Tiêu Mân Hồng nói: tin tức này chắc là chú Tiết chế tạo ra.
Tiêu Quốc Thành nheo mắt lại, một lần nữa quay người đi: Có lấy được đồ tôi muốn hay không?
Tiêu Mân Hồng gật đầu nói: cháu đã lấy được mẫu của Kiều Mộng Viện, cũng lấy được mẫu của Kiều Chấn Lương và Kiều Bằng Cử, đã đặc biệt tiến hành đối chiếu cơ cấu rồi .
Tiêu Quốc Thành nói: Đưa tới thêm một cái.
Tiêu Mân Hồng có chút tò mò nhìn chú.
Tiêu Quốc Thành nói khẽ: chú Tiết của cô.
trong ánh mắt Tiêu Mân Hồng hiện lên một tia bối rối, rất nhanh sự bối rối của cô ta lại biến thành một loại sợ hãi.
cố gắng của Tang Bối Bối cuối cùng không uổng phí, cô ta một đường theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu, phát hiện Nghiêm Quốc Chiêu tới giao long hi viên ở phía tây Bắc Cảng, dãy biệt thự này là xã khu sa hoa đâu tiên của Bắc Cảng, nhưng người vào đó ở rất ít.
Nghiêm Quốc Chiêu đỗ chiếc Infiniti màu đen trước biệt thự số 17, trong biệt thự vẫn sáng đèn, Nghiêm Quốc Chiêu đi vào trong biệt thự, trước cửa có người mỉm cười đón chào. Người này rất trẻ tuổi, dáng người không cao, nhưng trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tự tin.
Nghiêm Quốc Chiêu bắt tay hắn. Sau đó được mời vào trong biệt th.
Tang Bối Bối ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó. Thông qua kính viễn vọng nhìn đêm quan sát tình cảnh trong biệt thự.
Người Nghiêm Quốc Chiêu tới gặp chính là chủ tịch Thế Kỉ An Thái An Đạt Văn, Tang Bối Bối trước đó chưa bao giờ gặp An Đạt Văn, cho nên không nhận ra vị kỳ tài buôn bán trẻ tuổi này.
An Đạt Văn mời Nghiêm Quốc Chiêu vào trong biệt thự, hắn mỉm cười nói: kết quả hôm nay Nghiêm tiên sinh gặp mặt Viên Hiếu Thương như thế nào?
Nghiêm Quốc Chiêu ngồi xuống sô pha, tiếp lấy một ly trà An Đạt Văn đưa, uống ngụm trà rồi nói: Tin tức của anh rất linh thông, An tiên sinh. Tôi thủy chung không rõ, vì sao anh muốn tiếp nhận sản nghiệp của huynh đệ Viên gia, chẳng lẽ anh không nhìn thấy Bắc Cảng đang ở vào thời buổi rối loạn? Hiện tại tới làm việc xấu hình như không quá sáng suốt.
An Đạt Văn nói: Nước đục mới dễ bắt cá, ngài cũng có hứng thú đối với sản nghiệp của Viên Hiếu Thương mà? Chỉ là bị tôi nhanh chân đến trước thôi.
Nghiêm Quốc Chiêu lạnh lùng cười nói: Tôi chỉ muốn chứng thực chuyện này.
An Đạt Văn nói: muốn chứng thực, có một phương pháp đơn giản nhất, ngài có thể trực tiếp hỏi tôi hoặc là cha tôi. Vì sao phải bỏ gần cầu xa. Đặc biệt tìm Viên Hiếu Thương để chứng thực? Chẳng lẽ anh không tín nhiệm chúng tôi ư?
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Tôi còn tưởng rằng anh không ở Bắc Cảng, tôi không quen cha anh!
An Đạt Văn bật cười ha ha: Anh rất quen thuộc với Viên Hiếu Công ư?
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Quen được một số năm, rồi cũng được cho là lão bằng hữu.
An Đạt Văn thở dài nói: Chỉ tiếc hắn chết quá đột nhiên.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Bắc Cảng gần đây quả thực đã chết không ít người.
An Đạt Văn nói: Người đã chết, nợ lại không thể xóa bỏ, Nghiêm tiên sinh còn nhớ chuyện lúc trước đã đáp ứng quá tôi không? Hiện tại Bắc Cảng biến thành cục diện này, lợi ích của tôi ai tới bảo vệ đây? Tôi đầu nhập nhiều tiền như vậy, giờ phải làm sao?? trong lời nói của hắn tràn ngập hương vị trào phúng.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Làm người dù sao cũng phải có tính nhẫn nại một chút, nếu thời tiết không tốt, luôn không thể mạo hiểm sóng gió mà rời bến được. Nếu không vừa hay gặp phải sóng to gió lớn. Chẳng phải là sẽ mất cả cá và người ư? lời nói của Nghiêm Quốc Chiêu hình như có ám chỉ.
An Đạt Văn mỉm cười nói: Đầu tư sẽ có hồi báo, cho dù là làm việc thiện. Cũng là để giành được thanh danh tốt, có người quy hoạch một bức tranh vô cùng bao la hùng vĩ xinh đẹp cho tôi, mà sau khi tôi thực sự tìm hiểu sâu thì lại phát hiện, trong hiện thực không phải như vậy.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Cho nên, anh cho rằng tôi lừa gạt anh?
trong ánh mắt An Đạt Văn hiện lên một tia lãnh ý: Không ai dám lừa gạt tôi!
Nghiêm Quốc Chiêu nhìn người trẻ tuổi ngông cuông này, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng phức tạp, nhưng ở trong lòng hắn lại là khinh thường.
An Đạt Văn nói: Các anh đã không thể bảo đảo lợi ích của tôi, tôi nhất định phải tự mình làm một số việc.”
Nghiêm Quốc Chiêu nói: trong làm ăn, không đơn giản như vậy!
An Đạt Văn nói: Ở đâu làm ăn cũng vậy cả, mục đích cuối cùng đều là để kiếm tiền.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Cấp trên đã chú ý tới Bắc Cảng, vào những lúc như thế này nên náu mình thì tốt hơn.
An Đạt Văn nói: Cho tôi lời khuyên ư?
Không tính là lời khuyên, chỉ là vài câu nói thật lòng thôi.
An Đạt Văn nói: Trước đây có cố sự đói ăn bánh vẽ, tôi lần đầu tiên nghe thấy cố sự này thì cho rằng người nọ rất ngốc, nhưng hiện tại tôi bỗng nhiên phát hiện, thì ra loại chuyện này thật sự có thể phát sinh trên người tôi, tôi đầu tư vào cảng Phước Long năm trăm triệu, chuyện này còn là một tay anh thúc đẩy, tôi muốn các anh cho tôi một câu trả lời. Lúc này trên mặt An Đạt Văn đã không còn nụ cười nào, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Quốc Chiêu.
Nghiêm Quốc Chiêu gặp biến không sợ hãi nói: Không ai ngờ được rằng sẽ phát sinh trận thiên tai này.
An Đạt Văn nói: Cái tôi muốn là một lời giải thích, tập đoàn Nguyên Hòa vì sao rút vốn khỏi Tân Hải?
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Tôi đang tìm kiếm đáp án.
Lúc này một gã nam tử mặc âu phục màu đen tới bên cạnh An Đạt Văn, ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó, An Đạt Văn sắc mặt khẽ biến, hắn chậm rãi buông chén trà xuống rồi nói khẽ: Nghiêm tiên sinh còn có bằng hữu cùng đến à!
Nghiêm Quốc Chiêu hơi ngẩn ra, hắn cũng không rõ lời nói của An Đạt Văn là có ý gì, xoay người nhìn về phía sau.
Tang Bối Bối một mực ở phía xa giám thị động tĩnh trong phòng khách thì nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Quốc Chiêu nhìn về phía bên này, tuy rằng cô ta biết Nghiêm Quốc Chiêu không thể phát hiện ra mình, nhưng vẫn theo bản năng bỏ kính viễn vọng xuống, cùng lúc đó, cô ta thấy hai Hắc y nhân đang chạy tới vị trí của cô ta.
Tang Bối Bối thầm kêu không ổn, không biết mình bại lộ hành tung khi nào, cô ta nhanh chóng đứng dậy bỏ đi, ý đồ thoát khỏi bọn họ trước khi hai người này chạy đến.
Nhưng Tang Bối Bối vừa mới đi được vài bước, liền nhìn thấy phía trước có một Ninja áo trắng chặn đường của cô ta.
Tang Bối Bối khoát tay, một đạo hàn mang bắn về phía đối phương.
Không thấy Bạch y nhân đó ra tay như thế nào, ánh đao màu xanh đột nhiên hiện lên, phi đao Tang Bối Bối ném ra đã bị đánh bay vào trong bụi cỏ, sau khi Tang Bối Bối ném phi đao, ngay sau đó liền rút súng, nhưng không đợi cô ta giơ súng lên, đã thấy hàn khí bức người, ánh đao lạnh thấu xương gần ngay trước mắt, mái tóc của cô ta bị đao khí khiến cho bay lên, đao phong đã cách cổ họng của cô ta không đến nửa tấc, thân đao giống như một hoằng thu thủy chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của Tang Bối Bối, trong hai mắt của cô ta lộ ra quang mang sợ hãi.
Đao phong dừng trước cổ họng của Tang Bối Bối, nếu đối phương dí mũi đao về phía trước thêm một tấc, cô ta chắc chắn phải chết.
mu bàn tay Tang Bối Bối hướng phía sau, lặng lẽ nhấn số 8 trên máy điện thoại di động.
Hai Hắc y nhân nhanh chóng xông lên, mỗi người tóm lấy một cánh tay Tang Bối Bối, khống chế cô ta.
Ninja Áo trắng nghe thấy động tĩnh dưới chân, hắn nhấc chân lên hung hăng đạp lên di động, di động của Tang Bối Bối vỡ tan.
An Đạt Văn nhìn Tang Bối Bối bị trói đưa vào, hắn chậc chậc nói: Không ngờ là nữ tặc!
Tang Bối Bối giả vờ đáng thương: Xin lỗi. . . Tôi. . . Tôi sai rồi, tôi chỉ là muốn trộm chút đồ đáng gía, van cầu các anh, trăm ngàn lần đừng báo cảnh sát, đừng để công an bắt tôi. . . Cô ta tin mình có thể qua được mắt bọn họ.
An Đạt Văn mỉm cười nói: Trộm đồ ư? Thật sự đơn giản như vậy sao ? Khi nói hắn cố ý nhìn Nghiêm Quốc Chiêu, tựa hồ nhận định Nghiêm Quốc Chiêu và nữ tặc này có chút quan hệ.
Nghiêm Quốc Chiêu đi tới, vươn tay tóm lấy mái tóc Tang Bối Bối, tay hắn rất lớn cũng rất khỏe, Tang Bối Bối bị hắn tím tóc nên không thể không nghiêng về phía bên phải, Nghiêm Quốc Chiêu nheo mắt lại, vươn tay trái ra nhẹ nhàng túm một cái ở sau tai và gò má của Tang Bối Bối, không ngờ nhấc lên được một dúm da, sau đó Nghiêm Quốc Chiêu chậm rãi tháo toàn bộ lớp ngụy trang của Tang Bối Bối xuống.
An Đạt Văn và hai thủ hạ của hắn đều nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.
Tang Bối Bối trong lòng trầm xuống, thầm kêu xong rồi, Nghiêm Quốc Chiêu là người cũ của Quốc An, đối với thủ pháp ngụy trang này của cô ta hiển nhiên là rất tinh tường, thân phận của mình chỉ sợ sắp bại lộ rồi.
Khi tướng mạo sẵn có của Tang Bối Bối xuất hiện trước mặt bọn họ, Nghiêm Quốc Chiêu nói khẽ: Thì ra là cô, Tang Bối Bối!
Tang Bối Bối nói: Không hiểu anh đang nói gì.
Nghiêm Quốc Chiêu lạnh lùng nhìn cô ta nói: Cô đang theo dõi tôi?
Tang Bối Bối vẫn mạnh miệng: Tôi căn bản không biết anh, thôi, không phải là trộm không thành thôi ư, cùng lắm thì các anh cứ báo cảnh sát, để công an tới xử lý lâu!
An Đạt Văn lúc này mới tin nữ tặc trước mắt này không phải là người của bên Nghiêm Quốc Chiêu.
Tang Bối Bối nói: Buông ra, không buông ra là tôi la lên đó!
An Đạt Văn đánh mắt ra hiệu, một gã thủ hạ hung hăng đánh một quyền vào bụng Tang Bối Bối, đánh cho Tang Bối Bối thét lớn một tiếng rồi cúi gập người. Một người khác đi lên đánh vào gáy Tang Bối Bối, Tang Bối Bối không chịu nổi hai người luân phiên đả kích, ngã xuống đất ngất lịm.
An Đạt Văn nói: Cô ta có thể còn có đồng lõa, trước tiên rời khỏi nơi này đã.
Hai thủ hạ kéo Tang Bối Bối đã bất tỉnh nhân sự rời khỏi đây.
Nghiêm Quốc Chiêu nói với An Đạt Văn: Cô ta từng là người của Quốc An, có điều hiện đang ở trong sổ đen.
An Đạt Văn nói: Cô ta theo dõi anh làm gì?
Nghiêm Quốc Chiêu lắc đầu, nói khẽ: Có thể giao cô ta cho tôi hay không?
An Đạt Văn lạnh lùng nói: Không thể!