Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1695:

 

Nghe vậy, đám Tần Đức Chính lập tức biến sắc, mấy vị cao thủ đều tiến đến, chắn trước mặt Dương Thanh và Tần Đại Dũng.

 

“Dương Thanh, mau dẫn bố vợ cháu rời khỏi nơi này ngay, loại thần dược này nếu chẳng may rơi vào tay Tần Như Phong thì sẽ thành tai họa cho mọi người đấy!”

 

Tần Đức Chính vội nói thêm: “Dù cháu thật sự giao thần dược ra cho Tần Như Phong thì ông ta cũng sẽ không để cháu sống sót rời khỏi đây đâu”.

 

“Mấy lão già chúng tôi cũng đã sống đủ rồi, giờ là lúc làm điều gì đó có ích cho nhà họ Tần này, cháu mau đưa bố vợ cậu rời khỏi đây đi, chúng tôi sẽ liều mạng ngăn cản ông ta”.

 

Ông Ngô cũng che trước mặt hai người, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần Như Phong, nói với Dương Thanh: “Cậu Thanh, cậu mau đưa cậu chủ tôi đi nhanh đi, lão già này cầu xin cậu đó!”

 

Năm mươi năm trước, ông Ngô chính là người chịu trách nhiệm bảo vệ Tần Đại Dũng, nào ngờ nhà họ Tần xảy ra biến cố lớn, bố mẹ Tần Đại Dũng đồng thời đột ngột qua đời, Tần Đại Dũng cũng biến mất.

 

Chính vì sự kiện này mà ông Ngô đã ăn năn dằn vặt suốt năm mươi năm qua, khó khăn lắm mới gặp lại Tần Đại Dũng, lão ta chỉ mong Tần Đại Dũng có thể sống sót rời khỏi nơi này.

 

“Muốn đi?”

 

Tần Như Phong cười lạnh một tiếng, hơi thở bậc cao thủ Thần Cảnh bùng nổ từ thân thể lão ta. Lão ta ngạo nghễ nói: “Tần Như Phong tôi chưa cho đi, kẻ nào có thể bước ra khỏi nhà họ Tần nửa bước?”

 

“Người trẻ tuổi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi khuyên cậu mau chóng giao nộp thần dược ra đây đi, bằng không, đợi đến khi Tần Như Phong tôi nổi giận, hậu quả khó lường đấy”.

 

Dường như Tần Như Phong hoàn toàn không hề lo đến chuyện Dương Thanh có thể chạy thoát khỏi nơi đây, bèn cười lạnh, bảo: “Nếu để tôi tự mình ra tay, đến khi đó thần dược là của tôi, tính mạng cậu cũng sẽ là của tôi”.

 

“Nói xong chưa?”

 

Dương Thanh bỗng cất tiếng hỏi.

 

Vừa rồi anh mải quan tâm tình hình của Vũ Liệt, giờ đã xác định Vũ Liệt không còn gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh mới đứng lên, đôi mắt vốn rất bình thản nay đã trở nên cực kì lạnh lẽo.

 

“Hử?”

 

Tần Như Phong lập tức hiểu ý Dương Thanh, sát khí trong cặp mắt đỏ tươi như máu kia càng thêm nồng đậm: “Ranh con, mày có chắc rằng mày muốn tao tự mình ra tay không?”

 

“Một khi tao đã ra tay, mày sẽ không còn…”

 

Lão ta còn chưa nói hết câu, Dương Thanh đã cắt đứt lời lão: “Câm miệng!”

 

Ầm!

 

Giờ khắc này, toàn bộ người nhà họ Tần đều khiếp sợ ngây ra.

 

Tần Như Phong lúc này đã thể hiện ra thực lực Thần Cảnh, nhưng Dương Thanh lại vẫn dám quát vào mặt lão ta trước mắt bao người?

 

Thế này chẳng phải muốn chết hay sao?

 

“Dương Thanh, đừng lo cho bố, mau rời khỏi đây đi!”

 

Tần Đại Dũng lập tức nôn nóng, ông ấy đã chẳng quản sự sống chết của bản thân nữa rồi, chỉ có điều, trong lòng vẫn áy náy vì đã khiến Dương Thanh bị liên lụy.

 

Hiện giờ Tần Như Phong đáng sợ như vậy, chỉ khi Dương Thanh rời khỏi đây được thì may ra mới có cơ hội sống sót.

 

“Các người còn có thể đánh được không?”

 

Dương Thanh không để ý bất luận kẻ nào, chỉ quay sang hỏi tám vị cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ do anh dẫn tới đây.

 

Tám người nhìn nhau, lẽ nào Dương Thanh còn muốn bọn họ tiếp tục đấu với Tần Như Phong?

 

“Thật vô dụng!”

 

Dương Thanh lạnh giọng nói.

 

Ngay khi vừa dứt lời, anh đã cất bước thong thả đi về phía Tần Như Phong.

 

“Dương Thanh! Cháu làm gì thế? Mau quay lại ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK