Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1712:

 

Tần Đức Chính tự đốt ba nén nhang, sau khi cắm lên lư hương, ông cụ quỳ xuống đất dập đầu lạy ba cái rồi mới đứng lên.

 

Ông cụ nhìn bài vị của tổ tiên, mặt hơi kích động.

 

Sau khi hoàn thành lễ tế bài, Tần Đức Chính lại dẫn dòng chính của gia tộc về sảnh tiệc, quản gia lại nói: “Mời Vương bào!”

 

Quản gia dứt lời, một cô gái thuộc hàng con cháu của nhà họ Tần bưng một chiếc khay bằng gỗ Đàn Hương đến, trong khay có một chiếc Vương bào đã được xếp ngay ngắn.

 

“Há!”

 

Tân Đức Chính mở Vương bảo ra khoác lên người.

 

Ầm!

 

Giờ khắc này, tất cả các gia tộc quyền quý oqr Vương Thành Tào đứng lên,  ai nấy đều trợn mắt há mồm.

 

Đến giờ phút này, họ mới ý thức được không phải ban nãy họ nghe nhầm quản gia của nhà họ Tần nói là buổi lễ phong Vương.

 

Giờ phút này, Tần Dức Chính mặc Vương bảo, người ông cụ toát lên khí chất của bậc đế vương.

 

Ông cụ đang muốn tự phong mình là Vương!

 

Giờ khắc này, Tần Đức Chính giống đế vương của thế giới này, khí thế hào hùng.

 

Sau lưng ông cụ là các cao thủ đứng đầu nhà họ Tần.

 

Bốn phía còn có tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mà Dương Thanh dẫn đến, dường như toàn bộ nhà họ Tần được bao phủ bởi hơi thở của đế vương.

 

“Bụp!”

 

Lúc này, người đứng đầu dòng chính nhà họ Tần quỳ xuống kêu lên: “Chúc mừng Tần Vương!”

 

“Chúc mừng Tần Vương!”

 

“Chúc mừng Tần Vương!”

 

 

Ngay sau đó, tất cả mọi người của nhà họ Tần đều quỳ xuống đất hô to, mặt ai nấy đều kích động.

 

Dương Thanh đứng bên cạnh Tần Đức Chính, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

 

Tất nhiên chuyện Tần Đức Chính phong Vương là kế hoạch của anh, chuyện thế này sẽ làm Tần Đức Chính phải đối diện với một ít nguy hiểm, anh cần phải bảo vệ cho sự an toàn của Tần Đức Chính.

 

Giống như những gì anh nói, chuyện anh đến Vương thành Tào đã bị Liên minh Vương tộc phát hiện. Nếu nhà họ Tần không nhân cơ hội này để tiến lên, đợi sau khi Dương Thanh rời khỏi đây, chắc chắn Tào Vương sẽ không tha cho nhà họ Tần.

 

Nếu đã vậy sao lại không mượn cơ hội này để Trần Đức Chính phong Vương?

 

“To gan!”

 

Đúng lúc này, một lão già tóc bạc mặc trang phục truyền thống tức giận quát: “Tần Đức Chính, ông dám tự phong mình là Vương? Ai cho ông cái gan đó vậy?”

 

“Ông làm vậy, không thấy có lỗi Vương tộc họ Tào đang làm bạn với nhà họ Tần ông à?”

 

Mắt Tần Đức Chính lóe sáng, khí thế oai phong nhìn lão già mặc trang phục truyền thống lạnh giọng nói: “Tần Đức Chính tôi làm gì cần phải giải thích với nhà họ Bàng các ông à?”

 

“Ông!”

 

Lão già vô cùng tức giận, chỉ vào Tần Đức Chính nhưng lại không nói được câu nào.

 

Lão già mặc đồ truyền thống tên Bàng Đức, là chủ gia tộc họ Bàng, cũng là một trong những gia tộc đứng đầu ở Vương thành Tào, con gái của lão ta gả đến Vương tộc Tào.

 

Nếu Vương tộc họ Tào bị diệt, nhà họ Bàng cũng gặp nguy hiểm.

 

“Nếu đã vậy, ông cứ chờ đối diện với lửa giận của Vương tộc họ Tào đi!”

 

Bàng Đức dứt lời, xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK