Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 792:

 

Trần Anh Hào cũng vội vàng cầu xin: “Cậu Thanh, muốn giết thì giết tôi đi. Tất cả đều là lỗi của tôi!”

 

Bấy giờ đám người trong phòng mới chú ý tới hai người này.

 

Nhớ lại lúc nãy giám đốc Vương đi theo sau hai người họ, Trần Hạo còn nhắc tới nhà họ Trần, mà gia tộc tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Thái cũng họ Trần.

 

Lúc này, đám bạn học của Tống Hoa Nhã đều hóa đá.

 

Nhất là nhớ lại vừa rồi bọn họ thi nhau mắng chửi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã, không khỏi thấy sống lưng lạnh toát, hai chân run rẩy.

 

Dương Thanh thản nhiên nói: “Các người không làm sai gì cả, mau đứng dậy đi!”

 

Nghe thấy thế, mấy người Trần Hạo đều cảm thấy như đang nằm mơ. Cứ tưởng Dương Thanh sẽ nổi giận vì chuyện này, thậm chí còn không cho nhà họ Trần thế chỗ nhà họ Thái, nào ngờ anh không hề trách phạt họ.

 

“Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!”

 

 

Nếu đây là sự thật, vậy thì Dương Thanh chính là chủ nhân thật sự của Dạ Thương Hoàng Triều sao?

 

“Bịch!”

 

Ngay sau đó, Trần Hạo và Trần Anh Hào cũng cuống cuồng quỳ xuống, bất an nói: “Xin lỗi cậu Thanh, tại chúng tôi quản lý không nghiêm nên mới để lộ thân phận của cậu. Xin cậu trách phạt!”

 

“Cậu muốn giết tôi cũng được, chỉ cần tha cho nhà họ Trần một đường sống!”, Trần Hạo nói.

 

Trần Anh Hào cũng vội vàng cầu xin: “Cậu Thanh, muốn giết thì giết tôi đi. Tất cả đều là lỗi của tôi!”

 

Bấy giờ đám người trong phòng mới chú ý tới hai người này.

 

Nhớ lại lúc nãy giám đốc Vương đi theo sau hai người họ, Trần Hạo còn nhắc tới nhà họ Trần, mà gia tộc tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Thái cũng họ Trần.

 

Lúc này, đám bạn học của Tống Hoa Nhã đều hóa đá.

 

Nhất là nhớ lại vừa rồi bọn họ thi nhau mắng chửi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã, không khỏi thấy sống lưng lạnh toát, hai chân run rẩy.

 

Dương Thanh thản nhiên nói: “Các người không làm sai gì cả, mau đứng dậy đi!”

 

Nghe thấy thế, mấy người Trần Hạo đều cảm thấy như đang nằm mơ. Cứ tưởng Dương Thanh sẽ nổi giận vì chuyện này, thậm chí còn không cho nhà họ Trần thế chỗ nhà họ Thái, nào ngờ anh không hề trách phạt họ.

 

“Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!”

 

Trần Hạo vội vàng cảm ơn, đứng lên đầu tiên, Trần Anh Hào cũng đứng lên theo.

 

Giám đốc Vương đứng lên cuối cùng. Ông ta trốn sau lưng Trần Hạo và Trần Anh Hào, không dám thở mạnh.

 

“Này Hoa Nhã, Dương Thanh thực sự là ông lớn của Dạ Thượng Hoàng Triều sao?”

 

 

 

Trần Hân Như kinh ngạc hỏi.

 

Tuy Tống Hoa Nhã tin lời Dương Thanh nhưng lúc này mới dám chắc chắn tất cả đều là thật.

 

Cô ta khẽ gật đầu đáp: “Vừa nãy mình đã nói với cậu rồi. Anh Thanh đã nói mình là chủ nhân của Dạ Thượng Hoàng Triều thì chắc chắn là thật!”

 

Nghe Tống Hoa Nhã xác nhận, Trần Hân Như vẫn không dám tin tưởng, lúc nhìn Dương Thanh lại thấy trái tim rung động.

 

Vừa rồi thấy bình thường bây giờ lại lấy Dương Thanh đẹp trai chết đi được.

 

Những người còn lại đều chết sững, ai cũng nơm nớp lo sợ, chỉ dám hi vọng vào Mạc Đông Húc.

 

Thân phận của Dương Thanh đã được xác nhận. Bây giờ người có thể đối phó với anh chỉ còn Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên.

 

“Không ngờ tôi lại nhìn nhầm anh!”

 

Rốt cuộc Mạc Đông Húc cũng chịu lên tiếng. Nhưng khi nhìn Dương Thanh, ánh mắt anh ta vẫn tràn ngạo nghễ xen lẫn sát khí.

 

Dương Thanh lạnh giọng hỏi: “Bây giờ còn muốn tôi xin lỗi cậu nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK