Nhưng Trương Dương xoa xoa mũi, không ngờ nhịn không hắt xì, ngay sau đó gật đầu nói: Bộ trưởng Hoàng, chuyện này anh đã không biết thì coi như tôi chưa tới, tôi đi đây... Khụ khụ khụ...
Hoàng Bộ Thành không nghe rõ được ý của thằng ôn này, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Dương đã đi ra cửa rồi.
Hoàng Bộ Thành tựa hồ nhớ tới gì đó, vội vàng mở cửa ra, đây là muốn thông gió, xua hết vi rút cúm mà thằng ôn này mang tới, nhớ lại khuôn mặt vừa rồi phun đầy nước bọt lên mặt mình, Hoàng Bộ Thành không nhịn được thấy có chút ghê tởm, con mẹ nó, lòng trả thù của thằng ôn này quá nặng! Có điều tốt xấu gì cũng đuổi được hắn đi rồi, Hoàng Bộ Thành cũng hiểu về Trương Dương, thằng cha này là nhân vật nói trở mặt là trở mặt, nếu trở mặt ở ngay tại chỗ với hắn, mình cũng rất khó xuống đài, ánh mắt y chiếu lên tờ nhật báo Bắc Cảng đó, tin tức truyền thông của Bắc Cảng hôm nay đưa tin về vụ hoả hoạn của Tân Hải là đồng lòng nhất trí, trận hỏa hoạn này tới rất đúng lúc, chẳng những đốt sạch cả cửa hàng tổng hợp Hồng Quang, đồng thời cũng đốt luôn cả vinh quang của lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố.
Trương Dương trở lại bên trong xe, Thường Hải Tâm nói: Thế nào? Vấn đề được giải quyết chưa?
Trương Dương nuốt nước bọt, cảm thấy đầu óc có chút mê muội: Đưa anh tới tòa nhật báo Bắc Cảng.
Thường Hải Tâm gật đầu, lái xe đưa hắn tới tòa nhật báo Bắc Cảng, Trương Dương mở cửa xe bước xuống, Thường Hải Tâm nhìn thấy bên ngoài vẫn đang mưa, định đưa ô cho hắn thì Trương Dương lại lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Trương đại quan nhân tới phòng tổng biên tập, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, không đợi bên trong đáp lại hắn đã đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng tổng biên tập ba người ba người, người ngồi là bí thư đảng uỷ nhật báo Bắc Cảng, tổng biên tập Triệu Thụy Hỉ, người lớn tuổi hơn ngồi bên cạnh là phó tổng biên tập Lưu Quang Tường, người trẻ tuổi nhất là chủ nhiệm bộ phận quảng cáo Sử Tiểu Minh, mấy người nhìn thấy từ bên ngoài có người vào, đều cảm thấy có chút kinh ngạc, ánh mắt nhất loạt hướng về phía Trương Dương.
Trương đại quan nhân sau khi tới Tân Hải, danh tiếng khá nổi ở địa khu Bắc Cảng, nhất là hai ngày gần đây, bởi vì Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, hình tượng oai hùng của Trương đại quan nhân thường xuyên được lên báo, cho nên mấy vị này của nhật báo cũng không phí nhiều khí lực để nhận ra hắn.
Tổng biên tập Triệu Thụy Hỉ là người trung niên béo trong đó, hắn nhếch môi cười nói: Anh là bí thư Trương phải không! Nụ cười của hắn ít nhiều lộ ra vẻ chột dạ, hắn và Trương Dương không biết nhau, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được thằng cha này hôm nay tìm tới nhật báo xã là để làm gì. Có điều nhìn thấy Trương Dương hôm nay đan thương thất mã tới đây, Triệu Thụy Hỉ trong lòng cũng an tâm hơn chút, dù sao nơi này cũng là sân nhà của mình, Trương Dương hắn tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, nhưng đến cấp bậc hành chính thì mình cũng không kém hắn là bao.
Triệu Thụy Hỉ vẻ mặt tươi cười nói: Anh là khách ít tới, xin mời ngồi!
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng rồi đi thẳng vào vấn đề: Tổng biên tập Triệu phải không?
Triệu Thụy Hỉ gật đầu nói: Là tôi! Hắn đứng dậy chủ động vươn tay ra, muốn thông qua phương thức bắt tay để tỏ ý tốt với Trương Dương.
Nhưng Trương Dương căn bản không quan tâm tới hắn, cầm một tờ nhật báo Bắc Cảng trong tay ném lên bàn làm việc, nhìn Triệu Thụy Hỉ nói: Bài báo về hoả hoạn của Tân Hải là sao?
Triệu Thụy Hỉ đã sớm đoán được hắn tới là vì chuyện này, nụ cười trên mặt không thay đổi: Chúng tôi chỉ đưa tin, cũng không có tính chỉ hướng gì, là căn cứ vào sự thật là nói.
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền thấy hay rồi, mặt lạnh tanh, nhưng hôm nay thân thể có chút không phối hợp, vẻ mặt của hắn không nặn ra chuẩn, liên tiếp hắt xì, ước chừng hắt xì năm cái mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, Trương Dương nói: Sự thật ư? Ai nói với anh cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy là do tiệc pháo hoa tạo thành?
Triệu Thụy Hỉ nói: Phóng viên đã trải qua điều tra phỏng vấn...
Điều tra cái rắm! Trương đại quan nhân mắt trợn lên, không nhịn được liền chửi bậy.
Nụ cười trên mặt Triệu Thụy Hỉ lập tức tắt hẳn, hắn trước đây cũng từng nghe nói tới danh hào của Trương Dương, biết thằng cha này khó đối phó, nhưng không ngờ tố chất của hắn kém như vậy, mình tươi cười đón chào, hắn không ngờ lại thô bạo như vậy, Triệu Thụy Hỉ nói: Đồng chí Trương Dương, anh chú ý phương thức nói chuyện của mình.
Chú ý cái con mẹ anh! Trương đại quan nhân vươn tay chỉ vào mũi Triệu Thụy Hỉ mà mắng: Anh con mẹ nó là có thá gì? Thân là lãnh đạo của báo chí phương Bắc Cảng, anh có hiểu tôn trọng sự thật hay không, có biết cái gì gọi là thực sự cầu thị hay không, làm phóng viên là có thể viết loạn ư?
Triệu Thụy Hỉ căn bản không ngờ thằng cha này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, trong nhất thời đầu óc không thể đuổi kịp tiết tấu của đối phương, miệng há hốc, đối với hạ cấp mà nói, lãnh đạo bị người ta ngang nhiên vũ nhục, mình vừa hay lại ở đây, đây là cơ hội để biểu hiện, phó tổng biên tập Lưu Quang Tường còn đó, dù sao tuổi cũng lớn rồi, kiến thức rộng rãi, cân nhắc cũng tốt hơn, đầu tiên suy nghĩ một chút tới phân lượng mình, rốt cuộc có đủ tư cách trêu vào bí thư Trương này không, Nhưng Sử Tiểu Minh thì không nghĩ như vậy, hắn sở dĩ có thể lên làm chủ nhiệm bộ phận quảng cáo tất cả là vì tổng biên tập Triệu Thụy Hỉ dẫn dắt, hiện tại cuối cùng cũng có được cơ hội để biểu lòng trung thành, Sử Tiểu Minh căn bản không cân nhắc nhiều làm gì, hắn từ xa lao tới, chắn trước mặt Triệu Thụy Hỉ, căm tức mắng Trương Dương: Anh sao lại nói năng như thế?
Trương đại quan nhân thấy hay quá, cắn hạt dưa cắn ra một con rệp, hắn ho khan một tiếng rồi nói: Cút đi!
Sử Tiểu Minh cũng là hạng người tuổi trẻ khí thịnh, nghe thấy Trương Dương nói năng lỗ mãng, rốt cuộc không kiềm chế được, hơn nữa vốn đã muốn biểu hiện trước mặt Triệu Thụy Hỉ, liền vươn tay ra đẩy Trương Dương.
Trương đại quan nhân tuy rằng hôm nay bị bệnh, nhưng đâu để hạng trẻ ranh như Sử Tiểu Minh vào mắt, người hơi nghiêng sang, vai trầm xuống, hắn không động thủ, nhưng vừa hay vào lúc này lại cảm thấy muốn hắt xì! Thế là hắt xì một cái lên đúng mặt Sử Tiểu Minh.
Nói ra thì Trương đại quan nhân hôm nay cũng có chút tởm lởm, toàn là hắt xì vào mặt người ta, Sử Tiểu Minh bị hắn hắt xì cho không kịp đề phòng.
Trương đại quan nhân hắt xì xong còn có hậu thủ, tay phải tóm lấy cổ tay Sử Tiểu Minh thuận thế giật một cái, Sử Tiểu Minh đứng không vững, lảo đảo rồi lao về phía trước, thân hình to lớn ầm một cái ngã xuống đất.
Trương đại quan nhân vừa động thì cảm thấy chỗ đan điền bắt đầu đau đớn, hắn nhíu mày, liên tiếp ho khan vài tiếng.
Triệu Thụy Hỉ nhìn thấy Trương Dương ra tay đánh ngã Sử Tiểu Minh thì cảm thấy chuyện có chút không ổn, vội vàng cầm điện thoại lên gọi bảo vệ.
Sử Tiểu Minh ngã tuy rằng khó coi nhưng cũng không nặng, hắn từ dưới đất bò dậy, mắt đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi chửi: Cái con mẹ mày! Người ta một khi tức lên rồi thì chẳng quan tâm tới gì cả, hắn đã quên mất thân phận của người đối diện, mà kệ mẹ hắn là ai? Trước tiên cứ đánh bỏ cha hắn đi đã
Trương đại quan nhân cũng không sợ người khác đánh cha mình, bởi vì hắn căn bản là không có thân thích, nhưng hắn không thể để người khác mắng mình được, thấy Sử Tiểu Minh lại lao vào mình, thân hình hắn dùng chân trái làm trục xoay tròn theo ngược chiều kim đồng hồ, tránh một cái vồ của Sử Tiểu Minh ngay sau đó tay giơ ra tát, tát cho Sử Tiểu Minh quay tại chỗ hai vòng.
Triệu Thụy Hỉ và Lưu Quang Tường đều cảm thấy có hạt nước bắn lên mặt, hai người theo bản năng đưa tay lên lau mặt, cả lòng bàn tay toàn là máu, cú tát này của Trương Dương cũng thâm thật, đánh ra cả máu.
Lúc này, nhân viên công tác của ban bảo vệ nhật báo xã Bắc Cảng đã chạy tới, sáu tráng hán bưu hãn mặc quần áo bảo vệ màu đen, tay cầm gậy cao su xuất hiện ở văn phòng. Thật ra đám bảo vệ này không phải đặc biệt nhằm vào Trương Dương, tòa soạn báo cũng là nơi thị phi, cả ngày đưa tin, rất dễ đắc tội với người ta, cả ngày đều có người tìm tới cửa, cho nên vẫn rất coi trọng xây dựng ban bảo vệ.
Triệu Thụy Hỉ gọi bảo vệ tới mục đích không phải là đánh người, tuy rằng Trương Dương rất quá đáng, tuy rằng Triệu Thụy Hỉ rất muốn đánh hắn một trận, nhưng dù sao thân phận của người ta cũng sờ sờ ra đó, bí thư thị ủy thành phố Tân Hải, Triệu Thụy Hỉ biết mình không thể trêu vào, nhưng nơi này dù sao cũng là một mẫu ba phân đất của hắn, tôi lại không chọc anh, tôi mời anh đánh xong thì đi không được à?
Lãnh đạo của đơn vị trong mắt công nhân viên chức của đơn vị thường thường là có quyền uy vô thượng, nhất là trong mắt đám bảo vệ này, bọn họ có lẽ không biết ai là bí thư thị ủy Tân Hải, nhưng bọn họ khẳng định biết Triệu Thụy Hỉ mới là người đứng đầu nơi này.
Triệu Thụy Hỉ nói: Đồng chí Trương Dương, nơi này của chúng tôi không chào đón anh! Cho tới bây giờ Triệu Thụy Hỉ vẫn duy trì khắc chế, hắn xua tay ý bảo mấy bảo vệ mời Trương Dương ra ngoài.
Một gã bảo vệ đi tới trước mặt Trương Dương hắn hắn thân hình cao lớn, dáng vẻ khôi ngô, so với Trương Dương còn cao hơn nửa cái đầu, giống như là một cái tháp sắt xuất hiện trước mặt Trương Dương, như hổ rình mồi nhìn thẳng vào Trương Dương: Có nghe hay không, tổng biên tập của chúng tôi bảo anh ra ngoài.