Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương cuối cùng cũng minh bạch sự vi diệu của chính trị, Tống Hoài Minh bảo mình rời khỏi Tân Hải không phải là hứng nhất thời, mà là có suy nghĩ và kế hoạch chu mật. Phong ba mà Bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Chiêu và Vinh Bằng Phi dấy lên lần này đã khiến Tống Hoài Minh ý thức được sự cai trị của mình có thể tồn tại nguy cơ, dùng thế sét đánh đả kích Lưu Chiêu chỉ là bước đầu tiên của y, bước thứ hai chính là thể hiện thực lực thực sự của mình. Có thể nói chuyện lần này chẳng những bắt các thường ủy phải lựa chọn xếp hàng, cũng khiến Tống Hoài Minh kiên định lập trường của mình. Lựa chọn Kiều Bằng Phi, không chỉ là tỏ thái độ, hơn nữa lợi dụng chuyện này để thắt chặt quan hệ với Kiều gia.

Khi Trương Dương rời khỏi Tống gia tâm tình có chút trầm trọng, hắn bỗng nhiên phát hiện mình ở trong quan trường giao tranh nhiều năm như vậy, vẫn coi mình là một lộng triều nhân theo gió vượt sóng, nhưng đến cuối cùng, vẫn chỉ chẳng qua là một con thuyền cô đơn lênh đênh theo sóng, chỉ cần người khác thích. Tùy thời đều có thể ném hắn đi.

Đèn đỏ Phía trước đổi thành đèn xanh, đèn xanh lại đổi thành đèn đỏ, suy nghĩ của Trương đại quan nhân cũng luân phiên biến hóa theo đèn xanh đèn đỏ, hắn không lựa chọn đi, xe lặng lẽ đỗ ở đầu đường, bên ngoài gió rất lớn, cho dù ngồi bên trong xe kín vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít.

Trương Dương nhớ tới Sở Yên Nhiên, cầm điện thoại tìm số của cô ta, nhưng vào khoảnh khắc ấn nút gọi thì liền do dự. Cuối cùng hắn gọi cho Tần Thanh, ở phương diện tố dưỡng chính trị, Tần Thanh so với mình thì mạnh hơn không biết bao nhiêu.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trương Dương, Tần Thanh liền nhạy bén cảm thấy được hắn đang có tâm sự, nói khẽ: Có phải gặp chuyện gì rồi hay không?

Trương Dương nói: Anh có thể sẽ phải rời khỏi Tân Hải.

Tần Thanh nói: Anh không phải đã sớm chuẩn bị rời khỏi rồi ư?

Trương Dương thở dài,kể lại cuộc đối thoại giữa mình và Tống Hoài Minh tối nay lại cho cô ta.

Tần Thanh nói: Rời khỏi chưa chắc đã không phải chuyện tốt.

Trương Dương nói: Nhưng anh không muốn ra đi một cách như vậy.

Tần Thanh nói: Thật ra trong nhân sinh rất nhiều chuyện đều là không có kết quả.

Trương Dương nói: Nếu như em còn ở Bình Hải, em vẫn là lãnh đạo của anh thì tốt biết bao.

Tần Thanh nói: Trương Dương, trong lòng anh mang quá nhiều thứ, có lẽ có một số việc nên nói ra, em nghĩ không ai trách anh đâu.

Gác điện thoại, Trương Dương tựa hồ đã khôi phục, hắn bấm số điện thoại của Sở Yên Nhiên.

bên Sở Yên Nhiên gió rất lớn. Cô ta hét vào điện thoại: Bão... anh đợi chút... Giọng nói Của cô ta bị gió lớn thổi cho thất linh bát lạc.

Từ trong ống nghe có thể nghe thấy Sở Yên Nhiên đang đi vào trong nhà, cô ta thở hổn hển nói: Gió lớn quá, Trương Dương, anh không nhìn thấy tình huống bên này đâu. Hoành tráng lắm.

Trương đại quan nhân nở nụ cười: Thật sự rất muốn cùng em xem một lần.

Sở Yên Nhiên nói: Nói đi, sao lại gọi vào lúc này, bên anh hình như đã là đêm khuya rồi mà.

Trương Dương nói: Khuya rồi, gió cũng rất lớn!

Cho nên anh nhớ tới em à?

Trương Dương nói: Yên Nhiên, anh bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với em.

Sở Yên Nhiên ở đầu dây bên kia ngây ra một thoáng, sau đó nói: Thật ra em không muốn anh có lỗi với em. Em thà để em có lỗi với anh.

Trương Dương nói: Anh nói thật là... anh có rất nhiều chuyện không nói thật với em.



Sở Yên Nhiên nói: Vậy đừng nói, nếu như nói dối có thể khiến em hạnh phúc, vậy anh đừng ngại nói dối em cả đời.

Trương đại quan nhân không biết vì sao mà mũi đột nhiên cay cay, thằng ôn này không ngờ lại rơi lệ.

Sở Yên Nhiên ở đầu dây bên kia không ngờ cũng có thể phát hiện ra hắn đang khóc, ôn nhu nói: Làm sao vậy? Anh khóc à? Đàn ông đàn ang sao lại khóc, anh không thấy mất mặt à?

Trương Dương nói: Anh đâu có khóc, em nói gì vậy? Ngón tay lại lau nước mắt.

Sở Yên Nhiên nói: Anh nghĩ gì tưởng em không biết à? Anh có phải vẫn luôn nghĩ em là một con bé ngốc, dễ lừa, cho nên vẫn luôn lừa em, hiện tại đột nhiên lương tâm cắn rứt, trong lòng cảm thấy áy náy, khổ sở, có phải ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có hay không?

Trương đại quan nhân nói: Là áy náy, khổ sở, nhưng anh không muốn chết, không phải anh sợ chết, mà là anh thương em, anh sợ anh nếu chết, em nghĩ không thông lại tuẫn tình vì anh.

Sở Yên Nhiên gắt: Nằm mơ, nói không chừng anh hôm nay chết, ngày mai em liền trang điểm xinh đẹp, đi đón một cuộc sống tình cảm mới.

Trương Dương nói: Nếu thực sự là vậy, anh biến thành quỷ cũng sẽ chúc phúc cho em, những ngày em còn sống, mỗi ngày đều chúc phúc cho em.

Ôi! Trương Dươn, anh cũng độc ác thật.

Trương Dương day day mũi, nói: Anh...

Đừng nói, em minh bạch cả mà.

Trương Dương nói: Anh đã nói với em rồi, anh chính là người cổ đại.

Sở Yên Nhiên nói: Dù là người ngoài hành tinh thì sao? Anh cho rằng em bây giờ còn có lựa chọn khác ư?

Trương Dương nói: Yên Nhiên, em để anh nói ra hết có được không?

Không được! Đừng nói gì cả, tóm lại, em ghét anh tiếp tục lăn lộn trong trong quan trường rồi, em không muốn để anh rời khỏi tầm mắt của em lâu như vậy nữa, chuyện đã xảy ra, em không quan tâm, em chỉ biết, ngày mùng một tháng một năm sau, em sẽ ở đây đợi anh... Sở Yên Nhiên nói xong liền gác máy.

Trương đại quan nhân nghe tiếng tút tút trong điện thoại, bỗng nhiên ôm miệng, nhắm mắt lại ngửa mặt lên, nước mắt tùy ý rơi xuống trong bóng đêm.

Người ta tới tuổi già luôn có thói quen ngủ muộn, đã là đêm khuya nhưng trong thư phòng của Kiều lão vẫn sáng đèn, ông ta vẫn đeo kính viễn đọc sách dưới đèn.

Kiều Chấn Lương gõ cửa phòng, bưng một bát cháo yến bước vào.

Kiều lão đặt sách vào giá, duỗi lưng, lúc này mới nhớ tới nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc nói: Đã muộn thế này rồi cơ à?

Kiều Chấn Lương cười nói: Đã nói với cha bao nhiêu lần rồi, đừng ngủ muộn quá, không tốt cho sức khỏe đâu.

Kiều lão nói: Già rồi, thời gian ngủ càng lúc càng ít, như vậy cũng tốt, có thể nhìn thế giới trước mắt nhiều hơn, qua một đoạn thời gian nữa thì có thể thoải mái mà ngủ rồi.

Kiều Chấn Lương đưa cháo yến cho cha, Kiều lão nhận lấy húp hai ngụm, nói: Ừ, tổ yến này không tồi.



Kiều Chấn Lương nói: Tổ yến này là Cao Trọng Hòa biếu.

Kiều lão nói: Tiểu Cao của thính công an Bình Hải ấy hả!

Kiều Chấn Lương cười cười gật đầu: Là hắn, mấy ngày trước có tới kinh thành họp, vốn định tới thăm cha, nhưng thời gian có chút gấp gáp, cho nên nhờ người đưa hai hộp tổ yến tới chỗ con, con mang cho cha.

Kiều lão nói: Tiểu tử đó không tồi, tôi vẫn nhớ rõ, trước đây khi tôi tới Vân An khảo sát, là hắn phụ trách an toàn cho tôi, ấn tượng để lại cho tôi vô cùng sâu sắc.

Kiều Chấn Lương cười nói: Cũng không phải là tiểu tử nữa rồi, con trai hắn cũng được hơn hai mươi rồi.

Kiều lão nói: Bọn nhỏ đều trưởng thành rồi, bất tri bất giác đã già rồi. Nói xong ông ta tạm dừng một chút: Bằng Cử ở nước Mỹ có khỏe không?

Kiều Chấn Lương cười khổ nói: Cha, nó liên lạc với cha còn nhiều hơn con ý chứ, bình thường nó ngay cả điện thoại cũng lười gọi cho con.

Kiều lão nói: Thằng ôn này đúng là, lúc trước tôi muốn nó tiến vào chính đàn, nhưng nó sống chết không chịu, cứ đòi làm kinh thương, kết quả đâm ra cái phễu lớn như vậy, khiến cho Kiều gia chúng ta mặt xám mày tro, có điều cũng may nó trải qua chuyện này cuối cùng cũng nhận được bài học, hiện tại biết khôn rồi.

Kiều Chấn Lương nói: trong Điểm này nó không bằng Bằng Phi.

Kiều lão nói: Đứa nhỏ Bằng Phi này tôi cũng không ngờ, trước đây tính tình của nó trong đống con cháu là ẩu nhất, không ngờ hiện tại hoàn toàn thay đổi.

Kiều Chấn Lương nói: Lúc trước cha tống nó tới Tạng biên, đoạn kinh lịch nhập ngũ đó đối với nó quả nhiên có ích.

Kiều lão nói: Ngọc không mài thì không nên thân, con cháu của Kiều gia chúng ta dù sao vẫn hơi quá nuông chiều, cũng may phát hiện của chúng ta vẫn chưa tính là quá muộn.

Kiều Chấn Lương nói: Cha, Bằng Phi rất nhanh sẽ tới Tân Hải đảm nhiệm chức thị trưởng tạm thời.

Kiều lão hơi ngẩn ra: Tân Hải ư? Nó làm bí thư huyện ủy Xuân Dương hình như cũng chưa lâu mà?

Kiều Chấn Lương nói: Thời gian tuy rằng không lâu, nhưng thành tích quả thực đã làm ra không ít, lãnh đạo thượng cấp vẫn rất coi trọng nó.

Kiều lão nói: Tân Hải ư? Nếu như tôi không nhớ lầm thì bí thư thị ủy Tân Hải hình như là Trương Dương? Tiểu Tống an bài như vậy là muốn Bằng Phi tới thay vị trí của Trương Dương ư?

Kiều Chấn Lương mỉm cười.

Kiều lão lắc đầu, sau đó không nói chuyện tiếp, ăn xong tổ yến, để bát sang một bên: Nội bộ Bình Hải không yên ổn.

Kiều Chấn Lương nói: Đổi thành là con cũng sẽ không đẻ con rể tương lai của mình tiếp tục nhậm chức, mấy ngày trước, Lưu Chiêu hình như còn làm khó Trương Dương.

Kiều lão lạnh lùng nói: Lưu Chiêu ư? Hắn có gan lớn vậy hả? Ai chống lưng cho hắn?


Kiều Chấn Lương nói: Chuyện đã qua rồi, Hoài Minh làm việc vẫn rất có cách, đóng vững đánh chắc, phong ba lần này chưa chắc đã không phải chuyện tốt.


Kiều lão nói: Cũng không phải mâu thuẫn địch và ta, sao cứ phải làm oanh oanh liệt liệt, mọi người đều biết, tôi thực sự không hiểu đám trẻ tuổi này. Chợt lại nhíu mày: Nóng vội không ăn được đẩu hủ ngon, vì sao đạo lý đơn giản như vậy mà lại có nhiều người không hiểu đến thế?


Kiều Chấn Lương nói: Cha, cha thấy chuyện của Bằng Phi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK