Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2809:

“Bởi vì chỉ có vậy, cậu ta mới có thời gian sinh ra một đứa bé trai, đợi đến lúc thời cơ chín muồi lại dẫn đứa bé trai đó về Hoàng tộc họ Phùng, sau đó nói cho mọi người biết đứa bé trai này chính là đứa trẻ vừa sinh đã mất tích ở Hoàng tộc họ Phùng hai mươi sáu năm trước”.

Lời này vừa nói ra, mọi người càng khiếp sợ hơn. Rất nhiều người đều tin những lời Phùng Chí Ngạo vừa nói.

Bởi vì khả năng này đúng là có thể tồn tại, hơn nữa còn rất lớn.

Ngay cả Phùng Hoàng cũng nhíu mày, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Con có chứng cứ không?”

Phùng Chí Ngạo gật đầu, sau đó nhìn về phía Dương Thanh nói: “Cậu Thanh, cậu tới nói cho mọi người biết, có phải Mã Siêu có một người chị?”

Mã Siêu đang đứng trên đài sắc phong cũng nhìn Dương Thanh với vẻ khiếp sợ, hình như không ngờ Dương Thanh lại đứng ra làm chứng giả cho Phùng Chí Ngạo trong tình huống này.

Đương nhiên anh ta biết rõ, anh ta không có chị mà chỉ có một cô em gái mà thôi.

Không riêng gì Mã Siêu, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh, hết sức tò mò về người thanh niên này.

Phùng Hoàng nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt sắc bén, vào giây phút này, Dương Thanh chỉ thấy như mình bị thần chết để mắt, như thể chỉ một suy nghĩ của đối phương cũng có thể dồn anh vào chỗ chết.

Không hổ là Hoàng tộc họ Phùng thuộc hai Hoàng tộc cổ xưa lớn, đúng là ngọa hổ tàng long, chỉ riêng cao thủ Siêu Phàm Cảnh thôi đã có tận mười mấy người rồi.

Về phần thực lực của Phùng Hoàng, ngay cả Dương Thanh cũng không cảm nhận được, nhưng anh đoán Phùng Hoàng đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh là ít nhất.

Theo anh biết, Siêu Phàm Thất Cảnh chính là một lằn ranh, rất ít cao thủ có thể vượt qua lằn ranh này, ngay cả người bảo vệ của bốn Hoàng tộc kia cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Nhưng bây giờ, chủ Hoàng tộc họ Phùng đã đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Thanh chậm rãi đứng dậy, bỗng nhìn về phía Mã Siêu, Mã Siêu cũng đang dõi theo anh, trong mắt có vẻ dò hỏi.

Dương Thanh gật nhẹ đầu với Mã Siêu, ra hiệu cho anh ta yên tâm rồi mới nhìn về phía Phùng Hoàng: “Mã Siêu là anh em vào sinh ra tử với tôi, cậu ấy đã bị lạc chị từ nhỏ, mãi đến khoảng một năm trước, cậu ấy mới tìm được chị của mình”.

“Tôi đã tìm người giám định DNA cho họ, có thể chứng minh họ là chị em ruột, nhưng một năm trước, Mễ Tuyết – chị cậu ấy đã gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, giờ vẫn đang hôn mê”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu lập tức hiểu ý anh, tuy anh ta vẫn thấy ngờ vực, nhưng anh ta có thể khẳng định Dương Thanh sẽ không hại mình.

Nếu Dương Thanh đã nói thế, tức là anh có cách để bảo đảm an toàn cho con và Ngải Lâm, bằng không anh sẽ không làm vậy.

Lời Dương Thanh nói như đá tảng rơi xuống biển, dấy lên sóng to gió lớn, khiến xung quanh sôi trào.

“Thì ra Phùng Siêu không phải con trai cả đời thứ mười chín của Hoàng tộc họ Phùng thật, xem ra rất có thể năm đó Phùng Chí Viễn đã tự biên tự diễn một vở kịch”.

“Không ngờ Phùng Chí Viễn lại ác đến thế, có thể vứt bỏ máu mủ của mình ngay khi mới chào đời, đúng là ông ta đã bất chấp tất cả vì quyền thế”.

Dòng chính của Hoàng tộc họ Phùng thi nhau nói, ai cũng nhìn Phùng Chí Viễn bằng ánh mắt trêu ngươi, nhất là mười sáu chi còn lại.

Ở Hoàng tộc họ Phùng, người lớn tuổi sẽ được tôn trọng hơn, Phùng Chí Viễn là Nhị hoàng tử, cũng là chủ của chi thứ hai, có địa vị chỉ sau Phùng Hoàng và Phùng Chí Ngạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK