Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 749:

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên, chính là Dương Thanh.

 

Trần Anh Hào theo sát anh, khi thấy đám người nhà họ Thái đông nghịt, anh ta chỉ thấy người mềm nhũn, nếu không có Dương Thanh ở phía trước, anh ta đã ngồi bệt xuống đất từ lâu rồi.

 

“Bố, chính thằng nhãi kia đã cho người đánh gãy tay chân anh con ạ!”

 

Bên cạnh người trung niên dẫn đầu, một thanh niên có khuôn mặt sưng húp chỉ vào Dương Thanh rồi nói.

 

Người đang nói chính là đầu sỏ của mọi chuyện tối nay, Thái Quang.

 

“Bố, đừng vội giết nó, con muốn nó chết nhưng không phải bây giờ, con phải tra tấn nó, nghiền nát từng khúc xương của nó, khiến nó sống không bằng chết”.

 

Thái Văn đang nằm trên cáng nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận Dương Thanh.

 

“Nhãi ranh, mày gan đấy nhỉ, dám đánh cả con trai của Thái Hữu Vi tao, mày chán sống rồi chứ gì?”

 

Thái Hữu Vi tức giận quát rồi chỉ tay vào Dương Thanh: “Bây giờ mày quỳ xuống rồi bò tới đây, tao sẽ cho mày được chết toàn thây”.

 

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Ông chưa rõ mọi chuyện thế nào mà đã dẫn cả đám người tới đối phó tôi, hình như hơi vô lý quá rồi nhỉ?”

 

“Mày đã đánh con trai tao tàn tật mà còn bảo tao vô lý à? Ông đây nói cho mày biết, ở Yến Đô, nắm đấm của ai lớn hơn thì lời người đó nói chính là đạo lý!”, Thái Hữu Vi giận dữ nói.

 

Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Ông nói không sai, nắm đấm của ai lớn hơn thì lời người đó nói chính là đạo lý. Nếu vậy, giờ ông bồi thường một tỷ rồi dẫn người của ông cút ngay! Biến mất khỏi Yến Đô từ bây giờ!”

 

Lời Dương Thanh nói khiến mọi người sững sờ.

 

“Ha ha ha…”

 

Một lúc lâu sau, Thái Hữu Vi mới phản ứng lại, lập tức phá lên cười: “Nhãi ranh, ý mày là nắm đấm của mày lớn hơn tao á?”

 

Dương Thanh nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế, ông muốn thử không?”

 

“Có chứ, để tao thử xem sao!”, Thái Hữu Vi nở nụ cười khát máu.

 

Dương Thanh nhìn Thái Hữu Vi như đang nhìn thằng ngu, chợt bảo Trần Anh Hào: “Anh nhớ hồi nãy tôi đã nói gì không? Nhà họ Trần sẽ chuyển đến Yến Đô, vậy bắt đầu từ việc thay thế nhà họ Thái nhé, anh thấy thế nào?”

 

Trần Anh Hào sững sờ, mặt tái mét. Ở đây có nhiều người nhà họ Thái như thế mà Dương Thanh còn hỏi vậy, chẳng phải là đang muốn chết ư?

 

“Cậu Thanh, nếu được thế thì quá tốt ạ”.

 

Tuy Trần Anh Hào e ngại nhưng cũng hiểu Dương Thanh đang thăm dò mình, bây giờ anh ta đã đâm lao rồi thì phải theo lao, cũng không thể bỏ rơi Dương Thanh rồi chạy trốn một mình được.

 

Nếu anh ta đã không còn đường lui rồi thì phải tin tưởng Dương Thanh thôi.

 

Sau khi nghe thấy Dương Thanh nói thế, người nhà họ Thái đều phá lên cười.

 

“Ranh con, tao bỗng thấy nếu cứ thế giết mày thì tiếc quá, mày rất hợp với vai hề, khiến mọi người đều vui vẻ”.

 

Thái Hữu Vi cười lớn: “Hay mày về nhà họ Thái với tao, chuyên đóng vai hề để pha trò cho bọn tao cười nhé? Ha ha ha…”

 

Dương Thanh cũng không nói nhảm nữa, anh gọi một cú điện thoại: “Trong vòng mười phút, dẫn một nghìn người tới tiệm ăn họ Trần!”

 

Anh nói rồi cúp máy luôn.

 

“Ha ha ha… Cười chết mất, còn một nghìn người nữa chứ, mẹ nó, mày không nổ thì chết à? Mày nghĩ mày là ai? Ngay cả chủ của một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô cũng không có bản lĩnh gọi một nghìn người tới đây chỉ trong mười phút đâu nhé?”

 

Thái Hữu Vi chế giễu: “Nếu mày đã định gọi người, tao sẽ cho mày thêm mười phút. Tao cũng muốn xem xem mày sẽ tìm được mấy người đây”.

 

“Cứ yên tâm, sẽ không khiến ông thất vọng”.

 

Dương Thanh nhếch môi, nở nụ cười kỳ lạ.

 

Không hiểu sao, khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, Thái Hữu Vi vốn rất tự tin bỗng thấy hơi bối rối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK