Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Thu Linh nhìn nhìn phương thuốc đó, có chút kỳ quái hỏi: Anh có giấy phép hành y không?

Có giấy phép hành y hay không không quan trọng, quan trọng là có khống chế được sự phát triển bệnh tình của bệnh nhân hắn không. Đúng rồi, chuẩn bị cho tôi một bộ dụng cụ sắc thuốc, tôi tự mình sắc!

Sau khi mọi người rời khỏi, Trương Dương vẫn ở lại bên cạnh Kiều Mộng Viện, những lời dặn của Trương Thu Linh cũng không gì ngoài trị liệu đối chứng, thuốc hạ sốt, bổ sung thành phần chất lỏng trong cơ thể, dược vật kháng bệnh độc kháng khuẩn, loại phương pháp trị liệu này có chút vị đạo thả lưới toàn diện, thật ra trong nước có một số bệnh viện đối với vận dụng dược vật kháng sinh và kháng bệnh độc có chút tràn lan, khi gặp phải cảnh không bắt được bệnh, cứ vậy kê thuốc kháng sinh kháng khuẩn, nói chung là một loại bịt mắt. Bọn họ vừa đi, Trương Dương liền dừng truyền dịch, loại phương pháp trị liệu này có chút ý tứ mèo mù đâm chết chuột, chỉ tổ gây tổn hại đối với cơ thể người, hắn quyết định dựa theo phương pháp của mình để trị liệu cho Kiều Mộng Viện.

Trương Dương vươn tay ra sờ trán Kiều Mộng Viện, cô ta vẫn sốt rất cao, nhìn Trương Dương, vành mắt Kiều Mộng Viện đỏ lên, người ta khi sinh bệnh thường thường sẽ trở nên đặc biệt yếu ớt, cũng đặc biệt dễ cảm động, Trương Dương biết rõ cô ta đã sinh bệnh, còn mạo hiểm bị lây bệnh ở bên cạnh cô ta, trong lòng Kiều Mộng Viện cảm động vạn phần, môi cô ta giật giật, muốn lên tiếng.

Trương Dương lại cười nói: Không cần phải nói gì cả, nhắm mắt lại, cô tưởng tượng một chút, mình đang ở trong mùa đông tuyết trắng bay tán loạn đi.

Kiều Mộng Viện nhắm hai mắt lại, cô ta bắt suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, nhưng đầu óc của cô ta lại loạn thành một mớ, cơn sốt cao khiến cô ta không thể trấn định.

Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện bởi vì phát sốt mà mặt trở nên đỏ rực, trong lòng cảm thấy thương xót, hắn tiềm vận nội lực, theo sự lưu chuyển của nội lực trong cơ thể, một cỗ âm hàn từ lòng bàn tay của hắn trào ra, âm sát Tu La chưởng, chỉ cần khống chế chưởng lực thỏa đáng thì sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn gì đối với cơ thể, ngược lại có thể mang tới hiệu quả hạ nhiệt độ vật lý.

Cảm giác mát lạnh xuyên qua da thịt trên trán Kiều Mộng Viện truyền vào, Kiều Mộng Viện cảm giác trán mình tựa hồ bị mở ra một khe hở, không khí trong lành không ngừng thổi vào trong đầu óc của mình, một bàn tay khác của Trương Dương nắm tay Kiều Mộng Viện, dùng phương pháp đồng dạng đưa nội tức thanh lương vào kinh mạch của cô ta, phương pháp hạ nhiệt độ bằng nội lực như vậy so với bất kỳ phương pháp hạ nhiệt độ vật lý nào đều hữu hiệu hơn, sau chừng một phút, Trương Dương đã thành công khiến nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện hạ xuống còn 37.2 °C, sau khi nhiệt độ cơ thể hạ, trạng thái của Kiều Mộng Viện lập tức tốt hơn rất nhiều, cô ta ngồi dậy, cầm lấy khăn mặt Trương Dương đưa để lau trán: Tôi cảm thấy đỡ hơn rồi.

Trương Dương cười nói: Có tôi ở đây, cô sẽ không sao.

Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, anh thật sự có sức miễn dịch ư?

Trương Dương nói: chắc là như vậy, dù sao tôi đến bây giờ vẫn yên lành, có thể là thể chất của tôi tốt, sức chống cự đối với tật bệnh so với người bình thường thì mạnh hơn một chút.

Kiều Mộng Viện nói: Anh nếu biết phương pháp trị liệu tật bệnh thì có thể giúp nhiều người hơn!

Trương Dương lắc đầu nói: Tôi vừa rồi chỉ dùng nội lực để giúp cô hạ thấp nhiệt độ cơ thể, trên nguyên lý mà nói thì giống như là hạ nhiệt độ vật lý, hiện tại người bị bệnh nhiều như vậy , tôi không thể đối với mỗi người đều làm thế được, nếu làm vậy, không quá một ngày là tôi đã mệt chết rồi, còn nữa, nhiệt độ cơ thể của cô khẳng định còn có thể quay trở lại, trước khi tìm được phương pháp trị tận gốc, tôi không dám rời khỏi cô.

Kiều Mộng Viện nghe Trương Dương nói nghiêm trọng như vậy, lại thở dài, không nói gì nữa.



Tiểu hộ sĩ đưa thuốc dược liệu đông y mà Trương Dương yêu cầu tới, nhìn thấy Kiều Mộng Viện đã ngừng truyền dịch, cô ta cả kinh nói: Anh sao lại rút dây ra?

Trương Dương nói: Thuốc này vô dụng, có hữu dụng thì người khác sớm đã được trị khỏi rồi.

Hắn đi tới trước mặt tiểu hộ sĩ nhìn nhìn đóng dược vật này, sau khi xác định là đúng lại nói: Thuốc này tuy rằng không thể chữa khỏi loại bệnh này, nhưng có thể mang tới tác dụng hạ nhiệt độ và lưu thông khí huyết, cô nói một tiếng với phía bệnh viện, có nhiều thuốc thì cho người bệnh khác dùng trước đi.

Tiểu hộ sĩ từ trong ngôn ngữ lộ ra vẻ không phục Trương Dương: Cứ làm như mình là bác sĩ không bằng.

Trương Dương cười nói: Tôi là đại phu vườn!

Trương Thu Linh cầm phương thuốc mà Trương Dương đưa đặc biệt tới thỉnh giáo chủ nhiệm khoa trung y Tào Phương Đạt, Tào Phương Đạt sau khi xem qua phương thuốc, nhận định phương thuốc này rất tiêu chuẩn, người kê đơn nhất định là một vị trung y trình độ cao siêu, mà khi y nghe nói người kê đơn không ngờ là chủ nhiệm Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao, liên tiếp nói hai câu bất khả tư nghị, càng khiến bọn họ cảm thấy bất khả tư nghị hơn là, Kiều Mộng Viện cự tuyệt truyền dịch, dưới điều kiện tiên quyết không dùng bất kỳ dược vật nào, nhiệt độ cơ thể của của cô ta đã hạ thấp.

Trương Thu Linh bởi vì chuyện này mà tới thỉnh giáo Từ Quang Thắng cho tới bây giờ cho tới bây giờ Từ Quang Thắng vẫn thành thành thật thật ở trong phòng cách ly, y cũng không xuất hiện bất kỳ bệnh trạng nào, nghe Trương Thu Linh nói xong chuyện này, Từ Quang Thắng nói: Chủ nhiệm Trương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tạo nghệ trên y học tuyệt đối là nhất lưu, nếu anh ta đã kê đơn thì chúng ta cứ chiếu theo đó mà làm. Từ Quang Thắng cũng hiểu rõ trình độ của Trương Dương.

Trương Thu Linh nói: Nhưng anh ta ngay cả giấy phép hành y cũng không có, người như vậy có tư cách gì mà kê đơn? Vạn nhất chiếu theo đơn của anh ta mà trị cho người ta, xảy ra vấn đề thì làm thế nào?

Từ Quang Thắng nói: Trước mắt phương án trị liệu của chúng ta vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào, đã chết một người rồi, Duval là tổng thiết kế sư của cảng Nước Sâu chúng ta, nếu xảy ra chuyện thì sẽ là ảnh hưởng quốc tế, Kiều Mộng Viện là con gái của bí thư Kiều, những người này nếu ai có sơ xuất gì thì chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Người có suy nghĩ như vậy không chỉ có một mình Từ Quang Thắng, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ nghe nói Nam Tích đột phát tình hình bệnh dịch, cũng rất đau đầu, vợ chồng Duval, Kiều Mộng Viện, lai lịch của những người này y biết rõ hơn bất ai, lúc ban đầu Lý Trường Vũ còn chỉ cho rằng là một hồi bệnh truyền nhiễm bình thường, nhưng khi lái xe của Cung Kì Vĩ tử vong, y mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.

Một cuộc hội nghị khẩn cấp được mở ra ở phòng hội nghị nhỏ của thị ủy, nhân viên tham gia hội nghị ai nấy sắc mặt đều ngưng trọng, hội nghị vừa bắt đầu, đầu tiên do cục trưởng cục vệ sinh thành phố Nam Tích Tiếu Nam Sơn lên tiếng, Tiếu Nam Sơn trước tiên báo cáo một chút tình huống phát triển của bệnh dịch tại thành phố Nam Tích hiện tại, gã hắng giọng nói: Cho tới một tiếng trước, thành phố Nam Tích chúng ta tổng cộng phát hiện bảy trường hợp lây nhiễm, một người tử vong, ba người bệnh nặng, ba người bệnh tình tạm thời ổn định, mười lăm người nghi ngờ bị truyền nhiễm, trước mắt đã cách ly toàn bộ, đối với những người từng tiếp xúc với người bị nghi ngờ bị lây nhiễm, áp dụng biện pháp cách ly ngay tại chỗ, bệnh dịch lần này tuy xuất hiện rất đột nhiên, nhưng là vì phát hiện đúng lúc, người bệnh không hoạt động trong phạm vi lớn, cho nên về phương diện không chế lây nhiễm chúng ta làm khá là hữu hiệu, căn cứ với phương án khẩn cấp của chúng tôi, tạm thời phong bế tòa nhà số ba của nhà khách chính phủ cùng với khu vực trong phạm vị hai mươi thước, đối với nhân viên công tác phụ trách khu vực này cũng áp dụng cách ly ngay tại chỗ. Trong quá trình đưa bệnh nhân tới bệnh viện nhân dân số hai, bởi vì thiếu hiểu biết cần thiết vì bệnh dịch, cho nên tạo thành khuếch tán trong phạm vi nhỏ, trước mắt bệnh viên số hai đặc biệt tách ra một khu vực, lầu tổng hội của phòng bệnh khoa bỏng cùng với sân sở tại đã trở thành khu cách ly, tất cả nhân viên y tế từng có tiếp xúc với bệnh nhân cũng đã vào khu cách ly để kiểm tra cách ly.


Lý Trường Vũ nhíu mày, y lấy thuốc lá ra, châm một điếu, tuy rằng Lý Trường Vũ nghiện thuốc lá rất nặng, nhưng từ sau khi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Nam Tích, y rất ít khi hút thuốc ở nơi công cộng, cái này cũng là để giữ hình tượng của bản thân, chuyện hôm nay tới rất đột nhiên, khiến y cảm thấy trở tay không kịp, hết đường xoay xở.


Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: Đồng chí Nam Sơn, rốt cuộc đã điều tra rõ đây là bệnh gì chưa?


Tiếu Nam Sơn lắc đầu nói: Căn cứ vào tình huống trước mắt mà chúng tôi nắm được, tình hình bệnh dịch lần này là tật bệnh cấp tính, người phát bệnh đầu tiên là vợ chồng Duval, trước đó Bình Hải của chúng ta không hề có bất kỳ ca bệnh nào, vợ chồng Duval từ Đông Giang tới Nam Tích, Duval là phát bệnh trên đường, cho tới bây giờ, vẫn chưa nhận được bất kỳ đưa tin về bệnh tình tương tự ở Đông Giang, Duval ngày hôm qua đến Đông Giang, trước đó là làm việc ở kinh thành, mà kinh thành từ ngày hôm trước đã bắt đầu xuất hiện ca bệnh, cho tới một giờ trước, đã xuất hiện một trăm chín mươi tám người bệnh, phía kinh thành cũng đã không ngừng gia tăng cấp độ phòng ngự tình hình bệnh dịch, trong hai ngày ngắn ngủn đã xuất hiện ba cấp báo động, trước mắt đã là báo động cấp một, thiết lập bệnh viện đặc biệt, các đơn vị toàn thành phố, thôn xa, khu xã, ủy hội và thôn ủy đều phối hợp với các cấp CDC làm tốt khống chế cách ly địa điểm tình hình bệnh dịch, trước mắt đường vào thủ đô cũng đã bắt đầu thiết lập trạm kiểm tra kiểm dịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK