Từ Bưu nói: Giờ đây bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa năm nay đã 58 tuổi, nếu như không có biến động gì xảy ra thì sẽ nghỉ hưu ở Phong Trạch, người này xuất phát từ tầng lớp dưới, chưa từng rời khỏi đàn chính trị Giang Thành, là một trong những bô lão trong chính trị Giang Thành, ông ấy làm việc rất ổn định, thanh danh về mặt chính trị rất tốt, là một thanh quan nổi tiếng xa gần. Bình thường đi làm và tan ca, ông đều đi bộ từ nhà đến chỗ làm, chứ không gọi lái xe.
Trương Dương gật đầu: “Khó mà có được một người như vậy!”
Từ Bưu nói: “Thị trưởng Tôn Đông Cường thì cậu có lẽ đã quen lắm rồi, anh ta vừa đến Phong Trạch chưa được bao lâu, có điều với những phản hồi nhận được, thì cũng có khá nhiều lời ca tụng, dù sao thì cũng là do ông lão thủ chính trị là chủ nhiệm Triệu chỉ điểm, tiến bộ của anh ta cũng rất rõ ràng.” Từ Bưu không hổ là người đã làm công tác tổ chức nhân sự lâu năm, ông nói môt lượt tất cả những thường ủy thành phố của Phong Trạch ra, Trương Dương gật đầu lia lịa, hắn thu thập tư liệu biết bao lâu cũng không bằng ngày hôm nay đến nghe Từ Bưu nói, bữa cơm hôm nay đúng là đáng đến, ngay cả việc nói chuyện với bộ tổ chức và tìm hiểu tình hình Phong Trạch cũng đã đạt được.
Trương Dương hỏi: “Bộ trưởng Từ, ông thấy đi Phong Trạch nên áp dụng phương thức công tác nào?”
Từ Bưu nói: “Nếu nói bình thường thì người mới làm quan thường hống hách, thật ra điều này là sai lầm, những người dám hống hách là những người ít nhiều cũng có quyền phát ngôn trong tay, bí tư thị ủy Phong Trạch có thể làm thế, thị trưởng có thể làm thế, thậm chí những thường ủy cũng có thể làm vậy, nhưng cái anh phó thị trưởng chủ quản văn giáo vệ là cậu thì không thích hợp làm như vậy rồi, nhưng nếu cậu không làm gì, người khác sẽ bảo cậu chẳng chút bản lĩnh, giống như cái lời khiêm nhường cậu vừa nói vậy, ở thời đại này cậu khiêm nhường người khác sẽ không nói cậu khiêm tốt, mà chỉ nói cậu ngu, nói cậu chẳng được tích sự gì.”
Trương Dương nghe đến độ hồ đồ rồi, Từ Bưu vừa nói hống hách không thích hợp, vừa nói khiêm nhường không tốt, chẳng lẽ cái anh phó thị trưởng là hắn chỉ có thể hống hách ngầm thôi sao?
Từ Bưu nói: “Vừa nãy tôi đã nói, cái chức phó thị trưởng này của cậu rất dễ làm, nếu như cậu chỉ muốn làm cho hết nhiệm kì, thì chỉ cần phục tùng những chỉ thị và mệnh lệnh của cấp trên, nhưng nếu cậu muốn làm ra một chút gì đó, thì phải xem xét phân tích tình hình rồi.”
Trương Dương nói: “Nói trắng ra là tôi chỉ là một quan nhỏ, thật ra chẳng có quyền lực gì hết!”
Từ Bưu cười nói: “Không hẳn vậy, tất cả một kết cấu tổ chức nào đều có đấu tranh bè phái cả, đây là nét đặc trưng của Trung Quốc, cũng không thể tránh khỏi điều này, cậu đi Phong Trạch, việc đầu tiên cậu phải đối mặt là vấn đề xếp hàng, dù là cậu không suy nghĩ về nó, cũng chắc chắn có người kéo cậu vào hàng ngũ của ông ta, nhìn cho rõ tình thế rồi hẵng quyết định bước tiếp theo đi như thế nào, nếu như nhìn không rõ, thì chỉ sống qua ngày là được rồi.”
Từ Á Uy nói: “Cha à, sao cha lại cứ khuyên Trương Dương sống ngày nào biết ngày ấy thế, người ta vừa mới được thăng quan, đang đúng lúc người ta bừng bừng khí thế, cha không nói những câu cổ vũ, mà lại toàn bàn lùi, thế này chẳng hay chút nào.”
Từ Bưu cười mắng: “Con thì hiểu cái gì!”
“Có gì mà con không hiểu chứ, ít nhiều con cũng là một thuyền trưởng cơ mà!”
“Một con thuyền có thể có mấy người? Con làm sao hiểu được cái phức tạp của chính trị!” Từ Bưu quay sang Trương Dương: “Làm việc có mức độ mới là phương pháp chính xác để xử lí thế cục, cho cậu làm phó thị trưởng Phong Trạch, bí thư Đỗ chịu không ít áp lực đâu, cậu phải làm việc cho tốt, cố gắng chứng minh thực lực của mình.”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Buổi tối hôm đó sau khi Trương Dương rời khỏi nhà Từ Bưu, lại thuận đường đến thăm Lí Trường Vũ, Lí Trường Vũ và vợ y là Cát Xuân Lệ đang ngồi xem ti vi, từ lúc thất bại trong việc tranh cử thị trưởng, Lí Trường Vũ đã khiêm nhường hơn rất nhiều, đây không chỉ là biểu hiện trên cuộc họp thường ủy, mà cũng biểu hiện cả trong công tác cụ thể, y rất ít đề ra những ý kiến mang tích chất đột phá, chỉ âm thầm thực hiện những chính sách của lãnh đạo đề ra, đây cũng là lí do tại sao gần đây quan hệ của y và Tả Viên Triều trở nên rất hòa thuận, thậm chí biến thành hiểu nhau ngầm.
Sau khi Tố đại nương mất, số lần Trương Dương đến nhà Lí Trường Vũ cũng giảm đi rất nhiều. Cát Xuân Lệ thấy Trương Dương đến thăm, rất vui mừng: “Trương Dương! Lâu lắm không gặp cậu rồi!”
Trương Dương cười gọi một tiếng: “Dì Cát!”
Cát Xuân Lệ quay người nói: “Trường Vũ! Trương Dương đến rồi!”
Lí Trường Vũ nói: “Mau mời cậu ấy vào đây!”
Lí Trường Vũ ngồi trên chiếc ghế sô pha, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, trong ti vi đang phát một bộ phim Đài Loan, Cát Xuân lệ rót một cốc trà cho Trương Dương, rồi ngay lập tức chăm chú vào tiết mục đang phát trong ti vi.
Trương Dương cười nói: “Chú Lí, chú cũng thích xem những thể loại phim sướt mướt này từ bao giờ thế?”
Lí Trường Vũ ngán ngẩm cười nói: “Là dì Cát của cháu bảo chú phải xem cùng đấy, nói là để thoải mái đầu óc, chú vừa nghe đến người trong phim mở miệng nói đầu óc đã tê đi rồi.” Y đứng dậy chỉ bên ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, đừng làm lỡ dì Cát của cháu xem phim!”
Trương Dương ừm một tiêng, rồi cầm cốc trà cùng Lí Trường Vũ đi vào trong vườn, ngồi xuống dưới dàn nho.
Lí Trường Vũ mỉm cười nói: “Cháu thuận đường đến đây đúng không?”
Trương Dương cười nói: “Thật là không gì giấu được chú, ánh mắt của thị trưởng Lí nhìn thấu mọi chuyện!”
Lí Trường Vũ nói: “Mồm dẻo như kẹo rồi, cháu sắp trở thành phó thị trưởng Phong Trạch rồi, biểu hiện phải già dặn hơn một chút.”
Trương Dương gật đầu nói: “Vâng! Vâng!”
Lí Trường Vũ nói: “Đi Phong Trạch cũng được, sau khi bí thư Cố nghỉ hưu, đàn chính trị Bình Hải nhất định phải đối mặt với một đợt giông bão, Phong Trạch được coi là một nơi tránh bão đấy.”
“Tôn Đông Cường là thị trưởng, cháu đi Phong Trạch có lẽ cũng chẳng được an bình là bao!” Trước mặt Lí Trường Vũ, Trương Dương luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Lí Trường Vũ nói: “Với chính trị, không có kẻ địch vĩnh viễn và cũng không có bạn muôn đời, cái không bao giờ thay đổi chỉ có lợi ích chính trị mà thôi!”
Trương Dương hơi ngớ ra.
Lí Trường Vũ hút một miếng thuốc rồi nói: “Quyền phát ngôn của Phong Trạch không nằm trong tay Tôn Đông Cường, cũng không nằm trong tay cháu, mà nằm trong tay Thẩm Khánh Hoa, Thẩm Khánh Hoa là một ông quan thanh liêm có tiếng, người này cách sống rất ổn định, có nhiều khi hơi bảo thủ, hơi cố chấp, cháu ở cùng ông ấy cần phải để ý nhiều.”
Trương Dương nói: “Cháu chỉ là một tên quan nhỏ chủ quản văn giáo vệ, cháu sẽ cố gắng không quản nhiều chuyện bao đồng.”
Lí Trường Vũ nói: “Cái việc văn giáo vệ cũng chẳng dễ làm đâu, cháu cứ làm khoảng hai năm đi, rồi có gì khó, chú sẽ giúp!” Câu này của Lí Trường Vũ là hoàn toàn thật lòng.
Trương Dương cảm ơn gật đầu.
Lí Trường Vũ lại nói: “Khi bí thư Đỗ nhắc đến tên cháu đi làm phó thị trưởng Phong Trạch, rất nhiều thường ủy đều đứng ra phản đối, ta thấy Giang Thành sẽ ngày càng không bình ổn.”
Trương Dương nói: “Từ lúc tranh cử thanh niên mười tốt cháu đã đắc tội với Triệu Dương Lâm. Ông ta luôn muốn đối địch với cháu!”
Lí Trường Vũ thầm thở dài, từ việc cất nhắc Trương Dương lên làm phó thị trưởng Phong Trạch có thể nhận ra điều đó, trong nội bộ thường ủy thành phố đã bắt đầu xuất hiện biến hóa, người thay đổi nhiều nhất là thị trưởng Tả Viên Triều, Tả Viên Triều bỏ phiếu phản đối là một việc chưa từng thấy, càng huống hồ chuyện này có liên quan đến Trương Dương, quan hệ của Tả Viên Triều và Trương Dương từ trước đến giờ đều rất tốt, thái độ của y thật không giống với Tả Viên Triều lúc trước, thường ủy Tiêu Minh mới nhậm chức cũng tỏ thái độ nước đôi, với quan hệ của gã và Trương Dương nên đồng ý mới đúng. Nhưng gã lại đề ra chuyện biểu quyết bỏ phiếu.
Bí thư thị ủy Đỗ Thiên DÃ đương nhiên đã nhìn ra được điểm này, gã không đồng ý bỏ phiếu, vì gã chưa hoàn toàn nắm chắc chuyện đó, không đủ tự tin để thông qua việc bỏ phiếu. Chính trị quả thật không có người bạn muôn đời, Lí Trường Vũ hiểu rằng, dù là Trương Dương ở lại hay rời đi, đợt đấu tranh chính trị của Giang Thành lần này là điều không thể tránh khỏi.
Trương Dương nói: “Chú Lí à, cháu đến đâu là muốn hỏi kinh nghiệm của chú, lần đầu tiên cháu phụ trách công việc này, quản lí nhiều người như vậy, không biết phải làm thế nào!”
Lí Trường Vũ cười nói: “Giờ đây chú đã không dạy nổi cháu nữa rồi, với kinh nghiệm của chú nhìn cháu làm việc, gần như chú phải lắc đầu, nếu như chú ở vị trí của cháu, thì chú nhất định sẽ không áp dụng cách của cháu để giải quyết vấn đề, nhưng sự thật đã chứng minh, biện pháp của cháu rất có ích, cháu cứ làm việc theo cách của mình đi, nói tóm lại, chỉ cần làm đến độ không hổ thẹn gì với lương thân, làm được tới vị trí nào cũng có thể làm tốt.”
Trương Dương gật đầu: “Cháu Chuẩn bị bảo Thường Lăng Phong đến Phong Trạch để giúp cháu, anh ta rất giỏi làm kinh tế.”
Lí Trường vũ cười, với sự hiểu biết của y về Trương Dương, tiểu tử này đến Phong Trạch nhất định sẽ làm một trận to đây, Đỗ Thiên Dã cho hắn về Phong Trạch, rõ ràng để gây mâu thuẫn, chẳng lẽ vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này đã chuẩn bị hạ thủ với Triệu Dương Lâm rồi?
Lí Trường Vũ nói: “Cần phải chú ý làm tốt công tác quan hệ với quan viên địa phương ở Phong Trạch, bí thư thị ủy thành phố Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa trước kia cùng được khảo sát cùng chú, nhưng vì nguyên nhân tuổi tác mà ông ta bị trượt, thanh doanh của Thẩm Khánh Hoa rất tốt, rất có uy tín ở Phong Trạch, tất cả cán bộ cơ tầng của Phong Trạch hầu như đều do một tay ông ta cất nhắc lên, Phong Trạch mặc dù là một thành phố cấp huyện, nhưng Thẩm Khánh Hoa lại là một cán bộ cấp phó thính đấy.”
Trương Dương nói: “Không biết ông ta có bệnh gì không?”
Người nói vô ý, nhưng người nghe lại có ý, mặt Lí Trường Vũ tự nhiên nóng lên, y ho mấy tiếng, rồi nhìn đằng sau người, thấp giọng nói: “Gần đây cơ thể chú không được như trước nữa rồi….”
Trương Dương thấy Lí Trường vũ như một cô nương vậy, đột nhiên cười lên, Lí Trường Vũ càng cảm thấy xấu hổ, thấp giọng nói: “Cháu giúp chú bắt mạch xem thế nào!”
Trương Dương giúp y bắt mạch: “Không có vấn đề gì, có lẽ là áp lực công việc quá lớn, phương pháp ngồi thiền cháu dạy cho chú, chú mỗi ngày luyện một tí nhé.”
Lí Trường Vũ thở dài nói: “Lâu lâu rồi chú cũng không tập!”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@2
Việc Trương Dương đến Phong Trạch làm phó thị trưởng cuối cùng đã thông báo xuống, thông tin này đồn đi rất nhanh, cả thể chế Giang Thành đều xôn xao, những người ngưỡng mộ có, những người ghen tị có, những người nói ra nói vào là nhiều nhất, rất nhiều người muốn kéo quan hệ với hắn, những cuộc điện thoại mời ăn cơm liên tiếp không ngừng, Trương Dương đều từ chối hết, hắn về biệt thự gỗ bên hồ Tiểu nam, hai ngày nữa là đã điến ngày thượng nhiệm rồi, hắn muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhưng có những người không thể từ chối, ví dụ như Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện gọi điện đến là để chúc mừng Trương Dương thăng quan, nhân tiện tiễn Trương Dương đi tại Tân Đế Hào vào buổi tối hôm đó.
Trương Dương đồng ý ngay, chẳng phải suy nghĩ, ngay lập tức cha của Kiều Mộng Viện là Kiều Chấn Lương sắp đến Bình Hải rồi, giữa hắn và Kiều Mộng Viện phải giữ quan hệ tốt, nói không chừng có khi lại được trọng dụng.
Trương Dương gặp chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm ở trước cửa Tân Đế Hào, mặc dù trong lòng hắn không muốn gặp y, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười chủ động bước đến, giơ tay ra nói: “Chủ nhiệm Triệu, thật là trùng hợp, ông cũng đến đây ăn cơm?”
Triệu Dương Lâm cười rồi bắt tay với Trương Dương: “Tiểu Trương à, tôi và mấy ông bạn cũ đến đây gặp, còn cậu….”
Trương Dương chỉ Kiều Mộng Viện mặc chiếc váy màu xanh, nói: “Tổng giám đốc Kiều mời tôi!”
Trong lòng Triệu Dương Lâm bèn nảy ra ý định, y đi từng bước đến chỗ Kiều Mộng Viện, trong lòng thầm nói, chẳng lẽ tiểu tử này muốn thông qua Kiều Mộng Viện lập mối quan hệ với bí thư Kiều ư? Trong mắt người đầy âm mưu, ai cũng có âm mưu, Triệu Dương Lâm nghi ngờ về tất cả mọi thứ, có cách nghĩ này, trong lòng y ngay lập tức trở nên khó chịu.
Kiều Mộng Viện đến trước mặt Triệu Dương Lâm chào, cô mỉm cười nói: “Chủ nhiệm trước cũng đến chỗ chúng tôi ăn cơm à! Những sự việc cụ thể của khách sạn Kiều Mộng Yên không quản, bình thường,ngoài ăn cơm thì cô không đến đây.
Triệu Dương Lâm thường xuyên đến Tân Đế Hào, trên thực tế, dù là mời ai ăn cơm y cũng đều đến đây, Triệu Dương Lâm là một người chú ý đến tiểu tiết, cho rằng dù là một bữa cơm, cũng phải ủng hộ cho Kiều Mộng Viện, ủng hộ cho Kiều Mộng Viện tức là tỏ thái độ tốt với bí thư Kiều. Triệu Dương Lâm cười nói: “Tôi rất thích chỗ này, thức ăn ở Tân Đế Hào cũng rất hợp với tôi!”
Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Triệu đã cao tuổi, ăn uống nên nhạt một chút, thức ăn ở Tân Đế Hào hơi cay!” Câu này của hắn gồm hai ý nghĩa.
Triệu Dương Lâm đã nghe ra ý tức của câu này, Triệu Dương Lâm cười nói: “Chẳng còn cách nào, đời này của tôi không có ớt là ăn cơm không ngon, cái tính này không sửa được!” Y rất giỏi dát vàng lên mặt mình.
Lúc này có mấy người bước đến, một người trong số đó là phó thị trưởng Tiêu Minh, Tiêu Minh nhìn thấy Trương Dương ngớ người ra.
Trương Dương chủ động chào: “Thị trưởng Tiêu cũng đến đây ăn cơm sao!”
Tiêu Minh cười gật đầu, Triệu Dương Lâm mỉm cười nói: “Chúng tôi đến cùng nhau!” Tiêu Minh nghe xong câu này, biểu hiện trên mặt trở nên không tự nhiên.
Trương Dương cười ha ha nói: “Tửu lượng của thị trưởng Tiêu không được tốt lắm, nên uống ít thôi, chủ nhiệm Triệu là hải lượng nổi tiếng đấy!”
Triệu Dương Lâm kéo Tiêu Minh vào trong, đằng sau vang lên tiếng của Trương Dương: “Tí nữa tôi qua đó mời rượu!”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@22
Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, ánh mắt đầy ẩn ý.
Trương Dương hỏi: “Nhìn tôi làm gì vậy?”
Kiều Mộng Viện nói: “Anh có thù với họ à? Ánh mắt sắc như dao vậy!”
Trương Dương cười: “Cô thật là lợi hại, gì ấy nhỉ….Tối nay chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi à? Bữa tối trong ánh nến? Thật lãng mạn!” Tên này không bao giờ bỏ qua cơ hội chọc ghẹo Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Yên cười nói: “Đến rồi anh sẽ biết!”
Trương Dương cùng Kiều Mộng Viện đi vào Phòng Nam Hải, thì phát hiện Thời Duy, Tô Tiểu Hồng, Thường Hải Thiên đều đến cả rồi, Trương Dương cười nói: “Thật là đông đủ! Tôi còn tưởng chỉ có hai chúng tôi ăn cơm thôi đấy!”
Thời Duy trừng mắt nói: “Anh mơ đấy à!” Gần đây nha đầu này nói chuyện rất thích trừng mắt, thấy Trương Dương như là thù hằn lâu năm vậy.
Trương Dương nói: “Hôm nay An Ngữ Thần không có mặt, chỉ có hai nữ bạo đồ!”
Tô Tiểu Hồng cười nói: “Tôi cũng được coi là một người như thế, tôi nhắc anh trước này, nếu như tôi uống say, thì cũng có khuynh hướng bạo lực đó!”
Trương Dương thụt thụt cổ: “Thật nguy hiểm, nếu biết sớm như vậy, thì tôi gọi thêm mấy người nữa đến đây giúp sức!”
Kiều Mộng Viện nói: “Tôi đã bảo anh gọi thêm mấy bạn nữa đến đây, mọi người cùng vui, tiễn anh đi!”
Trương Dương nói: “Tôi tưởng rằng cô muốn ăn cơm riêng cùng tôi, vì thế tôi không gọi ai đến đây, đến đây rồi mới biết tất cả đã sắp xếp hết cả rồi!”
Thường Hải Thiên kháng nghị: “Trương Dương, anh thật là quá đáng đấy, tôi đến đây để tiễn anh một cách đàng hoàng đó!”
Trương Dương nhìn bàn đầy thức ăn, giả bộ cảm động nói: “Sao tôi cảm thấy mọi người vui thế nhỉ? Có phải cảm thấy rằng tôi đi rồi là đỡ được món nợ không?”
Thời Duy cười nói: “Anh từ nãy mới nói đúng được một việc, đó là chúng tôi muốn tống khứ anh đi!”
Trương Dương nói: “Được, đã muốn tống tôi đi như vậy, thì tôi cũng không khách sáo nữa, tôi gọi mấy huynh đệ đến, ăn hết cơm canh nhà các cô!” Trương Dương nhấc điện thoại lên, gọi Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, Tô Cường, Giang Lạc đến, mấy tên này đang muốn mời hắn, Trương Dương không ngại từ chối, nhưng nếu đi ăn với từng người một thì lại thật phiền, thế thì gọi hết đến đây ăn một bữa cho xong, dù sao thì mọi người cũng là thanh niên, giao lưu với nhau cũng được.
Vì là tiệc tiễn chân Trương Dương, vì vậy Trương đại quan trở thành trung tâm được mọi người quan tâm trong bữa tiệc, và đương nhiên, rượu là một thứ không thể thiếu.
Sau khi luân lưu mời rượu, Khương Lượng đại diện cho mọi người tổng kết: “Mọi người cùng ở đây với nhau, thấy Trương Dương đạt được thành tích lớn như thế này trong chính trị, chúng ta đều cảm thấy hết sức vui mừng, hi vọng Trương Dương có thể làm tốt được ở cương vị công tác này, làm được thật nhiều thành tích, để cố gắng vì một sĩ đồ ngày càng tiến bộ!” Mọi người cùng vỗ tay rầm rập.
Trương Dương nói: “Gió hưu hưu dòng nước chảy đôi bờ, tráng sĩ ra đi không trở lại. Anh em, hôm nay các bạn đã đến đây, tôi không nói gì nữa, hi vọng mọi người đừng quên tôi là được!” Trương đại quan cầm cốc rượu trước mặt lên, uống một hớp cạn.
Mọi người cùng đồng loạt vỗ tay.
Thời Duy nói: “Anh thật là giỏi ruống rượu! Đúng là không phải bỏ tiền ra mua rượu có khác!”
Trương Dương cười nói: “Mao đài 30 năm, một ngụm là hơn 100 tệ, hôm nay tôi lời to rồi!”
Kiều Mộng Viện nói: “Anh uống nhiều như vậy, tí nữa đừng lái xe nữa!”
Trương Dương nói: “Tôi làm gì còn xe mà lái, tôi gọi tắc xi đến đây đó!”
Đỗ Vũ Phong nói: “Chiếc xe Jeep đó của anh vất đi cũng được, đen đủi lắm!”
Giang Lạc nói: “chủ nhiệm Trương sắp sửa thành thị trưởng Trương đến nơi rồi, đến Phong Trạch, đi ra đi vào đều có xe đưa xe đón, không cần phải tự lái xe nữa rồi!”
Trương Dương cười nói: “Cái gì mà thị trưởng chứ, chỉ là một phó huyện trưởng mà thôi, các anh đừng có làm tôi sây sẩm mặt mày, tôi rất dễ đắc ý đấy, mà cứ đắc ý lên rồi rơi từ trên cao xuống, ai đỡ được tôi?”
Tô Cường nói: “Nếu như anh rơi xuống, thì tôi đi đỡ, làm đệm đỡ cho thị trưởng Trương cũng là một sự vinh hạnh!”
Đỗ Vũ Phong cười nói: “Tô Cường, trước đó sao tôi không biết anh lại thích nói vuốt đuôi như vậy nhỉ, với cái miệng này của anh mà đi làm kinh doanh thì thật là tiếc, thôi anh vào quan trường luôn đi, đi theo thị trưởng Trương là được rồi!”
Tô Cường nói: “Tôi muốn đi lắm chứ, nhưng không biết thị trưởng Trương có chịu nhận tôi hay không!”
Trương Dương cười hà hà nói: “Biến đi! Đừng có làm loạn tôi! Hay là tôi đưa Chu Hiểu Vân đến làm thư kí cho tôi nhé!”
Tô Cường căng thẳng nói: “Thế làm sao được!” Nói xong mới ý thức được Trương Dương không được phép dùng nữ thư kí, người ta chỉ là cố tình chọc mình mà thôi.
Trương Dương cười đểu: “Anh căng thẳng gì chứ?”
Thời Duy nói: “Anh toàn là tiếng xấu, có ai mà không đề phòng anh cơ chứ!”
“tôi thì có tiếng xấu gì?”
“Đàn ông không tha đàn bà chả nể, có gì ác mà anh không làm!” Thời Duy thật là dám nói lời này ra.
May mà Trương Dương cũng không tính toán với cô ấy: “Này đồng chí Thời Duy, nói chuyện phải chú ý đến ảnh hưởng đấy nhé, vu oan cho một cán bộ đảng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”
Kiều Mộng Yên cười nói: “Anh đừng có ra dáng quan to nữa, sau lần này anh thăng quan rồi, đừng quên những người bạn như chúng tôi!”
Trương Dương nói: “Không quên được, trong xã hội tư bản chủ nghĩa, đằng sau mỗi chính khách đều có một đám nhà tư bản ủng hộ, tôi cũng cần những nhà tư bản như các bạn ủng hộ chứ, về sau nếu có chỗ nào cần dùng tiền, thì tôi còn phải mở miệng nhờ cô ấy chứ!”
Kiều Mộng Yên gật đầu: “Chỉ cần là việc tốt ích quốc lợi dân, tôi sẽ giúp ngay!”
Uống đến giữa chừng, Trương Dương nghĩ đến việc phải qua chỗ Triệu Dương Lâm và Tiêu Minh, từ lúc biết chuyện Tiêu Minh không ủng hộ hắn trên cuộc họp thường ủy, mà lại đề ra việc bỏ phiếu, Trương Dương bắt đầu khó chịu với gã, hôm nay thấy gã lại đi cùng với Triệu Dương Lâm, càng cảm thấy Tiêu Minh đã ngả về phía Triệu Dương Lâm rồi. Khi hắn đi đến mời rượu, phát hiện bên đó bàn tiệc của Triệu Dương Lâm đã tàn.
Kiều Mộng Viện thấy Trương Dương quay về, đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ hắn đã về sớm như vậy rồi.
Trương Dương nói: “Có lẽ người ta ăn cơm để làm việc thôi, đã về rồi!”
Đám người của Triệu Dương Lâm chẳng quan trọng gì với Kiều Mộng Viện. Với thân phận của cô, không cần thiết phải để tâm đến họ.
Lúc này Khương Lượng nhận được điện thoại của cục, nói là có nhiệm vụ gấp, anh ta và Đỗ Vũ Phong cáo từ trước.
Tô Tiểu Hồng cũng đứng dậy cáo từ, cô và em trai phải về xem cửa tiệm.
Thế là bữa tiệc tiễn chân đã coi là chấm dứt, Thời Duy đề nghị đi đến Hoàng Gia Giả Nhật hát, nhưng Trương đại quan chẳng hứng thú, lắc đầu nói: “Tôi phải về ngủ sớm, mấy ngày nay cần phải tu thân dưỡng tính, để chuẩn bị cho công việc.”
Kiều Mộng Viện nói: “Để tôi đưa anh về!”
Trương Dương vốn muốn đi xe của Giang Lạc, nhưng không ngờ Kiều Mộng Viện lại chủ động mời hắn, hắn thật là nhận được sự “sủng ái” của mọi người, gật đầu nói: “Được!”
Kiều Mộng Viện vừa mua được chiếc BMW mini, màu đỏ, rất sặc sỡ, Trương đại quan ngồi vào trong, mỉm cười nói: “Phụ nữ vẫn lái xe nhỏ thì tốt hơn!”
Kiều Mộng Viện cười, khởi động xe: “Đi đâu đây?”
Trương Dương vốn muốn nói đến biệt thự Tiểu Nam Hồ, nhưng hắn lại thay đổi ý định, biệt thự đó là của Hồ Nhân Như, nếu như để Kiều Mộng Viện biết, nhất định sẽ nghĩ không tốt về hắn, Trương Dương nói: “Đưa tôi đến chính phủ thành phố là được rồi!”
Kiều Mộng Viện đề nghị chở Trương Dương về là có chuyện muốn nói cùng hắn. Chiếc xe đi vào đường Tân Hồ, Kiều Mộng Viện nói: “Trương Dương, cha tôi sắp đến Bình Hải rồi!”
Trương Dương gật đầu: “Tôi nghe nói rồi!”
Kiều Mộng Viện nói: “Ông rất coi trọng anh đấy!”
Trương Dương cười: “Có cơ hội thì dẫn tôi đi gặp ông ấy xem, để tôi có cơ hội tiếp cận lãnh đạo!”
Ngón tay Kiều Mộng Viện gõ lên vô lăng: “Nghe nói….Trước khi Hứa Gia Dũng rời khỏi Giang Thành có gặp anh, tôi muốn biết, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Dương hạ kính xe xuống, chuyển chủ đề: “Cảnh đêm trên hồ Nhã Vân thật đẹp!”
Kiều Mộng Viện cắn môi: “Anh ấy mất tích rồi, không có một chút tin tức nào cả, vất cả Hối Thông đi rồi…”
Trương Dương điềm đạm nói: “Thứ anh ta vất lại không chỉ là Hối Thông, mà còn cô nữa!”
Kiều Mộng Viện lòng cảm thấy rất tủi hờn, nước mắt dường như muốn trào ra. Đột nhiên trước xe vọt qua một bóng người, Kiều Mộng Viện sợ đến nỗi hét lên, may mà Trương Dương nắm lấy vô lăng, chiếc xe đổi hướng, Kiều Mộng Viện cố hết sức đạp phanh xem, chiếc bánh xe nghiến két…trên đường.
Người đi xe cũng sợ hết hồn, vội vàng đi mất.
Trương Dương mở đèn, nhìn Kiều Mộng Viện đang thở hồng hộc, an ủi: “Không sao, may mà không sao!”
Ngực Kiều Mộng Viện không ngừng phập phồng, một lúc sau cô mới bình thường lại: “Tôi yêu anh ấy!”
Trương Dương nói: “Giờ vẫn còn yêu sao?”
Câu này làm cho Kiều Mộng Viện lòng rối như vò, cô thật sự rất quan tâm đến tông tích của Hứa Gia Dũng, nhưng giờ đây cô không biết mình rốt cuộc còn yêu Hứa Gia Dũng hay không, vì mỗi lần nhớ đến anh ta, cô đều nhớ lại cảnh kinh hoàng hôm đó, giờ đây cô vẫn còn sợ. Kiều Mộng Viện không ngừng đấu tranh tư tưởng, một lúc sau mới trả lời: “Yêu!”
Dường như trong lòng Trương Dương có một cảm giác cay cay, mặc dù câu này của Kiều Mộng Viện không phải là một lời ai oán, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, hắn ý thức được rằng ý muốn chiếm hữu của hắn không vì chuyện vượt thời gian mà giảm sút.
Kiều Mộng Viện nói: “Tôi biết rằng Hứa Gia Dũng có mâu thuẫn rất lớn với anh!”
Trương Dương nói: “Không phải là mâu thuẫn, mà là thù hận, cô nên biết rằng, Hứa Gia Dũng từ trước đến giờ luôn coi tôi là người giết cha anh ta! Anh ta cho rằng tôi hại chết cha anh ta.”
Kiều Mộng Viện gật đầu: “Tôi đã thử thuyết phục anh ấy, việc của bác Hứa có nguyên nhân là chính bản thân anh ấy, không có liên quan gì đến người khác!”
Trương Dương nói: “Anh ta luôn đối địch với tôi, tôi không thích anh ta! Rất nhiều việc là do anh ta gây ra! Cô muốn biết tối hôm đó đã xảy ra việc gì, tôi có thể nói với cô, anh ta đến tìm tôi, nói rằng tôi hại chết cha anh ta, nói rằng tôi cướp đi người con gái của anh ta, phá vớ tình cảm giữa cô và anh ta, sau đó muốn đánh tôi, bị tôi đánh ngã! Cô yên tâm, tôi không làm anh ta bị thương!”
Kiều Mộng Viện nói: “Anh ấy luôn muốn đánh bại anh!”
Trương Dương nói: “Đáng tiếc anh ta đã chọn nhầm đối tượng!”
Kiều Mộng Viện thở dài.
Trương Dương nói: “Nhất định anh ta sẽ quay về, anh ta hận tôi, nhất định sẽ vì thù hận mà quay lại!”
Kiều Mộng Viện cảm thấy rất đau đầu, cô đồng ý với câu này của Trương Dương. Nhưng nghĩ đến việc lí do Hứa Gia Dũng quay lại chỉ vì để báo thù, chứ không phải vì tình cảm với cô, một nỗi buồn lại bủa vây lấy con tim cô.
Trương Dương cảm thấy Kiều Mộng Viện buồn, hắn an ủi: “Là một người ngoài cuộc, tôi cảm thấy anh ta không đáng để cô yêu, anh ta tiếp cận cô, đính hôn với cô, chỉ là vì đã nhìn thấy được bối cảnh gia thế nhà cô mà thôi, anh ta muốn tiếp cận cô để làm mạnh thêm thế lực của mình, muốn lọi dụng cô để đối phó với tôi!”
“Đủ rồi!” Kiều Mộng Viện hét lên.
Trương Dương không ngờ Kiều Mộng Viện vốn rất dịu dàng giờ lại có phản ứng như vậy, hắn ngớ ra.
Kiều Mộng Viện nước mắt lưng tròng nhìn Trương Dương: “Anh tưởng rằng anh là thứ gì tốt sao? Anh chẳng phải cũng lợi dụng tôi để chọc tức Hứa Gia Dũng, làm tôi trở thành công cụ tranh đấu của hai người? Các người đều chẳng phải là thứ gì tốt, khi đấu đá với nhau, có bao giờ nghĩ đến việc phải tôn trọng tôi?”
Trương Dương nhìn ánh mắt đau khổ của Kiều Mộng Viện, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy: “Mộng Viện…”
“Xuống xe! Anh xuống xe cho tôi!”
Trương Dương đẩy cửa xe đi xuống, hắn vừa xuống, chiếc xe của Kiều Mộng Viện đã phóng về phía đằng xa, Trương đại quan lắc đầu, tâm hồn của phụ nữ đúng là không dễ nắm bắt! May mà trên đường Tân Hồ không ít xe tắc xi, hắn không cần phải đi bộ về.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương Dương gọi một chiếc tắc xi, lần này không cần lo lắng Kiều Mộng Viện nghĩ gì nữa, hắn bảo tắc xi đưa hắn về biệt thự gỗ Tiểu Nam Hồ.
Trương Dương đến trước biệt thự, thì thấy trong phòng sáng đèn, vừa mừng vừa ngạc nhiên, xem ra có lẽ Hồ Nhân Như quay về rồi, hắn mở cửa phòng, thì thấy Hồ Nhân Như mặc một chiếc áo choàng vừa tắm xong, trên đầu còn quấn khăn mặt, bước ra, thấy Trương Dương, mặt cô cười rất tươi, lao về phía hắn như chú chim non, ập vào lòng Trương Dương.
Trương Dương ôm chặt lấy Hồ Nhân Như, dường như muốn nuốt trọn cô vậy, Hồ Nhân Như nhắm chặt mắt, ngước đầu lên, đôi môi cô chờ đợi nụ hôn của hắn.
Đôi môi Trương Dương nhẹ nhàng đặt lên môi cô, đầu lưỡi mềm mại của Hồ Nhân Như đã chủ động lên trước. Hai người hôn mãnh liệt say đắm, từ cửa hôn đến trên sô pha.
Chiếc áo của Hồ Nhân Như đã cởi ra, cơ thể cô trên ghế sô pha, quần áo của Trương đại quan cũng đã vất đầy trên sàn nhà, bộ phận trên người hắn bắt đầu tiến vào trong cơ thể của Hồ Nhân Như.
Hồ Nhân Như ôm chặt lấy Trương Dương, cô phát ra những tiếng hừ hừ: “Em nhớ anh chết mất…”