Trương Dương cười nhạt nhìn đám người này, lòng bàn tay của hắn thủ sẵn hơn mười cây kim khâu, đối phó đám Triều Tiên này thật đúng là không nói chơi, thế nhưng đại khai sát giới trên đường cái tại Hán Thành cũng không phải chuyện lớn, Trương đại quan nhân ngày hôm nay bị chọc giận, nếu như không phải đám người này đột nhiên xuất hiện, Cố Giai Đồng tuyệt nhiên sẽ không biến mất trước mắt hắn, đám người này làm cho hắn mất đi cơ hội gặp mặt người xưa.
Quyền Chính Thái đúng lúc chạy tới hiện trường, chính là ông ta xuất hiện, mới khiến cho thế cục hiện trường không có tiến thêm một bước chuyển biến xấu.
Kim Mẫn Nhi cũng khẩn trương chạy đến đây, cô ấy đẩy gã đặc công che ở trước mặt cô ấy, đi tới bên cạnh của Trương Dương, che ở trước mặt của Trương Dương, cả giận nói: Các người muốn làm gì? Rốt cục có chổ nào phạm pháp? Rõ như ban ngày muốn động thủ bắt người sao?
Quyền Chính Thái biết thân phận của Kim Mẫn Nhi, đối với cô con gái bảo bối của vị nhân vật thực quyền trong quân đội ông ta vẫn là vẫn duy trì tôn kính, ông mỉm cười nói: Kim tiểu thư, chuyện này có thể có chút hiểu lầm. Ông hướng Trương Dương gật đầu nói: Trương tiên sinh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, đem hiểu lầm giải thích rõ ràng, tôi nghĩ cậu hẳn là sẽ không chú ý.
Trương Dương nhìn đặc công Hàn Quốc xung quanh một chút, chuyện tình đã ầm ĩ tới loại tình trạng này, vẫn là không nên phức tạp hóa, ánh mắt của hắn rốt cục mềm hoá xuống, mang theo trào phúng nói: Hiểu lầm? Ông mang theo nhiều người như vậy đến đây, chính là vì nói cho tôi biết chúng ta náo loạn chút hiểu lầm?
Quyền Chính Thái nói: Trương tiên sinh không muốn hợp tác với tôi, tôi cũng bất đắc dĩ.
Trương Dương nói: Cho người của ông rút đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.
Quyền Chính Thái gật đầu, ý bảo những người khác rời đi. Sau đó chỉ chỉ xe có rèm che của mình.
Kim Mẫn Nhi nói: Không cần, tôi có xe!
Chiếc Mercedes chống đạn màu đen của Kim Mẫn Nhi chạy tới bên cạnh.
Quyền Chính Thái nói: Tốt lắm, tôi lên xe của các người. Quyền Chính Thái sở dĩ có thái độ mềm hoá vẫn là bởi vì Kim Mẫn Nhi xuất hiện, ông ta tuy rằng là người trong cơ quan tình báo Hàn Quốc, thế nhưng cho ông ta một lá gan, ông cũng không dám đắc tội con gái của bảo an tư lệnh. Huống chi Kim gia tại chính giới, quân giới và tài chính giới Hàn Quốc đều có lực ảnh hưởng tương đối lớn.
Tiến vào bên trong xe, Trương Dương và Quyền Chính Thái ngồi ở ghế sau, Trương Dương nói: Quyền tiên sinh tới rất nhanh.
Quyền Chính Thái nói: Vẫn là không nhanh bằng Trương tiên sinh. Tôi đến Đại Tân Lý mới biết được Trương tiên sinh không có lên bờ dựa theo ước định của chúng ta.
Con người của tôi không thích người khác an bài thay tôi.
Quyền Chính Thái mời Kim Mẫn Nhi đem xe dừng lại tại công viên, ông ta và Trương Dương sóng vai đi vào rừng cây trong công viên, Quyền Chính Thái chỉ chỉ ghế dài trong rừng, bọn họ đi tới ghế dài ngồi xuống, Quyền Chính Thái nhìn xa xa một chút. Kim Mẫn Nhi đứng ở bên cạnh ô tô ngắm nhìn bọn họ bên này, không khỏi cười nói: Kim tiểu thư rất quan tâm cậu.
Trương Dương nói: Cô ấy là một cô gái thiện lương đơn thuần, đem tôi trở thành bạn bè tốt.
Quyền Chính Thái nhìn Trương Dương nói: Tôi tin tưởng Trương tiên sinh hẳn là một người đáng ở chung, hy vọng chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè.
Trương Dương nói: Đáng tiếc hợp tác của chúng ta xem ra cũng không phải thuận lợi như vậy.
Quyền Chính Thái nói: Người của tôi đã chứng thực một ít tin tức, Thôi Tái Nguyên và Triệu Hách đều đã chết, Niết Nhật Khoa Phu cũng chết ở tại hiện trường, Lý Xương Phổ là bị người bắn chết, trên trán bị bắn một phát. Ngực trúng ba phát.
Trương Dương nói: Tôi không biết, Lý Uyển Cơ và Niết Nhật Khoa Phu sau khi bỏ đi, trung tâm nghiên cứu đã xảy ra nổ, tất cả lối ra đều bị lấp kín, tôi ở trong thang máy rơi vào tầng ngầm bốn.
Quyền Chính Thái nói: Lý Xương Phổ hẳn là không phải chết ở trong tay của người Bắc Triều Tiên, rốt cục là ai có thù hận với hắn lớn như vậy, khi bắn chết hắn, còn bắn ba phát súng vào ngực của hắn? Ánh mắt của ông ta tràn ngập hỏi ý nhìn Trương Dương.
Trương Dương nhíu nhíu mày. Vấn đề này không khó tìm đáp án, thật ra Quyền Chính Thái hẳn là cũng đã suy đoán ra, bắn chết Lý Xương Phổ chỉ có thể là Lý Uyển Cơ, cũng chỉ có cô ấy đối với cả nhà Lý Ngân Nhật mới có thâm thù đại hận như vậy.
Quyền Chính Thái nói: Tôi quan tâm cũng không phải hành tung của Lý Uyển Cơ, tôi quan tâm chính là bệnh độc RFIV, nếu như bệnh độc bị cô ấy cướp lấy, lại thuận lợi mang đi. Như vậy sau này khẳng định sẽ là tai hoạ ngầm.
Trương Dương nói: Bệnh độc RFIV cũng không có đáng sợ như vậy! Lệ Phù cũng mắc bệnh, cuối cùng Trương đại quan nhân vẫn dùng Di Cung Hoán Huyết trợ giúp cô ấy trị hết bệnh độc, chứng minh loại bệnh này độc cũng không phải là không có thuốc chữa.
Quyền Chính Thái nói: Cậu không biết loại bệnh độc này đáng sợ thế nào, chỉ cần khuếch tán là phát triển với tốc độ cực nhanh, nếu như rơi vào kinh khủng phân tử tay của trong. Rất có thể sẽ tạo thành một loạt của kinh khủng sự kiện.
Trương Dương nói: Tôi không giúp được ông cái gì, tôi thật sự không biết Lý Uyển Cơ ở đâu.
Quyền Chính Thái nói: Cô gái đi cùng cậu đâu? Cậu cứu cô ấy ra, vì sao lại tách xa nhau?
Trương Dương nói: Ông hỏi tôi, tôi còn muốn hỏi ông đấy, khi chúng tôi đến Can Thành, cô ấy liền nhảy xuống biển tự sát, tôi không quen ai ở đây, kêu tôi đi chỗ nào tìm cô ấy? Cho nên tôi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm Kim Mẫn Nhi hỗ trợ.
Quyền Chính Thái sẽ không tin tưởng cái gì mà nhảy xuống biển tự sát, ông ta thản nhiên nói: Nếu như tôi không đoán sai, cô gái kia hẳn là đặc công Trung Quốc.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: Rất quan trọng sao?
Quyền Chính Thái nói: Trương tiên sinh, tôi nghĩ, tại ý nghĩa nào đó chúng ta có cùng kẻ địch, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác chân thành.
Trương Dương nói: Hợp tác không có vấn đề, nếu như tôi có tin tức của Lý Uyển Cơ, nhất định nói cho ông biết. Thế nhưng, ông cũng phải đáp ứng tôi một điều kiện.
Quyền Chính Thái gật đầu.
Trương Dương nói: Cô gái kia đã chết, cho dù cô ấy sống cũng không có nửa điểm liên quan đến các người.
Quyền Chính Thái cười cười, đứng dậy vỗ vỗ vai của Trương Dương nói: Trương tiên sinh thật đúng là một người đa tình, được! Tôi rõ ràng hẳn là thế nào làm, thế nhưng Trương tiên sinh cũng đừng quên lời hứa với tôi, có bất luận tin tức gì về Lý Uyển Cơ nhất định phải cho tôi biết trước tiên. Ông đem một tấm danh thiếp đưa cho Trương Dương, sau đó đứng dậy rời khỏi công viên.
Quyền Chính Thái mới vừa đi, Kim Mẫn Nhi vội vã đi tới bên cạnh của Trương Dương, thân thiết nói: Ông ta muốn làm gì?
Trương Dương mỉm cười nói: Điều tra chuyện tôi nhập cư trái phép.
Kim Mẫn Nhi nói: Thật sự là xen vào việc của người khác!
Trương Dương nói: Bộ tình báo đều là cái dạng này, không tìm chút chuyện làm là không biểu hiện ra tầm quan trọng của bọn họ đối với quốc gia , bình thường nghĩ cách tìm kiếm sự tồn tại của mình.
Kim Mẫn Nhi nở nụ cười: Đi! Tôi mang anh đi ăn, không nên bị đám người kia phá hủy tâm tình.
Trương Dương gật đầu.
Lúc này điện thoại của Kim Mẫn Nhi vang lên, điện thoại là trong nhà gọi tới, cha của cô ấy Kim Thừa Hoán bảo cô ấy quay về, Kim Mẫn Nhi buông điện thoại, tâm tình rõ ràng đã bị ảnh hưởng một ít.
Trương Dương nhìn ra cô ấy có việc, nói: Có việc cô cứ đi, tôi quay về Lam Tinh cung nghỉ ngơi.
Kim Mẫn Nhi nói: Mẹ nhỏ tôi sinh bệnh, ba tôi bảo tôi trở lại thăm bà ấy, luôn là như thế này!
Trương Dương từ trong lời của Kim Mẫn Nhi suy đoán ra mẹ nhỏ của cô ấy khẳng định không phải mẹ ruột, bất quá Trương đại quan nhân đối với chuyện của người khác cũng không có nhiều hứng thú, mỉm cười nói: Vậy càng nên đi, được rồi, bệnh của bà ấy có nặng hay không, có cần tôi với cô đi xem hay không?
Kim Mẫn Nhi nói: Thân thể bà ấy vẫn cũng không được! Cô ấy bỗng nhiên nhớ tới Trương Dương có y thuật thần kỳ, nghĩ thầm muốn hắn cùng đi qua cũng tốt.
Trên đường Kim Mẫn Nhi nói cho Trương Dương biết, mẹ ruột của cô ấy đã mất bảy năm trước, về phần mẹ nhỏ hiện tại Thôi Hiền Châu lúc trước đã từng là thư ký riêng của cha cô ấy, bọn họ kết hôn ba năm trước, Thôi Hiền Châu đối xử với Kim Mẫn Nhi vẫn đều tốt, thế nhưng trong lòng của Kim Mẫn Nhi từ đầu đến cuối không cách nào chấp nhận cô ta thay thế được vị trí của mẹ, bất quá biểu hiện của cô ấy vẫn bình thản.
Trương Dương tỏ vẻ lý giải đối với cái này, thật ra Sở Yên Nhiên cũng gặp phải tình huống như vậy, bất quá biểu hiện của cô ấy kịch liệt hơn mà thôi, một người mẹ kế muốn chiếm được sự chấp nhận của con cái trong gia đình cũng không phải dễ.
Chỉ là Trương Dương thật không ngờ Thôi Hiền Châu trẻ tuổi như vậy, tuy rằng bởi vì sinh bệnh có vẻ có chút tiều tụy, nhưng thoạt nhìn nhiều nhất cũng là ba mươi tuổi, nghe nói Trương Dương là bạn của Kim Mẫn Nhi, biểu hiện của Thôi Hiền Châu tương đối lễ phép, dịu dàng cười nói: Mau mời ngồi, tướng quân còn chưa có trở về.
Kim Mẫn Nhi ngồi xuống bên cạnh Thôi Hiền Châu nói: Mẹ nhỏ, nghe ba nói thân thể mẹ khó chịu.
Thôi Hiền Châu cười nói: Nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ là bị chút phong hàn.
Kim Mẫn Nhi nói: Bạn của con hiểu một ít y thuật, con mời hắn đến đây giúp mẹ xem bệnh.
Thôi Hiền Châu nhìn Trương Dương, hiển nhiên không tin người thanh niên có tuổi tác còn trẻ hơn mình biết xem biệt cái gì, Kim Mẫn Nhi nhìn ra nghi hoặc của mẹ nhỏ, nhẹ giọng nói: Mẹ nhỏ, mẹ cho hắn thử cũng không sao.
Bởi vì hai người đều là dùng tiếng Hàn giao lưu, Trương Dương nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, nghe Thôi Hiền Châu dùng tiếng Trung nói: Vậy phiền phức cậu! Khiến cho Trương Dương ngoài ý muốn chính là, tiếng Trung của Thôi Hiền Châu rất tốt, xem ra theo Trung Quốc quật khởi, nước láng giềng xung quanh học tập tiếng Trung cũng thành một phong trào mới.
Trương Dương ý bảo Thôi Hiền Châu đưa cổ tay đặt trên bàn trà, vươn một ngón tay để lên mạch môn của cô ấy. Thôi Hiền Châu nói: Trung y có vọng, văn, vấn, thiết, cũng có nét tương đồng với y học Đại Hàn chúng tôi.
Trương đại quan nhân thản nhiên cười nói: Trung y truyền lưu nhiều năm như vậy, đừng nói là Hàn Quốc, hiện tại các nơi trên thế giới đều đã tiếp nhận khái niệm của trung y. Hắn nghe được bốn chữ y học Đại Hàn liền không vui, cái gì mà y học Đại Hàn, đơn giản là cải biến của trung y mà thôi.
Mạch tượng của Thôi Hiền Châu khiến cho Trương Dương chú ý, căn cứ mạch tượng mà xem cũng không phải phong hàn như cô ấy nói, mà là khí huyết lưỡng hư (Có hai loại khí huyết), Trương Dương đem một tia chân khí nhập vào kinh mạch của Thôi Hiền Châu, chiêu thức ấy hắn làm cực kỳ bí mật, đừng nói là Thôi Hiền Châu, cho dù là cao thủ bình thường cũng không phát hiện, chân khí chạy trong cơ thể Thôi Hiền Châu, hai hàng lông mày của Trương Dương không khỏi nhíu lại, hắn buông cổ tay của Thôi Hiền Châu ra.
Một bên Kim Mẫn Nhi thấy hắn thần tình ngưng trọng, thân thiết nói: Trương Dương, bệnh của mẹ nhỏ tôi có nặng lắm không?