Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Hiếu Thương nói: Năm ngoái vừa mới trang hoàng lại, tốn một ngàn năm trăm vạn.

Văn Hạo Nam không hề nhìn hắn, mỉm cười nói: Mở khách sạn kiếm tiền tốt quá nhỉ?

Viên Hiếu Thương nói: Chuyện là ở người, cùng một nghề, nhưng có người buôn bán kiếm được lời, có người thì lỗ vốn.

Trương Dương nói: Trong tên của Viên tổng mang một chữ thương, làm sinh ý đương nhiên là như cá gặp nước rồi.

Văn Hạo Nam cười cười không nói gì.

Tiến vào ngọc tỷ các của khách sạn hoàng cung. Bên trong trang hoàng rất huy hoàng, đây là phòng tốt nhất của khách sạn. Văn Hạo Nam nhíu mày nói: Ba người ăn cơm, không cần phải phô trương như vậy chứ?

Văn Hạo Nam Văn Hạo Nam: Tôi là thương nhân. Cho nên vẫn luôn sai lầm cho rằng, phô trương một chút mới có thể thể hiện được thành ý của tôi.

Trương Dương nói: Đồ ăn làm đơn giản chút thôi.

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Bí thư Trương yên tâm, tôi đã an bài xong rồi.

Tuy rằng phòng rất lớn. Nhưng trong phòng chỉ có một cái bàn bát tiên, cái bàn tròn có thể ngồi được hai mươi người trước đó đã bị mang đi rồi, Viên Hiếu Thương rất biết sắp xế, mục đích của hắn chính là thông qua lần tiếp xúc này để kéo gần quan hệ với Văn Hạo Nam, nhưng không muốn dùng cái bàn tròn to đến kinh ngời đó để kéo giãn cự ly với đối phương.

Văn Hạo Nam nhìn nhìn bàn bát tiên trước mặt, cái bàn mới nhìn thì không có gì bắt mắt, nhưng từ chất gỗ cho thấy đây là vật phi phàm, nước sơn biểu hiện ra niên đại rất xưa. Văn Hạo Nam vuốt thử mặt bàn, nói khẽ: Cái bàn này hình như đã được nhiều năm rồi.

Ngón tay Trương Dương cũng gõ gõ lên mặt bàn, nhìn kỹ rồi nói: Chắc là đồ cổ.

Viên Hiếu Thương nói: Tôi thích sưu tầm gia cụ đời Minh Thanh, Cái bàn này là được làm vào năm Đại Minh Vạn Lịch, nghe nói là vật của hoàng gia, hiện tại giá trị thị trường chắc khoảng hơn trăm vạn. Khi hắn nói những lời này rất nhẹ nhàng bâng quơ, không hề có ý khoe của.

Văn Hạo Nam nói: Viên tổng đúng là có tiền.

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Tôi thích cùng chia xẻ đồ tốt nhất với bằng hữu, cho dù thứ này có quý đến mấy tôi cũng không tiếc.

Trương đại quan nhân nhìn Viên Hiếu Thương, thầm than trong lòng, anh đây là khoe của một cách trắng trợn, Văn Hạo Nam vốn đã đang gườm anh, đang cố tìm phốt của anh, anh không ngờ còn ở đây giở trò này. Rõ ràng là tự tìm phiền phức. Có điều Trương Dương lại nghĩ đến Viên Hiếu Thương làm việc trước giờ đều là tâm cơ thâm trầm và cẩn thận, hắn làm như vậy chắc có thâm ý khác.

Văn Hạo Nam mỉm cười nói: Làm bằng hữu của anh đúng là hạnh phúc, Trương Dương, cậu trong việc kết giao bằng hữu đúng là có tài.

Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương không phải là bằng hữu của tôi, hắn là ân nhân của tôi, vì bằng hữu, tôi có thể chia xẻ đồ tốt nhất cho hắn, vì ân nhân, tôi có thể hy sinh tính mạng vì hắn. Khi hắn nói những lời này vẻ mặt vô cùng chân thành, khiến cho Trương đại quan nhân trong lòng cũng có chút ấm áp.

Văn Hạo Nam nói: Bốn cái ghế này cũng là vật của Minh triều à?

Viên Hiếu Thương nói: Không sai, đồ sưu tậm thời nhà Minh Thanh của tôi giá trị phải gần trăm triệu nhân dân tệ.



Văn Hạo Nam nhìn Viên Hiếu Thương: Đúng là một con số khổng lồ, mở khách sạn thì ra kiếm tiền tốt như vậy!

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Rất nhiều người nghi ngờ lai lịch tài sản của tôi, nhưng không ai nghi ngờ ánh mắt của tôi, làm ăn quan trọng nhất là ánh mắt đầu tư, với cái bàn trước mắt của chúng ta mà nói, một bàn tám ghế, hiện giờ giá trị thị trường ở khoảng năm trăm vạn, lúc trước tôi mua chỉ tốn mười vạn, đừng nghĩ tôi thổi phồng, tôi có hóa đơn rõ ràng, lợi nhuận gấp năm mươi lần, buôn lậu thuốc phiện cũng không kiếm được như vậy đâu?

Trương đại quan nhân giờ mới hiểu được dụng ý của Viên Hiếu Thương.

Lúc này nhân viên phục vụ đưa rượu và thức ăn lên, Viên Hiếu Thương mở một bình rượu Mao Đài, chuẩn bị rót cho Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam lại xua tay nói: Tôi bỏ rượu rồi!

Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, Văn Hạo Nam căn bản là lợi dụng phương thức này để cự tuyệt.

Viên Hiếu Thương rót cho Trương Dương một chén rượu, cũng rót đầy chén cho mình, cầm chén rượu lên nói: Hoan nghênh hai vị lãnh đạo quang lâm.

Văn Hạo Nam cầm chén trà trước mặt ên, nhấp một ngụm rồi nói: Anh mời tôi tới đây ăn cơm, là muốn nói chuyện gì? Văn Hạo Nam không có hứng thú vòng vo với Viên Hiếu Thương.

Viên Hiếu Thương nói: Tôi biết Văn đại đội gần đây đang điều tra vụ án của anh hai tôi, tôi hôm nay thông qua bí thư Trương mời ngài tới đây, là muốn câu thông với ngài một chút, có thể đừng tìm chị dâu tôi làm phiền hay không?

Văn Hạo Nam nói: Chuyện công, không có liên quan gì tới anh cả?

Viên Hiếu Thương nói: Văn đại đội muốn biết gì thì cứ hỏi tôi, chị dâu tôi còn không biết việc của anh hai tôi bằng tôi đâu.

Văn Hạo Nam bật cười, hắn chậm rãi hạ chén trà xuống rồi nói: Anh có phải sợ tôi tra ra gì hay không?

Viên Hiếu Thương nói: Đối với người làm ăn chúng tôi thì sợ thuế vụ công thương hơn là sợ công an.

Văn Hạo Nam nói: Cái đó phải xem các anh có phạm pháp hay không?

Viên Hiếu Thương nói: Pháp lý quan trọng, nhân tình cũng rất quan trọng, bốn chữ cảnh sát nhân dân này không phải tự dưng mà có, Văn đại đội, các anh phá án quan trọng, nhưng có phải nên nhân tính hóa hơn một chút hay không, có phải nên cân nhắc đến cảm thụ của người khác hay không?

Nụ cười trên mặt Văn Hạo Nam lập tức thu liễm: Anh đang dạy tôi làm việc ư?

Viên Hiếu Thương nói: Không dám, tôi chỉ là nói vài câu tâm huyết với ngài, với tư cách là người nhà của một người đã khuất.

Văn Hạo Nam nói: Anh hai của anh có phải có một người tình tên là Lưu Điềm không?

Viên Hiếu Thương gật đầu.

Lưu Điềm đã chính miệng thừa nhận với tôi, Viên Hiếu Nông đã buôn lậu từ nhiều năm trước.



Vẻ mặt của Viên Hiếu Thương vẫn bình tĩnh: Lời nói của nữ nhân này chưa chắc đã đáng tin, cô ta có thể đưa ra chứng cớ gì không?

Văn Hạo Nam nói: Không có chứng cớ thì tôi căn bản sẽ không nói sẽ không nói ra!

Viên Hiếu Thương nhìn Văn Hạo Nam: Trong mắt Văn đại đội, có phải đã nhận định huynh đệ chúng tôi chính là tội phạm hay không?

Văn Hạo Nam thở dài nói: Là trắng là đen thì bản thân mình là hiểu rõ nhất, sợ ảnh hưởng tới người nhà thì đừng đi làm chuyện xấu, hiện tại tất cả ác quả đều là lúc trước reo mầm, có nhân ắt có quả, Viên Hiếu Thương, tôi xin khuyên anh một câu, quay đầu lại là bờ. Văn Hạo Nam nói xong liền đứng lên bỏ đi.

Trương đại quan nhân căn bản không ngờ bữa cơm này kết thúc nhanh như vậy, Văn Hạo Nam từ đầu tới đuôi ngay cả một miếng cũng không ăn. Trương Dương vẫn đuổi tới ngoài cửa lớn, Văn Hạo Nam dừng chân nói: Tôi đi đây!

Trương Dương nói: Anh Hạo Nam, hôm nay sao vậy?

Văn Hạo Nam ý vị thâm trường nói: Có những bữa cơm không thể ăn được, có một số người cũng không thể kết giao, Trương Dương, trắng và đen vĩnh viễn không thể lẫn lộn.

Trương Dương nói: Anh tìm được chứng cớ ư?

Văn Hạo Nam nói: Trước khi tới đây, Lưu Điềm đã bị chúng tôi dẫn đi bảo vệ rồi, về phần huynh đệ Viên gia, trong tay tôi cũng đã có một số chứng cớ, Trương Dương, cậu nhớ kỹ cho tôi, bất kể là ai, chỉ cần vi phạm pháp luật thì tôi quyết không nể mặt hắn, cho dù là thân nhân của mình cũng không ngoại lệ. Văn Hạo Nam nói xong thì đón một chiếc taxi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Trương Dương trở lại ngọc tỷ các, Viên Hiếu Thương vẫn ngồi dó, chén rượu trước mặt đã trống không .

Trương Dương ngồi xuống đối diện hắn, cầm bình rượu rót cho mình một chén, uống một ngụm rồi nói: Anh có phải đã làm sai hay không?

bất kỳ ai cũng có lúc sai! Viên Hiếu Thương nói, ánh mắt của hắn thủy chung nhìn vào mặt bàn: Một người cả đời làm chuyện xấu, nhưng chỉ cần không bị người bắt, hắn có thể ở trước mặt người khác dựng lên hình tượng chính nhân quân tử, một người cả đời làm việc tốt, nhưng một chuyện xấu duy nhất mà hắn đã làm lại bị người ta bắt quả tang, như vậy hắn chính là một người xấu, trên đời này tốt xấu thật ra không có phân biệt nghiêm khắc như vậy đâu. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trương Dương, nói: Động cơ của hắn không phải là trừ gian diệt ác đơn giản vậy thôi đâu.

Trương Dương nói: Đừng nói xấu hắn ở trước mặt tôi.

Viên Hiếu Thương nói: Hắn đang điều tra anh, sưu tập tất cả chứng cớ bất lợi đối với anh, hắn muốn hủy diệt anh!

Nội tâm của Trương Dương chấn động, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, cười nói: Hiếu Thương, có phải thực sự gặp khốn cảnh cho nên mới nghĩ ra hạ sách này hay không?

Viên Hiếu Thương nói: Tôi không phải đang nói chuyện giật gân, lại càng không phải là muốn cố ý xúi giục quan hệ giữa các anh, Văn Hạo Nam đến chỉ là để hủy diệt, trong lòng người này không có tình yêu, chỉ có cừu hận, anh hai tôi đã chết, cho dù ai hai tôi lúc sinh tiền từng có hành vi buôn lậu thì làm sao? Pháp luật đã không thể chế tài hắn, chẳng lẽ Văn Hạo Nam cho rằng chuyện này có thể liên lụy đến tôi ư? Viên Hiếu Thương lắc đầu.

Trương Dương nói: Tôi hiện tại tin Văn Hạo Nam hoài nghi đối với các anh là có đạo lý.


Viên Hiếu Thương nói: Anh cho rằng hắn tóm lấy chuyện Hưng Long hiệu không tha, thực sự là vì tra chuyện buôn lậu ư? Chuyện này thực sự có thể ảnh hưởng đến là người sống, là Tô Vinh Thiêm của phân cục cảng mới, đại ca của tôi, anh và Trình Diễm Đông.


Trương Dương nói: Tôi không quan tâm Văn Hạo Nam muốn tra gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh có làm nghề buôn lậu hay không?


Viên Hiếu Thương bật cười, hắn lắc đầu nói: Cho dù tới ngày chết, tôi cũng sẽ nói - không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK