Trương Dương cười nói: Bí thư Trần, tôi ở đại sảnh gặp Bối Bối, cho nên liền dẫn cô ta đi ăn cơm cùng, không ngại không ngại chứ?
Trần Cương liên tục lắc đầu: Không ngại, không ngại, mọi người đều là bằng hữu mà. Trong lòng lại thầm nghĩ, thằng cha này đúng là lớn mật, không ngờ dám dẫn tiểu tình nhân theo rêu rao như vậy, nếu chuyện này truyền tới tai bí thư Tống, chỉ sợ đủ để hắn toi mạng, nhưng Trần Cương nghĩ lại vạn nhất vạn nhất chuyện này truyền ra thằng cha này thằng cha này liệu có cho rằng là mình từ trong phá rối hay không? Cho nên mới nói người không biết gì thì vô tội, người biết càng nhiều thì càng phiền phức.
Tang Bối Bối quan tâm tới hắn.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, Trương Dương bảo Tang Bối Bối rót rượu, trước mặt Trần Cương, biểu hiện của Tang Bối Bối cũng rất nhu thuận, rót đầy chén rượu trước mặt cho Trần Cương. Trần Cương có chút thụ sủng nhược kinh, Tang Bối Bối tuy rằng mặc gợi cảm, nhưng Trần Cương không dám liếc cô ta thêm cái nào. Nữ nhân của Trương Dương, hắn không thể trêu vào.
Trương Dương nhìn ra vẻ mất tự nhiên của Trần Cương, hắn cười nói: Bí thư Trần, Bối Bối không phải người ngoài, tìm tôi tìm tôi có chuyện gì thì cứ nói.
Trần Cương nói: Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn tẩy trần cho anh.
Trương Dương nói: Tôi nghe nói tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã rời khỏi Bắc Cảng rồi?
Trần Cương gật đầu nói: Không sai, nói là trở về báo cáo công tác với lãnh đạo, không rõ có quay lại hay không?
Trương Dương nói: Điều tra nhiều ngày như vậy, bọn họ có điều tra kết quả gì không?
Trần Cương cười nói: Không có tiến triển gì, nếu không bọn họ cũng sẽ không rời khỏi.
Trương Dương nói: Ủy ban kỷ luật Tỉnh có chút can thiệp quá nhiều vào công tác của Ủy ban kỷ luật địa phương chúng ta, công tác của bí thư Ủy ban kỷ luật như anh thực sự là làm không tốt lắm.
Trần Cương cảm khái nói: Tuy rằng tỉnh lý là có hảo ý, nhưng cách làm lần này của bọn họ vẫn làm thương tổn lòng nhiệt tình công tác của không ít đồng chí, nếu đã giao công tác cho chúng ta, thì phải tín nhiệm đầy đủ chứ. Hắn cầm chén rượu lên, nói: Không nói nữa, chúng ta uống rượu.
Trương Dương và Trần Cương uống rượu, Tang Bối Bối rất nhu thuận rót cho bọn họ, có điều vẫn lộ ra có chút không yên lòng, thường nhìn đồng hồ của mình.
Trần Cương nói: Bí thư Hạng có ý để anh tiến vào ban thường ủy Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Tôi có nghe nói.
Trần Cương nói: Các thường ủy đa số đều là tán thành, không biết lần này vì sao tỉnh lý lại phủ quyết.
Chén rượu của Trương Dương đã đưa đến môi lại dừng, mỉm cười nói: Bí thư Trần có gì thì cứ nói rõ ra.
Trần Cương thở dài nói: Tôi nghe nói phó bí thư Cung là lão bằng hữu của anh, lúc trước anh còn cứu con gái hắn.
Trương Dương nói: Tin tức của anh cũng linh thông đấy.
Trần Cương nói: Làm trong thể chế nhiều năm như vậy, bằng hữu vẫn có được vài người.
Trương Dương uống hết rượu trong chén rồi nói khẽ: Có biết là ai ở tỉnh lý nói xấu tôi hay không?
Trần Cương cười thầm trong lòng, Trương Dương à Trương Dương, anh ngoài mặt thì tỏ vẻ bất cần, thì ra vẫn rất để ý tới vị trí thường ủy.
Trần Cương nói: Tôi chỉ nghe nói một số tin tức, rốt cuộc có phải thật hay không thì tôi cũng không thể xác định.
Trương Dương mắng thầm Trần Cương là một lão hồ li, bị mình nắm thóp rồi còn dám không thành thật. Không ngờ muốn nghĩ cách đưa mình vào bẫy, vừa hay tương kế tựu kế hắn, Trương Dương nói: Tôi trong chuyện này sở dĩ gặp trở ngại, nguyên nhân là có người nói tôi tác phong bất chính trước mặt bí thư Tống.
Trần Cương ngẩn ra, vốn Hạng Thành là bảo hắn đến ly gián quan hệ giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ, nhưng không ngờ thật sự có chuyện này, Cung Kì Vĩ chẳng lẽ thực sự nói Trương Dương tác phong bất chính trước mặt Tống Hoài Minh ư? Không đúng. Theo lý thuyết thì hắn chắc không muốn gây thù hằn với Trương Dương chứ? Trần Cương rất am hiểu thuận gò xuống lừa, hắn thở dài: Bí thư Trương, xem ra cũng nghe cũng nghe nói rất nhiều lời đồn bên ngoài. Thật ra có một số lời không có chứng cớ gì, tôi thấy hay là đừng những chuyện này.
Trương Dương nói: Bí thư Trần không coi tôi là bằng hữu ư?
Trần Cương nói: Sao lại không chứ? Những thứ nghe bên ngoài chưa chắc đã là thật, rất nhiều người nói giữa chúng ta có cừu oán. Nhưng ai biết hai người chúng ta có thể ở đây thành thật nói chuyện với nhau, rất nhiều người nói bí thư Hạng là nhằm vào anh, nhưng ai có thể ngờ hắn lại đề danh anh làm thường ủy Bắc Cảng, ai cũng nói anh và phó bí thư Cung là lão bằng hữu... Nói tới đây Trần Cương tạm dừng một chút rồi nói: Có một số lời tôi thực sự không tiện nói ra, bằng không anh sẽ cảm thấy tôi đang bàn lộng thị phi.
Tang Bối Bối chen vào một câu: Anh không phải là đang bàn lộng thị phi ư?
Da mặt của Trần Cương cũng đủ dày, cười ha ha, nói: Tang tiểu thư đúng là dí dỏm.
Trương Dương nói: Không nói những chuyện này nữa, thật ra tôi cũng không có cảm giác gì đối với vị trí thường ủy Bắc Cảng, chúng ta uống rượu.
Trần Cương cười cười gật đầu, nhìn thấy Tang Bối Bối và Trương Dương dựa rất sát nhau, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị. Lá gan của Trương Dương này cũng quá lớn rồi, ngang nhiên anh anh em em với tiểu tình nhân, điều này chứng tỏ một chuyện, hắn cho rằng mình hiện tại sẽ không cấu thành uy hiếp với hắn, nói cách khác. Mình tạm thời an toàn.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau khi được đáp ứng, Viên Hiếu Thương bước vào, đi theo hắn tới còn có nhân viên phục vụ cầm một lọ Mao Đài. Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Hai vị khách quý đại giá quang lâm, tôi quấy thì không phải mà không quấy rầy cũng không phải. Nghĩ đi là nghĩ lại, hay là mặt dày tới quấy rầy vậy.
Trương Dương cười nói: Tôi và bí thư Trần chỉ là uống chút rượu nói chuyện phiếm thôi, không có chuyện gì phải kỵ húy anh cả, ngồi xuống cùng nhau uống rượu đi.
Viên Hiếu Thương vui vẻ ngồi xuống, hắn trước tiên phân biệt kính rượu hai người.
Trần Cương quan tâm nói: Hiếu Thương, chuyện của nhị ca anh xử lý thế nào rồi?
Viên Hiếu Thương gật đầu nói: Coi như là thuận lợi.
Trần Cương thở dài: Trời có gió mây bất trắc, người có họa phúc sớm tối, Hiếu Nông làm người tận tâm trượng nghĩa, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.
Trương Dương nói: Bí thư Trần, chuyện không vui chúng ta đừng nói nữa, quý trọng hiện tại mới là quan trọng nhất, uống rượu uống rượu!
Mấy người cùng làm một chén, di động của Tang Bối Bối đột nhiên đổ chuông, cô ta bắt máy xong thì đứng dậy muốn đi, lại bị Trương Dương kéo lại: Đi đâu?
Tang Bối Bối nói: Có khách tìm tôi!
Trương Dương nói: Cô không phải phụ trách điều rượu sao ư? Từ Lúc nào bắt đầu học người ta tiếp khách vậy?
Mày liễu của Tang Bối Bối dựng đứng lên: Anh mới tiếp khách ý? Sao lại nói tôi vậy.”
Hai người Viên Hiếu Thương và Trần Cương ngồi ở bên cạnh buồn cười lại không dám cười, vẻ mặt vô cùng buồn cười, Tang Bối Bối này tính tình có chút rất cương, người thường chỉ sợ ăn không tiêu.
Trương Dương nói: Tôi cũng đi, tôi cũng muốn xem là khách nào mà quan trọng vậy.
Tang Bối Bối lườm hắn một cái: Không có chuyện của anh?
Trương Dương hiển nhiên của cô ta ngữ khí của cô ta làm tức giận: Sao lại không phải chuyện của tôi? Chuyện của cô chính là chuyện của tôi.
Chẳng lẽ tôi được bán cho anh à? Anh dựa vào gì mà quản tôi?
Trương Dương nói: Cô tốt nhất thành thành thật thật ở lại cho tôi, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay. Thằng cha này tựa hồ thực sự tức giận rồi.
Tang Bối Bối tức giận nói: Tôi sợ anh à? Tôi hiện tại về đợi, đợi xem anh làm gì tôi, anh không tới thì anh là cháu tôi!
Trần Cương cúi đầu thật thấp, thực con mẹ nó buồn cười quá đi, Tang Bối Bối này đúng là hiếm thấy, không ngờ dám trở mặt với Trương Dương.
Tang Bối Bối đứng dậy, thở phì phì rồi bỏ đi.
Viên Hiếu Thương lại cảm giác chuyện này có chút không đúng, hắn đã đặc biệt dặn dò Trần Thanh Hồng, cần phải chiếu cố Tang Bối Bối, theo lý thuyết thì Trần Thanh Hồng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, chuyện này vấn đề có thể ở trên người Tang Bối Bối.
Trương Dương nói: Đi, tới Thiên Nhai xem nào, tôi đi xem cái thằng nào muốn tìm cô ta?
Trần Cương cũng cảm giác chuyện có điều kỳ lạ, mình cũng không muốn dính vào vũng nước đục này. Hắn cười nói: Tôi không đi, tôi tối này... Hắn vốn định nói mình buổi tối có còn chút việc. nhưng Trương đại quan nhân đã ôm vai hắn nói: Bí thư Trần, chúng ta thành thật chút được không? Tôi biết anh muốn đi mà!
Trần Cương thật sự là dở khóc dở cười, hắn quả thực muốn đi, nhưng từ sau khi bị Trương Dương nắm thóp, hắn đối với Thiên Nhai có thể nói là kính nhi viễn chi.