Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1551:

 

Phùng Tiểu Uyển cười ngọt ngào, sau đó lấy ra một viên kẹo đưa cho Tiêu Tiêu nói: “Cô mời cháu ăn kẹo nhé!”

 

Cho dù Phùng Tiểu Uyển trông rất ngọt ngào nhưng vì mới gặp chuyện đáng sợ ở nhà họ Tôn trước đó nên Tiêu Tiêu vẫn sợ hãi, chỉ nhìn Dương Thanh.

 

Dương Thanh thấy con gái sợ hãi như vậy cũng tự trách và đau lòng, hôn nhẹ lên trán Tiêu Tiêu, cố gắng nói chuyện thật dịu dàng: “Tiêu Tiêu, cô Tiểu Uyển cũng là người thân của bố giống như chú Mã Siêu vậy. Con không cần sợ cô ấy!”

 

“Vâng!”

 

Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, lúc này mới nhận lấy viên kẹo mà Phùng Tiểu Uyển đưa qua, lễ phép nói: “Cảm ơn cô Tiểu Uyển!”

 

“Nào, để cô bóc vỏ kẹo cho cháu nhé”.

 

Sau khi Phùng Tiểu Uyển bóc vỏ kẹo lại lấy ra một viên “kẹo” màu đen có mùi thuốc bắc rất nồng.

 

Đến lúc này, Dương Thanh mới hiểu Phùng Tiểu Uyển cho Tiêu Tiêu ăn không phải là kẹo gì đó mà là thuốc.

 

“A… Tiêu Tiêu há miệng mau ăn kẹo nào, nếu không lát nữa ăn sẽ không ngon đâu”.

 

Phùng Tiểu Uyển đưa viên thuốc tới.

 

Tiêu Tiêu rất nghe lời ăn “kẹo”. Chẳng qua cô bé vừa ăn xong viên thuốc không quá một phút đã ngủ say trong lòng Dương Thanh.

 

“Anh Thanh không cần lo lắng đâu. Đây là viên thuốc bắc do em nghiên cứu ra, vốn có tác dụng an thần. Hôm nay, Tiêu Tiêu chịu kích thích quá lớn, cho dù tỉnh nhưng trên thực tế đầu óc và cơ thể đều đặc biệt mệt mỏi, cũng rất yếu”.

 

Lúc này Phùng Tiểu Uyển mới nói: “Bây giờ để cô bé ngủ một giấc thật ngon, chờ tỉnh dậy là có thể trở thành bé cưng vui vẻ như trước”.

 

“Tiểu Uyển, cảm ơn em!”

 

Dương Thanh cảm kích nói.

 

Cho dù anh lo lắng cho tình trạng vết thương của Tần Đại Dũng nhưng càng lo lắng cho Tiêu Tiêu nhiều hơn. Anh sợ rằng cô bé chịu kích thích quá lớn, sau này vẫn sẽ cứ như vậy.

 

Dương Thanh biết rõ trước đây Tiêu Tiêu hoạt bát, vui vẻ thế nào. Nhưng hôm nay, sau khi cô bé tỉnh dậy ở nhà họ Tôn thì vẫn luôn dựa vào người anh, cũng không nói lời nào. Anh thật sự rất sợ.

 

“Em là cô của Tiêu Tiêu, anh nói vậy lại thành xa cách rồi”, Phùng Tiểu Uyển vừa cười vừa nói.

 

Dương Thanh lúng túng cười: “Sau này anh sẽ không nói vậy nữa!”

 

Từng giây từng phút trôi qua, Tần Đại Dũng đã vào phòng phẫu thuật được hai giờ vẫn chưa được đẩy ra.

 

Điều này làm Dương Thanh càng thêm sốt ruột. Nếu Tần Đại Dũng thật sự có bất trắc gì, anh biết phải ăn nói với Tần Thanh Tâm và Tần Y thế nào?

 

“Anh Thanh, em đã điều tra ra được rồi!”

 

Đúng lúc này, Dương Thanh nhận được một cuộc điện thoại.

 

Trước đó Dương Thanh sai người điều tra về chuyện hôm nay, bây giờ cuối cùng cũng có tin tức. Anh lạnh lùng nói: “Nói đi!”

 

“Người dẫn bố vợ và con gái anh vào nhà họ Tôn tên là Tần Xương. Ông ta là người ở Vương thành Tào, thực lực chỉ đứng sau người thừa kế ở nhà họ Tần”.

 

Trong loa điện thoại của Dương Thanh không ngừng vọng ra tiếng nói: “Không chỉ vậy, em còn điều tra ra được lai lịch của ông Tần Đại Dũng – bố vợ anh. Ông ấy là một thành viên trong kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần!”

 

“Kế hoạch hạt giống?”

 

Dương Thanh kinh ngạc, không ngờ Tần Đại Dũng còn có thân phận như vậy.

 

Anh đã biết Tần Đại Dũng không phải người nhà họ Tần ở Giang Hải, mà là trẻ mồ côi được nhận nuôi từ nhỏ.

 

Cũng chính vì thế nên ông ấy luôn bị nhà họ Tần ở Giang Hải ghét bỏ, thậm chí đến cả Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng không được chào đón.

 

Nào ngờ Tần Đại Dũng lại là người của gia tộc lớn ở Vương thành Tào.

 

Nhưng kế hoạch hạt giống này là cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK