Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn gã thủ hạ của An Đức Uyên chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi chia hai bên tả hữu quay người lại đứng canh trước cửa phòng bệnh, trong mắt tràn ngập sát ý, hiển nhiên giờ kẻ nào muốn vào phòng bệnh thì trước tiên phải bước qua xác bọn họ đã.

Lương Gia Kiệt liếc mắt nhìn bốn gã đại hán dũng mãnh kia một lượt, rồi làm bộ dạng uể oải nói với mấy người cấp dưới: “Ăn lương nhà nước mà đứng chơi hết cả lũ với nhau như vậy sao? Còn không mau điều tra xem mấy gã này có tiền án tiền sự gì ở Hồng Kông hay không?” Ánh mắt hắn lại rơi trên người Trương Dương, rồi vẫy vẫy tay với Trương Dương nói: “Tiểu tử, còn ngươi nữa. Mau theo ta hợp tác điều tra một chút!”

****

Nhìn cha nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, hai vành mắt An Đức Uyên liền đỏ sọng lên. Hắn chậm rãi từng bước khó khăn đến bên cạnh giường An Chí Viễn rồi đột nhiên quỳ sụp xuống hai tay run run nắm lấy bàn tay An Chí Viễn, thấp giọng nói: “Cha ! Đứa con bất hiếu đã về đây …Cha! Cha nói đi …Nói cho con biết rốt cục nhà ta đã xảy ra chuyện gì …!”

An Chí Viễn vẫn đang ngủ say.

An Đức Uyên cố sức cắn cắn môi dưới giọng khàn khàn nói: “Cha! Con thề! Bất kể là kẻ nào, hắn dám động đến An gia, con nhất định sẽ đòi hắn nợ máu phải trả bằng máu. Con muốn hắn phải nếm mùi đau khổ tột cùng khi dám động đến An gia chúng ta!” Vừa nói, hai mắt hắn tràn ngập lửa hận cùng sát khí nồng đậm.

Đột nhiên môi An Chí Viễn lại giật giật nhẹ.

An Đức Uyên vẫn chăm chú nhìn cha từ đầu tới cuối, thấy cha biến hóa như vậy liền vui mừng gọi lớn: “Cha! Cha! ...”

An Chí Viễn là muốn nói gì đó, An Đức Uyên liền vội vàng ghé sát tai hơn chăm chú lắng nghe, lúc sau hắn mới nghe được hai từ cực kỳ yếu ớt: “Đi mau…”

An Đức Uyên lắc lắc đầu, vỗ nhẹ mu bàn tay cha kiên định nói: “Cha yên tâm, tất cả đã có con!”

An Đức Uyên cứ thế lẳng lặng nhìn cha một chút, một lúc lâu sau mới cùng Trầm Cường và Tạ Bách Xuyên rời bệnh viện.

***

Trong chiếc Mercedes-Benz, An Đức Uyên ngồi đối diện với hai vị thế thúc ngày xưa. Ánh mắt An Đức Uyên tràn ngập sát khí cùng khí thế bức tỏa ra từ người hắn lám Trầm Cường cùng Tạ Bách Xuyên đều đứng ngồi không yên. Hai người bọn họ biết, sắp tới sẽ la tràng trả thù mưa tanh huyết máu khắp cả Hồng Kông.

Tính cách An Đức Uyên vẫn như ngày xưa, làm việc luôn đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phật tổ Trầm Cường thở dài một hoi, đánh mắt nhìn sang Tạ Bách Xuyên bên cạnh.

“Là kẻ nào làm!”

“Tả Thành!”

An Đức Uyên gật gật đầu: “An gia chúng ta từ trước tới nay luôn thắt chặt an ninh, tại sao lại để nhiều tay súng ẩn tàng như vậy được? Những gã này là người của ai? Cha ta đã rửa tay chậu vàng hơn 20 năm nay, đến tột cùng là còn kẻ thù nào nữa?”

Trầm Cường thấp giọng nói: “Một ngày nhập giang hồ, cả đời làm người giang hồ! Muốn rửa sạch quá khứ của mình sao? Đâu dễ dàng như vậy được!”

Lúc này An Đức Uyên cũng không nhịn được nữa, nghiêm mặt lại đẩy cửa ra lạnh lung nói: “Hai vị bảo trọng!”

***

Lại nói về Tả Thành, trước khi hành động, hắn đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình, lúc hắn nghe tin An gia gặp biến cố lớn thì cũng là lúc hắn đang làm nốt những công đoạn cuối cùng rồi lập tức rời Hồng Kông. Thế nhưng lúc hắn ngồi ô tô ra sân bay tụ họp với gia đình để trốn ra nước ngoài thì di động lại kêu vang. Hắn vừa mở máy ra thì tiếng con trai hắn Tả Hùng vang lên: “Cha, con đang ở gara … Cứu con …”

Tả Thành thất kinh đánh xe chạy về, hắn vừa chạy vào gara thì cánh cửa gara đột nhiên hạ xuống đóng sập lại, tuy vậy hắn cũng không để ý thấy điều này, toàn bộ ánh mắt hắn đều tập trung vào con trai cùng con dâu hắn đang treo trên trần nhà, hai người bọn họ đang không ngừng giãy dụa miệng nói xin tha.

Tả Thành vội vàng chộp cái cờ lê bên cạnh giận dữ hét lớn: “Muốn báo thù thì tìm Tả Thành ta, vì sao phải bắt con trai ta? Có gan thì ra đây hết cho ta!”

An Đức Uyên chậm rãi từ phía sau chiếc ô tô, khuông mặt lãnh khốc không chút biểu cảm gì. Thấy An Đức Uyên hiện thân, Tả Thành vô ý thức lùi lại mấy bước: “Lão tứ?” Hắn cũng không biết tin An Đức Uyên về Hồng Kông.

An Đức Uyên nhàn nhạt gật đầu.

Tà Thành cả tiếng nói: “Lão tứ, từ nhỏ tới lớn đều một tay ta dạy dỗ ngươi, vậy mà giờ ngươi đối xử với ta như vậy sao?”

An Đức Uyên chậm rãi đi tới chỗ Tả Thành đứng. Cái khí thế bức nhân kia khiến Tả Thành cảm thấy sợ hãi.

Đến lúc An Đức Uyên còn cách Tả Thành vài mét nữa, thì Tà Thành cũng không chịu nổi cái áp lực đó, hắn hét lớn một tiếng rồi vung cờ lê trong tay lên lao thẳng về phía An Đức Uyên. Thế nhưng không nhìn rõ An Đức Uyên tung cước lúc nào mà Tả Thành đang lao lên thì đột nhiên bay ngược về phía sau, thân hình hắn nặng nề rơi xuồng đất cái rầm”!

Tả Thành vừa rơi xuống, liền đó An Đức Uyên cũng xông tới bồi thêm một cước ngay mặt hắn. Tả Thành nằm dài trên mặt đất, ôm mặt rên rỉ đau đớn. Lúc này hai gã thủ hạ của An Đức Uyên mới xuất hiện, một gã đè nghiến Tả Thành xuống, một gã thì cầm tay phải Tả Thành dang ra.

An Đức Uyên nhặt cái cờ lê rơi trên mặt đất lên, thấp giọng nói: “Ta vẫn còn nhớ rõ, ngươi đã từng dạy ta rằng, đối với địch nhân thì phải ngoan độc!” Vừa dứt lời, hắn liền vung cờ lê lên, hung hăng nện vào cánh tay phải của Tả Thành. Tả Thành đau đớn rú lên một tiếng, hiển nhiên sau đòn vừa rồi, xương cánh tay hắn đã bị gãy nát. Thân thể hắn run lên bần bật, hắn nghiến răng cắn chặt môi đến chảy cả máu, cố gắng nhịn đau, tròng mắt hắn vằn đầy tơ máu gào lớn: “Ngươi điên rồi!”

An Đức Uyên vẫn thản nhiên bật lửa châm điếu thuốc: “Lúc ta 6 tuổi đã bị cừu nhân bắt cóc, cũng thúc thúc ngươi đơn thương độc mã cứu ta trở về từ tay tử thần. Cũng vì ta mà ngươi phải lãnh 17 nhát đao, phải nói rằng là ta nợ ngươi một mạng!”

Tả Thành hừ lạnh không nói gì.

An Đức Uyên cười lạnh một tiếng lại nói tiếp: “Bởi vậy ta mới tha vợ ngươi, còn cả cháu trai lẫn cháu gái ngươi bên Canada, coi như hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!” Nói xong hắn móc khẩu súng bên sườn ra chĩa về phía con dâu Tả Thành đang treo trên cao: “Tại sao ngươi lại hãm hại gia đình chúng ta? Là vì giúp con trai ngươi cho vay nặng lãi sao?”

Tả Thành thở hỗn hển nói: “Lão tứ, xin ngươi! Tha cho hau đứa nó! Là ta , tất cả là do ta, ta sẽ một mình gánh chịu! Là ta hãm hại Đạt Minh, khiến nó mang tội danh tàng trữ ma túy. Thế nhưng chuyên tối qua ta không hề hay biết, cho dù ta không màng tính mạng người nhà ta đi chăng nữa, ta tuyệt đối sẽ không hại đại ca!”

An Đức Uyên gật gật đầu, nhếch mép cười nhạt, hắn không cần quay đầu nhìn lại, tay bóp cò súng, viên đạn ghim thẳng vào trán con dâu của Tả Thành. Tả Hùng treo ngay cạnh thấy vợ mình chết thảm, hoảng sợ kêu ầm lên.

“Súc sinh!” Tả Thành điên cuồng gào ầm lên. Biểu tình An Đức Uyên vẫn lạnh lùng như trước, hắn chậm rãi chuyển họng súng ngay trán Tả Thành giận dữ quát lớn:” 13 mạng người An gia chúng ta, ngươi có hiểu không? Ngươi có tư cách nói ra hai từ đó sao?” Nói xong hắn bóp cò súng nổ bùm! Nhưng là hắn nhắm vào đùi phải Tả Thành chứ không phải ngay trán. Tả Thành rên rỉ đau đớn, đùi phải hắn xuất hiện một lỗ to đùng, máu từ đó ồ ồ chảy ra lênh láng chả nền nhà.

Thân hình Tả Thành một lần nữa run lên bần bật, hắn lại cắn chặt răng cố nhịn đau, trên trán hắn lấm tấm từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu. Cuối cùng ánh mắt hắn chuyển từ phẫn nộ sang bi ai cầu xin thương xót. Giang hồ là vậy, lạnh lùng, tàn khốc, máu lạnh vô tình.

Tả Thành khổ sở van xin nói: “Xin ngươi! Cầu xin ngươi bỏ qua cho tiểu Hùng!”

“Nói”

Tả Thành run run nói: “Là Vương Triền, người của hội Tam Hợp. Hắn nói muốn giúp ta giải quyết vấn đề nợ nần của con trai ta, giúp ta vượt qua khó khăn tài chính, đổi lại, hắn bắt ta phải chuyển nhượng công ty cho hắn, hắn lại bắt ta vu oan giá họa cho Đạt Minh, nhưng cuối cùng ta không đồng ý. Tuy vậy con trai ta lại lén lút làm những việc này sau lưng ta. Ta thực sự không có phản bội An gia!”

“Hội Tam Hợp?”

Tả Thành gật gật đầu: “Lão tứ …xin ngươi tha cho tiểu Hùng… Ta chỉ có mình hắn là con trai…!”

An Đức Uyên thấp giọng nói: “Quả thực ta cũng muốn tha cho hắn lắm chứ, nhưng tại sao hắn lại dám để ma túy vào xe Đạt Minh, hãm hại nó?” Vừa nói hắn vừa chuyển họng súng về phía Tả Hùng đang treo trên trần, không chút do dự bóp cò súng. Bùm một tiếng,viên đạn trúng ngay mắt phải Tả Hùng, xuyên qua đầu bay thẳng lên nóc nhà. Thân hình Tả Hùng vô lực rũ xuống, máu tươi chảy xuống ròng ròng.

Tận mắt thấy con trai mình bị bắn chết, Tả Thành như hóa điên, cố gắng giãy dụa ra, gào ầm lên: “Súc sinh… Ngươi đã đáp ứng ta… Ngươi đã đáp ứng ta tha cho nó …”

An Đức Uyên túm chặt mái tóc hoa râm của Tả Thành giật ngửa về phía sau, hai mắt trợn ngược lên tràn ngập sát ý nhìn chằm chặp hắn quát lớn: “Không một kẻ nào được phép phản bội An gia …Không kẻ nào …!” Chưa nói dứt câu, hắn không kiềm chế được lửa giận trong lòng nữa, dí súng ngay trán Tả Thành lạnh lùng bóp cò. Bùm một tiếng , máu cùng óc Tả Thành văng tứ tung. An Đức Uyên đứng thẳng dậy, nhàn nhạt quệt di vệt máu trên mặt mình, ánh mắt vẫn thâm độc ngập tràn sát khí như trước. Hắn thấp giọng nói: “Có nghe được kẻ thù của ta là ai không?”

Hai gã thủ hạ đồng thanh nói: “Hội Tam Hợp!”

Trong phòng trà Tĩnh Thủy, Chu Hưng Vũ – đại đương gia Hội Tam Hợp đang khẩn cấp bàn bạc với thủ hạ cả 7 Đường, chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi, nhiều nơi trong địa bàn của Hội Tam Hợp bị đánh bom cùng ám sát các kiểu. Loại trừ thiệt hại về của, đã 7 người trong hội bị chết. Hiện nay tất cả mọi người từ trên xuống dưới Hội Tam Hợp đều cảm thấy thấp thỏm bất an chẳng biết lúc nào tới lượt mình bị ám sát hai chết vì bom nổ.”

Tang Bưu – chuyên xử lý sự vụ của hội đứng dậy giận dữ quát: “Nhất định là An Đức Uyên làm, thằng nhãi con này còn biết vô liêm sỉ không nữa? Hắn còn biết thế nào là đạo nghĩa giang hồ hay không? Không có chứng cứ, vì sao lại đổ lên đầu Hội Tam Hợp chúng ta?”

Chu Hưng Vũ thấp giọng nói: “Hiện nay bên ngoài đều đồn đại, huyết án ở An Gia là do Hội Tam Hợp chúng ta gây ra. Vậy trước mặt mọi người ở đây, ta hỏi lại một lần nữa. Có người nào tham gia hay dính líu gì đến chuyện này hay không?”

Tất cả mọi người ở đây đều trầm ngâm không nói gì. Qua một lúc lâu cũng không thấy ai lên tiếng, chỉ có lắc đầu cùng dáo dác nhìn nhau mà thôi.

Chu Hưng Vũ đảo mắt nhìn quanh một hồi rồi lại nói tiếp: “An Đức Uyên từng nói, muốn chúng ta giao ra Vương Triển. Vậy Vương Triển là ai? Hắn cũng chỉ là người mới, mới gia nhập Hội Tam Hợp chúng ta chưa đầy hai năm, gần đây lại không rõ tung tích thế nào, sống hay chết chúng ta cũng không biết. Dựa vào cái gì bắt chúng ta chịu trách nhiệm chuyện của hắn?”

Tang Bưu cả giận nói: “Hiện giờ toàn bộ giới hắc đạo Hồng Kông đều chê cười chúng ta, chỉ một thằng nhãi con người Đài Loan cũng khiến chúng ta sợ co vòi. Chỉ có chút như vậy mà mọi người trong hội đều lo sợ bất an, thử hỏi sau này còn làm nên việc lớn gì được cơ chứ? Không phải thằng nhãi con kia luôn miệng nói chúng ta sát hại gia đình hắn hay sao? Lão đại! Hoặc không làm , hoặc làm một lần xóa sạch cái tên An gia ở đất Hồng Kông này đi!”

Sắc mặt Chu Hưng Vũ hơi trầm xuống, hắn nhíu nhíu mày nói: “Không có chứng cứ xác thực, cũng không thể nói là An Đức Uyên làm chuyện này. Mà giờ đây tất cả cảnh sát Hồng Kông đều nhìn chằm chằm vào chúng ta, nếu như chúng ta xuất thủ với An gia đó sẽ là cơ hội của bọn họ một mẻ bắt gọn chúng ta. Chắc hẳn bọn họ vẫn đang chờ đợi cơ hội đến!”

“Lẽ nào lại bỏ qua chuyện này? Nếu như chúng ta vẫn nhịn, nhưng con chó điên An Đức Uyên kia có chịu dừng tay hay không?”



“Trước tiên cứ liên hệ với Phật Tổ trước, bảo hắn sắp xếp gặp mặt nói chuyên với An Đức Uyên, chuyện này nếu tiếp diễn thì chỉ có lưỡng bại câu thương!”

**************

Lại nói về người con thứ hai của An Chí Viễn – An Đức Hằng, vì thương thế hắn không nghiêm trọng lắm nên chỉ chiều ngày hôm sau hắn đã xuống giường, tuy còn bị thương nhưng hắn vẫn cố gắng đến chỗ cha nằm. Hắn run run vương tay chạm vào mu bàn tay, nhưng thực không ngờ An Chí Viễn lại trở tay giữ chặt tay hắn. An Đức Hằng thấp giọng gọi: “Cha …!”

An Chí Viễn yếu ớt vô lực nói: “ Đức Hằng …”

“Cha …Cha! Cha không sao chứ?” Không biết là An Đức Hằng kích động hay sợ hãi mà giọng điệu có vẻ gấp gáp.

An Chí Viễn cố sức nắm chặt bàn tay hắn, giọng thều thào: “Đức Hằng …Chiếu cố cho An gia … An gia chúng ta… toàn bộ đều trông chờ vào ngươi …”

An Đức Hằng trầm trọng gật mạnh đầu: “Cha, cha yên tâm …Con nhất định sẽ chăm lo cho An gia, nhất định con sẽ đưa An gia vượt qua mọi khó khăn!”

An Chí Viễn nghỉ ngơi một hồi lâu sau lại thều thào nói: “Gọi …Gọi Chu luật sư tới… Ta… Ta cần viết di chúc…”

Trong lòng An Đức Hằng vui mừng như điên, thế nhưng hắn vẫn giả bộ dạng đau khổ nước mắt giàn dụa mếu máo nói: “Cha… Đừng như vậy! Cha mau chóng khỏe lại đi…”

“An gia chỉ còn mình ngươi …Ngươi phải kiên cường lên…”

***********

Lúc An Ngữ Thần tới thăm ông nội, vừa đúng lúc An Chí Viễn đang ngủ. Thế nhưng động tĩnh của nàng lại làm hắn tỉnh giấc, An Chí Viễn nhỏ giọng gọi: “Tiểu Yêu …”

“Ông …!An Ngữ Thần hai mắt rưng rưng vội vàng đi tới.

An Chí Viễn mấp máy môi mãi một lúc lâu sau mới nói thành tiếng được: “Đi… Đi tìm Trầm Cường… Bảo hắn… Bảo hắn nói với tứ thúc ngươi … Mau … Mau chóng rời khỏi …Hồng Kông…”

An Ngữ Thần kiên định gật gật đầu.

An Ngữ Thần vừa bước ra khỏi phòng bệnh liền gặp ngay Trương Dương. Trương Dương đã mua vé máy bay, ngày mai sẽ rời đi, hôm nay tới là để thăm An lão lần cưới, cũng là nói lời từ biệt. Thấy vẻ mặt tiều tụy của An Ngữ Thần, Trương Dương cũng cảm thấy xót thương, nhẹ giọng nói: “Tiểu Yêu, An lão thế nào rồi?”

An Ngữ Thần buồn bã nói: “Vừa ngủ. Tuy rằng bác sĩ nói ông nội đã vượt qua cơn nguy hiểm, thế nhưng tuổi tác ông đã cao, lần này bị thương đến tủy sống, sợ rằng không còn khả năng phục hồi được như trước kia nữa!”

Nghe An lão đang ngủ, Trương Dương cũng thôi không muốn làm phiền nữa, cùng An Ngữ Thần đi vào thang máy thấp giọng nói: “Mai ta phải rời khỏi Hồng Kông rồi!” Chuyến đi lần này tới Hồng Kông Trương Dương đăng ký là du lịch thị thực, bởi vậy chỉ được ở lại một thời gian nhất định, hết hạn bắt buộc phải rời đi.

An Ngữ Thần nhe hô một tiếng, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy mất mát. Cũng vì An gia đột nhiên xảy ra biến cố từ trước đến nay chưa từng có nên nàng không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến Trương Dương nữa, từ lúc hắn tới đây, chỉ gặp mặt qua vài lần rồi lại quên bẵng mất. Nàng nhẹ giọng nói: “Thuận buồm xuôi gió!”

Trương Dương nhẹ gật đầu song song bước đi cùng nàng. Lúc hai người đi đến vườn hoa của bệnh viện thì gặp ngay phật tổ Trầm Cường cũng đang đi tới. Trầm Cường thấy An Ngữ Thần cũng chỉ hơi gật đầu rồi lại vội vã đi qua, nhưng thật không ngờ lại bi An Ngữ Thần đứng chắn lại nói: “Trầm gia, người có tin tức gì của Tứ thúc hay không?”

Trầm Cường đột nhiên thấy nao nao, nhưng vẫn lắc đầu không nói gì.

An Ngữ Thần nhìn thẳng vào mắt Trầm Cường cứng rắn nói: “Ông nội dặn người nói lại với tứ thúc, ông nội muốn tứ thúc lập tức rời khỏi Hồng Kông!”

Biểu tình trên mặt Trầm Cường có chút phức tạp, hiển nhiên là hắn đang do dự điều gì đó, mãi một lúc lâu sau hắn mới hạ quyết tâm nói: “Đại đương gia của Hội Tam Hợp – Chu Hưng Vũ muống ta làm người trung gian đàm phán với lão tứ, nhưng ta lại không đáp ứng. Bọn họ lại tìm tới lão Tạ, lão Tạ lại không có bàn bạc với ta, trực tiếp nói cho tứ thúc của ngươi. Trưa mai 12h, bọn họ sẽ gặp mặt ở phòng trà Ngọc Điều. Lần này ta tới đây cũng là báo tin tức này cho ông nội ngươi!”

An Ngữ Thần cắn cắn môi dưới nói: “Trầm gia, trước tiên không nên nói chuyện này cho ông nội biết, cháu sẽ đi tìm tứ thúc trước!”

“Không được, Tiểu Yêu! Hội Tam Hợp đã chết không ít người, bọn họ đều cho rằng tất cả chuyện này đều do tứ thúc ngươi gây ra. Ngươi đến đó bây giờ cực kỳ nguy hiểm!”

An Ngữ Thần không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngoảnh mặt bỏ đi. Trầm Cường đứng phía sau nhìn bong lưng nàng ta, cũng chỉ đành lắc lắc đầu bất đắc dĩ.

An Ngữ Thần mở cửa ngồi vào chiếc Ferrari thể thao màu đỏ của mình, Trương Dương cũng theo sát nàng chui vào trong xe luôn. An Ngữ Thần vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Dương. Trương Dương chỉ cười cười đáp trả lại nói: “Ta đã hứa với ông nội ngươi, phải tận tình chiếu cố ngươi cho tốt!”

“Ta không cần ngươi chiếu cố, cũng không cần bất kỳ kẻ nào chiếu cố cho ta!”

Trương Dương liếc mắt nhìn đồng hồ một chút lại nói: “Còn khoảng 1h nữa, mong rằng ngươi có thể kịp ngăn tứ thúc của ngươi lại!”

An Ngữ Thần không nói gì thêm, nhanh chóng đạp ga phi xe chạy đi.

************

Chu Hưng Vũ cùng Tang Bưu đang ngồi ở tầng hai phòng trà Ngọc Điều, chỗ ngồi bọn họ có thể bao quát được toàn bộ ngã tư đường phía dưới. Giáp với đường cái là con sông nhỏ, trên sông chỉ lác đác vài chiếc thuyền bé.

Đồng hồ vừa báo 12h, ba chiếc xe Ford màu đen chạy tới đỗ ngay trước cửa nhà hàng. An Đức Uyên chỉ dẫn theo một gã thủ hạ đi vào, còn lại tất cả đàn em đều đứng chờ ở bên ngoài.

Tới chân cầu thang, hai gã người của Hội Tam Hợp đứng chặn lại, kiểm tra người An Đức Uyên một chút. An Đức Uyên cũng biểu hiện hòa nhã, giơ hai tay quá đầu để bọn họ tiến hành kiểm tra. Lúc hai gã kia chắc chắn rằng An Đức Uyên không mang theo vũ khí mới gật đầu để hắn lên tầng trên, nhưng trợ thủ duy nhất của hắn cũng không được phép lên cùng.

An Đức Uyên cười lạnh nói: “Ở lại đó, ta muốn xem Chu Hưng Vũ làm được cái trò gì hay?”

An Đức Uyên vừa bước lên lầu hai liền đảo mắt nhìn quanh, không ngờ phòng trà lớn như vậy mà chỉ có độc mỗi chiếc bàn Chu Hưng Vũ đang ngồi. Tang Bưu thì đứng lên, còn Chu Hưng Vũ vẫn ngồi im, hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn An Đức Uyên một chút. Bất kể thù hận thế nào, hắn cũng phải có chỗ dựa nhát định, hoặc nếu không phải mãnh long thì là kẻ điên.

Tang Bưu đứng chặn đường An Đức Uyên, bộ dạng hung thần ác sát trừng mắt nói: “Hai đàn em của ta là do ngươi giết?”

Khóe môi An Đức Uyên lộ ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, rồi tay phải hắn xuất nhanh như thiểm điện túm ngay tóc Tang Bưu, giật mạnh một cái dập mạt hắn thẳng vào cột trụ bằng gỗ gần đó. Bị một đòn đau lại quá bất ngờ, Tang Bưu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng rồi ngã lăn ra sàn, trán rách một mảng da lớn, máu me be bét. An Đức Uyên vẫn chưa chịu dừng tay, tặng ngay một cước vào mặt hắn cười nhạt nói: “Không biết lớn nhỏ!”

Chu Hưng Vũ lẳng lặng nhìn An Đức Uyên, hắn vẫn như cũ, không có bất kì phản ứng gì, tựa như hắn đang nhìn An Đức Uyên đánh một người xa lạ chứ không phải đàn em của hắn vậy.

An Đức Uyên chỉnh quần áo lại một chút, đi tới trước mặt Chu Hưng Vũ ngồi xuống, vươn tay với bình trà tự rót đầy cho mình một chén.

Lúc này Chu Hưng vũ mới chịu mở miệng nói: “Lá gan ngươi cũng khá lớn đó, dám một mình tới chỗ này!”

An Đức Uyên chỉ mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Cái gì ta cũng sợ, mỗi chết là không sợ!”

“Chỉ cần ta muốn ngươi chết, cho dù là nửa bước, ngươi tuyệt đối cũng không ra khỏi căn nhà này được” Chu Hưng Vũ vừa nói vừa toát ra sát khí lạnh thấu xương nhìn chằm chặp vào An Đức Uyên.

An Đức Uyên ha hả cười lớn, rồi đột nhiên hắn lại thôi cười, hai hàng lông mày trợn ngược lên, trong mắt xuất hiện hàn quang bức nhân: “Có gan thì ngươi cứ thử xem. Nếu ngươi động thủ ngươi nhất định phải chết!”

Chu Hưng Vũ nhếch mép cười nhạt nói: “Ta sao phải đích thân động thủ?”

“Bớt nói nhảm đi! Rốt cuộc ngươi tìm ta là có chuyện gì?”

Chu Hưng Vũ nhấp một ngụm trà thấp giọng nói: “Ngươi muốn thế nào mới chịu thu tay lại?”

“Giao Vương Triền ra!”

“Hắn đã rời khỏi Hội Tam Hợp từ lâu, ân oán giữa các ngươi không liên quan đến Hội Tam Hợp bọn ta!”

“Ngươi nói như vậy, căn bản không có chút thành ý gì!” An Đức Uyên muốn gây sự nhàn nhạt nói.

Chu Hưng Vũ cố nén lửa giận nói: “Từ lúc ngươi trở về Hồng Kông, liền cho rằng Hội Tam Hợp chúng ta là đầu sỏ gây nên tràng mưa máu ở An gia các ngươi. Hai ngày nay ngươi đã gây ra không ít vụ, giết bao người của ta. Ngươi điên thì mặc kệ ngươi, ngươi phải tìm ra kẻ thù của mình mà trả thù , chứ không phải kéo người vô tội chết chung với ngươi.”

An Đức Uyên gật đầu nói: “Tín Nghĩa xã của ta chỉ có 1800 người, so ra còn kém Hội Tam Hợp của các ngươi. Bất quá anh em bọn ta đều không sợ chết, ta nói bọn họ đi vào chỗ chết, bọn họ cũng không nhíu mày một cái, thủ hạ của ngươi có bao nhiêu người được như vậy? Ta lấy một người đổi một người, thử hỏi Hội Tam Hợp của các ngươi còn lại được bao nhiêu người? Nếu như may mắn vẫn còn tồn tại, chỉ sợ các ngươi cũng không sống được ở cái đất Hồng Kông này nữa!”

Chu Hưng Vũ vẫn lạnh nhạt nhìn An Đức Uyên, thế nhưng nội tâm hắn cũng phải run rẫy sợ hãi. Hắn không sợ khiêu chiến, cũng không sợ chết, thế nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra vấn đề, đối phó với con chó dại An Đức Uyên này thì người thua thiệt chỉ có mình hắn mà thôi.

Gây chiến với một gã điên thì chỉ trăm ngàn điều hại không có lợi, rốt cục cũng chỉ lưỡng bại câu thương.Chu Hưng Vũ cũng nghiêm mặt thấp giọng nói: “An Đức Uyên! An ninh của An gia các ngươi so với sân bay hay cảnh sát còn nghiêm ngặt hơn, nếu như nội bộ các ngươi không có người tiếp ứng thì sao dễ dàng xảy ra chuyện như vậy được? Ngươi có đầu óc hay không vậy? Hội Tam Hợp bọn ta không sợ chiến tranh, nhưng cái loại chiến tranh phi lí như vậy bọn ta không muốn tham gia. Là có người cố ý khơi mào chiến tranh, để hai chúng ta lưỡng bại câu thương. Ngươi có hiểu không?”

An Đức Uyên không nói gì, chỉ nhẹ nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Chu Hưng Vũ có thể nén giận cầu hòa, điều này cũng phải có nguyên nhân của nó. An Đức Uyên bắt đầu hoài nghi chuyện này có gì đó không phải.



Chu Hưng Vũ lại nói tiếp: “Ta xin thề trước Quan nhị gia, Hội Tam Hợp bọn ta không có làm gì An gia các ngươi cả!”

***********

Bỗng nhiên trên sông xuất hiện một chiếc ca nô lướt song phi nhanh tới, lúc còn cách trà lâu khoảng 100m, một gã mặc veston đen, đeo kính râm ngồi trong ca nô đứng dậy, trên vai hắn là ống phóng rốc-két, hắn nhắm ngay tầng hai trà lâu bóp cò. Đầu đạn kéo theo một dải khói trắng lao thẳng về phía tầng hai trà lâu, xuyên qua cửa sổ, lao thẳng vào trong phòng.

An Đức Uyên cùng Chu Hưng Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng rít chói tai liền song song biến sắc. Bọn họ đều là những người đã trải qua nhiều tình huống sinh từ, đột nhiên có biến, nhanh như cắt hai người đều nằm xấp xuống sàn nhà. Đầu đạn chạm vào tường liền nổ ầm, cả một mảng tường vỡ toang, bụi bay mù mịt, bàn ghế vỡ vụn bay tứ tung.

Tuy đã nằm xấp xuống sàn nhưng Chu Hưng Vũ vẫn bị mảnh vụn bắn vào trán rách một miếng, máu dang không ngừng chảy ra. Hắn cố sức với tay kéo Tang Bưu đang hôn mê dưới sàn sang một bên.

An Đức Uyên hét lớn: “Nhanh rời khỏi đây!”

Ngay lập tức đầu đạn thứ hai bay vào phòng nổ ầm!

Lúc đầu đạn thứ nhất nổ trong tầng hai trà lâu, An Ngữ Thần cùng Trương Dương đã tới ngay ngã tư đường. Thấy tràng cảnh trước mắt, An Ngữ Thần không khỏi kinh hô hét lên một tiếng: “Tứ thúc!”

Trương Dương nhìn ngược trở lại theo dải khói trắng liền phát hiện ra chiếc ca nô nọ đang đỗ ở mép sông, tay chỉ chỉ vội vàng nói: “Là bọn kia!”

Hai vành mắt An Ngữ Thần đã đỏ sọng cả lên, nàng không nói tiếng nào chỉ đạp mạnh chân ga chiếc xe gầm rú lao nhanh về phía trước. Trương Dương cũng đã mờ mờ nhận ra nàng ta định làm gì, cuống quýt thắt chặt dây an toàn lại. Vừa mới thắt dây an toàn xong thì An Ngữ Thần dột nhiên bẻ quặt tay lái, chiếc Ferrari chạy ra khỏi đường phi vọt xuống sông. Chiếc xe bay trên không một quãng ngắn rồi mũi xe hơi chúc xuống đâm thẳng vào giữa chiếc ca nô đỗ ở mép sông.

Gã vác khẩu rốc-két đang đứng ngắm bắn nên không hề hay biết chuyện gì xảy ra, đến lúc cả mũi xe ô tô đâm thẳng vào lưng hắn mới rú lên đau đớn, cả người bay vèo xuống sông. Còn gã lái ca nô thấy tình thế không ổn thì đã chối chết nhảy ra khỏi ca nô từ sớm.

Có lẽ vì chiếc ca nô khá to, hơn nữa mũi xe lại đâm trúng vào giữa thân ca nô bởi vậy mà chiếc Ferrari mới có thể đỗ được trên ca nô, tuy nhiên do vướng đồ trên ca nô, rồi cú va chạm vừa rồi quá mạnh khiến ca nô chòng chành liên tục, chiếc Ferrari vừa đỗ được vài giay liền lật úp rơi tùm xuống sông. Chiếc xe vừa rơi xuống sông, Trương Dương liền vội vàng đẩy túi khí sang một bên, tháo dây an toàn ra. Quay sang thấy An Ngữ Thần bị hôn mê do cú va chạm vừa rồi, cuống quýt tháo dây an toàn giúp nàng ta rồi kéo nàng ta ra khỏi xe.

Chiếc xe cứ thế chìm dần xuống nước, Trương Dương ôm chặt An Ngữ Thần cấp tốc bơi ngược lên mặt nước. Nước sông lạnh giá làm An Ngữ Thần tỉnh lại, nàng thở ra một hơi rồi cùng Trương Dương bơi vào bờ.

*********

An Đức Uyên cùng Chu Hưng Vũ vừa chạy ra khỏi trà lâu liền thấy tràng cảnh đấu súng hỗn loạn của hai bên. Hai người bọn họ quay sang liếc mắt nhìn nhau, lúc này An Đức Uyên mới tin rằng, có người ngầm ra tay lúc bọn họ đang bàn bạc.

Chu Hưng Vũ lớn tiếng quát: “Dừng tay …” Chưa đợi hắn nói dứt câu một loạt đạn bắn đến như mưa khiến hắn phải nằm bẹp xuống đất. An Đức Uyên cũng hơi khom mình xuống nổi giận mắng: “Thằng nào nổ súng thế? Có mắt hay không vậy?” Nói xong hắn liền quay sang Chu Hưng Vũ nói: “Chia nhau ra, rời khỏi đây!”

*********

Trương Dương leo lên bờ trước rồi với tay kéo An Ngữ Thần lên, chỗ trà lâu không ngừng truyền tới tiếng súng nổ, tiếng la hét inh ỏi, xa xa lại có tiếng xe cảnh sát chạy tới đây. An Ngữ Thần lo lắng muốn chạy tới hiện trường, Trương Dương vội kéo tay nàng ta lại nhíu mày nói: “Không qua đó được, nguy hiểm lắm!”

“Tứ thúc của ta đang ở trong đó!” An Ngữ Thần gấp đến độ hai mắt đã rưng rưng nước mắt.

Đột nhiên có người ở đằng xa đang chạy đến chỗ hai người bọn họ. Dẫn đầu chính là An Đức Uyên, được một gã thủ hạ yểm trợ dang chạy dọc bờ sông. Hiện trường giờ chỉ còn một mảng hỗn loạn, đám người Hội Tam Hợp đang không ngừng bắn giết thủ hạ của hắn. Hắn cũng vì đạn lạc mà chân trái bị thương, giờ bước đi khập khiễng trông thập phần gian nan.

An Ngữ Thần kích động nói: “Tứ thúc!”

An Đức Uyên cũng không ngờ Ngữ Thần lại ở đây, hắn chần chờ một chút rồi cũng chạy đến chỗ hai người An Ngữ Thần. Đúng lúc này thì tên thủ hạ yểm trợ phía sau cũng trúng đạn nằm xuống, An Đức Uyên nhặt khẩu súng lên bắn trả lại vài phát rồi hét lớn: “Nhanh rời khỏi đây!”

Phía sau hắn đạn vẫn bắn đuổi hắn như mua. Rốt cục An Đức Uyên cũng bị trúng đạn, hắn lảo đảo một chút rồi ngã xấp xuống đất.

Trương dương từ chỗ ẩn nấp vọt nhanh ra ngoài, chạy tới chỗ An Đức Uyên ngã kéo hắn vào chỗ ẩn nấp. Trân người An Đức Uyên dính khá nhiều vết đạn, nhưng may thay hắn có mặc áo chống đạn nên chắc không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn cắn chặt răng nhịn đau thay băng đạn mới rồi giơ súng bắn chết một gã địch nhân đang đuổi theo phía sau.

Hắn rời Hồng Kông từ 20 năm trước, mà anh trai hắn mới chỉ cho An Ngữ Thần tới Đài Loan chơi lúc còn khá nhỏ, mặc dù An Ngữ Thần lớn lên thay đổi kh1 nhiều, thế nhưng hắn vẫn nhận ra ngay được cháu gái mình. Tuy bên ngoài mưa bom bão đạn nhưng hắn vẫn nở nụ cười nói: “Tiểu Yêu? Con gái không nên tới mấy chỗ này!”

Trương Dương xen ngang: “Bọn họ là ai?”

An Đức Uyên thò tay ra bắn trả lại đám người phía sau, thế nhưng không may tay lại bị trúng đạn, khẩu súng rơi trên mặt đất. Hắn vội vàng thu tay lại hít một ngụm lãnh khí: “Hội Tam Hợp! ***! Ta bị người ta lừa …”

Trương Dương thò tay nhặt khẩu súng dưới đất lên, đợi đến khi hỏa lực đối phương dịu lại mới lắc mình ra bóp cò bắn liên tục. Không cần nhắm nhiều Trương Dương cũng có thể bắn trúng ba gã đang đuổi theo phía sau.

An Đức Uyên cũng thấy giật mình nhìn lai Trương Dương nói: “Bắn giỏi lắm …”

Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần, Trương Dương cùng An Ngữ Thần cũng thấy sợ hãi, nếu như An Đức Uyên vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt giữ.

An Ngữ Thần quyết đoán nói: “Lên thuyền!” Nói xong nàng ta liền chạy ngay ra bờ sông, Trương Dương dìu An Đức Uyên đi ngay theo sau. An Ngữ Thần khởi động máy ca nô rồi cho xe chạy vọt đi.

Tới lúc xe cảnh sát chạy tới nơi thì ca nô đã chạy được một quãng xa.

Tuy An đức Uyên đã mặc áo chống đạn, nhưng trên người hắn lại chi chít vết thương, máu đang không ngừng chảy ra, nếu không nhanh chóng sơ cứu sợ rằng khó giữ được tính mạng. An Ngữ Thần rưng rưng nước mắt nói: “Tứ thúc, cố gắng chịu đựng, sắp tới bệnh viện rồi!”

Trương Dương thì bình tĩnh hơn An Ngữ Thần liền nhận ra vấn đề, nếu như đưa An Đức Uyên tới bệnh viện thì chẳng khác nào giao hắn cho cảnh sát cả. Tuy không thân quen với hắn lắm nhưng dù sao hắn cũng là người của An gia, Trương Dương không thể thấy chết không cứu được. Trương dương điểm vài huyện đạo cầm máu cho An đức Uyên, sau đó liền nghĩ đến Hình Triệu Huy, hiện giờ thì chỉ có cục công an quốc gia mới giúp đỡ được hắn.Trương Dương nhanh chóng móc di động ra bấm số gọi cho Hình Triệu Huy.

Hình Triệu Huy vừa nghe xong không chút do dự nào liền bảo Trương Dương tới thẳng bãi phế thải Dân Hằng, hắn sẽ phái người tới đó hỗ trợ.

*********

Bãi phế thải Dân Hằng nằm ngay sát bờ sông, cách chỗ Trương Dương khoảng ba cây số. Chỉ vài phút sau bọn họ đã tới cầu tàu nhỏ của bãi phế thải Dân Hằng, An Ngữ Thần thì neo thuyền lại còn Trương Dương thì cõng An Đức Uyên máu chảy đầm đìa lên bờ. Trương Dương đang định gọi điện thoại giục Hình Triệu Huy nhanh nhanh lên thì một chiếc xe buick loại nhỏ chạy tới, cửa xe vừa kéo ra Dạ Oanh mặc một bộ màu đen, đeo kính đen nhảy xuống vội vàng nói: “Nhanh! Nhanh lên xe, để chậm sợ không kịp!”

Tuy rằng Dạ Oanh ăn mặc khá kín đáo, nhưng An Ngữ Thần liếc mắt cũng nhận ra nàng ta. Cũng tại tình thế cấp bách nên dù hơi ngạc nhiên nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng giúp Trương Dương đưa tứ thúc vào trong xe. Hai phút sau, chiếc Buick lại từ trong bãi phế thải vọt ra.

**********

Những phòng khám tư ở Cửu Thành Thành-Hồng Kông thì nhiều vô số, một phòng khám tư như bao phòng khám tư khác ba ngày hôm nay đều đóng chặt cửa không tiếp bệnh nhân, bên trong đang tiến hành ca phẫu thuật khá dài. Lần này Hình Triệu Huy phải trực tiếp đứng mổ, máu dự trữ đã dùng đến 2000cc.

Tuy rằng Trương đại quan nhân y thuật trác tuyệt, nhưng đối với vết thương do đạn gây ra thì không có kinh nghiệm, việc mổ xẻ lấy đầu đạn ra thì chắc tây y tiên tiến hơn đông y nhiều. Vì vậy Trương Dương chỉ còn cách đứng phụ mổ bên cạnh Hình Triệu Huy. Đến giờ Trương Dương mới nhận ra, Hình Triệu Huy không chỉ là cán bộ cao cấp trong bộ mật vụ , mà kỹ năng giải phẩu của hắn cũng không thua kém gì bác sĩ chuyên khoa.

Ca mổ kéo dài gần 2h đồng hồ thập tử nhất sinh, cuối cùng ca mổ cũng thành côn. Hình Triệu Huy thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi sang một bên cởi bao tay đầy máu của mình ra, hò tay móc bao thuốc rút ra một điếu đưa lên miệng.

Hiệu quả của thuốc mê vẫn còn, nhưng An Đức Uyên cũng tỉnh táo lại đôi chút, thấy Hình Triệu Huy hút thuốc, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Cho ta một điếu …”

Hình Triệu Huy nở nụ cười, rút một điếu nữa trong bao ra đặt vào miệng An Đức Uyên, sau đó giúp hắn châm lửa. Hình Triệu Huy rít thêm mấy hơi nữa rồi đánh mắt ra hiệu với Dạ Oanh cùng Trương Dương, cùng nhau tới phòng bên cạnh.

Dạ Oanh đóng cửa phòng lại, Hình Triệu Huy thu lại bộ dáng tươi cười lại nghiêm mặt nhíu mày nói: “Xã hội đen tranh chấp với nhau, ngươi tham gia vào, nếu như bị người khác phát hiện, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không minh oan được đâu!”

Trương Dương thấp giọng nói: “Ta không thể ngồi nhìn An gia bị người ta hãm hại như vậy được!”

Hình Triệu Huy lạnh lùng nói: “Ngươi quên mất mình là ai rồi sao? Ngươi là cán bộ nhà nước, nơi này là Hồng Kông, ngươi không thể làm việc theo cảm tính như vậy!”

“Nghe An Đức Uyên nói, hôm nay hắn đi đàm phán với người Hội Tam Hợp, xảy ra xung đột là do có người ngầm phá hoại, muốn để bọn họ hai bên lưỡng bại câu thương.”

Hình Triệu Huy tức giận trừng mắt nhìn Trương Dương: “Có liên quan gì tới ngươi sao? Ban đầu ngươi tới Hồng Kông là vì chuyện gì? Ngươi là muốn tìm rõ vốn đầu tư của An Chí Viễn có phải là tiền bẩn hay không? Ngươi là muốn chứng minh sự trong sạch của mình nên mới tới, thế nhưng bây giờ thì sao? Ngươi tham gia vào mấy vụ này, có phải là muốn thành xã hội đen luôn không?”

Giọng điệu của Hình Triệu Huy hơi nghiêm khắc nhưng Trương Dương cũng không vì thế mà nổi giận, Trương Dương cũng biết, hắn vì nghĩ tốt cho mình nên mới nổi nóng như vậy. Nếu như bị cuốn vào vòng xoáy này, hẳn mình khó lòng thoát ra được.

Trương Dương trầm ngâm một chút rồi đột nhiên lại mở miệng hỏi: “Nếu như ngươi ghét xã hội đen như vậy, thế sao lại còn cứu hắn?”

Hình Triệu Huy thở dài nói: “Trương Dương à, ngươi căn bản không biết địa vị của An Đức Uyên tại hắc đạo Đài Loan, giả như hắn chết ở Hồng Kông, thì sợ rằng hơn 1000 người của Tín Nghĩa Xã đều đến Hồng Kông gây loạn mất, đến lúc đó ngươi có tưởng tượng ra sự việc sẽ tiến triển đến bực nào không? Ta cứu hắn là vì muốn hắn sống sót mà rời khỏi Hồng Kông, cũng là cứu sống biết bao mạng người nữa đó. Nếu như xảy ra một tràng huyết chiến mưa máu thì sợ rằng …Ài! Đây là Hồng Kông có nhiều điểm người nội địa các ngươi không hiểu được đâu.”


Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương rồi lại nói tiếp: “Ta vừa nhận được tin tức, chu Hưng Vũ bị cảnh sát bắt, nhưng cho dù vậy, chắc hắn cũng không việc gì đâu. Loại người như hắn, cảnh sát rất khó tìm ra chứng cứ xác thực, mà có tìm ra cũng khó lòng giam giữ hắn lắm!”


“Vậy ta phải làm gì?”


Hình Triệu Huy Nhìn thẳng mặt Trương Dương nói: “Khuyên hắn rời khỏi Hồng Kông, chỉ cần hắn chịu rời khỏi, ta sẽ sắp xếp để hắn tới Đài Loan an toàn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK