Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 666:

 

Tuy rất mất mặt nhưng Vũ Văn Bân vẫn vô cùng vui mừng, ít nhất anh ta vẫn còn sống.

 

Lão già mặc sườn xám nam chăm chú nhìn Dương Thanh trong chốc lát rồi lập tức quay người, rảo bước tới bên Vũ Văn Bân.

 

Vũ Văn Bân nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt sợ hãi chứ không dám khiêu khích anh nữa.

 

Anh ta cứ tưởng có lão già mặc sườn xám nam rồi, cho dù Dương Thanh mạnh hơn nữa thì cũng không làm gì được anh ta, nhưng vừa nãy, khi Dương Thanh suýt giết anh ta, anh ta mới nhận ra Dương Thanh đáng sợ tới mức nào.

 

Tống Hoa Vỹ cũng nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt tràn ngập sự nghiêm nghị.

 

“A Bố, so với ông thì thực lực của thanh niên kia thế nào?”, Tống Hoa Vỹ chợt hỏi.

 

Người trung niên mặc áo vải đứng cạnh hắn khẽ lắc đầu: “Khi chưa đánh thử, tôi không dám nói bừa!”

 

“Tôi cũng làm được chuyện mà cậu ta vừa làm!”

 

“Nếu sống mái với nhau thật, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!”

 

Nghe A Bố nói thế, Tống Hoa Vỹ rất kinh ngạc.

 

A Bố là cao thủ mà hắn mời về bằng giá cao, ngay cả những cao thủ mạnh nhất nhà họ Tống cũng không dám nhận mình là đối thủ của A Bố.

 

Bây giờ, một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi lại được A Bố đánh giá cao như thế, tức là rất có thể thực lực của Dương Thanh còn hơn cả A Bố ư?

 

“Người bạn mà Hoa Nghĩa quen lần này đúng là không đơn giản!”, Tống Hoa Vỹ híp mắt.

 

Nếu Dương Thanh lên sàn đấu, nhỡ anh thua A Bố thì cũng thôi, còn nếu Dương Thanh thắng, gần nửa sản nghiệp trong tay hắn sẽ thuộc về Tống Hoa Nghĩa.

 

Đối với hắn, chuyện này là mối đe dọa lớn lao.

 

Chỉ cần Tống Hoa Nghĩa thua lần này, sau này hắn sẽ vô địch trong đám con cháu đời thứ ba của nhà họ Tống.

 

“A Bố, lần này nhờ vào ông, phải thắng cho bằng được!”, Tống Hoa Vỹ trầm giọng nói.

 

“Cậu Vỹ cứ yên tâm, tôi sẽ dốc sức đối phó!”, A Bố đáp.

 

Trong lúc họ nói chuyện, trận chiến trên sàn đấu lại bắt đầu, mọi người đều nhìn về phía đó.

 

Sau khi giải đấu tiếp diễn, thực lực của các cao thủ xuất hiện sau cũng ngày càng mạnh hơn, trận đánh cũng ngày càng đặc sắc.

 

Dương Thanh cứ như người không liên quan, nhìn chằm chằm vào trận chiến trên sàn đấu.

 

Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã đứng cạnh Dương Thanh, không dám nói gì, thỉnh thoảng lại liếc trộm Dương Thanh với vẻ thận trọng.

 

“Anh Thanh, lát nữa anh có lên sàn đấu không ạ?”

 

Rốt cuộc Tống Hoa Nhã cũng hỏi.

 

Cô ta đã sớm phát hiện có mấy lần Tống Hoa Nghĩa định mở lời, nhưng cuối cùng lại không dám.

 

Tống Hoa Nghĩa giật nảy mình. Thấy Dương Thanh không có vẻ tức giận, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt cũng xuất hiện vẻ chờ mong.

 

Với những gì mà Dương Thanh vừa thể hiện, nếu anh lên sàn đấu, rất có thể sẽ đánh bại được người của Tống Hoa Vỹ.

 

Một khi chiến thắng, địa vị của hắn ta tại nhà họ Tống sẽ nhanh chóng tăng lên, thậm chí ngang ngửa với Tống Hoa Vỹ.

 

Dương Thanh nhìn Tống Hoa Nhã, thấy trong mắt cô ta có vẻ mong chờ và cầu khẩn.

 

Ánh mắt Tống Hoa Nghĩa cũng thế.

 

“Cậu Thanh, tôi biết nếu để cậu lên đánh thì hơi không thích hợp, nhưng giải đấu này vô cùng quan trọng với tôi”.

 

“Chỉ cần cậu giúp tôi chiến thắng, sau này mạng của Tống Hoa Nghĩa tôi sẽ thuộc về cậu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK