Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1226:

 

Nhiếp Khải Quân lập tức ra lệnh.

 

Ông ta đi theo Tiết Nguyên Cát có địa vị rất cao. Hơn trăm vệ sĩ nhà họ Tiết đồng thanh đáp: “Vâng!”

 

“Cậu Thanh, chuyện tối nay là lỗi của chúng tôi. Tôi có thể thay mặt Nhị vương tử cam đoan với cậu, chỉ cần cậu thả ông ấy ra, chúng tôi sẽ thả các cậu rời đi”.

 

Nhiếp Khải Quân nở nụ cười nghiền ngẫm: “Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, nhất là với người của cậu, phải không?”

 

Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi cũng hứa với ông, nếu để người của tôi an toàn rời đi, tôi có thể tha mạng cho ông ta”.

 

Dứt lời, anh lại giẫm mạnh hơn.

 

“Á…”

 

Tiếng kêu gào thảm thiết bất chợt vang lên.

 

Tiết Nguyên Cát cảm thấy xương sườn ở lồng ngực sắp vỡ nát, hốt hoảng hét lên: “Thả bọn họ đi!”

 

Nhiếp Khải Quân vội vàng khuyên ngăn: “Chúng ta không thể thả họ đi được! Có bọn họ ở đây, cậu ta còn e sợ. Nếu không một mình cậu ta có thể giết hết chúng ta!”

 

Tiết Nguyên Cát cũng không phải đồ đần, đương nhiên hiểu được điều này. Nhưng vừa rồi ông ta mới dạo qua cửa địa ngục một lần, bây giờ lại bị cơn đau ở ngực giày vò sắp ngất”.

 

Ông ta thực sự sợ Dương Thanh, không muốn trải nghiệm cảm giác kề cận cái chết thêm một lần nào nữa.

 

“Xem ra Nhị vương tử chê mình sống quá lâu. Vậy thì để tôi tiễn ông lên đường nhé”.

 

Dương Thanh lạnh giọng nói: “Nhưng ông yên tâm, sau khi ông chết, đám người này cũng sẽ đi theo ông xuống suối vàng, sẽ không cô đơn đâu”.

 

Nói xong, anh lại dồn sức giẫm xuống.

 

Khí thế khủng bố tỏa ra từ người Dương Thanh khiến Nhiếp Khải Quân có cảm giác, dường như anh thực sự định giết người.

 

“Thả họ đi!”

 

Cuối cùng Nhiếp Khải Quân cũng không chịu nổi áp lực của Dương Thanh, lớn tiếng quát.

 

Dương Thanh không nhiều lời, lập tức thu chân về. Lồng ngực Tiết Nguyên Cát nhẹ bẫng.

 

Thì ra đây chính là cảm giác sống sót!

 

Lần đầu tiên ông ta thấy nản lòng, bỗng nhiên không muốn ở lại Yến Đô nữa, không muốn tiếp tục tranh đoạt quyền thừa kế nữa.

 

Bây giờ ông ta chỉ muốn sống.

 

Nhưng Tiết Nguyên Bá đã chết.

 

Ông ta chỉ có thể giá họa cho Dương Thanh. Nếu không Tiết Vương biết chuyện, dù không bị giết nhưng cũng sẽ bị nhốt vào nhà tù, vĩnh viễn không được nhìn thấy mặt trời.

 

Đối với ông ta, sự tra tấn này còn không bằng giết quách ông ta đi.

 

Người của Ảnh Vệ nhanh chóng rời đi. Tần Thanh Tâm cũng được hai nữ cao thủ Ảnh Vệ đưa đi.

 

“Cậu cũng đi đi!”

 

Dương Thanh cau mày nói.

 

Mã Siêu lắc đầu: “Anh yên tâm, bọn họ không làm gì được em đâu”.

 

Với thực lực hiện giờ của Mã Siêu, đám vệ sĩ nhà họ Tiết này quả thực không làm gì được anh ta. Dương Thanh cũng không xua đuổi nữa.

 

Nhiếp Khải Quân vội vàng nói: “Cậu Thanh, người của cậu đi rồi, cậu có thể thả Nhị vương tử ra được không?”

 

Dương Thanh lắc đầu: “Tiết Nguyên Bá chết rồi. Tôi cần biết chân tướng của chuyện này, nếu không sẽ không thể yên lòng”.

 

Dứt lời, anh thả Tiết Nguyên Cát ra,

 

Nếu anh đã có thể bất thình lình bắt sống ông ta một lần, đương nhiên có thể lặp lại lần nữa.

 

“Tạch tạch tạch!”

 

Tiết Nguyên Cát vừa được tự do, mấy chục họng súng đen ngòm lập tức chĩa vào Dương Thanh.

 

“Dừng tay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK