Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 786:

 

Dương Thanh không thèm để ý tới cô ta, chỉ mỉm cười nhìn Mạc Đông Húc: “Rất cảm ơn cậu năm đó bỏ rơi Hoa Nhã. Nếu không tôi sẽ không thể tìm được người con gái ưu tú như vậy”.

 

“Chết tiệt, anh muốn chết hả?”, Tôn Mỹ Quyên lập tức phát hỏa.

 

Mạc Đông Húc ngăn cô ta lại, nheo mắt đáp: “Không cần cảm ơn!”

 

“Tôi mời cậu một ly!”

 

Dương Thanh mỉm cười, chậm rãi nghiêng ly rượu giữa không trung trước mặt mọi người.

 

“Tí tách!”

 

 

 

Bọn họ kinh hãi chứng kiến Dương Thanh đổ sạch rượu Lafite 1982 đắt đỏ trong ly xuống đất.

 

Mặt của Mạc Đông Húc lập tức méo xệch. Chỉ khi kính rượu người chết mới đổ rượu xuống đất.

 

Dương Thanh nói muốn mời rượu anh ta nhưng lại đổ ra đất, rõ ràng là đang cố tình khiêu khích.

 

Mọi người giật nảy mình.

 

“Dương Thanh, con mẹ nó anh muốn chết hả? Sao anh dám sỉ nhục Đông Húc!”

 

“Đồ mạt rệp như anh có biết Đông Húc là ai không? Muốn chết thì nói sớm đi!”

 

“Một thằng nghèo kiết xác cũng nghĩ bản thân cao thượng lắm. Anh xứng mời rượu Đông Húc sao?”

 

Tất cả đều nhao nhao chỉ trích Dương Thanh, muốn xông lên đánh anh no đòn.

 

“Đồ khốn kiếp, anh lập tức xin lỗi chồng tôi ngay. Nếu không hôm nay anh đừng hòng bước ra khỏi Dạ Thượng Hoàng Triều nửa bước!”

 

Tôn Mỹ Quyên nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Rốt cuộc Mạc Đông Húc cũng lên tiếng: “Dương Thanh, nếu anh đã muốn chết, tôi sẽ cho anh toại nguyện!”

 

Trừ Tống Hoa Nhã và Trần Hân Như, những người khác trong phòng đều chỉ trích Dương Thanh.

 

Trần Hân Như vốn có quan hệ khá tốt với Tống Hoa Nhã, thấy Dương Thanh bị mọi người nhằm vào cũng hốt hoảng, vội vàng khuyên nhủ: “Dương Thanh, anh mau xin lỗi đi!”

 

“Chỉ cần anh xin lỗi, Đông Húc sẽ nể mặt Hoa Nhã mà không làm khó anh”.

 

Dương Thanh không thèm quan tâm. Những người này chẳng thể gây nguy hiểm gì cho anh.

 

Huống chi, với thân phận hiện giờ của anh, đừng nói là người nhà họ Tôn và con rể, kể cả ông chủ nhà họ Tôn cũng chỉ có nước quỳ xuống xin anh tha thứ mà thôi.

 

Tống Hoa Nhã cũng tức giận không kém. Rõ ràng Tôn Mỹ Quyên sỉ nhục cô ta trước, Dương Thanh mới ăn miếng trả miếng, kết quả lại là anh không đúng.

 

“Hoa Nhã, cậu mau khuyên chồng cậu đi! Đắc tội Đông Húc không tốt đâu!”

 

Trần Hân Như thấy Dương Thanh không phản ứng lại càng nóng ruột, quay sang khuyên Tống Hoa Nhã.

 

Tống Hoa Nhã biết năng lực của Dương Thanh, cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô anh cũng chẳng coi ra gì nữa là những người này.

 

Cô ta tức giận vì Dương Thanh bị mình liên lụy, bị bọn họ sỉ nhục.

 

“Hân Như, mình biết cậu muốn tốt cho mình nhưng cậu đừng xen vào chuyện này. Bọn họ muốn đối phó chồng mình đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.

 

Tống Hoa Nhã đáp.

 

“Hoa Nhã, anh ta ngớ ngẩn, cậu cũng không thể học theo anh ta được đâu!”

 

Trần Hân Như vô cùng lo lắng.

 

Nhưng Tống Hoa Nhã không hề có ý định thuyết phục, chỉ lạnh lùng nhìn những người còn lại: “Tôi khuyên các người tốt nhất hãy xin lỗi chồng tôi đi!”

 

“Nếu không các người có muốn hối hận cũng đã muộn!”

 

Giọng điệu của Tống Hoa Nhã tràn đầy lạnh lẽo.

 

“Ha ha ha ha…”

 

Mọi người lập tức cười lớn.

 

“Các cậu nghe thấy chưa? Tống Hoa Nhã bảo chúng mình xin lỗi chồng cậu ta đấy!”

 

“Người ta bảo con gái khi yêu IQ bằng không, hôm nay mình được mở rộng tầm mắt rồi”.

 

“Một thằng nghèo kiết xác cũng dám bắt chúng ta xin lỗi? Anh ta là cái thá gì? Có biết gia tộc của chúng ta ở cấp bậc nào không?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK