Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương và Cung Kì Vĩ hàn huyên về rất nhiều tình huống của Bắc Cảng, mười một giờ rưỡi tối, Tang Bối Bối gọi điện thoại tới, nói mình gặp mấy thằng lưu manh, bảo Trương Dương tới giải vây.

Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, với thân thủ của Tang Bối Bối còn có thể sợ ba năm tên lưu manh ư? Nhưng cô ta nếu đã gọi điện thoại thì không thể bỏ mặc được, huống chi gần đây Tang Bối Bối từ Thiên Nhai kiếm được không ít tình báo cho hắn, sau khi Trương Dương nói một tiếng với Cung Kì Vĩ thì lái xe tới Thiên Nhai.

Trương đại quan nhân cũng không lo lắng Tang Bối Bối xảy ra chuyện chút nào, thứ nhất Tang Bối Bối thiên tư thông minh, trước đây lại là đặc công nhất lưu của Quốc An, bà chủ số hai của Thiên Nhai Trần Thanh Hồng biết hậu trường của Tang Bối Bối là mình, cho dù hắn không ra mặt thì Trần Thanh Hồng cũng sẽ chiếu cố cô ta.

Trương đại quan nhân tới Thiên Nhai, không hề phát hiện điều gì dị thường, nhìn thấy Tang Bối Bối đang thuần thục pha rượu ở quầy bar, nào có giống như đang bị người khác làm phiền.

Trương Dương tới trước quầy bar rồi ngồi xuống, Tang Bối Bối ngọt ngào cười nói với hắn: Tới rồi à! Anh đợi tôi chút, tôi đang pha rượu cho anh!

Trương đại quan nhân tức giận nói: Cô tưởng tôi rảnh lắm à, chơi tôi đúng không?

Tang Bối Bối từ trong tủ lạnh lấy ra nửa chén rượu vừa pha xong, sau đó đưa tới trước mặt Trương Dương: Tức giận à? Sao phải vậy? Tôi mời anh tới uống rượu, anh tức cái gì!

Trương Dương nói: Tôi đang bận.

Tang Bối Bối nói: Bận gì, bận với gái à?

Trương đại quan nhân cảm thấy bị cô ta đùa giỡn, trợn mắt lên: Liên quan chó gì tới cô.

Tang Bối Bối không những tức giận ngược lại còn bật cười khanh khách.

Trương Dương nói: Cười cái gì? Tôi nói này, cô có phải là cố ý muốn tìm phiền phức không?

Tang Bối Bối nói: Trương Dương, anh biết điểm nào của anh khiến người ta thích nhất không?

Trương đại quan nhân cầm cốc rượu lên uống ừng rực rồi chép miệng nói: Còn phải nói nữa à, uống được đấy, rót cho tôi một chén.

Tang Bối Bối nói: Một ly một trăm tám đấy.

Trương đại quan nhân nhếch miệng nói: Thâm thật, ngài mai tôi bảo cục vật giá tới tra cô.

Tang Bối Bối cười nói: Anh không phải là bằng hữu của Trần Thanh Hồng ư? Người một nhà cũng chơi à? Cô ta lại bắt đầu từ từ pha rượu, Trương Dương nhìn bộ dạng pha rượu của Tang Bối Bối thì không khỏi buồn cười.

Tang Bối Bối nói: Khinh thường người ta à?

Trương Dương nói: Không phải khinh thường, là cảm thấy cô thật sự rất thông minh, làm gì cũng giống. Cô không phải nói có lưu manh quấy rầy cô ư? Sao tôi không thấy.



Tang Bối Bối nói: Đợi lát nữa là anh sẽ thấy.

Trương đại quan nhân bán tín bán nghi nói: Tôi vẫn không tin, lưu manh này còn đi làm đúng giờ ư?

Tang Bối Bối cười khanh khách.

Trương Dương uống ngụm rượu rồi nói: Cô đừng đùa tôi, tôi ngày mai còn phải đi làm sớm, tôi đi đâu.

Tang Bối Bối nói: Đừng đi, tôi mời anh uống rượu.

Trương Dương nói: Cô có mời tôi ngủ cùng tôi cũng vẫn đi.

Tang Bối Bối mặt xấu hổ đến đỏ bừng: Trương Dương à Trương Dương, anh sao không biết xấu hổ như vậy?

Trương đại quan nhân lại uống cạn rượu trong chén, cười ha ha: Co dám nhục mạ lãnh đạo thượng cấp à, cẩn thận tôi trả thù cô đấy.

Sợ anh à? Tang Bối Bối trợn tròn hai mắt.

Trương Dương đứng dậy chuẩn bị đi, Tang Bối Bối nói: Ê, đừng đi, đừng đi, tới thật rồi kìa!

Trương đại quan nhân xoay người nhìn lại, liền thấy ba gã nam tử đi tới, trận trượng như vậy Trương đại quan nhân thường xuyên nhìn thấy, liếc một cái liền nhìn ra, tên nam tử mặc quần dài màu đen và áo phông màu xám là chủ nhân, hai tên bên cạnh người to béo, đi đường hai tay dang ra như ưng, từ bước chân có thể nhìn ra khẳng định là bảo tiêu.

Tên nam tử mặc áo phông màu xám vừa bước vào, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Tang Bối Bối, hắn mỉm cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, thằng cha này ít nhiều có chút không coi ai ra gì, ngay cả nhìn Trương Dương một cái cũng không thèm, ánh mắt chỉ nhìn Tang Bối Bối, miệng nói gì đó.

Không phải thính lực của Trương đại quan nhân không tốt, là Trương đại quan nhân nghe không hiểu hắn nói gì, thằng ôn này nói tiếng Nhật.

Tang Bối Bối đặt chén rượu trước mạt nam tử đó, rất lịch sự nói gì đó, Trương đại quan nhân cũng không hiểu, vẫn là tiếng Nhật, từ sau khi nam tử đó tiến vào, Tang Bối Bối liền không tới Trương Dương nữa, hai người nói xì xồ, gạt Trương đại quan nhân sang một bên, Trương Dương cầm cái chén không lên, nghe bọn họ trò chuyện khí thế ngất trời ở bên cạnh, Trương Dương cảm thấy thực sự không được tự nhiên, Tang Bối Bối này, rõ ràng nói là lưu manh mà, sao cô ta đối với lưu manh lại nhiệt tình như vậy.

Trương đại quan nhân có chút mất kiên nhẫn, dùng truyền âm nhập mật nói với Tang Bối Bối: Hắn chính là lưu manh mà cô nói à?

Tang Bối Bối không quan tâm tới hắn, vẫn trò chuyện với nam tử đó, cô ta hình như nói gì đó về Trương Dương, nam tử đó liếc Trương Dương.

Trương đại quan nhân dắm khẳng định, trong ánh mắt nhìn hắn của tên người Nhật Bản này không hề có thiện ý.

Ở địa bàn Trung Quốc, Trương đại quan nhân chẳng sợ một tên tiểu Nhật Bản, hắn lạnh lùng nhìn lại.

Người Nhật Bản nói xì xồ gì đó với Trương Dương.

Tang Bối Bối nói: Hắn bảo anh đi đi!



Trương đại quan nhân cho rằng mình nghe lầm, trừng mắt lườm tên người Nhật Bản đó: Có lầm hay không, nơi này là địa bàn của người Trung Quốc chúng tao, nếu đi thì phải là mày đi cho tao mới đúng.

Người Nhật Bản đó nhìn Tang Bối Bối, Tang Bối Bối phiên dịch lại cho hắn. Hắn nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi nói một câu: Bát cách!

Trương đại quan nhân cái khác nghe không hiểu, nhưng câu này thì không qua được mắt hắn, hắn lạnh lùng nhìn tên Nhật Bản này rồi nói: Mày mới là bát cách, cả nhà mày đều là bát cách.

Người Nhật Bản chậm rãi gật đầu, hắn phất phất tay, hai tên bảo tiêu thân hình cao lớn từ phía sau đi tới, kẹp Trương Dương ở giữa. Trương đại quan nhân tự thấy dáng người mình cũng không tính là thấp bé, nhưng bị kẹp giữa hai người Nhật Bản khôi ngô thì vẫn lộ ra vẻ đặc biệt nhỏ.

Hai bảo tiêu hung tợn nhìn thẳng vào Trương Dương.

Tên Nhật Bản mặc áo phông màu xáu nhìn có vẻ đắc ý, nhẹ giọng nói gì đó, Tang Bối Bối lúc này sắm vai nhân vật phiên dịch: Hắn bảo anh mau cút đi, đừng có gây sự ở đây!

Trương đại quan nhân bực lắm, con mẹ nó, đám người Nhật Bản này cũng quá càn rỡ rồi, lão tử chọc gì mày? Vừa tới đã bố láo với tao. Trương đại quan nhân luôn cảm thấy chuyện hôm nay có chút quỷ dị, Tang Bối Bối xem ra rất quen thuộc với người Nhật Bản này, từ bộ dạng đối thoại vừa rồi của bọn họ không giống như là đối đãi với lưu manh! Trương Dương nói: Cô nói gì với chúng thế?

Tang Bối Bối nói: Không có gì cả! Hắn muốn tôi sau khi tan làm thì đi ăn tối với hắn, tôi nói anh là bạn trai của tôi.

Tên người Nhật Bản đó lại nói một câu với Tang Bối Bối.

Vẻ mặt Tang Bối Bối lộ ra vẻ khó xử.

Trương đại quan nhân nói: Cô nói với hắn, cô là bạn gái tôi, bảo hắn đừng quấy rầy cô, mau mau cút đi!

Tang Bối Bối dùng tiếng Nhật phiên dịch lại.

Người Nhật Bản đó nhìn Trương Dươngrồi cười một tiếng, sau đó gật đầu, hai bảo tiêu của hắn mỗi người tóm lấy một cánh tay của Trương Dương, cánh tay còn lại thì nhấc cả cái ghế lên, nâng cả Trương đại quan nhân và ghế dựa lên cùng nhau. Hai người hướng về phía sau, ý đồ muốn ném Trương Dương đi. Cũng không chờ bọn họ làm xong động tác, cảm thấy sức nặng của Trương Dương đột nhiên gia tăng mấy lần, hai người không ngờ không chịu nổi, ghế rời khỏi tay, Trương đại quan nhân và ghế cùng rơi xuống, hai chân ghế vừa hay đè lên chân hai người, hai người đồng thời hét thảm một tiếng. Vươn tay muốn tóm cổ Trương đại quan nhân, Trương Dương há có thể để bọn thực hiện được ý đồ, lập tức lách người ra xa, khi đứng vững rồi thì quay đầu lại, hai tên Nhật Bản vẫn đứng ở đó ôm chân nhảy tại chỗ.

Trương đại quan nhân mỉm cười: Con mẹ nó không nhìn xem đây là đâu à? Không ngờ dám đến địa bàn của người Trung Quốc chúng tao giương oai.

Một gã bảo tiêu Nhật Bản cầm ghế lên, Khập khiễng xông về phía Trương Dương, đập ghế vào đầu hắn, Trương Dương hừ một tiếng, nhảy lên không rồi đá bay chiếc ghế đó, sau đó một cước đá trúng cổ họng đối phương, mượn độ đèn hồi trên da thịt của đối phương đá ngược lại, đá cho tên Nhật Bản còn lại đang cầm bàn muốn đập vào lưng mình ngã ngửa ra sau.

Hai tên bảo tiêu Nhật Bản đều là hạng da dày thịt béo. Trương đại quan nhân cũng không hạ toàn lực, chỉ hơi thể hiện một chút thực lực hòng dọa lui đám người Nhật Bản này, đương nhiên Trương đại quan nhân cũng tràn ngập hoài nghi đối với Tang Bối Bối, mình không hiểu tiếng Nhật Bản. Nhìn mấy người Nhật Bản này cũng không hiểu tiếng Trung Quốc, không khéo mọi người đều bị Tang Bối Bối lừa.


Hiện trường là một mảng hỗn loạn, không bao lâu sau tổng giám đốc Trần Thanh Hồng của Thiên Nhai cũng vội vàng chạy tới.


Trương Dương đang tổm lấy cổ tên Nhật Bản đó, vung quyền định đánh, Trần Thanh Hồng nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì vội vàng kêu lên: Chậm đã! Cô ta đi tới, nói với Trương Dương: Trương tiên sinh. Đều là người một nhà mà.


Trương Dương cười ha ha, nghĩ thầm tôi từ lúc nào thành người một nhà với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK