Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 732:

 

Đúng lúc này, Trương Nhụy chủ động rót một ly rượu mời Lương Vân.

 

Bấy giờ Lương Vân mới lấy lại tinh thần, ánh mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn nhưng lại không muốn tỏ thái độ trước mặt Bàng Tiểu Duyệt.

 

“Thì ra Tiểu Duyệt đã có bạn trai!”

 

Lương Vân không thèm đáp lại Trương Nhụy, chỉ nhìn Dương Thanh cười híp mắt nói: “Phải rồi, cậu tên là Dương gì?”

 

Rõ ràng là đang cố ý. Tên của Dương Thanh đơn giản như vậy, Bàng Tiểu Duyệt vừa mới giới thiệu xong, làm sao gã có thể quên được?

 

Dương Thanh cũng không tức giận, đáp lại hai chữ: “Dương Thanh!”

 

“Không biết cậu Dương Thanh làm việc ở đâu?”

 

Lương Vân hỏi.

 

Gã đánh giá Dương Thanh mấy lần, ánh mắt tràn đầy khinh thường hệt như lúc đám người Nhiếp Giai Giai và Chu Hân nhìn thấy Dương Thanh lần đầu.

 

Bọn họ thấy quần áo Dương Thanh đang mặc đều cũ kỹ, là hàng vỉa hè, ngoại trừ đẹp trai chẳng còn gì nữa.

 

“Người làm ăn thôi, không đáng nhắc tới!”, Dương Thanh lạnh nhạt nói.

 

Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, vốn là người làm ăn.

 

Tiêu Đại Vĩ sợ Lương Vân chịu thiệt trước mặt Dương Thanh bèn nói: “Anh Lương đừng xem thường anh Thanh! Có lẽ nhà anh ấy không đơn giản đâu. Xe của anh ấy là Phaeton đặt làm riêng trị giá mấy chục triệu đấy”.

 

“Ồ?”

 

Lương Vân hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Không ngờ cậu Thanh là một người giàu có khiêm tốn. Nhưng muốn làm ăn ở Yến Đô phải tạo dựng quan hệ mới phát triển được”.

 

“Anh Lương nói chí phải. Nhất là ở Yến Đô, đâu đâu cũng có thể gặp được người có địa vị cao. Mấy ông chủ của doanh nghiệp nhỏ nếu không cẩn thận đắc tội ông lớn nào đó, chỉ sợ cái doanh nghiệp nhỏ kia cũng khó lòng giữ nổi”.

 

Tiêu Đại Vĩ cười nói, rõ ràng là cố ý nói cho Dương Thanh nghe.

 

Thạch Giang cũng vội tiếp lời: “Nhất là những người có địa vị cao như anh Lương. Tôi nghe nói lúc trước có thằng đui đắc tội anh Lương, kết quả ngày hôm sau cả gia tộc đều sụp đổ”.

 

Lương Vân nghe ra được ý tứ trong lời của Tiêu Đại Vĩ và Thạch Giang, biết họ đang giúp mình hù dọa Dương Thanh.

 

Gã bật cười khoát tay nói: “Đúng là có chuyện như vậy. Em trai tôi ưng ý một đứa con gái, nhưng có thằng ngu dám tranh người với em trai tôi. Thế là tôi ra lệnh một câu. Ngày hôm sau cái doanh nghiệp cỏn con của cậu ta đã bị phá sản”.

 

 

Tiêu Đại Vĩ sợ Lương Vân chịu thiệt trước mặt Dương Thanh bèn nói: “Anh Lương đừng xem thường anh Thanh! Có lẽ nhà anh ấy không đơn giản đâu. Xe của anh ấy là Phaeton đặt làm riêng trị giá mấy chục triệu đấy”.

 

“Ồ?”

 

Lương Vân hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Không ngờ cậu Thanh là một người giàu có khiêm tốn. Nhưng muốn làm ăn ở Yến Đô phải tạo dựng quan hệ mới phát triển được”.

 

“Anh Lương nói chí phải. Nhất là ở Yến Đô, đâu đâu cũng có thể gặp được người có địa vị cao. Mấy ông chủ của doanh nghiệp nhỏ nếu không cẩn thận đắc tội ông lớn nào đó, chỉ sợ cái doanh nghiệp nhỏ kia cũng khó lòng giữ nổi”.

 

Tiêu Đại Vĩ cười nói, rõ ràng là cố ý nói cho Dương Thanh nghe.

 

Thạch Giang cũng vội tiếp lời: “Nhất là những người có địa vị cao như anh Lương. Tôi nghe nói lúc trước có thằng đui đắc tội anh Lương, kết quả ngày hôm sau cả gia tộc đều sụp đổ”.

 

Lương Vân nghe ra được ý tứ trong lời của Tiêu Đại Vĩ và Thạch Giang, biết họ đang giúp mình hù dọa Dương Thanh.

 

Gã bật cười khoát tay nói: “Đúng là có chuyện như vậy. Em trai tôi ưng ý một đứa con gái, nhưng có thằng ngu dám tranh người với em trai tôi. Thế là tôi ra lệnh một câu. Ngày hôm sau cái doanh nghiệp cỏn con của cậu ta đã bị phá sản”.

 

 

 

“Không hổ là anh Lương, một câu nói đã có thể hủy diệt một doanh nghiệp gia tộc, đúng là hoàng tử bạch mã được mọi cô gái ao ước”.

 

Trương Nhụy vốn muốn lọt vào mắt xanh của Lương Vân, bèn nâng ly nói: “Anh Lương, em mời anh một ly!”

 

Cô ta ngồi ngay bên cạnh Lương Vân, lúc nói chuyện suýt thì dán môi lên mặt gã.

 

Lần này, Lương Vân lại chủ động cụng ly với Trương Nhụy, cười híp mắt nói: “Người đẹp Trương Nhụy vẫn hiểu chuyện nhất. Anh thích, ha ha!”

 

Nghe vậy, vẻ mặt Trương Nhụy tràn đầy kích động, thẹn thùng nói: “Em chỉ nói thật thôi mà!”

 

“Nào anh Lương, chúng tôi cũng mời anh một chén!”, Tiêu Đại Vĩ vội vàng dẫn theo Nhiếp Giai Giai nâng chén mời rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK