Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1298:

 

Cô ta đang cầm giẻ lau dọn văn phòng.

 

Cô ta đúng là một cô gái tốt bụng, sắp rời khỏi phòng sales lại còn dọn dẹp văn phòng sạch sẽ trước khi rời đi.

 

Lúc trước Dương Thanh vẫn lo lắng không biết em gái Mã Siêu là cô gái như thế nào, nhưng bây giờ anh không lo lắng chút nào nữa, ngược lại còn cảm thấy may mắn cho Mã Siêu.

 

Nhìn Mễ Tuyết đang nghiêm túc dọn dẹp phòng làm việc, Dương Thanh không đành lòng làm phiền mà đứng ở cửa chờ đợi.

 

Không biết đã qua bao lâu, sau khi Mễ Tuyết lau sạch bụi trong phòng làm việc, vừa đặt giẻ xuống liền nhìn thấy Dương Thanh đang đứng ở cửa.

 

“Anh Thanh, sao anh lại ở đây?”

 

Mễ Tuyết đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó chợt nhớ tới cái gì, liền kinh ngạc nói: “Anh Thanh, không phải anh đã đến một lúc và đợi tôi ở đây đấy chứ?”

 

Dương Thanh khẽ mỉm cười: “Tôi mới tới được một lúc thôi, cô cứ làm xong việc đi”.

 

Mễ Tuyết cảm thấy hơi xấu hổ, cô ta đặt giẻ xuống, cười nói: “Anh Thanh, anh tìm tôi chắc là có chuyện gì phải không?”

 

“Tôi thấy sắp tan làm rồi, muốn mời cô ăn tối. Chỉ là không biết Tuyết có cho anh Thanh cơ hội này hay không thôi”.

 

Dương Thanh cười nói.

 

“Anh Thanh nói gì vậy, trước mặt anh tôi đâu có là cái gì chứ? Anh Thanh mời tôi ăn cơm, tôi mừng còn chẳng kịp nữa là, làm sao có thể từ chối được đây!”

 

Mễ Tuyết mỉm cười liếc nhìn thời gian rồi nói: “Có điều còn mười phút nữa mới tan làm, đây là ngày cuối cùng tôi làm việc ở phòng sales, tôi muốn làm nốt ngày cuối cùng”.

 

“Được, tôi ra ngoài đợi cô”.

 

Dương Thanh cười nói.

 

Anh vừa định đi ra ngoài thì một người phụ nữ trung niên đột nhiên hùng hổ xông vào.

 

“Mễ Tuyết đâu? Cô cút ra đây cho tôi!”

 

Ngay khi người phụ nữ trung niên bước vào sảnh bán hàng, bà ta hét lên.

 

Dương Thanh tức giận hét lên.

 

Người kia cứ luôn miệng gọi Mễ Tuyết là đứa con gái hèn hạ, lại còn nói Mễ Tuyết là con gái của bà ta, điều đó cho thấy bà ta chính là mẹ nuôi của Mễ Tuyết – Phạm Xuân Quyên.

 

Dương Thanh đã đọc thông tin của Mễ Tuyết, tất nhiên rõ là sau khi Mễ Tuyết và Mã Siêu thất lạc nhau, cô ta đã bị bọn buôn người bắt cóc và bán cho gia đình của Phạm Xuân Quyên.

 

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

 

Lúc này Mễ Tuyết cũng chạy ra ngoài và tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Phạm Xuân Quyên.

 

“Cái đứa con gái khốn kiếp này, không phải mày vẫn luôn trốn tránh tao hay sao? Sao hôm nay không trốn nữa vậy?”

 

Phạm Xuân Quyên nhìn thấy Mễ Tuyết đầy vẻ hống hách, sau đó bà ta liếc nhìn Dương Thanh: “Cậu ta chính là người đàn ông nuôi mày đấy à? Mày sợ thân phận của mình bị lộ thì cậu ta không cần mày nữa chứ gì?”

 

Mễ Tuyết đột nhiên đỏ bừng hai mắt, vẻ mặt đau khổ, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, anh Thanh là sếp cao cấp của con, giữa con và anh ấy là trong sạch”.

 

“Ha ha, còn gọi là ‘anh Thanh’ mà dám nói là giữa hai người là trong sạch?”

 

Phạm Xuân Quyên cười chế giễu: “Tao có nghe nói rồi, giờ mày đã được thăng chức, được cấp trên bao nuôi, chính là anh Thanh này của mày đây hả?”

 

“Câm miệng!”

 

Dương Thanh nổi giận quát, vẻ mặt không vui nói: “Nếu bà còn dám ăn nói linh tinh thì đừng trách tôi không khách sáo!”

 

“Ái chà, cậu còn định đánh tôi chắc?”

 

Phạm Xuân Quyên như bị chuột rút, quát các nhân viên xung quanh: “Các người đều đến mà xem này, tên khốn này đã ngủ với con gái tôi, giờ còn đòi đánh tôi”.

 

“Bốp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK