Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1505:

 

Mỗi người đều sẵn sàng chiến đấu, đối mặt cao thủ Thần Cảnh, cảnh tượng hoành tráng như vậy e là đời này cũng không có cơ hội trải qua lần nữa. “Một lũ tôm tép mà muốn đấu với tôi?”

 

Lão già mặc áo đạo sĩ cười khinh thường.

 

Lão ta lập tức đạp mạnh chân xuống, sàn nhà bằng đá hoa cương cao cấp lập tức nứt ra. Cơ thể lão ta như mũi tên lao thẳng vào đội hình của Vương thành Quan trong nháy måt. “Giết!”

 

Lão già mặc áo đạo sĩ gầm lên một tiếng, sau đó đấm ra một quyền.

 

Đám cao thủ Vương thành Quan chỉ cảm thấy vô số nắm đấm đang đấm thẳng vào mặt mình.

 

Quan Vương đứng trên cùng, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, đối mặt với một năm đấm của cao thủ Thần Cảnh, dù ông ta có thực lực của cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng không thể nào đỡ được.

 

Thậm chí cũng không biết đánh phản đòn như thế nào.

 

Không chỉ Quan Vương, mà cao thủ của các gia tộc khác cũng đều sinh ra cảm giác bất lực.

 

Không phải bọn họ sợ hãi đến không dám đánh trả, mà là không có cách nào bắt được bóng dáng của lão già mặc áo đạo sĩ kia.

 

Bọn họ cảm thấy trong khoảnh khắc này chỗ nào cũng là công kích của lão già kia. “Mình đường đường là chúa tể của Vương thành Quan chẳng lẽ lại chết như vậy sao?”

 

Quan Vương tự giễu, bỗng một luồng khí thế bàng bạc bộc phát từ trong cơ thể ông ta. Ông ta không do dự nữa, bỗng vung tay nên mạnh vào hư không. “Oành!”

 

Nhưng mà đòn tấn công hết sức lực kia của Quan Vương không hề đụng đến được lão già mặc áo đạo sĩ kia, ngược lại lồng ngực giống như bị xe tải hạng nặng cần qua, khiến lão ta phun máu, cả cơ thể bay lên không trung sau đó nặng nề bay ra ngoài.

 

Lúc này Quan Vương chỉ cảm thấy sự sống trong cơ thể mình từ từ tản đi, cả người hoàn toàn không có sức lực. “Quan Vương!”

 

Mọi người kinh ngạc thốt lên. “Đừng nóng vội, các người cũng sẽ chết theo thôi!”

 

Lão già mặc áo đạo sĩ phì cười, bóng dáng biến mất một lần nữa.

 

Chớp mắt lão ta lại hiện ra trước mặt Lâm Hạo.

 

Là cao thủ Thần Cảnh, lão ta có thể cảm nhận rõ ràng trong số những người có mặt ở đây, ngoài Quan Vương có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong ra, thì chỉ có Lâm Hạo với thực lực Vương Cảnh hậu kỳ là mạnh nhất.

 

Muốn giết, cũng phải giết từ mạnh đến yếu.

 

Ngay cả Quan Vương cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn bị lão ta đánh bay trong chớp mắt, sống chết không rõ, chứ đừng nói chi một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ như Lâm Hạo.

 

Lúc này Lâm Hạo cảm thấy cả người bị bao phủ trong luồng hơi thở chết chóc, thậm chí cũng không biết tránh theo hướng nào.

 

Không bắt được bóng dáng của lão già mặc áo đạo sĩ kia, chỉ có thể chờ chết.

 

Không cam lòng!

 

Trong lòng cực kỳ không cam lòng!

 

Lúc này trong lòng Lâm Hạo ngập tràn cảm giác không cam lòng.

 

Ông ta vừa mới kế thừa vị trí chủ gia tộc chẳng lẽ sắp bị giết sao?

 

Bao nhiêu năm qua đây, là lần đầu tiền ông ta thấy mình thật nhỏ bé.

 

Nếu có kiếp sau, ông ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ, phấn đấu trở thành cao thủ Thần Cảnh thật sự, thậm chí sẽ trở thành cao thủ mạnh hơn cao thủ Thần Cảnh. “Chết!”

 

Một tiếng gầm bỗng vang lên, lão già mặc áo đạo sĩ đánh vào trán Lâm Hạo. “Lâm Hạo!”

 

Lâm Thiên Tường thấy cảnh tượng này, đau xé lòng hét lên.

 

Lâm Hạo là đứa con trai mà lão ta yêu thương nhất, cũng là hy vọng duy nhất của nhà họ Lâm. Tuy chưa đầy năm mươi nhưng Lâm Hạo đã trở thành cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, thậm chí có thể trở thành cao thủ Thần Cảnh trong truyền thuyết.

 

Vậy mà lúc này, đối mặt với cao thủ Thần Cảnh, Lâm Hạo chỉ đành chờ chết.

 

Ầm!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK