Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 695:

 

Ông ta là bố của Tống Hoa Đông, nỗi đau mất con khiến ông ta rất hận Dương Thanh.

 

“Ông nội chú, thằng nhóc ấy làm gì có thân phận gì? Hôm qua ở club Hoàng Kim, Vũ Văn Bân đã nói rồi, nó chỉ là một thằng con rơi bị gia tộc Vũ Văn đuổi khỏi gia tộc từ nhiều năm trước thôi”.

 

“Chỉ là học được chút võ thuật mà thôi”.

 

“Giết một thằng con rơi cũng chả sao, sẽ không có vấn đề gì đâu”.

 

Tống Hoa Vỹ cũng lên tiếng.

 

Người muốn giết Dương Thanh nhất chỉ có thể là hắn.

 

Hắn là cháu đích tôn của nhà họ Tống, vậy mà tối qua bị Dương Thanh bắt lăn ra khỏi club Hoàng Kim trước mặt mấy nghìn người.

 

Bây giờ hắn còn không dám đi ra ngoài, sợ bị người khác nhận ra.

 

“Nếu thực sự là vậy thì có thể ra tay”.

 

Bậc cha chú vừa mới nói cần điều tra rõ ràng Dương Thanh cũng không khuyên tiếp nữa.

 

“Còn ai có ý kiến gì không?”, Tống Thanh Sơn hỏi.

 

Không ai dám mở miệng.

 

“Được rồi, nếu không còn ý kiến gì nữa thì mau bắt thằng nhóc kia đến nhà họ Tống. Tôi phải dùng máu của nó tế vong hồn Hoa Đông!”

 

Tống Thanh Sơn hung ác nói, nhìn sang Tống Hoa Vỹ: “Nếu tối qua nó sỉ nhục cháu thì hôm nay cháu hãy dẫn theo cao thủ của gia tộc đi bắt thằng nhóc kia đi!”

 

“Vâng thưa ông nội!”

 

Tống Hoa Vỹ vô cùng kích động.

 

Dương Thanh cũng không biết nhà họ Tống đã quyết định muốn ra tay với mình. Lúc này anh đang ở trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Anh đang đọc vài tập tài liệu.

 

“Không ngờ ba người này đều là nhân tài”.

 

Cuối cùng Dương Thanh cũng đọc hết tài liệu, tiện tay ném xuống mặt bàn.

 

Lạc Bân vẫn đứng trước mặt anh không dám lên tiếng mới vội vàng nói: “Nhất là Lý Hải Vinh, tính ra cũng là đàn chị của tôi. Bà ấy rất có tài kinh doanh”.

 

“Nếu năm đó không gả vào nhà họ Tống, có lẽ giờ đây bà ấy đã là nữ chủ tịch nổi danh thế giới”.

 

“Nghe nói chồng của bà ấy là Tống Lỗi từng được chọn làm người thừa kế đời thứ hai của nhà họ Tống đều nhờ có bà ấy giúp đỡ”.

 

“Toàn bộ doanh nghiệp do Tống Lỗi phụ trách đều không bị thua lỗ, tất cả đều nhờ vào Lý Hải Vinh”.

 

Lạc Bân cảm thán.

 

Tập tài liệu Dương Thanh vừa đọc đều là thông tin về ba mẹ con nhà này do Lạc Bân thu thập được.

 

Không chỉ Lý Hải Vinh, Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã cũng đều là nhân tài có thành tích nổi bật, rất có tài kinh doanh.

 

Chỉ có Tống Hoa Nhã hơi yếu một chút nhưng cũng từng là con nhà người ta được rất nhiều đại học hàng đầu của nước ngoài gửi thông báo trúng tuyển, năng lực cũng rất xuất sắc.

 

Chỉ là so với Lý Hải Vinh và Tống Hoa Nghĩa thì không ưu tú bằng mà thôi.

 

Dương Thanh tiếp xúc với Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã cũng thấy hai người họ rất trọng tình cảm.

 

Mà anh đã đoán được kết cục của Tống Hoa Nghĩa nên khi biết hắn ta quỳ trước cửa nhà chủ gia tộc họ Tống suốt cả đêm, anh đã cho người tới nhà họ Tống đón họ.

 

“Chủ tịch, nếu ba mẹ con họ làm việc cho cậu, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ càng thêm mạnh mẽ, nhất là Lý Hải Vinh đã từng tự mình thành lập công ty ở nước ngoài”.

 

“Nếu không vì lấy chồng, có lẽ bà ấy đã định cư ở nước ngoài, kinh doanh ở nước ngoài rồi”.

 

“Chỉ cần bà ấy đồng ý, tôi đề nghị hãy giao nhiệm vụ mở rộng thị trường ở nước ngoài cho bà ấy”.

 

Lạc Bân kích động nói.

 

Dương Thanh nhìn Lạc Bân kỳ quái hỏi: “Không phải ông với bà ấy có gì đấy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK