Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 705:

 

Nghe vậy, Tống Hoa Vỹ mềm nhũn cả người, Dương Thanh rõ ràng là đang ám chỉ đêm qua có thể giết Tống Hoa Đông, hôm nay cũng có thể giết hắn.

 

“Cậu Thanh, tôi đã thỏa hiệp rồi, lẽ nào cậu còn không chịu buông tha cho tôi sao?”

 

Tống Hoa Vỹ trầm giọng nói.

 

Dương Thanh chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn hắn lắc đầu: “Đúng ra tôi cũng định lấy mạng của anh! Nếu như không phải Tống Hoa Nghĩa cầu xin thì giờ anh đã trở thành một cỗ thi thể rồi!”

 

 

Tống Hoa Nghĩa nghe thấy Dương Thanh nói vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, hóa ra Dương Thanh vì không muốn mình khó xử nên mới đồng ý tha cho Tống Hoa Vỹ một con đường sống.

 

“Tống Hoa Vỹ, nếu tôi không đoán sai, cuộc điện thoại vừa rồi của ông nội là yêu cầu anh cầu xin cậu Thanh tha thứ đúng không?”

 

Tống Hoa Nghĩa bước ra ngoài, nhìn Tống Hoa Vỹ và nói: “Anh nên hiểu rõ rằng trước giờ không ai được phép làm trái lại với yêu cầu của ông nội”.

 

“Bây giờ tôi đã rời khỏi nhà họ Tống, trong ba đời nhà họ Tống không ai có thể tranh giành vị trí người thừa kế với anh nữa”.

 

“Điều anh cần bây giờ là sống sót. Chỉ cần anh còn sống mới có thể kế nhiệm vị trí chủ gia tộc tương lai”.

 

“Cậu Thanh kêu anh tự phế bỏ chân tay mình thì anh làm theo đi!”

 

Lời nói của Tống Hoa Nghĩa khiến Tống Hoa Vỹ đột nhiên tỉnh ngộ.

 

“Được, tôi làm theo!”

 

Tống Hoa Vỹ nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho đám cao thủ mà hắn mang đến từ nhà họ Tống: “Phế bỏ chân tay tôi đi!”

 

Tống Hoa Nghĩa nghe thấy Dương Thanh nói vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, hóa ra Dương Thanh vì không muốn mình khó xử nên mới đồng ý tha cho Tống Hoa Vỹ một con đường sống.

 

“Tống Hoa Vỹ, nếu tôi không đoán sai, cuộc điện thoại vừa rồi của ông nội là yêu cầu anh cầu xin cậu Thanh tha thứ đúng không?”

 

Tống Hoa Nghĩa bước ra ngoài, nhìn Tống Hoa Vỹ và nói: “Anh nên hiểu rõ rằng trước giờ không ai được phép làm trái lại với yêu cầu của ông nội”.

 

“Bây giờ tôi đã rời khỏi nhà họ Tống, trong ba đời nhà họ Tống không ai có thể tranh giành vị trí người thừa kế với anh nữa”.

 

“Điều anh cần bây giờ là sống sót. Chỉ cần anh còn sống mới có thể kế nhiệm vị trí chủ gia tộc tương lai”.

 

“Cậu Thanh kêu anh tự phế bỏ chân tay mình thì anh làm theo đi!”

 

Lời nói của Tống Hoa Nghĩa khiến Tống Hoa Vỹ đột nhiên tỉnh ngộ.

 

“Được, tôi làm theo!”

 

Tống Hoa Vỹ nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho đám cao thủ mà hắn mang đến từ nhà họ Tống: “Phế bỏ chân tay tôi đi!”

 

Tống Hoa Vỹ bị người mình đưa tới đánh gãy chân tay trước mặt mọi người, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng cả tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Hiện giờ mọi người đều im như thóc, chỉ nghe thấy tiếng kêu rên của Tống Hao Vỹ.

 

“Dẫn cậu chủ của chúng mày cút đi!”

 

Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tống Hoa Vỹ, lớn tiếng quát đám cao thủ của hắn.

 

Tống Hoa Vỹ bị đưa đi, tập đoàn Nhạn Thanh yên tĩnh trở lại.

 

“Cảm ơn chủ tịch Thanh!”

 

Tống Hoa Nghĩa đi tới cảm ơn Dương Thanh.

 

Hắn ta biết rõ nếu không nhờ anh, chỉ sợ Tống Hoa Vỹ đã bỏ mạng.

 

Dương Thanh khẽ gật đầu: “Sau này anh cứ yên tâm làm việc ở Nhạn Thanh. Đương nhiên nếu anh còn muốn đoạt lại vị trí người thừa kế nhà họ Tống thì có thể quay về bất cứ lúc nào”.

 

Sau khi chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Dương Thanh, Tống Hoa Nghĩa nào còn ngấp nghé vị trí người thừa kế nhà họ Tống nữa?

 

Hắn ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chủ tịch Thanh yên tâm, tôi đã chọn đi theo cậu thì là người của cậu, cậu cứ việc dặn dò!”

 

Hắn ta cũng bắt đầu đổi xưng hô sang chủ tịch Thanh, rõ ràng đã chấp nhận làm nhân viên ở tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Dương Thanh gật đầu đáp: “Được, sau này các anh cứ nghe theo sắp xếp của sếp Lạc”.

 

“Được!”

 

Tống Hoa Nghĩa cũng không bất mãn vì phải nghe theo Lạc Bân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK