Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2273:

 

Dứt lời, lão ta hừng hực ý chí chiến đấu. Điều là Dương Thanh ngạc nhiên là anh cảm nhận được có gì đó quen thuộc từ trên người Long Phúc.

 

Toàn thân Long Phúc đầy sát khí máu tanh, rõ ràng là đã trải qua khói lửa chiến tranh, phải giết rất nhiều mới có hơi thở đó.

 

Lẽ nào, Long Phúc là người ở chiến vực?

 

Người khác có lẽ không biết, nhưng Dương Thanh thì biết rõ về một số việc vì từng làm Tướng quân biên giới phía Bắc.

 

Nhìn bên ngoài thì chiến vực Chiêu Châu chỉ có bốn biên giới cùng với bộ tư lệnh chiến vực.

 

Trên thực tế, bốn biên giới của chiến vực chỉ là một khái niệm để người thường năm khái quát.

 

Ở đó, ngoài cao thủ Thần Cảnh ra thì còn có đội ngũ cao thủ Siêu Phàm Cảnh mạnh hơn.

 

Bây giờ, về cơ bản Dương Thanh có khẳng định Long Phúc xuất thân từ chiến vực, cụ thể hơn là đội ngũ Siêu Phàm Cảnh này.

 

“Tướng quân biên giới phía Bắc rất mạnh trong mắt người thường, nhưng với tôi thì chỉ như một con kiến. Đi khỏi Hoàng tộc họ Long đi, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.

 

Ấy vậy mà Long Phúc lại biết thân phận của Dương Thanh, điều này làm cho anh càng chắc chăn với suy đoán của mình hơn.

 

Vậy thì nếu Dương Thanh muốn tiếp tục đòi lại công bằng từ Long Hoàng thì e là có hơi không thích hợp nữa.

 

“Tôi có thể đi, nhưng Long Hoàng phải xin lỗi tôi!”

 

Dương Thanh đột nhiên nói.

 

Nếu không có tu vi cao thì anh đã chết vì mười hai cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cùng phái đi rồi.

 

Nể Long Phúc dốc sức cống hiến cho Chiêu Châu lắm mới chỉ yêu cầu Long Hoàng nói xin lỗi.

 

“Xin lỗi?”

 

Mặt mày Long Phúc tức khắc sa sầm, phóng khí thế mênh mông ra phủ lấy anh.

 

Dương Thanh cảm thấy trên vai như bị một ngọn núi to đè xuống, hai chân gần như khuyu gối sắp quỳ.

 

Cố gắng chịu đựng áp lực của đối phương, anh vần cứng rắn nhìn Long Phúc.

 

“Tôi đường đường là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long, sao có thể cúi đầu nhận lỗi với cậu được?”

 

Long Phúc ngạo nghễ nói: ‘Một tên nhóc miệng còn hôi sữa, chỉ vừa bước vào Siêu Phàm Cảnh như cậu mà có tư cách đó sao?”

 

“Cho cậu mười giây, cút ra khỏi đây đi, nghe lời thì tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện, không thì tự gánh lấy hậu quả đi!”

 

Long Hoàng đang đứng bên cạnh cực kỳ vui mừng, ban đầu cho là hôm nay không chết cũng phải nhường ngôi, không ngờ Long Phúc lại trở về.

 

Áp lực đang đè lên người Dương Thanh trở nên mạnh hơn, cơ thể anh gần như bị ép vỡ.

 

Dương Thanh cảm thấy rất uất nghẹn, đây là lần đầu tiên anh uất nghẹn đến thế này từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc. Đối mặt với Long Phúc, anh không hề có sức đánh trả nào.

 

Mấu chốt là, rất có khả năng lão ta là người của chiến vực, Dương Thanh có muốn liều mạng với lão ta cũng không được.

 

“Phạch phạch!”

 

Ngay lúc này, tiếng âm ầm vang trời xuất hiện, một chiếc phi cơ bay trên trời Hoàng tộc họ Long.

 

Long Phúc nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn lên.

 

Dưới con mắt kinh ngạc của bao người, một người đột nhiên từ chiếc phi cơ bay cao mấy trăm mét tung mình nhảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK