Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 793:

 

Lúc này, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Mạc Đông Húc.

 

Mạc Đông Húc cười nhạo một tiếng: “Anh nghĩ chỉ với Dạ Thượng Hoàng Triều là có thể ép tôi xin lỗi anh sao?”

 

Tôn Mỹ Quyên cũng đứng dậy, lạnh mặt nói: “Dương Thanh, tôi thừa nhận chúng tôi đã coi thường anh. Nhưng vậy thì đã sao? Tôi là con gái của ông chủ nhà họ Tôn, anh có tư cách bắt chồng tôi xin lỗi anh sao?”

 

Hai bố con nhà họ Trần nhìn Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên như nhìn hai đứa ngu.

 

Tiếp xúc với Dương Thanh càng lâu, bọn họ càng thấy thực lực của anh sâu không lường được.

 

Tuy nhà họ Thái không bằng tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.

 

Vậy mà gia tộc ấy đã biến mất khỏi Yến Đô chỉ trong một đêm, tài sản trị giá hàng trăm tỷ được bán lại cho Dương Thanh chỉ với mười tỷ.

 

Quan trọng là người của Hiệp hội Võ thuật đứng sau nhà họ Thái cũng không làm gì được anh.

 

“Các người là cái thá gì mà dám đối nghịch cậu Thanh?”

 

Trần Hạo không chút do dự đứng phắt dậy quát Tôn Mỹ Quyên.

 

“Còn ông là cái thá gì?”

 

Tôn Mỹ Quyên cả giận nói.

 

“Tôi chính là chủ nhà họ Trần, gia tộc thay thế nhà họ Thái”, Trần Hạo đáp.

 

Nghe vậy, sắc mặt Tôn Mỹ Quyên trở nên khó coi. Cô ta là con gái ông chủ nhà họ Tôn, đương nhiên biết địa vị của nhà họ Thái.

 

Bố cô ta là Tôn Húc cũng không dám tùy tiện đắc tội Thái Hoàng, chủ nhà họ Thái.

 

Bây giờ nhà họ Trần thế chỗ nhà họ Thái, chứng tỏ bọn họ còn mạnh hơn.

 

Nếu Trần Hạo là chủ nhà họ Trần, chắc chắn địa vị sẽ cao hơn Thái Hoàng lúc trước.

 

Người như vậy lại hèn mọn quỳ xuống xin tha trước mặt Dương Thanh.

 

Không chỉ Tôn Mỹ Quyên, Mạc Đông Húc cũng lo lắng. Anh ta đã tin Dương Thanh chính là người đứng sau nhà họ Trần.

 

Những người còn lại im phăng phắc, không dám thở mạnh.

 

Hiện giờ là thần tiên đánh nhau, bọn họ nên tránh càng xa càng tốt.

 

“Dù nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái thì đã sao? Có lẽ các người không biết nhà họ Thái được Hiệp hội Võ thuật nâng đỡ nhỉ?”

 

Tôn Mỹ Quyên đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Các người dám động vào gia tộc được Hiệp hội Võ thuật bồi dưỡng, bọn họ sẽ để yên cho các người chắc?”

 

“Nếu tôi nói tối qua Hiệp hội Võ thuật đã tìm đến tôi rồi thì sao?”, Dương Thanh híp mắt cười nói.

 

Tôn Mỹ Quyên không tin, cười nhạo anh: “Được rồi, đừng vờ vịt nữa. Tôi thừa nhận đã xem thường anh, nhưng anh cũng chưa đủ tư cách đối đầu với nhà họ Tôn của tôi đâu”.

 

“Chuyện của chồng tôi và Tống Hoa Nhã đã kết thúc. Thù oán của bọn họ đến đây là hết”.

 

Dứt lời, cô ta lại quay sang nói với những người khác: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

 

“Hết sao?”

 

Dương Thanh cười hỏi: “Cô nói hết là hết sao? Vừa rồi các người còn phách lối bắt tôi xin lỗi cơ mà?”

 

“Sao bây giờ lại muốn đi? Có đi cũng phải xin lỗi em gái tôi đã chứ?”

 

“Nếu cô ấy không tha thứ, tôi xem ai rời khỏi đây được?”

 

Dương Thanh cười lạnh hỏi.

 

Nghe vậy, đám người Tôn Mỹ Quyên đều hốt hoảng.

 

“Dương Thanh, anh đừng có được voi đòi tiên. Chọc giận nhà họ Tôn sẽ không có kết cục tốt đâu”, Tôn Mỹ Quyên giận dữ uy hiếp.

 

“Cô tự tin về gia tộc như vậy, tôi sẽ gọi Tôn Húc đến đón cô”, Dương Thanh nói.

 

Ngay sau đó, một nhóm người cao to lực lưỡng xông vào phòng chặn cửa lại, không ai ra được.

 

Dương Thanh ung dung ngồi trên sofa, ngó lơ Tôn Mỹ Quyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK