Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tiết Minh có ý xấu với Tần Thanh Tâm và Tần Y thì đã xác định số phận cuối cùng của gã.

 

“Vâng!”

 

Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên vội đáp. Sau đó hai người ra lệnh một tiếng, hơn mười cao thủ vây quanh Tiết Minh.

 

Cho đến giờ phút này, Tiết Minh mới ý thức được Dương Thanh thật sự muốn giết chết mình.

 

“Tao chính là người của Vương tộc nhà họ Tiết, các người dám động vào một sợi tóc của tôi thì cả Giang Bình sẽ phải bị chôn cùng!”

 

Tiết Minh giận dữ hét lên, cố gắng dùng thân phận của mình để dọa cho Dương Thanh lui lại.

 

Nhưng gã làm sao biết được, ngay vừa rồi đã có Tiết Khải cũng tự xưng là người nhà họ Tiết mới tiếp xúc với Dương Thanh.

 

Sau khi Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn nghe đối phương tự giới thiệu thì đều hơi kinh ngạc và e dè.

 

“Cậu Thanh, cậu ta là người nhà họ Tiết. Cậu còn muốn ra tay nữa không?”

 

Hàn Khiếu Thiên hỏi với vẻ mặt nặng nề.

 

“Giết!”

 

Dương Thanh không hề do dự.

 

Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều sững sờ vì sự dứt khoát của Dương Thanh.

 

Lúc trước xảy ra xung đột với Tiết Khải vẫn còn cơ hội thương lượng, nhưng nếu giết Tiết Minh thì giữa Dương Thanh và nhà họ Tiết chỉ có một bên sống.

 

Tiết Minh càng hoảng sợ không thôi, gã đã nói rõ thân phận của mình rồi thế mà Dương Thanh vẫn muốn giết gã.

 

“Tôi là người nhà họ Tiết, là Vương tộc của Chiêu Châu. Có lẽ trong mắt các người tám gia tộc lớn ở Yến Đô đã là gia tộc hàng đầu rồi đúng không? Nhưng tôi nói cho các người biết, trước mặt nhà họ Tiết, tám gia tộc đó dù có liên thủ với nhau cũng chẳng là gì đối với chúng tôi”.

 

Tiết Minh nghĩ Dương Thanh không biết Vương tộc nhà họ Tiết là gia tộc mạnh cỡ nào nên vội vàng giải thích.

 

Nhưng Dương Thanh vẫn hờ hững, không hề có ý định buông tha cho gã.

 

“Giết!”

 

Hàn Khiếu Thiên không do dự nữa, lập tức ra lệnh, hai tên cao thủ xông thẳng lên giết Tiết Minh.

 

Rốt cuộc Tiết Minh cũng biết sợ, sắc mặt xanh lét, vội vã cầu xin nói: “Tôi biết sai rồi, xin anh đừng giết tôi. Tôi có tiền, có rất nhiều tiền, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ đưa tiền cho anh!”

 

“Một tỷ! Tôi cho anh một tỷ. Chỉ xin anh tha cho tôi một con đường sống!”

 

Thấy Dương Thanh thờ ơ không động lòng, Tiết Minh cắn răng nói: “Hai tỷ, tôi sẽ cho anh tất cả tiền của tôi, anh đừng giết tôi, tôi sẽ không dám nữa”.

 

Cao thủ nhà họ Hàn rạch một dao, một đường máu nở rộ trên cổ của Tiết Minh.

 

Hai mắt Tiết Minh trợn ngược, trong con ngươi ngập tràn sợ hãi, cơ thể ngã thẳng xuống đất, chết không nhắm mắt.

 

Cho đến chết gã cũng không biết rốt cuộc Dương Thanh là ai mà lại dám nói giết là giết gã ngay tắp lự.

 

Nếu biết sẽ bỏ mạng lại thành phố Giang Hải heo hút này, gã sẽ không đến đây tham gia trò vui nhưng giờ có hội hận cũng muộn rồi.

 

“Cậu Thanh, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

 

Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc hỏi.

 

Dương Thanh hờ hững nhìn thi thể của Tiết Minh nói: “Nếu nhà họ Tiết muốn chơi, tôi sẽ chơi tới cùng”.

 

“Dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, những việc xảy ra ở đây không được nói với bất kỳ ai!”

 

Tuy Dương Thanh không sợ nhà họ Tiết trả thù nhưng nếu có thể khiến nhà họ Tiết khó chịu vì chuyện này, anh cũng rất vui.

 

Đương nhiên Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn cũng biết việc này rất nghiêm trọng nên vội vàng bảo đảm nói: “Cậu Thanh yên tâm, việc này tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài!”

 

“Được, đừng quên xóa camera đấy!”

 

Dương Thanh lại nhắc nhở.

 

“Dạ!”

 

Hai người đồng thanh nói.

 

Dương Thanh lặng lẽ rời đi, không hề bận tâm về cái chết của Tiết Minh. Nhà họ Quan và nhà họ Hàn đương nhiên sẽ xử lý tốt mọi việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK