Vài người đều nở nụ cười.
Ngũ Đắc Chí nói: Tôi dám cá, số tiền này sớm muộn gì ông ta cũng đòi lại từ trên người Chu Hưng Quốc.
Trương Dương nói: Không đến mức này đâu, bọn họ có keo cũng không keo đến mức này.
Ngũ Đắc Chí nói: Lúc trước tôi chỉ biết, người dám đến Bắc Triều Tiên buôn bán phải muốn can đảm và quyết đoán, bất quá người ở đây vẫn thiếu kỹ xảo kinh thương.
Triệu Thiên Tài nói: Không có lợi thì ai sẽ buôn bán với bọn họ?
Trương Dương nhìn bốn phía một chút, chổ sáng đèn duy nhất cũng là trạm xe lửa Bình Nhưỡng cách đó không xa, Triệu Thiên Tài móc máy ảnh, muốn chụp một vài tấm, hắn vừa nhá lên, chợt nghe đến một âm thanh nghiêm khắc vang lên.
Trương đại quan nhân thật ra đã sớm thấy được một người mặc đồ đen cách đó không xa rồi, bất quá hắn cho àằng đối phương chỉ là người qua đường, căn bản không ngờ rằng lại lên tiếng ngăn cản, xem ra trên mảnh đất này đâu đâu cũng là trạm gác, vô luận bạn làm cái gì, cũng đều có người giám sát cả.
Người kia mở to mắt, chỉ vào Triệu Thiên Tài, cưỡng chế bắt hắn giao máy ảnh ra.
Ngũ Đắc Chí đi lên giải thích, nhưng vô luận giải thích thế nào, đối phương cũng không cho mặt mũi, kiêu ngạo nói : Muốn chết sao? Chụp cái gì? Đương nhiên là lời này do Ngũ Đắc Chí phiên dịch lại Trương Dương mới hiểu được.
Trương đại quan nhân trong lòng nói có bạn đến chơi phải vui mới đúng, sao đến đây lại không có cảm giác này nhĩ? Thấy người kia không chịu buông tha, Trương đại quan nhân túc không có chổ phát, đang chuẩn bị ra tay dạy thằng nhãi này một chút, Ngũ Đắc Chí nhìn ra ý của hắn, cầm tay của Trương Dương lại, nói với Triệu Thiên Tài : Lấy cuộn phim cho hắn đi!
Cái gì? Triệu Thiên Tài cho rằng mình nghe lầm.
Ngũ Đắc Chí lập lại một lần, Triệu Thiên Tài không làm sao được, chỉ có thể lấy ra cuộn phim ném cho tên kia, tên kia vẫn không chịu tha, hùng hổ la ó cái gì đó, Trương đại quan nhân đi qua vỗ vỗ vai của hắn : Trung Triều hữu hảo, muôn đời trường thanh!
Tên kia không biết hắn đang nói cái gì, Ngũ Đắc Chí nhanh chóng phiên dịch một lần, tên kia đại khái nghe được bốn chữ Trung Triều hữu hảo, lúc này mới chịu thôi, gật đầu, cảnh cáo Triệu Thiên Tài không được chụp hình bậy bả, sẽ bị tình nghi là ăn cắp cơ mật quốc gia, lúc này mới chịu rời đi.
Trương đại quan nhân nhìn thân ảnh của thằng nhãi kia rời đi xa, không khỏi cười nhạt, hắn vừa rồi vỗ vai, ít nhất cũng muốn cho thằng nhãi này nằm trên giường một tháng, coi như viện trợ mấy chục năm nay là để nuôi cơm cho tên kia.
Trở về phòng của khách sạn Bắc Triều Tiên, Triệu Thiên Tài tức giận mắng to.
Ngũ Đắc Chí cười nói : Anh cũng đừng nóng giận, nhập gia tùy tục, ở Bắc Triều Tiên là vậy đó, bọn họ đem tất cả trở thành cơ mật quốc gia, trong mắt bọn họ chủ nghĩa đế quốc đã cản trở bọn họ trở thành quốc gia cường đại, địa vị của bọn họ trên quốc tế là ngang bằng chúng ta, ngay cả thời kháng chiến cũng là bọn họ giúp chúng ta đánh đuổi đế quốc, không có bọn họ chúng ta đã sớm xong đời rồi
Trương Dương mắng : Đầu óc của đám người này bị vô nước hả?
Ngũ Đắc Chí nói : Một phương khí hậu một phương người, lý giải muôn năm đi
Trương Dương mới nhớ đến chuyện Lý Bỉnh Dân ngày mai mời hắn đi quảng trường lãnh tụ tặng hoa, đem chuyện này ra thương lượng, theo ý của hắn thì ngay mai muốn đi đến núi Kim Cương phía Nam Bình Nhưỡng.
Ngũ Đắc Chí nói : Tâm tình của cậu tôi hiểu, nhưng mà chúng ta muốn thuận lợi đến bên kia, phải có phương tiện giao thông, tốt nhất là kiếm một tấm giấy thông hành
Triệu Thiên Tài có chút không hiểu nói : Chúng ta không phải đã có hộ chiếu rồi sao? Còn cần giấy thông hành cái gì?
Ngũ Đắc Chí nói : Vừa rồi anh không phải không thấy, từ khi chúng ta xuống máy bay, có bao nhiêu đặc công mặc thường phục ở bên cạnh chúng ta, trên mảnh đất này, mặc kệ là người Bắc Triều Tiên hay là người nước ngoài, khẳng định là đi đến đâu cũng bị quản lý, núi Kim Cương là chổ nào? Trọng địa quân sự của Bắc Triều Tiên, đối kháng với quân đội Nam Triều Tiên, nếu như chúng ta đi qua như vậy, đừng nói là tiến vào núi Kim Cương cứu người, sợ rằng đến gần cũng khó
Trương Dương gật đầu : Từ Bình Nhưỡng đến núi Kim Cương hầu như là phải đi qua toàn bộ Bắc Triều Tiên, tuyến đường này có đồn biên phòng nhiều vô số, không có giấy phép thông hành đặc biệt thì khó thuận lợi đến chổ đó
Ngũ Đắc Chí nói : Cậu có kế hoạch gì?
Trương Dương nói : Lúc tôi ở kinh thành có quen với một vị tướng quân Bắc Triều Tiên là Lý Ngân Nhật, ông ta thiếu tôi một phần nhân tình không lớn không nhỏ
Nghe được tên của Lý Ngân Nhật, hai mắt của Ngũ Đắc Chí sáng lên, kinh hỉ nói : Lý Ngân Nhật là tướng quân có quyền thế trong quân đội Bắc Triều Tiên, nếu như ông ta giúp cậu, cho một giấy thông hành đặc biệt, vậy thì hẳn là không có bất luận vấn đề gì Nói đến đây Ngũ Đắc Chí dừng lại một chút : Về chuyện của Dạ Oanh tuyệt đối không được tiết lộ một chút nào, tuy rằng ông ta thiếu cậu một nhân tình, nhưng mà nếu ông ta biết cậu là vì nghĩ cách cứu Dạ Oanh mà đến, ông ta khẳng định sẽ không cho cậu bất luận trợ giúp gì, nói không chừng còn có thể ra tay đối phó cậu
Trương Dương thấp giọng nói : Bọn họ hẳn là nhận định Dạ Oanh là gián điệp úước Mỹ
Triệu Thiên Tài nói: Chúng ta hiện tại bắt đầu làm việc, ngày mai cậu đi thăm Lý Ngân Nhật đi, tôi và Ngũ ca phụ trách chỉnh lý và thu thập tư liệu, kế hoạch đi đến núi Kim Cương và điều kiện tốt nhất
Trương Dương gật đầu, tâm tình càng ngày càng trở nên trầm trọng.
Ngũ Đắc Chí vỗ vỗ vai hắn : Dục tốc bất đạt, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, mới có thể thuận lợi tiến vào núi Kim Cương
Ứng với cái câu dục tốc bất đạt của Ngũ Đắc Chí, Trương Dương tuy rằng đã thuận lợi liên hệ với Lý Ngân Nhật, nhưng Lý Ngân Nhật không ở Bình Dưỡng, đang ở Tân An thị sát bộ đội, bất quá ông ta vẫn biểu thị nhiệt tình khi biết Trương Dương đến, mời Trương Dương buổi chiều ngày hôm sau đến nhà của ông ta tại Bình Nhưỡng gặp mặt. Bởi vì muốn lấy giấy thông hành đặc biệt trong tay ông ta, cho nên Trương Dương phải kìm chế lo lằng về Lệ Phù, quyết định ở lại Bình Nhưỡng thêm một thời gian.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương tỉnh dậy, mở cửa sổ ra, một trận gió thổi vào, nhìn đường phố Bình Nhưỡng, hắn không khỏi nhớ đến kinh thành, khác biệt của hai nơi làm cho khoảng cách hai nước càng ngày càng xa.
Bọn họ ăn xong điểm tâm, Lý Bỉnh Dân lại đi đến khách sạn, ông ta đến đây là vì mang khách đi tham quan tượng lãnh tụ. Trương đại quan nhân không có hứng thú với an bài này, nhưng nếu Lý Bỉnh Dân tới, dù sao bọn họ cũng không có gì làm, buổi chiều mới được gặp mặt Lý Ngân Nhật, vậy tạm thời theo Lý Bỉnh Dân, coi như là giết thời gian cũng óốt.
Lý Bỉnh Dân dẫn bọn họ đi đến quảng trường lãnh tụ, chiêm ngưỡng tượng đồng lãnh tụ, kính hiến hoa tươi. Ba người Trương Dương bọn họ đối với cái bức tượng đồng này không hề có chút hứng thú, ra vẻ cúi chào cho có lệ, nhưng ngược lại cảm thấy hứng thú với những nữ binh trẻ tuổi đội ngũ chỉnh tề.
Nữ binh Bắc Triều Tiên lớn lên nhìn cũng không tệ lắm, bởi vì ba người bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào nữ binh, khiến cho người nữ binh dẫn đầu cảnh giác. Lý Bỉnh Dân lặng lẽ nhắc nhở bọn họ, nhìn thẳng nữ binh như vậy là không lễ phép, Triệu Thiên Tài cảm thán Nam nam Bắc nữ quả thật đúng là danh bất hư truyền. ( Hoặc một câu khác là trai Hàn Quốc gái Triều Tiên). Khi các nữ binh đứng trước tượng lãnh tụ tuyên thệ, Ngũ Đắc Chí phiên dịch một chút, nói lời thề của các cô ấy là trung với lãnh tụ, trung với quốc gia, luôn sẵn sàng hiến thân vì bảo vệ lãnh tụ.
Trương đại quan nhân nghe mà mở to mắt ra, loại tinh thần hiến thân này đúng là đáng quý, nếu như tất cả nữ binh này cùng lên, sợ rằng lãnh tụ không bị đè chết cũng bị mệt chết, lời này chỉ có thể lặng lẽ tâm ưự với Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí, nếu như để cho Lý Bỉnh Dân hoặc là bất luận người Bắc Triều Tiên này nghe được, khẳng định sẽ cho rằng bọn họ đang khinh nhờn, thế nào cũng chọc ra phiền toái.
Lý Bỉnh Dân cũng nhìn ra ba người bạn Trung Quốc không hứng thú với an bài của mình, sau đó ông ta lại đưa ra yêu cầu dẫn bọn họ đi tham quan đập lớn Tây Hải, nhắc đến đập lớn Tây Hải, không người Bắc Triều Tiên nào không biết không ai không hiểu, đây là công trình to lớn mà lãnh tụ kính yêu của bọn họ lúc còn sống đã tự mình chỉ định, vị lãnh đạo đời thứ nhất nhìn xa trông rộng này không chỉ định chổ mà còn định người, cái đập lớn này được xây dựng trong hai mươi năm để chặn nước biển, lúc trước được gọi là đập nước Nam Phổ, đập dài tám cây số, có tất cả ba phần, ba mươi sáu miệng cống, ba đường lớn, còn xây vài bia kỉ niệm, có người nói công trình này đã tiêu tốn gần bổn mươi tỷ đô la, đối với cái quốc gia này mà nói, đây chính là một công trình vĩ đại, cho nên công trình này có ý nghĩa không nhỏ đối với nhân dân Bắc Triều Tiên, tại một ý nghĩa nào đó mà nói, cái đập nước này giống như là Vạn Lý Trường Thành trong lòng người dân Trung Quốc.