Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể nói Hạng Thành sở dĩ có thể ngồi yên ổn trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng nhiều năm, có quan hệ rất lớn tới sự chiếu cố của Tiết lão.

Trương Dương nói: Hắn cũng sắp về hưu rồi, bí thư Cung tới Bắc Cảng rõ ràng chính là để thay thế hắn.

Đỗ Thiên Dã gật đầu: Điều kiện địa lý của Bắc Cảng rất được ưu đãi, cái lợi có cảng lại trở thành một mắt xích kéo tụt sự phát triển của Bình Hải. Cái này có quan hệ trực tiếp tới sự quản lý bất lực của Hạng Thành, mà sự lạc hậu của Bắc Cảng đã ảnh hưởng tới phát triển chỉnh thể của Bình Hải, cho nên tỉnh lý nảy sinh bất mãn rất lớn đối với ban lãnh đạo Bắc Cảng, lần này là muốn động tới thật.

Trương Dương nói: Vấn đề của Bắc Cảng tồn tại đã lâu rồi, không phải đổi mới một hai cán bộ lãnh đạo là có thể giải quyết được, trong khoảng thời gian tôi tới Bắc Cảng đã tìm hiểu được rất nhiều vấn đề.

Đỗ Thiên Dã nói: Sau khi anh tới Tân Hải. Thuyền tam bản cũng tính là rất đẹp, có điều mới chỉ là mở ra một lỗ hổng chứ vẫn còn cách con đường mở rộng còn xa lắm. Làm cho tốt đi, tiền đồ của anh về sau nhất định sẽ rất rộng lớn.

Trương Dương cầm chén rượu lên đối ẩm một ly với Đỗ Thiên Dã: Tiền đồ rộng lớn gì chứ, tôi hiện tại bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, mất hết hứng thú, đột nhiên nghĩ không thông. Tôi cứ lăn lộn trong quan trường là để làm gì?

Đỗ Thiên Dã nói: Cái này không giống với những gì anh hay nói, anh trước giờ luôn là một tên quan mê, chẳng lẽ đột nhiên đổi tính? Tôi không tin đâu!

Trương Dương thở dài nói: Lần này tôi tới kinh thành, nhìn thấy rất nhiều chuyện, cảnh giới của Tiết lão và Kiều lão hẳn là tôi cả đời này cũng không thể với tới, nhưng cho dù làm tới như bọn họ thì sao chứ? Vẫn có những phiền não làm khốn nhiễu bọn họ.

Đỗ Thiên Dã nói: Rất nhiều người cho rằng làm quan càng lớn thì có nghĩa là quyền lực mà hắn có thể chi phối càng nhiều, nhưng những người này lại không cân nhắc tới trách nhiệm và nghĩa vụ mà mình phải gánh vác. Làm quan tuyệt đối không uy phong giống như trong tưởng tượng của một ai đó, vị trí càng cao thì áp lực càng lớn, đây là quy luật mà bất kỳ ai cũng không thể trốn tránh, không thể phá vỡ được.

Trương Dương nói: Tôi không phải sợ áp lực, tôi chỉ tôi chỉ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, đơn giản là một loại lặp đi lặp lại.

Đỗ Thiên Dã nói: với tính tình của anh, vốn không thích hợp làm quan, nhưng anh lại cứ khăng khăng lựa chọn con đường này, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, mục đích làm quan của anh là gì?

Trương Dương nói: Tôi cũng không giấu gì anh, lúc đầu tôi muốn làm quan là vì thú vị, cũng nhìn thấy uy phong của quan, nhưng tôi thực sự xâm nhập vào trong đó mới phát hiện, uy phong chỉ là mặt ngoài, con đường quan trường này so với bất kỳ nghề nào cũng hung hiểm và gian khổ hơn nhiều, ở trong quan trường càng lâu liền cảm thấy càng vô vị, tôi chút mệt mỏi rồi.

Đỗ Thiên Dã nói: Thực sự không giống như là anh nói.

Trương Dương nói: Tôi đang cân nhắc, sau khi tôi kết hôn với Yên Nhiên có nên lựa chọn rời khỏi hay không?

Đỗ Thiên Dã cười nói: Anh sẽ bỏ được ư?



Trương Dương nói: Tôi đang cân nhắc, bám váy vợ liệu có thể sống thoải mái hơn một chút hay không?

Hai người đồng thời cười ha hả.

Theo Lưu Diễm Hồng gặp tai nạn xe cộ bị trọng thương, lần này chuyện của tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh không giải quyết được gì, chuyện phát sinh ở Xuân Dương, tỉnh lý tựa hồ lờ là điều tra phía Bắc Cảng, chuyện của Trần Cương cũng lờ mờ được bỏ qua, có điều Trần Cương lại không bởi vì chuyện này mà buông lỏng cảnh giác, hắn trở nên cẩn thận hơn, khi đối mặt với người khác phái cũng thu hồi nụ cười chiêu bài trước đây của hắn.

Hồng Trường Thanh vào lúc này lại tìm tới Trần Cương, cô ta là tới tìm Trần Cương để trao đổi chuyện điều động đơn vị công tác, với tính tình của cô ta, ở nha môn nước trong như khu khai phá thật sự có chút sống không nổi, mục đích cô ta đến tìm Trần Cương rất rõ ràng, cô ta đã trả giá quá nhiều vì Trần Cương, hiện tại cô ta không có được hồi báo đầy đủ.

Trần Cương nhìn thấy Hồng Trường Thanh thì không khỏi nhíu mày: Cô tìm tôi có chuyện gì?

Hồng Trường Thanh hiện tại xem như đã triệt để nhận rõ bộ mặt thật của thằng cha này, Trần Cương tuyệt đối thuộc loại nhân vật trở mặt. Hồng Trường Thanh nói: Tôi cảm thấy công tác hiện tại không thích hợp với tôi, xin anh cân nhắc lại một chút vấn đề công tác của tôi.

Trần Cương nói: Chuyện này cô không nên tìm tôi, cô nên tới bộ tổ chức thị ủy.

Hồng Trường Thanh vừa nghe vậy liền phát hỏa, nhìn thẳng vào Trần Cương: Bí thư Trần, đây là lời anh nói ư?

Trần Cương nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Hồng Trường Thanh hôm nay, tựa hồ lai giả bất thiện, đừng nhìn Trần Cương bình thường đối đãi với rất xa cách, nhưng Hồng Trường Thanh khi thực sự phát hỏa thì Trần Cương vẫn có chút kiêng kị, dù sao hắn cũng đã chiếm quá nhiều tiện nghi trên người Hồng Trường Thanh, nữ nhân nếu điên lên thì hậu quả rất nghiêm trọng, vì thế Trần Cương liền đổi mặt, hắn cười khổ nói: Đồng chí Trường Thanh, cô còn hiềm tôi gần đây chưa đủ phiền ư. Có một số người ở sau lưng không ngừng giở trò như vậy, đang liên tục bôi nhọ danh dự của tôi.

Hồng Trường Thanh lạnh lùng nhìn Trần Cương, không chút che giấu vẻ khinh bỉ trong ánh mắt: Bí thư Trần, anh còn sợ người khác bôi nhọ ư?

Trần Cương tất nhiên có thể nghe ra Hồng Trường Thanh đang nói mát, hắn thở dài: Tôi không giấu gì cô, gần đây có rất nhiều chuyện, cô nên minh bạch, chuyện của cô tôi vẫn luôn để ở trong lòng, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng đều cần phải có quá trình, tôi nguyện ý làm cho cô, nhưng hiện tại chưa phải lúc, Trường Thanh, cô nên thông cảm cho tôi.

Hồng Trường Thanh nói: Vậy ai thông cảm cho tôi? Anh chắc không quên những lời mà mình đã nói trước đây chứ?

Trần Cương nghe thấy cô ta nói vậy thì không khỏi có chút to đầu, nữ nhân quả nhiên là bất thông tình lý, nhất là nữ nhân trong quan trường, rất thức tế, tuyệt đối sẽ không để cho người ta chiếm tiện nghi vô ích, Trần Cương thậm chí có chút hối hận, lúc trước mình vì sao lại muốn lên người nữ nhân này? Hắn nói khẽ: Cô hiểu chuyện chút được không, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh vừa rồi tới Bắc Cảng, có người tố cáo tôi lên tỉnh lý.

Ruồi bọ không bâu trứng không thủng! Hồng Trường Thanh lạnh lùng nói.

Trần Cương nói: Cô rốt cuộc muốn thế nào? Có thể kiên nhẫn chút được không? Có chút lòng tin Đối với tôi có được không?



Hồng Trường Thanh nói: Kiên nhẫn thì tôi có, nhưng lòng tin với anh thì không có chút nào, Trần Cương, tôi nói rõ cho anh biết, trên đời này không có chuyện chiếm tiện nghi không công đâu, bản thân anh làm gì thì trong lòng anh biết rõ, có muốn tôi nói trực tiếp với anh không?

Trần Cương tái cả mặt: Không cần thiết!

Hồng Trường Thanh nói: Nên làm như thế nào anh trong lòng hiểu rõ, tôi đi trước, hy vọng anh đừng để tôi mất kiên nhẫn.

Cửa phòng đóng lại phía sau Hồng Trường Thanh, nghiến răng nghiến lợi mắng: Kiểu chó gì vậy? Trần Cương mắng xong, cảm thấy vẫn chưa giải hận, lại bổ sung: Tiện nhân! Nhưng mắng thì mắng, trong lòng Trần Cương không nghi ngờ gì nữa vẫn rất không yên, hắn cảm thấy tình cảnh của mình rất không ổn, tuy rằng chuyện của tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh bởi vì sự cố của Lưu Diễm Hồng tạm thời tạm thời kết thúc, nhưng không có nghĩa là điều tra của tỉnh lý đến vậy là kết thúc, có lẽ không lâu nữa tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh sẽ ngóc đầu trở lại, ngẫm lại những tố cáo nhằm vào mình, Trần Cương thật sự là đứng ngồi không yên.

Từ sau khi bị Trương Dương tóm được thóp, hai huynh đệ Trần Cương đều thành thật hơn rất nhiều, có lẽ trong lòng cả hai đều bởi vậy mà sinh ra ám ảnh, bọn họ trong đoạn thời gian gần đây thậm chí cũng ít gặp mặt nhau.

Buồn khổ của Trần Cương không thể nói hết với người ngoài, trong cảm nhận của hắn, người hắn thực sự tin được vẫn là huynh đệ Trần Khải của hay hắn, tối hôm đó Trần Cương gọi Trần Khải tới nhà mình ăn cơm, hai anh em ăn xong thì vào trong thư phòng của Trần Cương, Trần Khải nhìn ra đại ca có tâm sự, gần đây hắn cũng nghe phong phanh một số việc của đại ca, cũng muốn tìm cơ hội tâm sự riêng với Trần Cương.

Cuộc nói chuyện của hai anh em bắt đầu từ một tiếng thở dài của Trần Cương.

Trần Khải nói: Đại ca, có phải gặp chuyện gì không hay không?

Trần Cương nói: Phúc vô song chí, họa vô đơn chí!

Trần Khải nói: Đại ca, nói cho em nghe đi, cho dù em không giúp được gì thì chí ít cũng có người chia sẻ với anh.

Trần Cương nói: Hôm nay Hồng Trường Thanh có tới tìm tôi, cô ta bảo tôi điều động công tác cho cô ta.

Trần Khải nói: Nữ nhân này sao không hiểu chuyện như vậy? Gần đây Bắc Cảng rất nhiều rất nhiều lời đồn bất lợi đối với anh, vào lúc này mà cô ta còn muốn gây chuyện à?


Trần Cương nói: Có lẽ cô ta chính bởi vì những chuyện này cho nên mới tới áp chế tôi, nữ nhân quả nhiên là động vật không thể tin tưởng nhất.


Trần Khải nói: Đại ca, Hồng Trường Thanh này thật sự là phiền toái, lúc trước cô ta xảy ra chuyện ở Tân Hải, còn không phải anh giúp điều cô ta đến khu khai phá ư? Lúc này mới được từng ấy thời gian mà lại thấy không hài lòng à?


Trần Cương nói: Nữ nhân này tham lam vô cùng, tôi thực sự hối hận rồi. Hắn mấp máy môi, nói: Trước đây có người gửi tài liệu đen của tôi tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, tố cáo tôi lợi dụng quyền lực trong tay để áp chế nữ cấp dưới, bảo trì quan hệ nam nữ bất chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK