Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 699:

 

Giờ đây, những người có thân phận như thế này đều làm việc dưới tay ông ta.

 

Dương Thanh nói xong liền xoay người rời đi.

 

Trong văn phòng chỉ còn lại Lạc Bân và mấy người Lý Hải Vinh.

 

“Sếp Lạc, sau này mong được chiếu cố thêm!”

 

Lý Hải Vinh cũng hiểu được ý đồ của Dương Thanh, bà ta mỉm cười và cũng tỏ rõ thái độ.

 

Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã cũng vậy, cả hai đều lên tiếng: “Sau này phải làm phiền sếp Lạc rồi!”

 

“Không bao lâu nữa, chắc chắn mấy người sẽ cảm thấy tự hào về quyết định ngày hôm nay!”

 

Lạc Bân nói với nụ cười trên môi.

 

Những lời này càng làm cho mấy người Tống Hoa Nghĩa cảm thấy ngạc nhiên hơn.

 

Nếu những lời này được nói ra từ miệng Dương Thanh, có thể họ vẫn nghĩ rằng Dương Thanh kiêu ngạo, nhưng đây lại là Lạc Bân nói ra, khiến họ càng tin tưởng rằng lai lịch của Dương Thanh rất khủng.

 

“Sếp Lạc, không hay rồi, người nhà họ Tống đến rồi, họ lớn lối nói muốn tìm chủ tịch báo thù!”

 

Đúng lúc này, một nữ thư ký hốt hoảng chạy vào văn phòng và lo lắng nói.

 

Nghe vậy, mấy người Tống Hoa Nghĩa đều chấn động, nhà họ Tống thật sự muốn tìm Dương Thanh báo thù sao?

 

“Sợ gì chứ?”

 

Lạc Bân cau mày mắng: “Nhà họ Tống thì đã sao? Cho dù là tám gia tộc lớn ở Yến Đô cùng liên thủ lại với nhau, đã có chủ tịch ở đây rồi, ai còn dám hỗn láo chứ?”

 

Tống Hoa Nghĩa và Lý Hải Vinh liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nhau.

 

Những lời nói này của Lạc Bân chắc chắn nói với họ rằng xuất thân của Dương Thanh vô cùng khủng khiếp.

 

Nếu để Lạc Bân biết được suy nghĩ của ba người họ, nhất định sẽ kêu là bị oan, ông ta không phải đang cố tình làm màu mà chỉ đang nói ra sự thật thôi.

 

“Mẹ, con ra ngoài xem một chút, mẹ và em Nhã đừng ra mặt”, Tống Hoa Nghĩa hơi lo lắng nói.

 

Sau đó, hắn nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

 

Lạc Bân không hề lo lắng, Dương Thanh vẫn đang ở tập đoàn Nhạn Thanh, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

 

“Bà Lý, tiếp theo đây chúng ta hãy nói về công việc nhé!”, Lạc Bân cười nói.

 

Lý Hải Vinh vội nói: “Từ nay về sau, sếp Lạc cứ gọi trực tiếp tên tôi là được”.

 

Cùng lúc đó, hơn chục nhân viên bảo vệ đã ngã xuống sảnh tầng một của tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Tống Hoa Vỹ đang đứng giữa đại sảnh, bên trái và bên phải có hai cao thủ của nhà họ Tống, ngoài hai cao thủ này ra, phía sau hắn còn có sáu người, đều là những kẻ mạnh hàng đầu của nhà họ Tống.

 

“Bảo chủ tịch của các người cút ra đây ngay bây giờ, nếu không chúng tôi sẽ đập nát tập đoàn Nhạn Thanh”.

 

Tống Hoa Vỹ ngạo nghễ nói.

 

Trong gia tộc có những cao thủ hàng đầu nên hắn không hề sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng gặp được Dương Thanh, sau đó phế bỏ tay chân Dương Thanh rồi đưa về nhà họ Tống.

 

Các nhân viên trong sảnh đều vô cùng kinh hãi.

 

“Tống Hoa Vỹ, anh đang làm gì vậy?”

 

Đúng lúc này, một giọng nói đầy phẫn nộ đột nhiên vang lên, Tống Hoa Nghĩa bước ra ngoài, vẻ mặt đầy tức giận.

 

Tống Hoa Vỹ nhìn thấy Tống Hoa Nghĩa liền sửng sốt: “Sao cậu lại ở đây?”

 

Có điều khi hắn hỏi câu này, hắn đã đoán được câu trả lời rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK