắn bây giờ.

Trương Dương nói : "Yên tâm đi, tôi không sao cả, tuyệt đối không luẩn quẩn làm ra chuyển ngu xuẩn đâu. Quan trường chìm nổi là một việc rất bình thường rồi, ai mà biết được, lỡ hai ngày sau tôi lại được đề bạt lên thì sao"

Lúc Trương đại quan nhân nói ra những lời này thì không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy, sáng sớm hôm sau, điện thoại của Hạ Bá Đạt đã đánh thức hắn, Trương Dương và Hạ Bá Đạt tuy rằng đã quen nhau một thời gian rồi, chỉ là hai người ngoại trừ thỉnh thoảng gặp mặt ra, thì nói thẳng ra là cũng không gặp gỡ nhiều lắm, Cố Doãn Tri sau khi nghỉ hưu, thì bọn họ hầu như là cắt đứt quan hệ luôn, cho nên cú điện thoại này của gã ta đã làm cho Trương Dương ít nhiều gì cũng cảm thấy kinh ngạc, mà lời nói của gã ta càng làm cho Trương Dương ngạc nhiên không ngớt.

Câu đầu tiên mà Hạ Bá Đạt nói là : "Trương Dương, chuyện của cậu tôi có nghe qua rồi, đến Nam Tích đi" Đi thẳng vào vấn đề, vừa mở miệng ra liền mời hắn đi.

Trương Dương sửng sốt : "Thị trưởng Hạ, ông có ý gì?"

Hạ Bá Đạt bên kia điện thoại sửng sốt : "Giúp người chết sống lại, đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu sao? Nam Tích đang chuẩn bị hội vận động tỉnh lần thứ mười hai, sang năm lễ hội sẽ khai mạc, bây giờ có nhiều chuyện còn chưa có tin tức gì, chủ nhiệm ủy ban thể dục Chu Đại Niên đồng chí tự nhiên lại đổ bệnh đúng ngay vào thời điểm mấu chốt này, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy có cậu là thích hợp nhất, cậu trẻ tuổi có năng lực mà lại nhiệt tình, thế nào? Có nguyện ý đến giúp tôi hay không?"

Trong lúc nhất thời Trương Dương không nghĩ thấu được nguyên nhân bên trong, chuyện này đối với hắn mà nói thật sự là quá đột nhiên, hắn sửng sốt một hồi lâu, nhanh chóng tiêu hóa tin tức của Hạ Bá Đạt, rồi mới mở miệng nói : "Thị trưởng Hạ, tôi vừa mới bị bí thư Đỗ miễn chức, là một cán bộ có vấn đề, xử lý của tổ chức đối với tôi còn chưa xong"

Hạ Bá Đạt cười nói : "Có vấn đề gì chứ? Chẳng qua chỉ là thái độ làm người gánh chịu trách nhiệm thôi, ông ta không cần cậu, tôi dùng cậu, cậu chỉ cần nguyện ý đến Nam Tích, tôi sẽ đem vấn đề cấp chính xử của cậu giải quyết"

Trương đại quan nhân nghe nói như thế, nhịp tim nhất thời đập nhanh lên, cấp phó xử lên chính xử, vẫn đều là tâm nguyện của hắn, chỉ là ở Giang thành nỗ lực lâu như vậy vẫn không được đề đáp mong muốn, Đỗ Thiên Dã tuy rằng đã lén đáp ứng sang năm sẽ giải quyết cho hắn, chỉ là mắt thấy thời gian trôi qua, ai cũng không ngờ sân bay mới lại xảy ra chuyện chỉnh đốn và cải cách này, cấp chính xử của hắn thoạt nhìn sẽ chẳng bao giờ có, không ngờ rằng thời thế đưa đẩy, trong lúc hắn cho rằng tiền đồ bị nhục, thì Hạ Bá Đạ thân là thị trưởng của thành phố Nam Tích tự nhiên lại vươn cành cây ra, vớt hắn đến Nam Tích làm chủ nhiệm ủy ban thể dục, Trương Dương rất khó tin tưởng lổ tai của mình, điều đầu tiên mà hắn nghĩ chính là Cố Doãn Tri đã nghe đến tin tức của mình, thông qua Hạ Bá Đạt để trợ giúp cho mình, lúc trước quan hệ của hắn và Hạ Bá Đạt cũng chỉ là bình thường đến tầm thường, nhưng mà hành động đưa than sưởi ấm cho ngày tuyết rơi của Hạ Bá Đạt đã làm cho Trương Dương rất cảm động, Trương Dương nói : "Thị trưởng Hạ, cảm ơn ý tốt của ông, chuyện của tôi có chút phức tạp, không muốn gây thêm phiền cho ông đâu ..."

Hạ Bá Đạt nói : "Tôi đã dám dùng cậu thì không sợ phiền phức, cậu chỉ cần cho tôi một câu trả lời thuyết phục, chuyện của Đỗ Thiên Dã cậu không cần hỏi đến, bên tổ chức nhân sự tất cả đều giao cho tôi xử lý"

Trương Dương không ngờ rằng Hạ Bá Đạt lại sảng khoái như vậy, hắn vẫn còn đang do dự.

Hạ Bá Đạt nói : "Trương Dương, lúc trước cậu đâu phải như vậy, được hay không được cậu cho tôi một câu trả lời sảng khoái đi!"

Trương Dương mấp máy môi, hắn im lặng gần nửa phút đồng hồ, sau đó thấp giọng nói : "Được!"

.....................................

Hạ Bá Đạt cúp điện thoại, biểu tình trên mặt cũng trở nên phức tạp đến cực điểm, ngồi một bên là bí thư trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào, ông ta và Hạ Bá Đạt là học viên cùng kỳ trong trường đảng trung ương, cùng là xuất thân từ thư ký, nhưng mà Diêm Quốc Đào lên chức thuận lợi hơn Hạ Bá Đạt nhiều, Hạ Bá Đạt làm vẻ mặt mê mang hỏi : "Lão Diêm à, trong hồ lô của ông rốt cục là bán thuốc gì thế? Đỗ Thiên Dã vừa mới đuổi Trương Dương, ông lại kêu tôi dùng hắn, tên nhóc này cũng không phải là một bé ngoan, đi đến chổ nào thì nhất định gây ra phiền phức ở chổ đó. Chúng ta không bàn luận về chuyện cá nhân của hắn, nhưng mà chổ của bí thư Từ thì tôi đúng là không biết nên ăn nói thế nào"

Diêm Quốc Đào cười nói : "Ông bạn học, sao ông càng sống càng sợ hãi vậy? Cứ mở miệng ra là bí thư Từ bí thư Từ, Từ Quang Nhiên là bí thư thị ủy, ông là thị trưởng, các người một quản đảng nội một quản hành chính, cái gì ông cũng nghe theo ông ta, thôi cứ đi làm thư ký cho ông ta thì tốt hơn"

Hạ Bá Đạt bị câu nói của Diêm Quốc Đào làm cho đỏ cả mặt già lên, xấu hổ ho khan một tiếng, nói : "Đánh người không đánh vào mặt, ông nói chuyện không lưu tình một chút nào cả, tôi lựa chọn cúi thấp không phải là vì làm tốt quan hệ, tránh xảy ra mâu thuẫn sao"

Diêm Quốc Đào nói : "Tôi kêu ông an bài một người, làm gì có nghiêm trọng như vậy?"

Hạ Bá Đạt buồn bực hỏi :" Ông có quan hệ tốt với Trương Dương sao? Sao tôi lại không biết?" Tin tức của Hạ Bá Đạt xưa nay rất linh thông, ông biết quan hệ của Diêm Quốc Đào và Trương Dương không được tốt lắm, tất cả bởi vì Diêm Phi, Trương Dương và Diêm Quốc Đào đã từng xảy ra vài chuyện không được vui vẻ, ông mơ hồ đoán được phía sau chuyện này có người nào đó thúc đẩy, nếu Diêm Quốc Đào đã đứng ra, vậy thì nhân vật phía sau này cũng không khó tưởng tượng, mười phần là bí thư thị ủy Kiều Chấn Lương, nghĩ đến đây, Hạ Bá Đạt đã có tính toán.

Diêm Quốc Đào nói : "Lúc trước Trương Dương đã giúp tôi một lần, tôi thiếu hắn một món nợ nhân tình!" Nếu như Kiều Chấn Lương đã đặc biệt dặn dò, thì ông đương nhiên cũng không để lộ tin tức về Kiều Chấn Lương rồi.

Hạ Bá Đạt nói : "Tôi vẫn đang lo là không cách nào thuyết phục được bí thư Từ"

Diêm Quốc Đào nói : "Bên chổ của Từ Quang Nhiên không có vấn đề lớn, ông chỉ cần nói là tôi an bài, có ý kiến gì thì kêu ông ta đến tìm tôi"

Hạ Bá Đạt nghe Diêm Quốc Đào nói đến mức độ này rồi, đương nhiên là không để càu nhàu được nữa, ông cười khổ nói : "Sau này nếu như hắn lăn qua lăn lại ở Nam Tích mà gây ra chuyện lớn gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu"

Diêm Quốc Đào nói : "Không cần ông chịu trách nhiệm" Thật ra thì trong lòng của Diêm Quốc Đào cũng tràn đầy mê muội, ông thật sự không nghĩ ra vì sao Kiều Chấn Lương lại coi trọng Trương Dương, đưa Trương Dương đến Nam Tích, Kiều Chấn Lương rốt cục là chỉ mũi kiếm về phương nào? Diêm Quốc Đào bây giờ vẫn chưa nhìn thấu, nhưng mà ông tin tưởng, không cần bao lâu, chuyện này sẽ sáng tỏ.



Bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu sau khi nhận được tin tức xong liền chạy đến chổ của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã thấy vẻ mặt của Từ Bưu đầy sự cổ quái, liền đoán được nhất định đã có chuyện, ý bảo thư ký Giang Nhạc đi ra ngoài.

Từ Bưu sau khi ngồi xuống, tỏ vẻ thần bí nói :" Vừa rồi tôi nhận được điện thọai của thị trưởng Hạ Bá Đạt bên Nam Tích"

Đỗ Thiên Dã nói : "Lão Hạ à, ông ta có chuyện gì?"

Từ Bưu nói : "Ông ta tìm tôi lấy người ..." Nói đến đây ông dừng lại một chút : "Ông ta điều động Trương Dương đến Nam Tích làm chủ nhiệm ủy ban thể dục"

Đỗ Thiên Dã sửng sốt, tách trà đang nâng lên cũng dừng lại nửa đường, hai mắt ngơ ngác nhìn Từ Bưu, qua một hồi lâu mới hỏi : "Thật sao?"

"Thật trăm phần trăm, tôi buông điện thoại xuống là chạy đến tìm ông ngay"

Đỗ Thiên Dã nhíu mày nói : "Tại sao ông ta không gọi điện cho tôi?"

Từ Bưu nói : "Người ta sợ ông không đáp ứng, nhưng mà thị trưởng Hạ có nói, ông ta đã trưng cầu ý kiến của Trương Dương rồi, Trương Dương cũng đã đồng ý điều đến Nam Tích, chỉ cần bên chúng ta gật đầu, thì lập tức có thể điều động và cho hắn làm việc"

Đỗ Thiên Dã nói : "Tên khốn, dám lén lút làm ra điều động" Đỗ Thiên Dã có chút tức giận, và lại có thêm một cảm giác mất mác không nói nên lời, trên thực tế khi ông đá Trương Dương ra khỏi hạng mục sân bay, miễn đi tất cả chức vụ hành chính của Trương Dương, thì hai ngày qua biểu hiện của Trương Dương rất là bình tĩnh, khác một trời một vực so với tính tình lúc trước của hắn, Đỗ Thiên Dã tuy rằng không tìm hắn nói chuyện, nhưng mà vẫn luôn quan tâm đến hướng đi của hắn, không ngờ rằng thằng nhãi này còn có phản ứng với xử lý của mình, hắn muốn điều đi nơi khác, là kháng nghị không tiếng động!

Từ Bưu nói : "Bí thư Đỗ, tôi nói chút ý kiến được không?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu.

Từ Bưu nói : "Chúng ta đều rõ ràng, trong chuyện sân bay này không có lỗi của Trương Dương, cho dù có, thì cũng không che dấu được những cống hiến mà hắn đã dành cho sân bay mới, nên đánh cũng đã đánh, biểu hiện của Trương Dương coi như cũng phối hợp rồi, trong thời gian ngắn tổ chức không có khả năng dùng hắn được" Những lời này của Từ Bưu tương đối uyển chuyển, là Đỗ Thiên Dã đã đánh Trương Dương một cái, nếu như bên này ông miễn đi tất cả chức vụ hành chính của Trương Dương, mà bên kia lập tức khôi phục lại phân công của hắn, thì cũng giống như là tự đánh vào mặt mình vậy, làm một bí thư thị ủy, ông ta không có khả năng hành động như vậy. Thật ra tất cả mọi người đều nhìn ra, cú đánh của Đỗ Thiên Dã tuy rằng rất thẳng thắn, nhưng mà đánh lên người của Trương Dương, lại đau nhức trong lòng ông, bắt đầu dùng lại Trương Dương chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Nhưng mà Trương Dương nhanh chóng đưa ra điều động như vậy, và còn có người tìm đến cửa đòi người, cái này đã làm cho tất cả bất ngờ. Từ Bưu từ trong vài câu nói của Đỗ Thiên Dã đã ý thức được Đỗ Thiên Dã vẫn còn luyến tiếc Trương Dương, theo Từ Bưu thấy, ông luyến tiếc thì được cái gì, ông không cần người ta, giữ người ta ở lại làm gì? Để cho Trương Dương ở lại Giang thành chịu nhục chịu khinh bỉ sao? Với tính tình của Trương Dương, ông thấy có thể sao?

Đỗ Thiên Dã nói : "Ý của ông là ... kêu tôi thả hắn?"

Từ Bưu nói : "Trương Dương ở lại Giang thành chỉ có hai khả năng, một là bị nghẹn đến bệnh, còn một cả năng nữa là nhịn không được bộc phát ra, mà dựa theo tính tình của hắn, khả năng thứ nhất rất nhỏ, khả năng thứ hai lại rất lớn, nếu thật sự làm ra chuyện, thì không ai có thể lo cho xong được" Những lời này của Từ Bưu cũng không phải là hù dọa gì cả, tính tình của Trương Dương thế nào ông cũng rất rõ ràng.

Đỗ Thiên Dã thở dài, ông thấp giọng nói : "Để cho tôi suy nghĩ, từ từ ngẫm lại"

Từ Bưu rời đi rồi, Đỗ Thiên Dã ngồi một mình trong phòng làm việc, ông ta bắt đầu nhớ lại từ lúc kết bạn với Trương Dương, nhớ đến những trợ giúp mà Trương Dương đã cho mình, nhớ đến lúc bốn bề là địch thân trong nhà tù, cũng là do Trương Dương động thân mà ra, không tiếc vì một mình ông mà ngăn cơn sóng dữ, Đỗ Thiên Dã cảm thấy có một loại xấu hổ không nói nên lời. Ông cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Trương Dương, chỉ là nửa đường thì cúp may, do dự một hồi lâu, cầm lấy điện thoại gọi cho Tô Tiểu Hồng, thấp giọng nói : "Buổi tối giúp tôi mời Trương Dương đi ăn, quán Nam Hồ Nông Gia, đừng nói là tôi"

Lúc chạng vạng, Trương Dương đúng hẹn đến chổ Nam Hồ Nông Gia, hắn nhìn thấy được chiếc audi của Tô Tiểu Hồng, đem xe tải da đậu song song với xe audi, Tô Tiểu Hồng ngồi trên đầu thuyền, vẫy vẫy tay với hắn : "Mau lên đây, chờ cậu đến nãy giờ"

Trương Dương cười cười, từ trên bờ chạy thật nhanh đến, nhảy lên đáp xuống đầu thuyền, thân thuyền bị hắn làm cho nhoáng lên, Tô Tiểu Hồng kêu á một tiếng, vội vàng nắm lấy thân thuyền, Trương Dương thì cười ha hả lên, thằng nhãi này đúng là có ý định mà.

Tô Tiểu Hồng mắng : "Lớn như vậy rồi mà còn nghịch ngợm nữa, có tin tôi ném cậu xuống nước cho rùa ăn không?"

Lúc này Trương Dương đã nhìn thấy Đỗ Thiên Dã bên trong khoang thuyền, nụ cười trên mặt của hắn vẫn không đổi như cũ, nói với Tô Tiểu Hồng : "Bên trong còn có giấu một con cá lớn"

Tô Tiểu Hồng cười ngượng ngùng, chuyện của Trương Dương ít nhiều gì bà cũng được nghe qua, nhưng mà làm một người ngoài cuộc thì bà không thích hợp hỏi thăm, nếu Đỗ Thiên Dã đã mở miệng rồi, thì bà cũng chỉ có thể cố gắng làm hành động của người hòa giải mà thôi.

Đỗ Thiên Dã đứng dậy, nhìn Trương Dương, trên mặt cũng không có nhiều ý cười, thấp giọng nói : "Là tôi mời ăn"

Trương Dương tức giận nói : "Ông mời tôi ăn không biết tự gọi điện thoại sao?"

Đỗ Thiên Dã nói : "Tôi sợ không mời được cậu"

Trương Dương cười ha hả nói : "Bí thư Đỗ mời khách tôi dám không đến sao?"

Tô Tiểu Hồng sợ hai người bọn họ lại bắt đầu gây chiến, vội vàng nói : "Lái thuyền đi, chúng ta ăn trong hồ"

Bàn vuông nhỏ đặt ngay trên boong thuyền, mặt trời chiều ngã về tây, toàn bộ Nam hồ bị ánh mặt trời chiếu đỏ rực lên, Tô Tiểu Hồng cũng làm không ít món ăn đặc sắc, còn mang một bình rượu ngon cất trong hầm đến nữa.

Đỗ Thiên Dã mở bình rượu ra, rót vào đầy ly rượu của mình, thấp giọng nói : "Tiễn đưa cậu"

Trương Dương không nói gì, cũng rót rượu ra, ánh mắt nhìn vào mặt uc3a Đỗ Thiên Dã, hắn biết Đỗ Thiên Dã đang muốn nói cái gì.

Tâm tình của Đỗ Thiên Dã lúc này cực kỳ phức tạp, trong chuyện sân bay mới, ông quả thật có thẹn với Trương Dương, nhưng mà ông không có lựa chọn nào khác, công trình sân bay mới này là một trong năm công trình trọng điểm của Bình Hải, càng là công trình nặng trong nặng đối với sự phát triển sau này của Bình Hải, ông phải có hy sinh, nhưng mà vật hy sinh lần này lại là bạn tốt nhất của ông, Trương Dương.

Trương Dương nói : "Cạn ly!" Nói xong liền uống cạn một hơi.

Đỗ Thiên Dã cũng uống cạn ly, thấp giọng nói : "Thật ra cậu có thể ở lại" Suy nghĩ mãi, Đỗ Thiên Dã mới nói ra được những lời này, ông chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn không dùng Trương Dương nữa, chỉ là nghĩ rằng sau khi trận sóng gió này qua rồi, an bài cho Trương Dương một vị trí thích hợp, nhưng mà mọi chuyện phát triển lại không nằm trong kế hoạch của ông.

Trương Dương nói : "Ở mãi một chổ, tôi cũng ghét"

Tô Tiểu Hồng vẫn chưa biết tin tức Trương Dương phải đi, nghe bọn họ nói như vậy, có vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Đỗ Thiên Dã nói : "Người trong quan trường có đôi khi là thân bất do kỷ"

Trương Dương mỉm cười nói : "Tôi hiểu, thật ra chuyện sân bay lần này là do tôi gieo gió gặt bão, tôi không trách ông"

Đỗ Thiên Dã nói : "nhưng mà ngày đó rõ ràng là cậu đang trách tôi"

Trương Dương nở nụ cười : "Ngày đó tôi cố ý biểu hiện ra hình dạng tức giận, không có lý do mà ông đem tôi ra chịu chết, ngay cả một câu giữ lại cũng không nói, ông là lãnh đạo của tôi, không sai, nhưng mà lúc trước tôi vẫn xem ông trở thành đại ca của tôi, là bạn tốt của tôi"

Mặt của Đỗ Thiên Dã lộ vẻ xấu hổ, ông chân thành nói :" Tôi vẫn là đại ca của cậu, bạn tốt của cậu, vĩnh viễn là vậy"

Trương Dương rót rượu cho Thiên Dã một lần nữa, sau đó rót cho chính mình, thấp giọng nói : "Thật ra thì ông còn rõ ràng một đạo lý này hơn cả tôi"

Đỗ Thiên Dã nhìn Trương Dương, chờ hắn nói tiếp.

Trương Dương nói : "Trong quan trường không có bạn bè"

Đỗ Thiên Dã nhấp một ngụm rượu, lặng lẽsuy nghĩ, thưởng thức rượu ngon, cũng như thưởng thức những lời này của Trương Dương.



Trương Dương nói : "Lúc trước ôi cho rằng giữa bạn bè thật sự thì không nên có dính dáng nhiều đến kinh tế, chỉ là bây giờ phát hiện ra, dính dáng trên chính trị thật ra càng đáng sợ hơn cả kinh tế, lợi ích chính trị sẽ biến bạn bè thành kẻ thù, cũng có thể làm cho kẻ thù thành bạn bè"

Đỗ Thiên Dã nói : "Công trình sân bay rất quan trọng đối với Giang thành, tôi phải làm như vậy"

Trương Dương mỉm cười nói : "Tôi hiểu, cho nên tôi cũng không thật sự giận ông"

"Chúng ta vẫn là bạn sao?"

Trương Dương hỏi ngược lại : "Ông thấy tôi không tồi chứ?"

Đỗ Thiên Dã sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu nói : "Cậu không tồi"

Trương Dương nâng ly lên chạm vào ly của Đỗ Thiên Dã, nói : "Chúng ta vẫn là bạn vì câu nói của ông, ông vẫn là bạn của tôi"

Đỗ Thiên Dã nói : "Tôi không nghĩ là cậu sẽ đi"

Trương Dương nói : "Tôi cũng không nghĩ tới, tất cả đều đến rất đột ngột, nhưng mà bây giờ tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, nếu như tôi tiếp tục ở lại Giang thành, công tác của ông sẽ không cách nào triển khai thuận lợi, giữa chúng ta sẽ còn có mâu thuẫn"

Đỗ Thiên Dã nói : "Cậu giúp tôi rất nhiều, tôi thật sự muốn giữ cậu lại"

Trương Dương lắc đầu nói : "Chỉ cần tôi ở lại Giang thành, thì còn có phiền phức tìm đến tôi, sẽ còn có người đến gây áp lực cho ông, cái cảm giác trên cổ lúc nào cũng có đao này, làm cho tôi rất khó chịu, tôi đã nghĩ rất rõ, tôi phải rời khỏi Giang thành, cho bản thân một cơ hội bắt đầu lại từ đầu"

Đỗ Thiên Dã nói : "Thật sự không giận tôi?"

Trương Dương cười nói : "Nếu chúng ta mà đổi chổ cho nhau, có thể tôi cũng sẽ làm ra quyết định tương tự, nói không chừng còn quá đáng hơn cả ông"

Đỗ Thiên Dã cười nhạt.

Tô Tiểu Hồng uống rượu với Trương Dương, rốt cục có cơ hội nói chuyện, bà nhẹ giọng nói : "Trương Dương, cậu thật sự phải đi?"

Trương Dương gật đầu nói : "Nam Tích, chủ nhiệm ủy ban thể dục Chu Đại Niên bị bệnh, thị trưởng Hạ mời tôi đến hỗ trợ"

Đỗ Thiên Dã nói : "Ủy ban thể dục thật ra là một nơi nghỉ ngơi lấy lại sức rất tốt"

Tô Tiểu Hồng tràn ngập mất mác nói : "Vì sao phải đi? Bên này còn có nhiều người thân bạn bè của cậu mà?"

Trương Dương nói : "Giúp người chết sống lại, bây giờ tôi đã là một cán bộ phạm phải sai lầm, ở Giang thành chỉ có thể đóng cửa sống qua ngày, không bằng đến Nam Tích làm ra vài chuyện cho tốt"

Đỗ Thiên Dã cười nói : "Đến chổ nào cũng như nha, chỉ cần ở trong thể chế thì đều bị điều lệ chế độ ràng buộc"

Trương Dương nói : "Yên tâm đi, chuyện sân bay lần này đã làm cho tôi hiểu không ít, tôi sẽ không vấp ngã cùng một chổ hai lần, lần này đến Nam Tích, tôi nhất định sẽ cố gắng kín đáo, có thể không trêu chọc vào phiền phức thì nhất định không chủ động đi trêu chọc phiền phức"

Đỗ Thiên Dã không nói gì, Tô Tiểu Hồng thì đã không thể tin tưởng, nói : "Có thể sao?"

Đỗ Thiên Dã nói : "Nghe nói thị trưởng Hạ giúp cậu giải quyết vấn đề cấp chính xử?"

Trương Dương cười gật đầu nói : "Ông ta thật ra có nói như vậy, chỉ là bây giờ tôi đã thấy phai nhạt với chức quan rất nhiều rồi, chỉ cần có chuyện làm là được, cần gì cấp chính xử phó xử chứ, trong mắt tôi coi như cũng không có"

Sau vài ly rượu, Đỗ Thiên Dã đã hơi say men, ông thấp giọng nói : "Trương Dương, làm cho tôi, sau này có cơ hội, sẽ triệu hồi về" Đỗ Thiên Dã sở dĩ nói ra như vậy, là bởi vì ông ta luôn ôm một phần áy náy với Trương Dương.

Trương đại quan nhân cũng không nghĩ lâu dài như thế, ở Giang thành lâu như vậy rồi, lần đầu tiên hắn có cảm giác muốn rời khỏi Giang thành một cách mãnh liệt, hắn chưa trưởng thành, Đỗ Thiên Dã và Trương Dương, hai người giống như hai đứa con nít chưa trưởng thành vậy, giúp đỡ lẫn nhau, dựa dẫm lẫn nhau, chỉ là thời thế không cho phép bọn họ tiếp tục như vậy, áp lực chính trị đã làm cho Đỗ Thiên Dã phải lựa chọn hy sinh, mà Trương Dương tuy rằng cam nguyện hy sinh, nhưng mà hắn không cách nào dễ dàng tha thứ cho chuyện tiếp tục hy sinh được, một ngày nào đó giữa bọn họ phải đối mặt với tình cảnh chia tay thôi.

Trương Dương càng ngày càng phát hiện ra, quan hệ trong chính trị của mình càng lúc càng không đáng tin, trong phạm trù thể chế, bất luận là cái quan hệ gì cũng được thành lập trên cơ sở lợi ích chính trị cả, con người vì nhu cầu chính trị khác nhau mà phát triển các loại quan hệ khác nhau, bởi vì chuyện của Tần Manh Manh, hắn đắc tội với Tần gia, chính là vì nguyên nhân này, hắn mới đối mặt với quẫn cảnh ngày hôm nay.

Sự thản nhiên của Trương Dương đã làm cho Đỗ Thiên Dã cảm thấy kinh ngạc, Đỗ Thiên Dã phát hiện ra Trương Dương bỗng nhiên chính chắn hơn rất nhiều, không biết có phải là ông thấy mình lỗi thời hay không, hay là Trương Dương vì chuyện sân bay mà đã sinh ra một ngăn cách vô hình giữa hai người?

Lúc chín giờ hơn thì Trương Dương cáo từ ra về, Đỗ Thiên Dã lên xe của Tô Tiểu Hồng, ông không nói gì, trong bóng đêm lẳng lặng nhìn ánh đèn sau của chiếc xe tải da.

Tô Tiểu Hồng nhìn Đỗ Thiên Dã, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thương tiếc nói không ra lời, bà vươn tay ra, cẩn thận phủ lấy mu bàn tay của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã xoay ngược bàn tay lại, nắm lấy bàn tay của Tô Tiểu Hồng, trong lòng ông đang cô độc không gì sánh bằng, cầm lấy bàn tay mềm mại của Tô Tiểu Hồng, ông cảm thấy được một tia thoải mái, ông thấp giọng nói : "Anh khó chịu quá ..."

Tô Tiểu Hồng gật đầu, bà dựa đầu lên bờ vai rộng rãi của Đỗ Thiên Dã, nhỏ giọng nói : "Lòng dạ của Trương Dương rất rộng lượng, sẽ không vì chuyện này mà ghi hận anh đâu"

"Anh biết, nhưng mà ..." Đỗ Thiên Dã cảm thấy trong lòng đau đớn, ông điều chỉnh lại tần suất hô hấp : "Anh không muốn mất đi một người bạn như vậy"

Tô Tiểu Hồng nhìn vào con mắt của Đỗ Thiên Dã, ôn nhu nói :" Người sống trên đời, sẽ phải liên tục đối mặt với lựa chọn, vô luận là anh tình nguyện hay không tình nguyện, anh ở vào vị trí này, sẽ không thể nào hành động dựa theo tình cảm cá nhân được, anh cần phải chăm lo cho toàn bộ lợi ích của Giang thành, đạo lý đơn giản như vậy, em cũng có thể nghĩ được, Trương Dương nhất định cũng rõ ràng"

Đỗ Thiên Dã bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy Tô Tiểu Hồng vào lòng, tận sâu trong nội tâm của Tô Tiểu Hồng muốn chống cự, nhưng mà bà cũng không có làm ra bất kỳ động tác chống cự nào hết, bà chìm đắm trong cái ôm tràn ngập mùi vì đàn ông của Đỗ Thiên Dã, bà vẫn luôn sống rất cô độc, mà Tô Tiểu Hồng cũng giống như bà, hai người cô độc chăm chú ôm lấy nhau ...

Về đến nhà rồi, Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, nhớ đến những lời nói chuyện của Đỗ Thiên Dã và hắn, hắn đã rõ ràng Đỗ Thiên Dã muốn biểu đạt cái gì, nếu như hắn ở lại, Đỗ Thiên Dã khẳng định sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho hắn, nhưng mà Trương Dương đã nghĩ mọi chuyện rất là rõ ràng rồi, sự tồn tại của hắn đã làm cho sân bay mới Giang thành gặp phiền phức, sự tồn tại của hắn đã chạm đến lợi ích chính trị của Đỗ Thiên Dã, làm bạn bè, hắn cũng không muốn làm cho Đỗ Thiên Dã khó xử, cho dù là suy nghĩ cho bản thân, hắn miễn cưỡng ở lại Giang thành, thì cũng không có nhiều cơ hội phát triển, chỉ có nước rời đi mà thôi.

Trương Dương đem tin tức mình quyết định đi đến Nam Tích nói cho Tần Thanh nghe, lúc này Tần Thanh vẫn chưa ngủ, nghe xong chuyện này, Tần Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên, cô thật sự không ngờ chuyện của Trương Dương lại được giải quyết nhanh chóng như vậy, ngay trong lúc cô đang suy nghĩ làm cách nào để giúp tình lang vượt qua cửa ải khó khăn này, điều hắn đến Lam Sơn làm việc được không, thì thị trưởng thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt đã nhanh chân đến trước một bước rồi.

Tần Thanh cười nói : "Chị đã sớm nói qua rồi, là vàng thì sẽ luôn phát sáng, em tuổi còn trẻ như vậy, lại có năng lực, người khác đều nhìn thấy trong mắt, đặt em ở đó làm cán bộ không dùng, chính là một sự lãng phí tài nguyên chính trị, là tổn thất của quốc gia"

Trương Dương biết Tần Thanh đang chọc cho mình vui vẻ, hắn cười nói : "Chờ em đến Nam Tích rồi, chúng ta ở gần nhau hơn, sau này tài nguyên của em cũng không bị lãng phí"

Tần Thanh vừa nghe liền biết không phải là lời hữu ích gì, nhẹ giọng nói :" Hạ Bá Đạt lần này giúp em có phải là có nguyên nhân nào khác không?"

Trương Dương nói :" Em cũng đang lo lắng chuyện này, giao tình của em và ông ta cũng bình thường, cái gì mà tuổi còn trẻ lại có năng lực, đấy không phải là lý do, cán bộ trẻ tuổi có năng lực trong thể chế, dẫm lên còn không kịp, còn suy nghĩ là sẽ đề bạt sao?"

Tần Thanh nói : "Chẳng lẽ là bí thư Cố ra tay trợ giúp?"

Trương Dương thấp giọng nói : "Em cũng nghĩ như vậy, chỉ là chuyện này không tiện hỏi"


Tần Thanh cười nói : "Em đó, đừng có hỏi, nếu như người ta giúp em mà thật sự muốn cho em biết, thì đã nói sớm rồi, nếu không nói chứng minh rằng người ta không muốn để cho em biết, bây giờ điều em cần làm chính là điều chỉnh bản thân lại một chút, lấy trạng thái tinh thần ăn ngủ no đủ đến tiếp đón công việc mới"


Trương Dương nói : "Làm gì mà nhanh vậy, chỉ cần là thủ tục điều động công tác thôi cũng mất thời gian rồi"


Tần Thanh nói : "Dù sao thì mọi chuyện cũng phát triển theo tình huống tốt đẹp, lần này em đã có được kinh nghiệm từ bài học kia, trong xã hội này, đối đãi mọi chuyện cần phải kín đáo một chút"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK